Chương 2637: Với quyền mưu tư
Phong Trì cười lạnh một trận, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn nhìn Dương Khai, rồi quay sang Tào Húc hỏi: - Lại tới một vị Đế Tôn Cảnh nữa sao?
Có thể để cho Tào Húc đích thân dẫn người đến đây, ắt hắn phải là Đế Tôn Cảnh không thể nghi ngờ.
- Vâng! Tào Húc cung kính đáp.
- Tốt, rất tôt!
Phong Trì cười lớn, khẽ gật đầu với Dương Khai, rồi ôm quyền nói: - Không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?
Tuy rằng tuổi của hắn có vẻ lớn hơn nhiều so với Dương Khai, nhưng người tu đạo lấy thực lực làm đầu, Dương Khai đã là Đế Tôn Cảnh, như vậy có tư cách luận giao ngang hàng với hắn.
- Tiêu Bạch Y bái kiến Phong trưởng lão. Dương Khai cũng mỉm cười, lập tức hành lễ.
- Thì ra là Tiêu lão đệ! Phong Trì nhướng mày, hỏi:
- Không biết Tiêu lão đệ từ đâu đến?
Dương Khai nói: - Nam Vực, Thanh Dương Thần Điện.
- Là người Nam Vực? Phong Trì không khỏi nhíu mày, trong khoảng thời gian này, số Đế Tôn Cảnh Vấn Tình Tông dùng Chiêu Mộ Lệnh chiêu mộ được không ít, nhưng chưa từng có võ giả ở vực khác, Dương Khai xem như là người đầu tiên.
Hắn đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tào Húc, tên kia vội nói:
- Phong trưởng lão yên tâm, thân phận Tiêu công tử, Tôn trưởng lão đã xác nhận qua, không có vấn đề gì.
Phong Trì gật gật đầu nói: - Tôn Bình trưởng lão làm việc cẩn thận, nếu hắn đã nói không thành vấn đề, thì chắc chắn là ổn. Tiêu lão đệ tới thật đúng lúc, vừa lúc bên ta đang thiếu một ít nhân thủ, cần ngươi xuất lực.
Dương Khai gấp quạt lại, nói: - Phong trưởng lão cứ sai bảo là được, nếu Tiêu mỗ đã nhận Chiêu Mộ Lệnh, dĩ nhiên sẽ nghe theo ngài sai sử.
- Ngươi tới đây nhìn đi! Phong Trì đưa tay chỉ vào trận bàn, ra hiệu với Dương Khai.
Dương Khai vội tiến lên vài bước, đem quạt gấp cắm vào sau cổ, rồi chăm chú nhìn vào trận bàn trước mặt.
Chỉ thấy trên trận bàn kia, có thể rõ ràng thấy được địa thế thu nhỏ của Băng Tâm Cốc, trên đó đang có vô số điểm sáng lóe lên, bày ra xu thế vây chặt Băng Tâm Cốc lại.
Tuy rằng không hiểu rõ, nhưng ít nhiều Dương Khai cũng hiểu được, hiện tại Băng Tâm Cốc đang lâm vào tình thế nguy cấp.
- Trận bàn Câu Thiên này được Nam Môn đại sư đích thân bố trí ra, để tiện cho Phong mỗ trấn giữ nơi này, việc bày mưu nghĩ kế ngược lại cũng tiết kiệm không ít công sức a. Trong lời nói của Phong Trì tràn đầy vẻ sùng bái đối với đối vị Nam Môn đại sư kia.
Dương Khai cũng khen: - Nam Môn đại sư quả nhiên là chuyên gia trận pháp, thủ pháp thật khó lường.
Phong Trì mỉm cười, ngón tay lại chỉ về một nơi, nói: - Tiêu công tử, lão phu hy vọng ngươi có thể trấn giữ chỗ này, bảo vệ trận kỳ Nam Môn đại sư đã bày ra, đề phòng Băng Tâm Cốc chó cùng rứt giậu, đi tới quấy rối.
- Không thành vấn đề, tuy nhiên nhiệm vụ của ta chỉ là trông coi trận kỳ bên đó thôi sao? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.
