Chương 2464: Tâm ma
Phong Khê sắc mặt âm trầm không chừng, không ngừng quét thần niệm dò xét trên người Dương Khai. Ngày xưa bị đủ loại khuất nhục trên tay Dương Khai lập tức hiện lên trong đầu, làm cho khí tức của Phong Khê trong nháy mắt thô bạo lên.
Hơn hai năm trước mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên mới phải dùng Đế Tuyệt đan, nhưng hôm nay tình huống đã hoàn toàn khác.
Mình tấn thăng Đế Tôn, còn tên khốn này vẫn như cũ chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, thực lực chênh lệch cách xa.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Phong Khê đang buồn bực bỗng nhiên trầm tĩnh lại, lạnh lùng cười nói với Dương Khai: - Không quản ngươi là người hay quỷ, nếu hôm nay gặp bổn thiếu, ngươi sẽ không có kết cục tốt gì, nhất định phải hồn phi phách tán!
- Ái chà chà... Thiếu tông chủ hung dữ như muốn ăn thịt người như thế à! Dương Khai nhìn hắn nói với vẻ mặt chế nhạo: - Thật ra ta lại có một việc rất tò mò, thiếu tông chủ làm thế nào có thể tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh vậy?
Phong Khê cười ngạo nghễ, nói:
- Bổn thiếu tư chất trời cho, há là phàm phu tục tử như ngươi có thể nhìn lên!
Dương Khai nói: - Vậy sao, nhưng xem theo tính đặc thù của công pháp Vấn Tình Tông ngươi, Dương mỗ còn sống hẳn phải là tâm ma của ngươi mới đúng? Tâm ma chưa trừ diệt, Đế Tôn Cảnh của ngươi này làm thế nào có thể củng cố? Hay là nói... Dương Khai nhếch khoé miệng, lộ ra một vẻ cười âm hiểm, nói: - Thiếu tông chủ nghĩ là Dương mỗ đã chết, cho nên mới yên tâm thoải mái tấn thăng Đế Tôn, ngươi làm như vậy, thật không có vấn đề gì sao?
Lời vừa nói ra, Phong Khê biến sắc mặt, dưới ánh mắt sáng quắc của Dương Khai nhìn chăm chú, hắn lại giống như bị một cây chùy lớn đánh trúng, thân thể hơi chao đảo một cái lui ra sau hai bước.
"Rắc" một tiếng vang nhỏ, tiếng động kia là đến từ sâu trong tâm linh, sắc mặt Phong Khê bất chợt trắng nhợt, hắn cảm thấy trong cơ thể mình dường như có vật gì đó nứt vỡ.
Đạo tâm! Đạo tâm của mình lại xuất hiện một vết rạn nứt, mà hết thảy khởi nguyên này chỉ là vì một câu nói của Dương Khai mà thôi.
Từ thời điểm ở Băng Luân Thành, đủ loại khiêu khích và thực hiện của Dương Khai đã làm cho sự hiện hữu của hắn trở thành tâm ma của Phong Khê, tâm ma này chưa trừ diệt, tu vi của Phong Khê sẽ khó tiến thêm một bước.
Trước hắn nghĩ là mình đã giết chết Dương Khai, cho nên tâm tình sung sướng, ý niệm trong đầu thông suốt, lúc này mới có thể ở trong Toái Tinh Hải tấn thăng Đế Tôn Cảnh. Thế nhưng thực tế chứng minh, cái tâm ma Dương Khai này cũng chưa chết, ngược lại lần nữa vui vẻ linh động xuất hiện ở trước mắt hắn.
Câu nói của Dương Khai kia, lần nữa trực tiếp dẫn động tâm ma mà hắn nghĩ là bị chém bỏ, từ đó ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn, làm cho đạo tâm xuất hiện một vết rạn nứt.
Trong nháy mắt sắc mặt Phong Khê tái nhợt không có chút máu, cắn răng phẫn nộ quát: - Chết chết chết! Ta muốn ngươi chết!
