Chương 2805: Vu Đồ Thượng phẩm
– Ngươi… ngươi…Trước nhà gỗ cũ, thôn trưởng trợn mắt cứng lưỡi nhìn Dương Khai, môi há ra, ánh mắt đụcngầu tràn đầy hoảng sợ, nói chuyện cũng không liền mạch.Một đêm không gặp, hắn phát hiện A Ngưu lại trở thành Vu Đồ chân chính! Vu Đồ đó! Cả đờilão cố gắng cũng chỉ là Vu Đồ mà thôi, nhưng không ngờ A Ngưu chỉ một đêm liền đạt tới, sosánh lại, cả đời lão thật là chó má.Trong cảm giác, trên người Dương Khai khí huyết tràn đầy, lực lượng của Vu quấn quanhngười, mạnh mẽ hơn nhiều lần so với Vu Đồ như lão.– Thôn trưởng, thời gian gấp rút, chúng ta đừng nói nhiều, có tuyệt kỹ sở trường gì thì mautruyền thụ cho ta đi.
Dương Khai đi thẳng vào nhà thôn trưởng.Hắn đến thôn này đã 3 ngày, chỉ còn 2 ngày cuối cùng, tự nhiên phải nắm chắc thời gian.Thôn trưởng ngẩn ra, liền cùng đi vào.
Cho đến trưa, hai người đều đang dạy dỗ.
Thôntrưởng dạy cho Dương Khai vài loại Vu thuật, còn giải thích cho hắn phân chia lực lượngcủa Vu.
Hôm qua Dương Khai chỉ mới mở ra lực lượng của Vu, được Man Thần chấp nhận,nói nghiêm chỉnh thì còn chưa tính là Vu chân chính.Còn hôm nay, hắn là Vu Đồ là chân chính, cũng là cảnh giới nhập môn của Vu.
Trên Vu Đồ,còn có Vu Sĩ, rồi mới Vu Sư, Đại Vu Sư, Vu Vương, Vu Thánh, cảnh giới tối cao Vu Thần! Mỗimột cảnh giới lại còn có ba hạng thượng trung hạ.
Ví dụ như thôn trưởng, chính là Vu Đồtrung phẩm! Còn Dương Khai lúc này, lại là Vu Đồ thượng phẩm chân chính, cao hơn thôntrưởng một bậc nhỏ, chỉ thiếu chút thăng cấp Vu Sĩ.Sau khi trở thành Vu Sĩ, sẽ có thể học tập Vu thuật mạnh mẽ hơn, đáng tiếc bản thân thôntrưởng không biết, tự nhiên không dạy được.
Theo thôn trưởng nói, trong các cảnh giới, VuThần hùng mạnh nhất chỉ là truyền thuyết, đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện, nhưng Vu Thánh thì có vài vị, tuynhiên đều trấn thủ ở những bộ lạc mạnh nhất.Thương Nam thôn, thuộc Nam Man Bộ, Vu mạnh nhất trong các bộ lạc cũng chỉ là VuVương, còn thấp hơn Vu Thánh một bậc.
Dạy đến trưa, Dương Khai chẳng những biết rấtnhiều chữ viết thượng cổ, còn hiểu sâu hơn về thế giới thượng cổ này.
Đây là thứ yếu, chủyếu nhất là Dương Khai đã học được Thuật Thị Huyết!Coi như là thu hoạch đầu tiên của Dương Khai ở trong bí cảnh này, pháp quyết tu luyện ManVu hôm qua không có giá trị gì, chỉ làm hắn tu luyện được ở thế giới này, chờ khi rời bícảnh, vậy pháp quyết tu luyện đó cũng thành phế phẩm, Thuật Thị Huyết thì có khi còn lợidụng được.Tuy nhiên thôn trưởng cũng nói, lão nắm giữ Thuật Thị Huyết chỉ là cấp thấp nhất, thời gianduy trì ngắn không nói, di chứng về sau cũng rất nghiêm trọng.
Đại Vu các bộ lạc lớn nắmgiữ Thuật Thị Huyết tốt hơn nhiều, tuy rằng cũng có di chứng về sau, nhưng sẽ không khiến người ta suy yếu mấy ngày.Chỉ là thi triển Thuật Thị Huyết như thế, cũng cần lực lượng mạnh mẽ duy trì.Đến trưa, Dương Khai rời nhà thôn trưởng.
Cũng không phải Dương Khai không muốn tiếnthêm, mà là trước mắt thôn trưởng không còn gì để dạy, ngoài chữ viết thượng cổ ra, thôntrưởng đã dốc túi truyền thụ cả đời, mà Dương Khai một hơi tiêu hóa hết, làm cho thôntrưởng tôn hắn như người trời.– Sau này mỗi ngày tới học chữ một canh giờ, chuyện tu luyện phải dựa vào cố gắng củangươi, ta không còn gì để dạy nữa.