Phong Trì nghiêm nghị nói: - Chuyện này hết sức quan trọng, một khi trận kỳ bị phá, đại trận bố trí ra sẽ bị trở ngại, đến lúc đó Băng Tâm Cốc sẽ có cơ hội thở dốc. Cho nên nhất định phải có một Đế Tôn Cảnh đích thân trấn giữ mới được. Tuy nhiên theo tình hình chung cũng không có chuyện gì đâu, từ khi Băng Tâm Cốc bị vây đến nay chưa từng có động tĩnh gì, song Tiêu công tử cũng không thể lơ là được.
- Ta biết rồi. Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu.
Phong Trì gật đầu nói: - Mặt khác, lão phu sẽ phân phối 500 thủ hạ cho Tiêu công tử sai bảo, chờ đến khi Nam Môn đại sư chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Tiêu công tử cần phải phụ trách 500 thuộc hạ khởi động trận kỳ, liên kết với các trận kỳ khác, nhất định có thể một lần hành động phá vỡ đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc, đến lúc đó chúng ta sẽ tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, san bằng Băng Tâm Cốc.
Dương Khai ôm quyền nói: - Nhất định không phụ Phong trưởng lão nhờ vả.
- Tốt tốt tốt. Phong Trì rất hài lòng với thái độ của Dương Khai, không khỏi gật gật đầu nói: - Tào Húc, ngươi tương đối quen thuộc đối với địa thế phụ cận, hãy dẫn Tiêu công tử qua đó đi, 500 thủ hạ sẽ đến sau.
- Rõ!
Tào Húc nhận lệnh, lập tức dẫn Dương Khai rời khỏi.
Rất nhanh hai người đã bay đến địa điểm Phong Trì chỉ định.
Phóng mắt nhìn tới, lúc này có gần 100 người đang trông coi một cái trận kỳ lớn, trận kỳ kia được bố trí ẩn nặc ở trên không, nhưng khi Dương Khai phóng thần niệm ra dò xét vẫn có thể phát hiện ra một chút manh mối.
Khi Tào Húc và Dương Khai đến, lập tức liền kinh động đến 100 người phía dưới, khiến chúng vội ngẩng lên nhìn.
Tào Húc nhìn trái nhìn phải, quát lớn: - Nơi này ai là chủ sự!
Một tên nam nhân trung niên ứng tiếng đi ra, ôm quyền nói: - Sư huynh, là ta!
Tào Húc nhìn hắn, gật gật đầu nói: - Thì ra là Hoắc Hãn sư đệ.
Hắn cũng nhận ra được tên đệ tử Vấn Tình Tông này.
- Tào sư huynh, vị này là...
Tên Hoắc Hãn tò mò nhìn Dương Khai, dò hỏi.
Tào Húc cất cao giọng nói: - Vị này chính là đệ tử hạch tâm của Thanh Dương Thần Điện Nam Vực, Tiêu Bạch Y. Hiện tại Tiêu công tử đã nhận Chiêu Mộ Lệnh của Vấn Tình Tông ta, phụng mệnh Phong trưởng lão, kể từ hôm nay, hắn sẽ trấn giữ chỗ này, chư vị phải nghe theo hiệu lệnh.
Vừa nghe Dương Khai đến từ Thanh Dương Thần Điện Nam Vực, đám thuộc hạ không khỏi tỏ ra cực kỳ tò mò, nhưng cũng không ai dám lên tiếng, chỉ rối rít ôm quyền xưng vâng.
- Mặt khác, Phong trưởng lão sẽ điều thêm 400 nhân thủ đến đây, đến lúc đó đều quy về dưới trướng Tiêu công tử, đợi sau khi tiêu diệt Băng Tâm Cốc xong, sẽ luận công ban thưởng!
Vừa nghe có thưởng, hầu hết đám thuộc hạ đều kích động không thôi, trái lại, đám đệ tử Vấn Tình Tông dưới trướng của Hoắc Hãn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bởi vì bọn chúng biết, một khi thật sự tiêu diệt Băng Tâm Cốc xong, đến lúc đó đại đa số lợi ích đều sẽ thuộc về Vấn Tình Tông bọn chúng, chỉ để lại chút canh thừa ban thưởng cho người ngoài mà thôi.