Hắn thoáng cái giống như điên lên rồi, trong cơ thể toàn thân tràn ngập khí tức thô bạo khó có thể tưởng tượng, hắn vung tay, một đạo đế nguyên liền đánh tới hướng Dương Khai. Thậm chí dư ba công kích kia làm cho hai tên đệ tử Vấn Tình Tông đứng bên cạnh hắn đều bị xốc bay ra ngoài, thật vất vả mới đứng vững thân hình, hoảng sợ nhìn lại Phong Khê.
Hai người chưa từng thấy Phong Khê dưới trạng thái dữ tợn đáng sợ như vậy, liếc nhìn một cái liền biết thời khắc này tâm ma của Phong Khê bắt đầu khởi động, có triệu chứng sắp tẩu hỏa nhập ma... bọn họ sợ tới mức vội vàng cao giọng kêu lên, muốn kéo Phong Khê trở về từ bờ vực tẩu hỏa nhập ma...
Dương Khai cười ha hả, đối mặt với một kích tuy rằng hung hãn nhưng không có chương pháp gì của Phong Khê kia, thân hình hắn chỉ nhoáng một cái liền thoải mái tránh ra, khinh miệt nhìn lại hướng Phong Khê, ngoắc ngón tay, tiếp tục khiêu khích: - Thiếu tông chủ, nếu muốn giết ta thì đi theo ta, bằng không ta sẽ đi a!
Nói dứt lời, hắn liền phóng vọt đi vào chỗ sâu trong hư không.
Phong Khê mắt đỏ bừng, rống giận liên tục, đuổi theo sát phía sau hắn.
Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ kia liếc nhìn nhau, rồi đều lo lắng đuổi theo. Hai người mắng thầm trong lòng Dương Khai hèn hạ vô sỉ, lại cố ý thêm mắm thêm muối trên vết thương của thiếu tông chủ, kết quả dẫn tới thiếu tông chủ tâm thần hỗn loạn, nếu không làm cho tâm tình của thiếu tông chủ bình phục lại, thật có khả năng thiếu tông chủ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Thiếu tông chủ dù sao mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh không bao lâu, cảnh giới chưa ổn định, giờ này lại bị Dương Khai dẫn động tâm ma, đây chính là điềm đại hung mà!
Nhưng với tình huống hiện tại này, hai người bọn họ cũng không thể ra sức, không có biện pháp giúp gì cho Phong Khê, chỉ có thể cầu nguyện Phong Khê tự mình có thể đi ra từ trong loại tâm tình phẫn nộ kia.
Bốn người đuổi theo nhau, rất nhanh liền rời khỏi mảnh vỡ tinh tú của đám người Tử Vũ kia.
Dương Khai sở dĩ muốn làm như thế, đơn giản là sợ dư ba chiến đấu sẽ quấy nhiễu Tử Vũ tấn thăng, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, Phong Khê lại dễ dàng bị mình chọc giận như thế.
Xem ra, tên này hẳn là tâm tính tu vi không tới nơi, cũng chính vì quá mức căm hận mình, cho nên mình chỉ nói vài ba câu đã phẫn nộ nổ tung như thế.
Một canh giờ sau, Dương Khai thấy ước chừng đã cách đám người Tử Vũ đủ xa, hắn mới đột nhiên dừng lại, xoay thân hình lại lạnh lùng nhìn ba người Vấn Tình Tông truy đuổi theo phía sau.
Đập vào mắt thấy, làm hắn hơi có chút ngạc nhiên.
Bởi vì trong một canh giờ truy đuổi này, Phong Khê lại từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt tuy rằng vẫn rất phẫn nộ, nhưng đã không còn là thô bạo không cách nào khống chế như trước đó.
Thời khắc này Phong Khê, trong phẫn nộ còn mang một chút trấn tĩnh.
Điều này làm cho Dương Khai không khỏi chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ, thầm nghĩ tên khốn này quả nhiên là có bản lãnh, trách không được có thể trong thời gian ngắn như thế tấn thăng Đế Tôn Cảnh, xem ra cũng không phải là một kẻ vô dụng!
