Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 2602: Hỗn loạn lão tam

Chương 2602: Hỗn loạn lão tam


- Sư tôn còn sống... Thân mình lão tam lảo đảo, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, ngay sau đó cười lên ha hả: - Sư tôn... sư tôn... sư tôn người ở đâu?
Nói xong, không ngờ lão tam lại khóc ồ lên, bộ dáng đáng thương như đứa trẻ bị lạc không tìm được đường về nhà.
Dương Khai lập tức sắc mặt tối sầm, ý thức trạng thái này của lão tam dường như thay đổi thất thường không ổn định lắm.
"Xoạt..." Thân mình lão tam nhoáng lên một cái, bỗng nhiên đi tới đứng phía sau Dương Khai, nước mắt đọng trên mặt, lại cười hì hì nói: - Thì ra sư tôn ngài ở đây, để đệ tử chải đầu cho ngài!
Nói xong, nàng lại thật dùng tay xỏa loạn tóc Dương Khai ra, rồi cẩn thận tết lại.
Tình huống gì đây? Dương Khai dùng thần niệm dò xét lão tam, phát hiện thời khắc này tuy rằng thần trí nàng còn rất hỗn loạn, nhưng tình trạng lại an tường xuống, giúp mình tết tóc, từng tết từng tết vô cùng nghiêm túc.
Đây là nhận lầm mình thành Băng Vân tiền bối sao?
Nhưng thân thể mình thế này, đâu có điểm tương tự nào với Băng Vân nơi đó, ngay cả giới tính đều bất đồng, dù là người hơi bình thường một chút đều không thể nhận sai mới đúng? Xem ra, lão tam này ý thức hỗn loạn đúng là rất nghiêm trọng rồi!
Trong lòng vừa động, Dương Khai bỗng nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói: - Nghịch đồ, ngươi có biết lỗi không?!
Lời này vừa nói ra, lão tam đứng ở phía sau hắn lại giật mình một cái, trên mặt hiện đầy vẻ sợ hãi, rồi mới vội vàng từ phía sau đi tới trước mặt Dương Khai, quỳ sụp xuống đất, cúi đầu xuống, run giọng nói: - Còn xin sư tôn chỉ rõ!
Cái này đúng thật là xem mình trở thành Băng Vân tiền bối rồi!
Mừng thầm trong lòng, mặt ngoài Dương Khai lại làm ra vẻ mặt uy nghiêm, khiển trách: - Vi sư đã bình an về tới Băng Tâm Cốc, vì sao ngươi lại luôn luôn ở bên ngoài, hay là chốn phồn hoa phía ngoài quấy rầy đạo tâm của ngươi, làm cho ngươi lưu luyến quên trở về?
Lão tam run giọng nói: - Đệ tử không dám, đệ tử ở bên ngoài... đệ tử ở bên ngoài là...
Là... một hồi lâu nàng cũng không có nói tiếp rốt cuộc là cái gì, dường như quên mất mình luôn luôn ở bên ngoài rốt cuộc để làm gì, trên gương mặt dơ bẩn của nàng từ từ nổi lên vẻ mờ mịt.
Dương Khai thầm kêu không xong, nếu để nàng tiếp tục suy nghĩ thêm, làm không tốt không chừng trở nên phiền toái, lập tức gào to: - Nếu không dám, thì theo vi sư trở về Băng Tâm Cốc, từ nay về sau hầu hạ bên cạnh, không có lệnh không được đi ra ngoài!
Vẻ mơ hồ trên mặt lão tam lập tức biến mất không thấy, cung kính đáp: - Dạ! Đệ tử nghe lệnh!
Dương Khai nhẹ gật gật đầu, nói: - Rất tốt, đứng lên đi!
- Tạ ơn sư tôn!
- Đứng qua một bên, vi sư muốn vận công trị thương, trong thời gian này không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần! Dương Khai lại thử phân phó một câu.
Lão tam cũng ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, đứng qua một bên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác quan sát chung quanh, dường như là làm hộ pháp cho Dương Khai.
