Chương 2614: Chu đại trưởng lão
Doãn Nhạc Sinh trêu chọc tới cường địch như vậy, chết thì đã chết, tuy rằng khiến cho Phục Ba đau lòng, nhưng ai bảo hắn không rửa mắt chó nhìn kỹ một chút chứ, thậm chí còn khiến Hoàng Tuyền Tông mất đi hai vị trưởng lão Đế Tôn Cảnh, một vị phó tông chủ.
Lần này có thể nói là Hoàng Tuyền Tông chịu tổn thất to lớn.
Phục Ba nhận định, kẻ giết chết những người này chính là Loan Phượng, nên cũng không dám có tâm tư báo thù gì, thái độ cũng trùng xuống. Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là người ta có chịu từ bỏ ý đồ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay không, nếu không, đối với Hoàng Tuyền Tông mà nói không thể nghi ngờ chính là một hồi tai kiếp.
Đại Đế đích thân tới cũng không phải là chuyện đùa, chỉ cần sơ ý một chút, chỉ sợ Hoàng Tuyền Tông từ này sẽ phải xóa xổ khỏi Tinh Giới!
Dương Khai hừ nhẹ nói: - Doãn Nhạc Sinh nhiều lần trêu chọc sinh ta, bổn thiếu vốn nhân hậu, khi ở trong Toái Tinh Hải đã tha cho hắn một con đường sống, nhưng không ngờ hắn vẫn còn vọng tưởng tìm bổn thiếu gây hấn, khiến bổn thiếu gặp nhiều phiền toái...
"Người thì đã bị ngươi giết, phiền toái ngươi cái rắm ah! Người bị phiền toái chính là bổn tọa mới đúng, khốn kiếp." Phục Ba thầm nổi giận, nhưng lại không dám phản bác.
- Tục ngữ có câu "con làm cha chịu", một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, tuy rằng Doãn Nhạc Sinh đã chết, nhưng ngươi làm sư phụ trách nhiệm cũng không nhỏ, nếu ngươi có thể dạy dỗ hắn tử tế, hắn cũng sẽ không ngoan cố, lòng dạ nhỏ mọn như vậy!
Đến rồi! Quả nhiên đã đổ chuyện này lên đầu Hoàng Tuyền Tông, đổ lên đầu mình.
Tuy rằng đã sớm dự liệu, nhưng khi nghe Dương Khai nói vậy, Phục Ba vẫn vô cùng hối hận, hắn hận sao lại thu cái tên Doãn Nhạc Sinh kia làm đồ đệ chứ? Nhưng việc đã đến nước này, hắn muốn trốn tránh cũng không thể.
- Các hạ muốn như thế nào? Phục Ba thở dài.
Loan Phượng đứng ở phía sau Dương Khai, đang nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn sợ hãi không thôi, chỉ sợ mình lỡ miệng sẽ chọc giận đối phương, khiến đối phương mượn cơ hội gây khó dễ.
Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Lệnh đồ đã gây ra cho bổn thiếu thương tổn về thể xác và tinh thần không thể phai mờ, khiến đến nay nhớ lại bổn thiếu vẫn vô cùng khiếp sợ, ăn không ngon ngủ không yên, đoạn trí nhớ kia cứ như ác quỷ quấn thân vậy, không thể vứt bỏ được...
Phục Ba giơ tay lên ngắt lời hắn, chán nản nói: - Các hạ ra giá đi.
Hắn đã nhìn ra, lần này Dương Khai tới cũng không phải là muốn xử lý hắn và Hoàng Tuyền Tông, mà chính là tới để tống tiền.
Hắn vừa đau lòng đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như có thể bồi thường một khoản để đổi lấy đối phương bỏ qua, như vậy cũng có thể chấp nhận được. Chỉ có điều cái giá phải trả... chắn chắn sẽ không nhỏ.
Dương Khai liếc mắt cả giận nói: - Phục tông chủ nhìn người không khỏi cũng quá nhỏ nhen đi! Ngươi cho rằng bổn thiếu có thể dễ dàng mua chuộc vậy sao?