Phong Khê đứng cách hắn ngoài trăm trượng, thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ kia cũng rất nhanh đuổi theo tới, chia nhau đứng bên cạnh hắn. Nhìn thấy tâm trạng của Phong Khê chuyển biến tốt, hai người cũng đều thầm thở ra nhẹ nhõm.
Gã nho sĩ thấp giọng nói: - Thiếu tông chủ, lát nữa bất kể hắn nói gì, ngài nhớ lấy không thể tùy tiện phẫn nộ!
- Bổn thiếu biết rồi!
Phong Khê không kiên nhẫn khẽ quát một tiếng, lúc này mới vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dương Khai nói: - Ngươi dẫn bổn thiếu tới nơi này, là muốn để Tử Vũ an tâm đột phá sao?
Dương Khai nhướn mày nói: - Thiếu tông chủ chỉ số thông minh còn là rất cao a, ngay cả điều này đều có thể đoán được!
Phong Khê hừ lạnh nói: - Chuyện rõ như thế! Bất quá điều này không có chút ý nghĩa nào!
Dương Khai ngạc nhiên nói: - Điều này vì sao không có chút ý nghĩa chứ? Nói không chừng một chút thời gian này Tử Vũ nàng đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh rồi!
Phong Khê cười lạnh nói: - Ngươi cho Đế Tôn Cảnh là cái gì, là trò chơi của trẻ nhỏ sao? Ai cũng có thể tùy tiện đột phá hay sao? Tử Vũ đột phá Đế Tôn Cảnh còn phải cần một khoảng thời gian, bất quá bổn thiếu giết chết ngươi, chỉ là chuyện một cái phất tay, đợi bổn thiếu giết ngươi rồi trở lại tìm nàng cũng không muộn!
Dương Khai trầm mặt nói:
- Thiếu tông chủ nói như thế thật là làm cho người ta rất không vui! Khóe miệng hắn nhếch lên, nói châm chọc: - Lần trước một quả Đế Tuyệt đan đều không lấy được tính mạng của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ảo tưởng mình có thể giết chết ta!
Phong Khê nghe vậy, sắc mặt giận dữ, lúc đang muốn nói gì, bỗng nhiên lại hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình kích động trong lòng, thản nhiên nói: - Lần trước là bổn thiếu sơ sót khinh thường, mới để cho ngươi may mắn lượm trở về cái mạng chó, bất quá lần này thì khác... Hắn nói với vẻ mặt dữ tợn, giọng nói lạnh lẽo: - Lần này bổn thiếu sẽ đích thân xé ngươi thành mảnh vụn!
Dương Khai lạnh lùng nói: - Thiếu tông chủ nói cũng không nên nói quá vẹn toàn, cẩn thận kẽo lát nữa không có biện pháp thu tràng!
- Ha ha! Phong Khê cười ha hả, nói: - Thật ra bổn thiếu cần phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi lần này đúng lúc xuất hiện ở trước mặt bổn thiếu, chỉ sợ đúng là ta nghĩ ngươi sớm đã chết rồi, nếu như vậy, cứ một mực tu luyện tiếp, đợi một ngày nào đó biết tin ngươi vẫn còn sống... nói không chừng bổn thiếu sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma, thiêu thân mà chết... Thế nhưng bây giờ lại khác, bổn thiếu chỉ cần giết chết ngươi, là có thể đền bù đạo tâm, giúp tu vi viên mãn, thậm chí có khả năng tiến thêm một bước!
Nói đến đây, hai tròng mắt hắn nở rộ hào quang, sáng rực như ánh sao.
Dương Khai nghiêm nghị nói: - Không nghĩ tới, ta lại có ích lợi lớn với thiếu tông chủ như vậy, vậy thì thiếu tông chủ nên cảm tạ ta như thế nào mới đúng?
Phong Khê ngạo nghễ nói: - Ngươi ra tay đi, nếu không đợi lát nữa chết đừng trách bổn thiếu chưa cho ngươi cơ hội!
Dương Khai cười lớn một tiếng: - Thiếu tông chủ nếu có thành ý như thế, thì bổn thiếu cũng không khách sáo!
