Chương 266: Biểu ca chạy mau
Dược Vương Cốc kế thừa thế lực đặc thù mấy ngàn năm, trong tông môn đều
là cao thủ luyện đan, môn hạ cao đồ, đại đa số đều là luyện đan sư bản
lĩnh xuất chúng.
Thực lực của họ cũng chẳng mạnh bao nhiêu, chi
hơi mạnh hơn một chút so với tông môn nhị đẳng một bậc, còn xa mới theo
kịp sức chiến đấu của tông môn nhất đẳng.
Nhưng sức ảnh hưởng của nó thì không một thế lực nào có thể so sánh được.
Chi cần là người luyện võ, trong quá trình tu luyện không thể không dùng
đến đan dược, mà những đan dược này đều đến từ tay những luyện đan sư.
Mà đối với các luyện đan sư trong thiên hạ mà nói thì Dược Vương Cốc chính là thánh địa trong lòng bọn họ.
Bất kỳ một luyện đan sư nào khi nhắc đến Dược Vương Cốc đều vô cùng thành
kính và ngường mộ. Rất nhiều người thậm chí coi việc có thể bái nhập
Dược Vương Cốc để học tập luyện đan thuật, được chiêm ngường di phong
Đan thánh là mục tiêu cả đời của mình.
Đan thánh, tổ sư khai phái Dược Vương Cốc đã chết bao nhiêu năm, nhưng thời gian trôi qua vẫn
không mất đi địa vị thần thánh trong lòng các luyện đan sư ở đây. Tương
truyền, nhất mạch của thuật luyện đan chính là do Đan thánh năm đó
truyền tới đây, lấy Dược Vương Cốc làm nơi sinh sôi nảy nở. Do đó người
luyện võ bây giờ lúc bị thương hay tu luyện mới có đan dược có thể dùng.
Trước khi Đan thánh truyền thụ thuật luyện đan, người luyện võ trong thiên hạ chi biết tim kiếm thảo dược, rồi cho cả vào bụng.
Đây chi là truyền thuyết, mà phàm đã là truyền thuyết thì luôn có đến vài phần hư
thực, không thể tin hết.
Nhưng trong truyền thuyết này có một chút sự thật. Đan thánh quả thực là có
tồn tại, mà xác của người giờ phút này còn sừng sững trong cấm địa Dược
Vương Cốc. Trải qua mấy ngàn năm mà vẫn y nguyên, không có dấu hiệu
phong hóa. Bản thân điều này chính là một kỳ tích.
Trong tên của Dược Vương Cốc mặc dù có chữ Cốc, nhưng thế lực này lại không phải được xây dựng trong sơn cốc.
Xung quanh có vài chục ngọn núi, mỗi ngọn cao nghìn trượng, những ngọn núi
này quy thành một vòng tròn chiếm diện tích lớn vài trăm dặm.
Trong vài trăm dặm này, tất cả đều là của tông môn Dược Vương Cốc.
Bên trong các ngọn núi đều có luyện đơn sư thực lực cao thâm lưu trú. Có
người thu nạp môn đồ rộng rãi, phát triển lớn mạnh, lại có người lẻ loi
một mình khổ tu, tìm hiểu thuật luyện đan. Trong ngọn núi có một dược
điền rộng vài mẫu, trong đó trồng các loại thần dược tình thảo làm người ta thèm thuồng.
Toàn bộ Dược Vương Cốc tích chứa vô số vật liệu luyện đan.
Những ngọn núi này bao quanh vị trí trung tâm nên mới giống một sơn cốc.
Không giống với sự tình lặng của những ngọn núi xung quanh, sơn cốc này
quanh năm suốt tháng đều vô cùng náo nhiệt, người luyện võ tới lui như
cá diếc qua sông, liên tục không dứt.
Bởi vì bên trong Dược Vương Cốc này có một thành nhỏ được dựng lên, chính là nơi giao lưu của Dược
Vương Cốc và người luyện võ bên ngoài.