- Tiêu công tử, ta trở về trước, chỗ này xin nhờ công tử.
Tào Húc ôm quyền với Dương Khai nói.
- Ừm. Dương Khai không nóng không lạnh gật gật đầu, toát ra phong phạm cường giả Đế Tôn Cảnh.
Tào Húc cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi.
Đợi hắn đi khỏi, lúc này Dương Khai mới quét một vòng nhìn trăm người phía dưới, thản nhiên nói: - Lai lịch bổn thiếu, chư vị đã rõ ràng, nhiệm vụ của bổn thiếu, chư vị cũng đã nghe được, từ nay về sau, còn phải nhờ chư vị phối hợp nhiều hơn, nếu không để nơi này ra vấn đề gì, ai cũng không kham nổi trách nhiệm này.
Tên Hoắc Hãn kia liền ôm quyền nói: - Tiêu công tử nói chí phải, nếu là mệnh lệnh của Phong trưởng lão, đương nhiên ta sẽ vâng theo.
Dương Khai gật gật đầu nói: - Rất tốt, hiện tại nghe lệnh của ta!
Lời vừa nói ra, sắc mặt trăm người đều nghiêm lại.
Dương Khai lại hạ giọng xuống nói: - Đi chặt một ít gỗ về đây, dựng cho bổn thiếu một gian nhà gỗ ở nơi này! Hắn đưa tay chỉ về một khu vực bằng phẳng.
Trăm tên kthủ hạ phía dưới đều ngẩn cả người, vốn thấy Dương Khai nghiêm nghị oai phong, bọn họ còn không biết hắn ra mệnh lệnh gì, lúc này nghe hắn nói muốn kiến tạo một gian nhà gỗ, vẻ mặt mỗi người đều tỏ ra cổ quái, nhất là đám đệ tử Vấn Tình Tông dưới trướng của Hoắc Hãn, vẻ mặt đều tỏ ra không vui.
Bọn chúng chính là đệ tử Vấn Tình Tông, từ lúc nào lại bị người ta sai sử như vậy, huống chi, Dương Khai chỉ là một tên Đế Tôn Cảnh ngoại lai, có tư cách gì mà ngông cuồng xằng bậy như vậy chứ?
- Sao vậy? Không nghe rõ bổn thiếu nói sao? Hay là lỗ tai của các ngươi điếc hết rồi? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đế uy của Đế Tôn Cảnh phóng ra, lập tức khiến trăm tên kia tỏ ra khó chịu.
Lúc này liền có người ôm quyền nói: - Cẩn tuân mệnh lệnh Tiêu công tử!
Tên này vừa dứt lời lập tức vọt ra ngoài, hắn cũng không phải là đệ tử Vấn Tình Tông, mà là người tiếp nhận Chiêu Mộ Lệnh mà tới, hắn không có can đảm đi khiêu khích Dương Khai.
Người như vậy không phải số ít, hơn trăm người lập tức có hơn chín mươi tên rời đi, chỉ còn lại 5, 6 tên theo Hoắc Hãn.
5,6 tên này rõ ràng đều là đệ tử Vấn Tình Tông, chúng ỷ vào thân phận của mình, không muốn khuất phục Dương Khai.
Dương Khai lại hừ lạnh một tiếng, bắt đầu điều động đế nguyên, nâng dần uy áp lên, thản nhiên nói: - Kẻ không chấp hành mệnh lệnh, bổn thiếu cũng sẽ không nương tay, ta muốn nhìn xem các ngươi có thể kiên trì đến khi nào!
Vẻ mặt Hoắc Hãn tỏ ra đau khổ, đỏ bừng lên, nói: - Ngươi lợi dụng quyền hành làm việc tư, chuyện này ta phải báo lên Phong trưởng lão!