Hắn lật tay một cái, Bách Vạn Kiếm xuất hiện trên lòng bàn tay, nguyên lực bắt đầu khởi động, hắn tung trường kiếm bản rộng chém mạnh tới phía trước.
Bóng kiếm thật lớn xuất hiện ngang trời, dường như muốn chém vỡ hư không, chém ngang tới trước.
Uy lực một kiếm này đã hiện rõ thực lực phi phàm của Dương Khai, còn xa không phải Đạo Nguyên Cảnh có thể thi triển ra được.
Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ đứng ở bên cạnh Phong Khê đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, đối mặt với kiếm khí vô cùng tận kia lại tay chân phát lạnh, cả người rét run.
- Quả nhiên có chút bản lãnh! Phong Khê lại vui mừng không sợ, cười nói châm chọc: - Nhưng ánh sáng của đôm đốm sao có thể tranh sáng cùng trăng rằm!
Khi nói chuyện, hắn cũng tế ra một thanh trường kiếm, khẽ run lên liền điểm tới phía trước. Một kiếm này điểm vào trong hư không, lại thần kỳ điểm phá bóng kiếm to lớn kia thành mảnh nhỏ, trong nháy mắt sụp đổ.
Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ thấy thế vui mừng, rối rít lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
- Cút qua một bên! Phong Khê sau một chiêu hóa giải công kích của Dương Khai, lập tức hăng hái, quát mắng hai người làm vướng chân vướng tay.
Hai người này cũng không dám không nghe lời, vội vàng chạy qua một bên, từ xa theo dõi diễn biến.
- Dương Khai, quả nhiên ngươi không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường! Lúc trước ở trên lôi đài Băng Luân Thành, bổn thiếu tuyệt không phải địch thủ của ngươi, nhưng hôm nay bổn thiếu cảnh giới cao hơn ngươi một tầng thứ, ngươi làm thế nào có thể tranh đấu cùng ta! Trong miệng hắn nói không ngừng, trên tay lại không có nhàn rỗi, huy kiếm đạo đạo bóng kiếm hóa thành lưới kiếm, lập tức phủ chụp tới hướng Dương Khai.
Không chỉ như thế, khi hắn huy kiếm, một loại ý cảnh khó diễn tả bỗng nhiên tràn ngập hiện trường.
Dương Khai bị ý cảnh này ảnh hưởng, lại sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu, cảm giác kia làm cho hắn có chút đánh mất ý chí chiến đấu, khiến trong đầu hắn không ngừng nổi lên đủ loại nhớ lại, nhớ lại từng chuyện cũ ngày xưa giữa mình cùng Tô Nhan, cùng Hạ Ngưng Thường, cùng Phiến Khinh La, cùng Tuyết Nguyệt... dịu dàng mà lại để cho người đam mê.
Dương Khai giật mình trong lòng, biết đây là thần thông quỷ dị của Vấn Tình Vô Thượng Công, có thể ảnh hưởng đến thất tình lục dục của mình... quả thực không thể khinh thường.
Hắn cắn đầu lưỡi, xua tan đủ loại khó chịu trong đầu, Bách Vạn Kiếm nhẹ nhàng đưa qua lại, kiếm khí tràn ra, nhưng lại va chạm ngươi tới ta lui với Phong Khê.
Phong Khê trong mắt lóe lên dị sắc, bỗng nhiên một tay bấm quyết một cái, đồng thời chỉ trên thân kiếm, nạt nhỏ: - Mạng của con kiến, vùng vẫy có ích gì, chết đi cho ta!
"Ầm..." Kiếm khí thẳng hướng bay tới, nhanh như sấm chớp.
Dương Khai biến sắc, hắn phát hiện với thân pháp cùng tốc độ của mình lại không thể tránh khỏi một kích này, dưới tình huống cấp bách, hắn chỉ có thể thi triển ra bí thuật Hư Vô, đày thân mình vào trong hư không.
Thân thể bỗng nhiên mờ nhạt đi, kiếm khí kia đâm xuyên qua thân thể Dương Khai, bay vọt ra...