Phục Ba ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã nghĩ sai? Hắn không khỏi sợ hãi, hoàn toàn không biết lần này Dương Khai tới Hoàng Tuyền Tông là muốn làm gì.
Bên kia, Dương Khai lại thay đổi ngữ điệu, vuốt cằm nói: - Tuy nhiên... nếu như Phục tông chủ thực sự có thành ý, chưa chắc bổn thiếu đã không thể dàn xếp ổn thỏa.
Phục Ba vừa nghe xong, tức giận đến thiếu chút nữa phun máu ra ngoài. Vừa rồi hắn thấy Dương Khai nói năng chính nghĩa như vậy, còn tưởng rằng hắn là một người có nguyên tắc, nào ngờ chỉ chớp mắt đã lộ cái đuôi hồ ly ra.
Nói tới nói lui, vẫn là tới tống tiền...
Sắc mặt Phục Ba khó coi nói:
- Không biết thành ý mà các hạ nói... là bao nhiêu?
Dương Khai từ tốn đáp: - Nếu như có cái mấy chục hoặc hơn trăm triệu nguyên tinh, nói không chừng bổn thiếu sẽ quên được chuyện những người của quý tông tìm ta gây rối, sau này cũng có thể an giấc ngủ ngon.
- Mấy chục triệu... Hơn trăm triệu... Phục Ba cả kinh, lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi tiếp: - Nguyên tinh trung phẩm sao?
- Tức cười!
Dương Khai tỏ vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn Phục Ba nói: - Xem ra thành ý của Phục tông chủ còn chưa đủ để dập tắt cơn tức giận của bổn thiếu a! Phượng phu nhân!
Hắn gầm lên một tiếng, lập tức Loan Phượng liền tiến lên trước một bước, nói: - Dương tiên sinh có gì phân phó?
- Ấy ấy... chờ một chút! Phục Ba vừa thấy Loan Phượng bước ra, lập tức hoảng sợ, vội vàng giơ tay lên ngăn lại, mồ hôi vã ra như tắm, yếu ớt hỏi: - Chẳng lẽ các hạ muốn nói... nguyên tinh thượng phẩm?
Dương Khai cười lạnh: - Phục tông chủ cần gì đã hiểu mà còn giả bộ hồ đồ chứ?
Phục Ba không nhịn không được nuốt nước miếng đánh ực, đến lúc này mới biết, cái miệng của Dương Khai lớn như thế nào.
Mấy chục tới hơn trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm, cũng không phải Hoàng Tuyền Tông không lấy ra được, nhưng nếu lấy ra nhất định sẽ tổn hại đến căn cơ. Tuy Hoàng Tuyền Tông là tông môn đứng đầu Đông Vực, thủ hạ cũng trông coi không ít quặng mỏ nguyên tinh, số lượng hàng năm sản xuất ra không ít, nhưng tông môn có nhiều đệ tử như vậy, dù có nhiều của cải cũng phải chi ra rất lớn.
Nếu thỏa mãn Dương Khai, mấy năm tới, tài nguyên tu luyện của các đệ tử sẽ phải cắt giảm với số lượng lớn.
Trong lòng Phục Ba giận không thể tả, phó tông chủ, hai đại trưởng lão cùng với đệ tử thân truyền của bổn môn đều bị giết, mà cừu nhân lại còn chạy tới trước mặt mình vơ vét tài sản, hơn nữa một lần đòi là con số thiên văn. Chuyện này rơi vào đầu người nào cũng sẽ không chịu nổi, nhưng cố tình nắm đấm của người ta lại lớn hơn.
Ngay khi Phục Ba còn đang do dự, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến giọng nói một người: - Tông chủ, Chu Vĩnh cầu kiến!
- Đại trưởng lão! Phục Ba nhướng mày, không biết vì sao lúc này đại trưởng lão lại chạy tới đây làm gì, đây chính là thời khắc "rồng bơi nước cạn gặp tôm giỡn", dĩ nhiên hắn không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh quẫn bách của mình. Song nghĩ lại, nhiều người có thể nhiều hơn một chủ ý, có đại trưởng lão ở đây, có lẽ sẽ có thể vãn hồi được chút tổn thất, dù sao đại trưởng lão cũng không phải người ngoài.