Nhìn dáng vẻ nàng như thế, Dương Khai không nhịn được cảm khái một trận. Hắn thật ra cũng không cố ý muốn chiếm tiện nghi của lão tam, chỉ là lão tam này xuất quỷ nhập thần, nếu để cho nàng trốn chạy lần nữa, thì nói không chắc còn có thể tìm được nàng hay không, giờ dùng biện pháp này giữ nàng tại đây ngược lại cũng là chuyện tốt.
Lặng lẽ quan sát lão tam một hồi, phát hiện nàng cũng không có dấu hiệu nổi điên, lúc này Dương Khai mới thầm vận huyền công, hóa giải dược hiệu của Phượng Huyết Quả trong cơ thể.
Lần này hắn bị thương không nhẹ, tạm thời không đề cập tới đau đớn ngoài da thịt, một thân xương cốt đều gãy lìa mười mấy cây, nhất là cặp chân, dưới một kích trực tiếp của Thạch Hỏa bị gãy lìa, ngũ tạng lục phủ cũng là tràn ngập máu bầm, trong cơ thể một mảnh hỗn độn.
Cũng may bản thân hắn có tố chất thân thể vô cùng cường hãn, năng lực khôi phục của Kim huyết cũng cực kỳ cường đại, nếu không chiếu theo thương thế như vậy, người bình thường cho dù không chết cũng nhất định hơi thở mong manh.
Đế nguyên lưu chuyển, dược hiệu của Phượng Huyết Quả trong cơ thể từ từ tan ra, xương cốt gãy lìa từ từ nối lại, mặt mũi sưng phù cũng lần nữa khôi phục lại.
Phượng Huyết Quả không hổ là thánh dược liệu thương, dược hiệu của linh quả vẫn chưa có hoàn toàn tan hết, Dương Khai đã cảm giác không có gì đáng ngại.
Chỉ là xương cốt tiếp nối trở lại còn cần một chút thời gian nghỉ ngơi mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai mở mắt, liếc nhìn lão tam bên kia, phát hiện nàng vẫn như cũ đứng thẳng tắp ở nơi đó làm hộ pháp cho mình.
Ngoài mười dặm, với ba vị Thánh Tôn cầm đầu, rất nhiều Yêu Vương, Thánh sứ, cùng với Thạch Linh nhất tộc đều đang lặng lẽ nhìn bên này, nội tâm phức tạp, sắc mặt mọi người không giống nhau.
Nhất là Tạ Vô Úy, lúc trước bị ép bất đắc dĩ bị Dương Khai thu làm hồn nô, hắn còn cảm thấy không vui, cảm thấy tên Dương Khai này quá mức hèn hạ vô sỉ, nếu không có hắn bỏ đá xuống giếng, thì sao mình có thể cam nguyện giao ra hồn ấn.
Nhưng hiện tại Tạ Vô Úy cũng không dám nghĩ như thế.
Không thấy ba vị Thánh Tôn ở trước mặt hắn đều một mực cung kính sao? Trong thời gian hắn trị thương, ba vị Thánh Tôn cũng không dám có chút quấy rầy, lại truyền xuống pháp dụ, bảo tất cả Yêu Vương cùng Thánh sứ nhớ kỹ hình dáng bộ mặt Dương Khai, sau này thấy hắn như thấy Thánh Tôn.
Ngay cả Thánh Tôn cũng không dám tự tôn tự phụ ở trước mặt Dương Khai, thì một Yêu Vương như hắn nhằm nhò gì chứ!
Tạ Vô Úy phục tùng rồi, là thật tâm phục tùng, đồng thời cũng áo não không chịu được, sớm biết tiểu nha đầu đi theo bên cạnh Dương Khai kia là người đời sau Thiên Hình, thì hắn sớm nên làm tốt quan hệ với đối phương mới phải!
Nói không chừng trước lúc người đời sau Thiên Hình kia đi vào Huyết Môn, còn có thể nổi lòng thiện tâm mang theo hắn đi vào Huyết Môn, giúp hắn đi thừa kế lực lượng thánh linh. Hiện tại thì xong rồi, người đời sau Thiên Hình đã đi vào Huyết Môn, mang theo một tên Thạch linh đi thừa kế lực lượng của Thái Nhạc, hắn cũng chỉ có nước đỏ mắt ganh tỵ.
Nghĩ tới đây, Tạ Vô Úy áo não đến mức trái tim trong ngực đều nhói đau.