Thôn trưởng đưa Dương Khai đi ra, giọng điệu có phầncô đơn lại yên lòng.Tuy rằng mặc kệ thời đại nào, đều là nhưng mới thay người cũ, nhưng Dương Khai biểuhiện xuất sắc làm cho thôn trưởng cảm nhận được mình vô năng bất lực.
Hàng loạt tiếng hò hét kêu thảm truyền tới, Dương Khai giật mình, còn tưởng là thôn bị tấn công.Nhìn lại, hóa ra là mình nghĩ nhiều, chỉ thấy ở trong sân rộng giữa thôn, mỗi một Man tộcđều làm tư thế cổ quái, thậm chí có phần xấu hổ, mặc kệ nam nữ đều thế.Mà cơ bắp của bọn họ đang không ngừng run lên, từng giọt mồ hôi lớn toát ra, thấm ướtmặt đất.
Dưới các tư thế này, những người Man Tộc này duy trì rất khó khăn, thỉnh thoảngphải hét lên, nhưng vẫn kiên trì.Ánh mắt của Dương Khai sắc bén cỡ nào, nhìn qua liền biết đây là một loại pháp môn luyệnthể, liền ngạc nhiên đi tới.
Dù hắn còn không biết dùng phương pháp này luyện thể sẽ cóhiệu quả gì, nhưng nhìn tố chất thân thể của thôn dân Man tộc là biết, pháp môn luyện thểnày tuyệt đối không kém.– A Ngưu! A Hổ đầu hướng xuống, hai tay chống mặt đất, kéo người thành cây cung, nhìnthấy Dương Khai đi tới, chợt hô một tiếng, nhưng vừa hô xong, sắc mặt biến đổi, giống nhưbị đánh mạnh, người kéo căng chợt bắn ra, văng xa mười mấy trượng, đụng mạnh vào câyto, miệng phun máu.Dương Khai kinh hãi, vội đi tới đỡ hắn dậy, hỏi: – Không sao chứ?– Không sao không sao! A Hổ nhe răng cười, tay chùi máu trên miệng, như đã sớm quen.– Chúc mừng ngươi, nghe thôn trưởng nói, ngươi đã mở ra lực lượng của Vu?– May mắn! Dương Khai mỉm cười đáp.A Hổ lắc đầu: – Cái này không phải may mắn, mà là Man Thần ban cho! Vỗ mạnh vai DươngKhai, thành khẩn nói:– A Ngưu, ngươi là Vu, vậy sẽ là thôn trưởng tiếp theo, tu luyện cho tốt, tương lai của thônphải dựa vào ngươi.Dương Khai cười khổ đối phó, thầm nghĩ 2 ngày nữa ta sẽ rời đi, nào có tương lai gì? Nhưngđối mặt với nhân vật có thể là ảo cảnh, Dương Khai cũng không nói nhiều.
Liền chuyển đềtài:– Ta xem các người đang tu luyện…A Hổ nói: – Đúng rồi, ngươi có muốn tập cùng?Dương Khai gật đầu: – Được, nhưng ta không biết phải làm sao.– Tới đây tới đây, ta dạy cho ngươi! A Hổ hết sức nhiệt tình, kéo Dương Khai vào đám đôngtu luyện, cười rất vui vẻ.A Ngưu thật không như trước, sau khi được Man Thần chiếu cố, hắn thật biến thành ngườikhác.
Trước kia mình cũng muốn kéo hắn đi tu luyện chung, nhưng mỗi lần đều bị A Ngưutừ chối, giống như hắn thà rằng vẫn nấp trong phòng mình, cũng không muốn nói chuyện với thôn dân.
Nhưng màhôm nay, A Ngưu lại chủ động muốn tu luyện, A Hổ tự nhiên vô cùng vui vẻ.Ngay cả A Ngưu đã là Vu, nhưng thân thể khỏe mạnh vẫn là căn bản.
A Hổ lập tức dạyDương Khai tu luyện, các Man tộc khác không phải Vu, không mở ra lực lượng của Vu, bọnhọ tu luyện tự nhiên là nhắm vào thân thể, nói cách khác chính là đang luyện thể!So sánh những người Man tộc đang dùng các tư thế luyện thể kỳ quái, A Hổ giảng giải choDương Khai một bộ luyện thể quyết đủ loại tư thế, Dương Khai tự nhiên ghi nhớ.
Tác dụngcủa thân thể, chẳng những cực kỳ trọng yếu ở Man tộc thượng cổ, ngay cả thế giới hiện tạicũng không thể bỏ qua.
Hiện tại đa số võ giả đều một lòng theo đuổi tăng lên tu vi, mà không chú ý rèn luyện thânthể, lại không biết thân thể là vật dẫn của tất cả lực lượng, chỉ có thân thể mạnh mẽ mớiphát huy ra thực lực mạnh hơn.Bản thân Dương Khai chính là người được lợi từ thân thể mạnh mẽ, tự nhiên quá rõ ràng.Một bộ Man Thể Quyết, Dương Khai không cần nửa canh giờ liền nắm giữ được.
Trong lòngcả kinh, dù không tự thân tu luyện kiểm chứng, nhưng Man Thể Quyết này rõ ràng là phápquyết luyện thể rất cao siêu, Man tộc thượng cổ đều dùng pháp quyết này luyện thể haysao?Khó trách mỗi một người đều khỏe mạnh như rồng! Mặc kệ chỗ này cóphải ảo cảnh hay không, những vật tiếp xúc có phải là ảo giác hay không,chỉ riêng một bộ Man Thể Quyết này, cũng đủ không uổng chuyến này.Lực lượng thân thể của Dương Khai quả thật mạnh mẽ, Man Thể Quyếtcó thể mang tới tăng lên không lớn, nhưng đối với đệ tử Lăng Tiêu Cungthì sao? Đối với những người thân bè bạn ở Tinh Vực cố hương thì sao? Nếu như bọn họ tu luyện bộ Man Thể Quyết này, ngày sau tố chất thân thể khẳng định tănglên mấy bậc, cảnh giới tu vi tăng lên cũng càng thêm đơn giản.
Đợi tự mình thí nghiệm xong,Dương Khai càng thêm khẳng định ý tưởng của mình.Man Thể Quyết này thật không kém, thân thể của hắn hiện giờ tu luyện nó cũng cảm thấyquá sức, cả người đau nhức, đồng thời cơ thể như ngưng luyện thêm.
Cả buổi chiều tuluyện, đến khi bóng đêm phủ xuống, rất nhiều người Man tộc mới kiệt sức trở về nhà.
A Hổnhiệt tình mời Dương Khai đi nhà hắn ngồi.Dương Khai nghĩ lại trong nhà mình cũng không có gì ăn, không bằng đi nhà A Hổ ăn ké mộtphen, lập tức gật đầu.
2 ngày sau đó, Dương Khai vẫn tiếp diễn cuộc sống như vậy, 1 canhgiờ buổi sang đi nhà thôn trưởng học tập chữ viết thượng cổ, sau đó cùng luyện thể với mấyngười A Hổ, chờ về đêm liền ở trong nhà tu luyện.Không còn thịt cùng nội đan yêu thú bổ sung, tốc độ tu luyện của Dương Khai liền chậm đi,suốt 2 ngày cũng không qua được ngưỡng cửa Vu Đồ.
Nhưng mà không sao, hôm nay đã làngày thứ 5, kỳ hạn một tháng cũng sắp đến, là lúc tạm biệt thế giới này.
Hắn ngồi trong nhàgỗ, không ra gặp người, chờ đợi bị thế giới này bài xích.………….3 ngày sau, A Hổ tới gõ cửa, không lâu sau cửa phòng mở ra, Dương Khai mắt đỏ rực nhìnhắn.– A Ngưu, ngươi làm sao vậy, mấy ngày cũng không ra ngoài, thôn trưởng bảo ta tới hỏichuyện! Mọi người đều lo cho ngươi.Đằng sau A Hổ, cả trăm thôn dân đứng đó, ngay cả A Ny đêm đó bị Dương Khai làm khóc,cũng đứng trong đám đông, ánh mắt tràn đầy lo lắng.– Có phải xảy ra chuyện gì không? A Hổ lo lắng hỏi.– Không sao, ta đang tu luyện Vu thuật thôn trưởng truyền cho mà thôi, làm mọi người lolắng rồi.
Dương Khai cố gượng cười.A Hổ thế mới thở phào: – Không sao thì tốt, chúng ta còn tưởng… Đúng rồi, thôn trưởng nóimuốn đi khe núi mang dã thú chết trở về, cần ngươi dẫn đường, sẽ sắp có tuyết rơi, khôngđi nữa sẽ không thể ra ngoài.– Được rồi, mọi người xuất phát trước, ta sẽ theo sau! Dương Khai nói một tiếng, lại khépcửa.Má nó chuyện gì thế này! Trong lòng Dương Khai đang gào thét.
–––-oOo–––-