Đám người luyện võ, nếu
muốn luyện chế đan dược đều mang đủ nguyên liệu tới đây tim các đệ tử
Dược Vương Cốc chế luyện. Đệ tử Dược Vương Cốc luyện đan không thu vàng
bạc mà chi lấy một phần ba phân lượng đan sau khi luyện thành.
Bất kể là người đến Dược Vương Cốc luyện chế bất kỳ loại đan dược nào, dù là
phàm cấp hay thiên cấp cũng vậy, nếu là luyện chế thất bại thì không còn gì để nói, nhưng nếu luyện thành công mười viên đan dược thì sẽ có ba
viên là thù lao của luyện đan sư.
Phương thức trả thù lao như vậy có phần hiềm nghi. Đan dược thiên cấp mỗi viên đều có giá trị không
thấp. Tự mình vất vả thu thập nguyên liệu, không những phải gánh chịu
rủi ro nếu như luyện thất bại sẽ mất trắng, còn nếu luyện thành công rồi thì ba phần trong đó cũng bị người khác lấy đi làm thù lao.
Nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn cản nhiệt tình và quyết tâm của đám người luyện võ đến Dược Vương Cốc luyện đan.
Bởi vì ở trong này, tỷ lệ chế đan dược thất bại của luyện đan sư rất nhỏ.
Hơn nữa, sau khi luyện thành công thì phẩm chất cũng cao hơn một chút so với luyện đan sư bên ngoài.
Cho nên dù điều kiện hà khắc như vậy,
đám người luyện võ vẫn muốn tìm đến đây tìm người luyện đan. Dù sao cũng tốt hơn là tim những luyện đan sư ở ngoài, nếu không cẩn thận còn có
thể hỏng hết nguyên liệu.
Dược Vương Cốc uy danh nức tiếng thiên
hạ, chẳng những hấp dẫn người luyện võ Đại Hán, mà ngay cả các nước xung quanh cũng thường có người tới đây mời các bậc trưỡng lão của Dược
Vương Cốc luyện chế đan dược.
Các trướng lão bình thường sẽ không dễ
dàng ra tay. Nếu muốn mời bọn họ luyện chế, ít nhất cũng phải là nguyên
liệu thiên cấp hoặc thậm chí là huyền cấp, hơn nữa thù lao của bọn họ có thể còn nhiều hơn một ít.
Dược Vương Cốc có mười đại trướng lão, trấn thủ mười ngọn núi xung quanh. Mỗi người đều mang tuyệt kỹ, một
thân luyện đan thuật xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường.
Người
bình thường, thậm chí đệ tử trong Dược Vương Cốc đều rất hiếm khi nhìn
thấy bọn họ. Những trướng lão này mỗi người đều nhập hoa giáp chi niên,
hàng năm đều bế quan nghiên cứu thuật luyện đan, chi khi nào xuất hiện
một ít nguyên liệu đặc biệt quý hiếm thì bọn họ mới ra tay luyện chế.
Trong thành trấn ở trong Cốc, cửa hàng mọc lên san sát. Không phải tất cả những
cửa hàng này đều là tài sản của Dược Vương Cốc, trong đó chín phần là của các thế lực lớn nhỏ mở ra.
Nơi này dù sao cũng là trung tâm của luyện đan sư trong thiên hạ, những thế lực này bày cửa hàng ở đây buôn bán dược liệu, thu thập tài liệu, thám
thính tin tức trong thiên hạ, đủ các kiểu, không có trường hợp cá biệt.
Mà bản thân Dược Vương Cốc cũng là cô độc, trước nay không trớ mặt với bất kỳ thế lực nào, lại càng không giao hảo với bất kỳ thế lực nào trong
thiên hạ, mấy nghìn năm nay vẫn duy trì địa vị riêng.