- Báo lên? Dương Khai cười lạnh: - Nếu Phong Trì trưởng lão đã ủy thác bổn thiếu trấn thủ ở chỗ này, vậy thì hết thảy mọi việc ở nơi này đều phải nghe theo lệnh ta, bổn thiếu mới tới, mệnh lệnh thứ nhất vừa ban ra, các ngươi đã dám công khai làm trái. Ta có giết chết đám người các ngươi để răn đe, Phong trưởng lão cũng sẽ không trách tội!
- Ngươi dám! Hoắc Hãn giận dữ.
- Ngươi thấy ta có dám hay không?! Dương Khai nhướng mày, lại tăng uy áp thêm mấy phần.
Phốc phốc phốc phốc...
Đám đệ tử Vấn Tình Tông còn lại không chịu nổi, miệng phun máu tươi, xương cốt trong cơ thể vang lên răng rắc, dường như tùy lúc đều có thể gãy lìa vậy.
Điều này khiến cho đám người Hoắc Hãn giật nảy mình, vốn chúng còn cho rằng mình có thân phận đệ tử Vấn Tình Tông, nói gì thì Dương Khai cũng phải nể mặt vài phần, không ngờ tên này lại này hung tàn như vậy, vừa lên một cái đã muốn lập uy.
Tuy nhiên đúng như Dương Khai nói, cho dù chuyện này ầm ĩ đến tai Phong trưởng lão, Phong trưởng lão cũng sẽ không ra mặt giúp bọn hắn. Hiện tại, cường giả Đế Tôn Cảnh nhận Chiêu Mộ Lệnh không ít, nếu như đệ tử Vấn Tình Tông dưới trướng đều kiệt ngạo bất tuân như vậy, thì làm sao để trông coi được bằng nấy trận kỳ chứ?
Hại tại Vấn Tình Tông đang muốn mượn lực lượng của những cường giả Đế Tôn Cảnh này, nên cũng sẽ không để cho bọn họ có điều gì bất mãn.
Chẳng những Phong trưởng lão sẽ không ra mặt giúp bọn hắn, mà thậm chí còn trách phạt, trấn an lòng người.
Cùng lắm thì chờ sau khi chiến sự kết thúc, rồi sẽ tính sổ với Dương Khai cũng không muộn.
- Tiêu công tử, xin dừng tay! Thân thể Hoắc Hãn run rẩy, căn bản không thể thừa nhận nổi uy áp của Đế Tôn Cảnh, thân thể không ngừng trùn xuống, muốn quỳ sụp xuống đất, đến lúc này hắn nào còn dám ương ngạnh nữa chứ, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện vẻ bối rối.
Nếu thật sự bị buộc quỳ xuống, vậy thì mặt mũi của hắn cũng mất sạch rồi.
- Các ngươi có nghe theo lệnh của ta không? Dương Khai lạnh giọng hỏi.
- Nghe, nghe, ta xin nghe theo! Đám người Hoắc Hãn không ngừng đáp lại.
- Thật là ti tiện! Cứ phải chịu chút đau khổ mới chịu đàng hoàng! Dương Khai hừ lạnh, thu lại uy áp.
Đám người Hoắc Hãn lập tức giống như bị thoát lực vậy, đồng loạt ngã ngồi dưới đất, quần áo từng tên đều thấm đầy mồ hôi.
- Còn không mau cút đi, trong vòng một canh giờ, nếu nhà gỗ còn chưa dựng xong, các ngươi nhất định phải chết. Dương Khai khẽ quát một tiếng.
Đám người Hoắc Hãn lập tức bò dậy, phi thân chạy mất.
Hiệu suất của hơn trăm tên võ giả cũng không tầm thường, không đến một canh giờ, không, chỉ hơn nửa canh giờ, một gian nhà gỗ tinh xảo đã được dựng lên.
Dương Khai cảm thấy rất hài lòng, khen đám thuộc hạ mấy câu, rồi khoan thai bước vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống tu luyện.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ấn tượng của hơn trăm tên thủ hạ đối với Dương Khai, đại đa số đều không tốt lắm, nhất là đám người Hoắc Hãn, mỗi một tên đều dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm tới gian nhà gỗ, trong lòng thầm tính toán, chờ sau khi Dương Khai mất đi giá trị lợi dụng sẽ nói với trưởng lão tông môn xả giận giúp bọn hắn.