- Lão tam, gọi ba người Thánh Tôn và Thạch linh trưởng lão đến đây! Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng phân phó một câu.
Lão tam khom người thi lễ, rồi chay đi ra ngoài mười dặm. Dương Khai lại một mình đi tới trước mặt Sơn Hà Chung rơi trên mặt đất kia, đánh giá trên dưới một hồi, dường như muốn từ cái chuông này nhìn ra một đóa hoa.
Hắn bị ép phải giải trừ thần hồn lạc ấn trên Sơn Hà Chung, dị bảo hồng hoang này lại lần nữa thành vật vô chủ, rơi xuống ở chỗ này đến bây giờ cũng không có người nào hỏi tới.
Ngoài mười dặm, lão tam nhẹ nhàng bay đến, liếc nhìn thoáng qua, nàng quần áo rách nát, gương mặt xinh đẹp dơ bẩn, gần như nhìn không ra tướng mạo vốn có của nàng.
Những ánh mắt đều tò mò quan sát nàng, không biết rốt cuộc nàng có thân phận gì.
Thật ra chỉ có Tạ Vô Úy biết Dương Khai đang đi tìm lão tam, cũng đã thấy qua hình ảnh của lão tam, chỉ là thời khắc này hắn không tiện vạch trần ra.
- Sư tôn có lệnh, mời ba vị cùng Thạch linh trưởng lão đi tới gặp mặt! Lão tam đưa mắt nhìn trên người đám người Phạm Ngô, lên tiếng nói, giọng nói dịu dàng.
- Sư tôn... Đám người Phạm Ngô nghe nói đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, cũng không biết đây là chuyện gì nữa.
Tu vi của Dương Khai bọn họ biết rõ mồn một, chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, mà nữ nhân bẩn thỉu trước mắt này lại là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh... sao nàng lại xưng hô Dương Khai là sư tôn?
Nhưng nghe giọng nói và thái độ của nữ nhân này, dường như lại không giống như là đang nói đùa.
Đầy bụng nghi hoặc, Phạm Ngô lại không tiện mở miệng hỏi rõ, chỉ phải mỉm cười gật gật đầu, nói: - Làm phiền cô nương!
Nói xong, liền định cất bước đi tới bên kia, bất quá rất nhanh dường như là nhớ lại điều gì, quay đầu nhìn về phía Thạch linh trưởng lão, đưa tay nói: - Trưởng lão mời đi trước!
Trưởng lão cười ha hả, hiểu rõ Phạm Ngô là đang kiêng kỵ những gì, lúc này cũng dùng tay ra hiệu mời, rồi cùng ba vị Thánh Tôn sóng vai đi tới.
Không bao lâu, bốn vị dưới hướng dẫn của lão tam đi tới chiến trường lúc đầu.
- Sư tôn! Lão tam hô một tiếng, ý báo với Dương Khai người đã mang đến, rồi cung kính đứng một bên.
Dương Khai gật gật đầu, cất bước đi tới nghênh đón.
- Dương tiên sinh! Phạm Ngô Loan Phượng Thương Cẩu đều chủ động ôm quyền chào hỏi, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười.
Nào biết Dương Khai nhìn cũng không hề liếc nhìn bọn họ một cái, đi thẳng tới trước mặt Thạch linh trưởng lão, mỉm cười thi lễ nói: - Trưởng lão!
Đám người Phạm Ngô có hơi lúng túng, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ đành phải ngượng ngùng tránh lui qua một bên.
- Dương tiên sinh! Thời khắc này trưởng lão cũng không dám tự phụ, chỉ bằng vào tầng quan hệ thân mật giữa Dương Khai với người đời sau Thiên Hình như thế, toàn bộ sinh linh Cổ Địa, không có kẻ nào dám càn rỡ ở trước mặt Dương Khai.
Dương Khai hai tay ôm lấy trưởng lão ấn ngồi xuống, thở dài nói: - Trưởng lão cũng nhìn thấy, quá trình hôm nay mặc dù có chút trắc trở, nhưng cuối cùng cũng may mắn không nhục mệnh: Tiểu Tiểu giờ này đã vào Huyết Môn, có Nhược Tích hỗ trợ chăm sóc, với thời gian, nhất định có thể thừa kế lực lượng của Thái Nhạc!