Trong thành trấn ở trong Cốc nghiêm cấm đánh đấu, cho nên đám người luyện võ dù rất nhiều người đến từ nhiều nơi khác nhau cũng chưa từng có ai dám phá vờ
quy tắc nơi
Một khi có người bên trong thành đánh nhau, không cần
người của Dược Vương Cốc ra tay thì những người khác cũng sẽ đánh chết
họ ngay tại trận.
Nhưng nếu là ra khỏi sơn cốc thì đủ các loại ân oán, Dược Vương Cốc cũng không để ý tới.
Cho nên trong ngoài ngàn dặm này là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Núi non bao vây sơn cốc, một chốn náo nhiệt tường hòa. Nhưng chỉ ngay mười
mấy dặm bên ngoài sơn cốc, đâu đâu cũng thấy tranh đấu giết chóc. Những
người này đều là tranh cãi ở trong Cốc, nhưng không dám hành động ngay
tại chỗ mà hẹn nhau ra ngoài sinh tử.
Một ngày nọ, một chiếc xe ngựa từ phương xa chạy tới, dừng lại ở bên ngoài cách xa Dược Vương Cốc năm mươi dặm.
Người phu xe thu hồi roi ngựa, hô to vào trong xe:
- Tiểu ca, tới Dược Vương Cốc rồi.
- Tới rồi?
Dương Khai đang ngồi bỗng bừng tỉnh, sắc mặt vui vẻ, vén rèm xe bước ra, nhìn chung quanh một lúc rồi ngạc nhiên hỏi:
- Đây là nơi nào?
Xung quanh trống trải, sao có thể là Dược Vương Cốc gì đó được. Rõ ràng đây chính là một nơi hoang vu.
Phu xe cười nheo mắt nói:
- Tiểu ca không biết chứ, ở ngoài Dược Vương Cốc hung hiểm, người thường
như ta cũng không dám tùy tiện tiếp cận, nhưng phàm là có khách muốn đưa tới Dược Vương Cốc đều là đưa đến đây rồi quay đầu lại, tiến xa hơn nữa chính là Quỷ Môn Quan.
Dương Khai cau mày. Phu xe thấy thần sắc hắn
không thật hài lòng lại thật cẩn thận giải thích cho hắn tinh hình xung
quanh Dược Vương Cốc.
Sau khi nghe xong, nét mặt Dương Khai dần
giãn ra, trong lòng hắn biết đây đều là sự thật, chứ không phải cố ý bỏ
lại mình ở chỗ này.
Lập tức hắn cũng không quá so bì, dù sao cũng chi hơn mười dặm đường mà thôi, bèn chìa tay đưa một tờ ngân phiếu rồi thi triển bộ pháp, thong dong bước đi, tiếp cận ngọn
núi nơi xa.
Mặc dù nghe phu xe kia nói mức độ nguy hiểm bên ngoài Dược Vương Cốc nhưng
tận mắt chứng kiến vẫn là vượt xa sức tưởng tượng của Dương Khai.
Trên đường đi tới, chưa đến ba mươi dặm hắn đã gặp được bốn năm chỗ đang ẩu
đả. Những người này đều là phát sinh xung đột trong Cốc sau đó ra ngoài
giải quyết.
Bên đường, thậm chí còn có không ít xác chết còn ấm thân nhiệt.
Dương Khai âm thầm líu lưỡi, nhưng cũng lo tránh đi, nguyên tắc không nhiều chuyện, lặng lẽ rời đi.
Đi không bao xa thì phía sau vọng đến tiếng truy đuối đánh giết, tiếng tay áo phần
phật truyền đến.
Dương Khai nhướn mày, quay đầu nhìn lại.
Lúc này hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh da trời đang chạy
như bay tới. Thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo cũng có
thể coi là xinh đẹp, chẳng qua trong lúc này đôi mắt to hiện vẻ thất
kinh, cố sức chạy.
Ở sau lưng nàng, sáu bảy người đuối theo sát
nút. Những người này nét mặt tràn đầy tức giận và sát khí, người nào
người nấy đeo dao mang kiếm, đều vô cùng hung ác.
- Con tiện nhân kia, ngươi đứng lại cho ta.