Vừa nghĩ đến đây, Phục Ba mở miệng nói: - Vào đi!
Dương Khai liếc nhìn Loan Phượng một cái, khóe miệng mỉm cười.
Vẻ mặt Loan Phượng vẫn lạnh như băng, khẽ hừ một tiếng.
Lúc mới bước vào Hoàng Tuyền Tông, Loan Phượng đã ra tay giết chết một tên trầm mê nữ sắc muốn dùng vũ lực bắt nàng, tên nam tử kia cũng tự giới thiệu mình là tử tôn của đại trưởng lão.
Lúc này vị đại trưởng lão Hoàng Tuyền Tông này bỗng nhiên lại đích thân tìm tới, sao nàng còn không biết đối phương tới vì chuyện gì chứ?
Đây rõ ràng là muốn báo thù a.
Sự thật cũng chính là như thế, nữ nhân đi theo tên kia, sau khi chỉ chỗ cho đám người Dương Khai, lập tức đi cầu kiến đại trưởng lão, bẩm báo lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Đại trưởng lão nổi cơn lôi đình, khi biết được đám người Dương Khai đã đi tìm Phục Ba, cũng vội vàng chạy tới nơi này.
Cháu của mình bị người ta giết ngay trong tông môn, điều này sao có thể chấp nhận được chứ? Chưa nói đến tên kia chính là tử tôn duy nhất của hắn, thù giết cháu không đội trời chung, chỉ tính riêng hành vi lớn lối của đối phương, cũng đủ khiến cho cái mặt già của hắn như bị người ta vỗ thẳng vào.
Bên ngoài cửa điện, vẻ mặt Chu Vĩnh lạnh như băng tiến tới, sát khí trong mắt gần như thực chất, sau khi thi lễ với Phục Ba, lập tức phóng mắt về phía hai nữ nhân đang đứng phía sau Dương Khai.
Hắn nghe một tên đệ tử Đạo Nguyên tam tầng cảnh nói lại, kẻ giết cháu hắn chính là một mỹ phụ đoan trang.
Khí chất của Loan Phượng và Cơ Dao khác nhau rất nhiều, cho nên rất nhanh Chu Vĩnh đã nhận ra ai là hung thủ giết người.
Giờ phút này, Phục Ba vẫn còn đang chau mày suy nghĩ, không biết nên nói tình huống trước mắt với đại trưởng lão như thế nào để hắn nghĩ đối sách giúp mình, căn bản không hề chú ý tới sát khí và phẫn nộ của Chu Vĩnh.
Không chờ hắn lấy lại tinh thần, bỗng nhiên Chu Vĩnh chợt quát lên: - Tiện tỳ, là ngươi giết đứa cháu của bổn tọa?
- Hử? Phục Ba thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn Chu Vĩnh, hoảng sợ nói: - Đại trưởng lão, ngươi đang nói cái gì vậy?
Hắn không nghe lầm chứ? Đại trưởng lão vừa mở miệng đã gọi người ta là tiện tỳ?
Chu Vĩnh đưa tay chỉ vào Loan Phượng đang đứng phía sau Dương Khai, tức giận nói: - Tông chủ, chính là ả nữ nhân đê tiện này đã giết chết Chu Cát ngay trong tông môn, đây chính là đứa cháu duy nhất của bổn trưởng lão!
- Chu Cát? Phục Ba nhíu nhíu mày: - Là cái tên bất tài vô dụng kia sao?
Hiển nhiên hắn cũng biết Chu Cát, dù sao cũng là con cháu đại trưởng lão, đổi thành đệ tử bình thường, chắc chắn hắn sẽ không nhớ được. Dù sao với thân phận của hắn, lại thêm đệ tử trong tông có hơn vạn, hắn sẽ không để ý tới một tên đệ tử Đạo Nguyên nhất tầng cảnh làm gì.