Mặc dù lúc trước trưởng lão đã từ trong miệng đám người Phạm Ngô biết được chuyện phần sau, nhưng thời khắc này nghe Dương Khai tự mình nói ra, lão cũng rất kích động, thân mình hơi run run nói: - Đại ân của Dương tiên sinh, Thạch Linh nhất tộc ta khắc sâu trong lòng!
- Trưởng lão khách sáo rồi! Dương Khai mỉm cười: - Tiểu Tiểu mặc dù là thành viên Thạch Linh nhất tộc, nhưng nó cũng là một tay ta nuôi lớn, ta cũng hy vọng nó được tốt! Trưởng lão cùng ta người một nhà thì không cần khách sáo!
Trưởng lão trong mắt sáng ngời, nói: - Thạch Cửu có thể được làm môn hạ Dương tiên sinh, quả thật may mắn trong đời nó, cũng là may mắn của Thạch Linh nhất tộc ta!
Dương Khai nói: - Trưởng lão hãy yên tâm, ngày sau ở trong Cổ Địa này, Thạch Linh nhất tộc sẽ không còn bị bất kỳ quấy rầy nào, cũng không có người nào ép các người làm chuyện không muốn làm... Nói đến đây, Dương Khai quay lại nhìn ba người Phạm Ngô, hừ hừ nói: - Ba vị đại nhân, các vị cảm thấy thế nào?
Phạm Ngô vội vàng nói: - Dương tiên sinh nói đúng! Sau này khẳng định Thạch Linh nhất tộc sẽ không còn bị bất kỳ quấy rầy nào! Sau ngày hôm nay chúng ta sẽ báo cho các thuộc hạ, với khu vực địa điểm của Thạch Linh nhất tộc hiện tại làm trung tâm, trong phạm vi phương viên 1 triệu dặm, chính là thuộc về Thạch Linh nhất tộc trọn đời, người dám tùy tiện xâm phạm, nhất định giết không tha!
Loan Phượng cùng Thương Cẩu cũng ở một bên gật gật đầu, hiển nhiên không có bất kỳ ý kiến gì với quyết định này.
Dương Khai hừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhìn trưởng lão nói: - Trưởng lão! Như vậy ngài hài lòng rồi chứ? Nếu còn không được, chúng ta hãy thương lượng tiếp, ba vị Thánh Tôn cũng đều là người dễ nói chuyện, có yêu cầu gì cứ việc nói ra với họ là được!
Phạm Ngô vội nói: - Đúng vậy đúng vậy! Trưởng lão còn có yêu cầu gì, cứ nói thẳng ra là được... Ba người chúng ta nếu có thể thỏa mãn, nhất định sẽ không từ chối!
Trưởng lão cười ha ha nói: - Đủ rồi, đủ rồi... Thạch Linh nhất tộc ta vốn tộc nhân thưa thớt, địa giới 1 triệu dặm là đủ hoạt động rồi!
Trên gương mặt già lão lộ rõ vẻ an ủi trong lòng, hiển nhiên lão rất hài lòng với kết quả này. Dĩ nhiên lão cũng biết Phạm Ngô rộng rãi hào phóng như thế hoàn toàn là bán mặt mũi cho Dương Khai, nếu không đừng nói là 1 triệu dặm, dù 10 ngàn dặm cũng khó mà có.
Trong lòng trưởng lão cũng cảm khái không thôi! Hôm nay trước khi tới đây, lão cũng chỉ là ôm ý định không thành công thì thành nhân, không hề nghĩ tới kết cục lại làm cho người ta vui mừng như vậy.
Thạch Linh nhất tộc thoáng cái có ngọn núi lớn để dựa không nói, mà quan trọng là Thạch Cửu đều sắp trở thành thánh linh Thái Nhạc.
Thạch Linh nhất tộc có thể sống được thoải mái, cùng Mộc Linh nhất tộc ký sinh kia cũng sẽ sống thoải mái, sau này tránh được phiền nhiễu hỗn loạn, đây là cuộc sống mà trưởng lão hướng tới vô số năm nhưng không thể chiếm được.
Nhưng hiện tại, Dương Khai chỉ nói vài ba câu liền giải quyết xong rồi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất