Chương 3464: Chính là ngươi
Ma Vương mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, biết Liệt Cuồng đã ở biên giới giận dữ, nếu là ứng đối không được, nhất định phải ăn chút khổ đầu, nhưng nếu hắn biết mình sai ở đâu thì sẽ không nói lung tung, lúc này vắt hết óc cũng nghĩ không ra nguyên cớ, may mà được người bên cạnh nhắc nhở, vội vàng nói: "Đại nhân uy phong cái thế, nên là tên kia đến tiếp ngài mới đúng."
Sắc mặt Liệt Cuồng lúc này mới có vẻ hơi bớt giận, hận hận trừng Ma Vương kia một chút, chẳng muốn so đo với hắn.
Nếu là người khác, hắn nhất định phải trừng phạt một phen, nhưng hắn từ nhỏ bởi vì tu luyện một môn công pháp, xảy ra sai sót, dẫn đến thần trí bị hao tổn, óc thiếu mất gân, tính toán với hắn là không có ý nghĩa gì.
Ma vương kia thấy thế, lúc này mới ngượng ngùng nở nụ cười, ngồi xuống lại.
Chỉ là đề tài này được mở ra, để các Ma Vương khác lại ngồi không yên, có người liền nói ngay: "Đại nhân, thuộc hạ nghe nói thực lực vị Thân vương kia không cao lắm."
"Đâu chỉ thực lực không cao, còn là một Nhân tộc!"
Ở đây Vân Ảnh Thành, bọn họ cũng không phải là không có quan hệ, sau khi vào thành cũng có liên hệ tìm hiểu, biết được Dương Khai trước mặt mọi người nói thẳng mình là Nhân tộc, việc này cũng được đồn đại rộng rồi, nên cũng không phải là bí mật gì.
Có người lại là lần đầu tiên nghe được việc này, lúc này kinh ngạc thốt lên: "Nhân tộc? Sao lại là Nhân tộc? Tin tức có thể xác nhận?"
"Đúng là Nhân tộc, nghe nói tên này xảy ra chút chuyện ở Tinh Giới bên kia, tẩu hỏa nhập ma rơi nhập ma đạo, bị Đại Đế cùng Ngụy Đế bên kia truy sát, bất đắc dĩ nên mới đến Ma Vực, cũng không biết tại sao được Thánh Tôn nhìn trúng, ủy thác trọng trách!"
"Thánh Tôn nhận thức không rõ a, Vân Ảnh đại lục này nên được đại nhân làm chủ mới phải, tại sao còn phái một tên Nhân tộc đến đây, thực sự là vô căn cứ đến cực điểm!"
"Nếu thực lực của hắn quá mạnh thì cũng thôi, nhưng tu vi của hắn chỉ tương đương với một trung phẩm Ma Vương, aiz, lần này Thánh Tôn tính sai a."
"Nhân tộc giảo quyệt khó lường, ai biết hắn miệng lưỡi thế nào trước mặt Thánh Tôn, Thánh Tôn. . . Dù sao cũng là một nữ tử."
Một đám người mồm năm miệng mười, đều là một bộ bất bình dùm Liệt Cuồng, cảm thấy Ngọc Như Mộng bị che mắt.
"Vô liêm sỉ!" Liệt Cuồng quát một tiếng, lập tức để chúng Ma Vương phía dưới im tiếng, ánh mắt uy nghiêm quét một vòng: "Thánh Tôn làm việc, tự có đạo lý của nàng, há là các ngươi có thể tùy ý nghị luận, lời ở đây mà lan truyền ra ngoài, bọn ngươi chịu nổi không?"
Nghị luận sau lưng Thánh Tôn, quả thật không nên, nếu để Thánh Tôn biết, Liệt Cuồng hắn không chết cũng tàn tật.
Nói xong, lại lạnh rên một tiếng: "Lao Khắc cũng cho qua, tọa trấn Vân Ảnh Thành là bị bất đắc dĩ, Khoa Sâm cùng Âm hai tên ngu xuẩn kia nghe được tin tức lại ngay lập tức tới bái kiến, thực sự mất hết mặt mũi Ma tộc ta, nhưng Liệt Cuồng ta vốn không để hắn vào trong mắt, cho là có Thánh Tôn sắc lệnh liền có thể chưởng quản Vân Ảnh đại lục? Quả thực mơ hão!"
"Không sai, Ma Vực ta có thể không nhất định hắn là Nhân tộc mà khó dễ, nhưng xưa nay lấy thực lực vi tôn, nếu hắn không có bản lãnh, sao có thể ngồi vững vàng vị trí kia." Lập tức có người cao giọng phụ cùng.
Liệt Cuồng lại cười lạnh một tiếng nói: "Bọn ngươi sợ còn có chỗ không biết, ngày trước tiểu tử kia ở bên trong Thánh thành đắc tội Nguyệt Tang đại nhân, Nguyệt Tang đại nhân truyền lệnh tới đây, để bản Vương nghĩ biện pháp giải quyết người này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Nguyệt Tang đại nhân sẽ có thể đảm bảo để bản Vương quản lý Vân Ảnh đại lục, có đại lục này, bản Vương không hẳn không thể lên cấp Bán Thánh!"
Chúng Ma Vương nghe vậy, đều là vui mừng khôn xiết, dồn dập ngẩng đầu nhìn Liệt Cuồng, chúc mừng: "Đại nhân được Nguyệt Tang đại nhân coi trọng như thế, khống chế Vân Ảnh, lên cấp Bán Thánh ngay trong tầm tay."
"Ha ha ha ha!" Liệt Cuồng không nhịn được cười to, dường như đã thấy tình cảnh mình lên cấp Bán Thánh, giơ tay lên nói: "Bây giờ nói những lời này còn hơi quá sớm, bây giờ vẫn cần hoàn thành yêu cầu của Nguyệt Tang đại nhân. . . Hả?"
Nói còn chưa dứt lời, Liệt Cuồng hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên trời, phẫn nộ vỗ bàn một cái, quát: "Lớn mật!"
Dưới lòng bàn tay, bàn tiệc nát tan, rượu vung vẩy, cả người đã phóng lên trời.
Một tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, phía trên cung điện đã bị hắn xô thủng một lỗ, cho tới giờ khắc này, rất nhiều Ma Vương trong đại điện mới nhận ra chỗ không đúng, dường như bên ngoài có thêm rất nhiều khí tức, còn vây quanh trong đây.
Không chút nghĩ ngợi, hơn hai mươi Ma Vương liền cùng nhau lược không bay lên, từ cái trong lỗ thủng kia xuyên ra ngoài.
Vào giờ phút này, trên không tòa phủ đệ, hơn vạn Ma tộc đang ngay ngắn có thứ tự địa phân tán bốn phía, hoàn toàn vây quanh một mảng phạm vi. lớn
Liệt Cuồng trầm mặt bay lên, mắt quét qua bốn phía, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Dương Khai, trong mắt loé ra một tia sát cơ rõ ràng.
Xoạt xoạt xoạt. . .
Từng bóng người lần lượt bay đến, hiện thân sau lưng hắn, chính là những thủ hạ của hắn.
Bốn mắt đối diện, Dương Khai mặt ngậm mỉm cười, đánh giá vị Thượng phẩm Ma Vương trước mặt này. Xác thực không tầm thường, một thân khí huyết vô cùng nồng nặc, uy phong hiển hách, không thể nghi ngờ là mạnh hơn đám người Lao Khắc một nấc, xem ra tình báo Ba Nhã thăm dò được không sai, cái tên này cách Bán Thánh cũng chỉ thiếu chút nữa.
Liệt Cuồng lại rõ ràng ngẩn ra, nhưng nhìn đến đám người Lao Khắc phía sau Dương Khai, lập tức hiểu thân phận Dương Khai. Đây chính là tên Thân Vương Nhân tộc a? Mới vừa rồi còn nói về hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được, hơn nữa còn gặp mặt ở tình huống như vậy.
Làm như đã nhận ra ánh mắt Dương Khai, trong lòng hắn biết cái tên này sợ là "lai giả bất thiện", chỉ tay phía trước, nộ quát một tiếng: "Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra."
Dương Khai cười nhạt: "Bản Vương chính là Thân Vương được Thánh Tôn dụ phong, người chưởng quản Vân Ảnh đại lục, ngươi lại là người nào?"
"Thân Vương? Ở đâu ra Thân Vương cái gì!" Liệt Cuồng trong mắt lấp loé hung mang, nhe răng cười gằn: "Bản Vương chưa từng nghe nói, còn ta. . . Ta chính là Liệt Cuồng!" Nếu đối phương "lai giả bất thiện", vậy chuyện hôm nay sợ là không có cách nào làm tốt, đơn giản chính là phải thừa dịp mà lấy mạng chó của hắn, đến lúc đó dù Thánh Tôn truy cứu xuống, hắn cũng có thể có cớ là do Dương Khai vô lễ.
Mong bạn đọc tôn trọng thành quả lao động của nhóm, không copy dưới mọi hình thức
Dương Khai ngoẹo đầu: "Liệt Cuồng? Nghĩ tới, thủ hạ bản Vương đúng là có người tên Liệt Cuồng, nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy, ngươi có thể lấy ra chứng cớ gì?"
Liệt Cuồng xì cười một tiếng: "Ngươi muốn chứng cứ gì?"
Đám Ma Vương phía sau hắn cũng ồn ào cười to, ánh mắt trào phúng, nghĩ thầm đầu óc Nhân tộc này có phải bị bệnh hay không a, lại còn muốn đại nhân lấy ra chứng cứ để chứng minh thân phận, riêng là tu vi Thượng phẩm Ma vương kia đã đủ rồi.
Dương Khai gật gật đầu nói: "Xem ra ngươi là không có chứng cớ." Bỗng lại khẽ quát một tiếng: "Phó Thống lĩnh!"
Ba Nhã không muốn để ý đến hắn, Liệt Cuồng vừa ra nàng liền biết đại sự không ổn, cái tên này cường đại hơn hết thảy Ma Vương mà nàng từng gặp, hơn nữa có người nói hắn còn là Thạch ma, trời sinh phòng ngự cường hãn, tiễn thuật của mình không hẳn có thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Nhưng Dương Khai hô to như vậy, nàng cũng không thể không đáp, hồn khôi còn trên tay gia hỏa này đây, lúc này nhắm mắt nói: "Có thuộc hạ!"
"Ngươi nhìn kỹ lại kẻ này một chút, có phải là người trộm lấy bảo vật của bản Vương?" Dương Khai chỉ tay.
Liệt Cuồng không khỏi nhíu mày, trộm bảo vật?
Ba Nhã không thèm nhìn Liệt Cuồng, theo Dương Khai nhận xuống: "Có. . . Mấy phần tương tự." Nàng cũng không dám nói thẳng ra, miễn cho sau đó bị Liệt Cuồng ghi hận.
"Đó chính là ngươi." Dương Khai nói luôn, đồng thời nói ra chữ cuối cùng, người đã như quỷ mị vọt tới trước mặt Liệt Cuồng.
Liệt Cuồng giật mình, hắn căn bản không thấy rõ Dương Khai có động tác gì, lại suýt chút nữa dán mặt vào hắn, bản năng thôi thúc ma nguyên, trên người bốc ra ánh sáng màu đá lộng lẫy. Hắn đúng là Thạch ma, trời sinh da dày thịt béo.
Đồng thời một quyền đảo ra phía trước.
Đối phương đã xuất thủ trước, vậy hắn cũng sẽ không khách khí, ngược lại là tối nay phải giết được người này, nên cú đấm này không có chút lưu tình nào.
Nhưng hắn vừa mới có động tác, liền thấy nơi mắt trái Dương Khai hiện ra một đạo màu vàng dựng thẳng, từ trong mắt kia tản ra lực lượng kì dị, để tâm thần hắn hơi hoảng hốt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn chính là Ma Vương hàng đầu trong cảnh giới Thượng phẩm này, thần hồn vô cùng mạnh mẽ, nên Diệt Thế Ma Nhãn cũng không có cách nào ảnh hưởng hắn quá lâu.
Mà Dương Khai muốn cũng chính là trong nháy mắt ngắn ngủi này.
Trảm Hồn Đao không lâu trước đây mới dùng qua một lần, Phá Thiên Nhất Kích còn cần ôn dưỡng, không thích hợp vận dụng, nên Sinh Liên bí thuật đã ầm ầm thôi phát.
Chỉ một thoáng, tầm mắt Liệt Cuồng liền bị một đóa nụ hoa sen chớm nở tràn ngập, cũng không còn thứ gì khác.
Hoa sen kia quỷ dị mà cắm rễ ở trong đầu hắn, điên cuồng rút lấy thần hồn hắn, cánh hoa mở ra hết cỡ, đau đớn khó có thể tưởng tượng truyền đến, để Liệt Cuồng không nhịn được rên lên một tiếng.
Cùng lúc đó, một quyền hắn vung ra cũng đập vào trên vai trái Dương Khai.
Lao Khắc, Khoa Sâm cùng Âm thậm chí Ba Nhã toàn bộ đều hoa mắt, tận đến giờ phút này mới có phản ứng.
Bọn họ vốn tưởng rằng Dương Khai dẫn theo hơn vạn đại quân đến đây, là muốn mượn sức mạnh của bọn họ tới đối phó Liệt Cuồng, trong lòng đều tự có dự định, ai ngờ Dương Khai căn bản không có ý này, ngược lại là tự mình ra tay đánh với Liệt Cuồng.
Đây là muốn chết sao?
Liệt Cuồng tuy là Thạch ma, không thể so bằng Lực ma trời sinh lực lớn vô cùng, nhưng một quyền của hắn há lại là một tên trung phẩm Ma Vương có thể tiếp lấy?
Mắt thấy cú đấm kia nện trên bả vai Dương Khai, tất cả mọi người đều theo bản năng mà cảm thấy Dương Khai nhất định phải chết không có chỗ chôn. Ba Nhã đã cứng cả người lên, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất phi đến chỗ Dương Khai cướp lấy không gian giới của hắn, sau đó rời xa chỗ thị phi này.
Nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó lại không thể không để cho nàng há to miệng.
Cú đấm kia xác thực đập trúng Dương Khai, nhưng Dương Khai lại không chết, thân thể chỉ hơi thoáng lệch một hồi liền gắng gượng tiếp nhận được một quyền này.
Ngay sau đó, Dương Khai há miệng, một tiếng long ngâm tràn trề ra, điếc tai phát hội, mắt trần có thể thấy được sóng âm trông như cái dùi kích tới Liệt Cuồng.
Liệt Cuồng vốn là bị Sinh Liên bí thuật làm cho đến không muốn sống, lại chính diện thừa nhận đòn long ngâm này, càng là mắt nổ đom đóm, thần thức dao động bất an, mà các Ma Vương sau lưng hắn cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lòng người bất ổn, trận hình lập tức bị tách ra.
Thừa cơ hội tốt này, Dương Khai khoát tay, Sơn Hà Chung đã được lấy ra, xoay tròn xoay tròn cấp tốc lớn lên, hạ xuống đầu Liệt Cuồng.