Đối với tên này, Phục Ba đã sớm nghe được, là một tên bất tài vô dụng, ỷ có đại trưởng lão làm chỗ dựa, thường xuyên làm xằng làm bậy.
Tuy nhiên tiểu tử kia cũng không gây ảnh hưởng gì lớn đến tông môn, càng chưa từng làm hại qua những nữ đệ tử có tư chất xuất sắc, cho nên hắn nể mặt đại trưởng lão, cũng lười đi quản.
Không ngờ, tên vô dụng kia lại bị người ta giết chết, lại còn bị giết ngay trong tông môn. Mà người giết chết hắn, lại chính là vị cường giả khiến hắn cũng phải kiêng kỵ không thôi kia.
Chu Vĩnh tỏ ra vô cùng đau đớn, nói: - Tuy rằng Cát nhi bất tài vô dụng, nhưng dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, có lão phu đích thân chỉ dạy, ngày sau hắn cũng có thể thành tài, vậy mà hôm nay lại bị giết chết! Bị nữ nhân đê tiện này giết chết, Chu gia ta... đã tuyệt hậu rồi!
Sắc mặt Phục Ba đen như đít nồi, vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Loan Phượng, vừa trầm giọng quát: - Đại trưởng lão, im miệng!
Vị này chính là tồn tại cấp bậc Đại Đế, sao Chu Vĩnh lại có mắt không tròng như vậy, hết lần này tới lần khác vũ nhục nàng là nữ nhân đê tiện, nếu chọc giận đối phương, sao có thể có kết cục tốt chứ.
Trong lúc nhất thời, Phục Ba gấp đến líu lưỡi, sớm biết như vậy, sao hắn có thể để Chu Vĩnh tiến vào chứ? Tên này đã không giúp được gì, lại còn làm loạn lên.
Chu Vĩnh cả giận nói: - Tông chủ, mặc dù bọn họ là khách nhân của ngươi, nhưng thù giết cháu ta, lão phu nhất định phải báo!
Hắn nghĩ rằng, đám người Dương Khai là khách nhân của Phục Ba, nên mới có thể đứng ở nơi này.
Nhưng cho dù có là khách nhân của Phục Ba, hắn cũng không sợ, thân là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, lại là đại trưởng lão Hoàng Tuyền Tông, thân phận địa vị hết sức cao quý, Chu Vĩnh tin rằng tông chủ sẽ đứng về phía hắn.
Nào ngờ thực tế so với hắn tưởng tượng lại hoàn toàn khác nhau, không ngờ Phục Ba sa sầm xuống, phẫn nộ quát: - Đại trưởng lão, mong ngươi hãy lấy đại cục làm trọng!
- Đại cục? Chu Vĩnh cười lạnh: - Lão phu đã tuyệt hậu, ở đâu ra đại cục gì chứ! Nếu hôm nay tông chủ thành toàn thì lão phu cũng bỏ qua, nhưng nếu không thành toàn, cho dù lão phu phải rời khỏi Hoàng Tuyền Tông, cũng phải giết mấy tên này!
Phục Ba chấn động toàn thân, ý thức được chuyện này rất phiền toái, sắc mặt khó coi nói: - Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó.
Phó tông chủ đã chết, hai trưởng lão cũng đã chết, nếu ngay cả đại trưởng lão cũng rời khỏi tông môn, vậy thì Hoàng Tuyền Tông tất sẽ xuống dốc không phanh, đến lúc đó cho dù còn lại hắn là tông chủ có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, chỉ sợ cũng là "một cây chẳng chống vững nhà".
- Mong tông chủ thành toàn! Chu Vĩnh ôm quyền trầm giọng nói, thái độ kiên quyết.
Vừa rồi hắn nói như vậy, cũng chỉ là lấy lui làm tiến, chứ không phải thật sự muốn rời khỏi Hoàng Tuyền Tông, dù sao hắn đã bỏ ra cả đời vì Hoàng Tuyền Tông, tự nhiên đoạn tuyệt với tông môn, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.