Một tiếng quát phẫn nộ truyền tới.
Thiếu nữ càng chạy nhanh hơn.
- Mau, đừng để cô ta trốn vào trong cốc, vào đó rồi sẽ không thể bắt được đâu.
Những người đó nhìn thấy thiếu nữ đang chạy hướng đến Dược Vương Cốc thì sắc
mặt biến đổi.
Trong Dược Vương Cốc nghiêm cấm động võ, nếu thiếu nữ đi vào rồi thì mọi chuyện đều chấm dứt.
Trong chốc mắt, thiếu nữ đã vọt tới trước mặt Dương Khai.
Nhìn thấy Dương Khai cảnh giác đánh giá mình, thiếu nữ hé miệng cười lộ ra
hàm răng trắng tình, vận dụng khí lực thở hồng hộc hô:
- Biểu ca chạy mau đi, đứng ngây ra đó làm gì?
Dương Khai nhướn mày, thần sắc âm u lạnh lẽo. Không đợi hắn có phản ứng gì,
thiếu nữ đã lướt qua hắn như một làn gió mang theo một mùi hương thơm
ngát.
- Không được rồi, con tiện nhân kia có người tiếp ứng. Nhanh, không được tha cho ai, nam thì giết, nữ thì bắt lấy.
Người vừa nói, sắc mặt biến đổi.
Đám người đuổi tới hăng máu càng đuổi nhanh hơn.
- Mẹ nó.
Dương Khai phẫn uất cắn răng tức giận mắng, cũng không lãng phí thời gian
giằng co giải thích với mấy người kia liền xoay người vọt đuổi theo
thiếu nữ.
Bất kể là thiếu nữ mặc váy xanh kia hay là đám người đuổi tới từ đằng sau, thực lực
cũng không phải rất cao, mạnh nhất cũng chi là Chân Nguyên Cảnh tam tầng, tứ tầng mà thôi.
Chút thực lực ấy Dương Khai đúng là không xem là gì, nhưng không duyên cớ
gặp phải chuyện phiền toái như vậy, thật sự khiến Dương Khai tức giận.
Triển khai bộ pháp của mình, bước nhanh chân, chỉ trong vài hơi thở đã đuồi kịp bóng dáng thiếu nữ kia.
Thiếu nữ thần sắc sừng sốt, trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại thì thấy
Dương Khai đang nhe răng trợn mắt hướng về phía nàng cười độc ác, nụ
cười dữ tợn đáng sợ.
- Biểu muội.
Dương Khai cắn răng, gọi một tiếng thân thiết đến cực độ.
-He he
Gương mặt tươi cười xinh đẹp của thiếu nữ ngay lập tức trở nên mếu máo, cả
người nổi da gà. Nàng không ngờ Dương Khai nhìn độ tuổi không lớn mà lại có tốc độ nhanh như vậy.
Tiếng cười chưa dứt, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, phi tới dùng một tay túm lấy thiếu nữ.
Thiếu nữ thần sắc biến đổi, nâng một bàn tay mảnh khảnh tiếp đón.
Dương Khai vận dụng chân nguyên, đấu với nàng một chiêu.
Thân hình thiếu nữ rung mạnh, tốc độ giảm đi không ít. Không đợi nàng tiếp
tục phản ứng, Dương Khai đã dùng một tay ôm eo, một tay giữ chặt cổ tay
nàng, thân hình
chạy nhanh về phía trước bỗng dừng lại.
- Huynh Huynh làm gì vậy. Chạy mau đi!
Thiếu nữ kinh hãi hô lớn, trơ mắt nhìn đám người đuồi theo sau đang nhanh chóng tiếp cận.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, vặn người. Trong tiếng kêu kinh hãi của thiếu nữ, ném nàng thẳng về phía đám người đang đuổi tới.
- Huynh
Ánh mắt của thiếu nữ lộ vẻ không thể tin nổi, không thể nghĩ Dương Khai lại có thể làm như vậy.