Chương 3552: Thành môn thất hỏa
Vân Ảnh đại lục, phía trên mặt đất, thân ảnh một nam một nữ đứng sừng sững tại chỗ, như hai bức điêu khắc.
Long trảo của Dương Khai cắm vào trong ngực Bắc Ly Mạch, nắm lấy một viên ma tâm, trên mặt Bắc Ly Mạch hiện ra thần sắc đau đớn, nhưng một đôi mắt đẹp lại không có tiêu điểm, trống rỗng hỗn loạn.
Nhàn nhạt huyết tinh theo gió bay bay.
Pháp thân chật vật quay lại, chợt thấy vậy cũng là ngây người, vội vàng lẻn đến bên cạnh, cẩn thận quan sát một hồi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ khó xử cùng lo lắng.
Hắn không biết mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính là hiện tại hắn cũng không cảm nhận được thần hồn của Dương Khai cùng Bắc Ly Mạch nữa, nói cách khác, thần hồn hai người đã thoát xác mà ra.
Hắn cảm thấy có chút khó làm.
Lúc này không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để đánh chết Bắc Ly Mạch, thần hồn Bắc Ly Mạch đã xuất thể, vô luận hắn làm gì đối phương đều không có sức phản kháng. Nhưng mấu chốt là nếu hắn giết Bắc Ly Mạch, Dương Khai cũng sẽ bị liên lụy theo thì sao?
Thần hồn hai người không có khả năng vô duyên vô cớ đồng thời thoát xác ra, tuyệt đối là bởi vì bí thuật, dưới tác dụng của bí thuật, pháp thân không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí di động thân thể hai người hắn cũng không dám.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mượn dùng lực lượng cả đại lục, che dấu dấu vết nơi đây, miễn cho bị người phát hiện cái gì.
Thần hồn chiến trường, thanh âm băng cô nương băng hàn đến xương: “Hắn đối với ngươi chỉ có cuồng dại, hắn nghĩ ngươi sẽ đến cứu hắn, nhưng mãi đến khi chết, cũng không thể thấy mặt ngươi. Đồ nhi ngươi biết không, khi hắn chết, biểu tình tuyệt vọng của hắn thật sự là làm cho người ta không lỡ. Vì sao lúc ấy ngươi không cứu hắn? Ngươi chỉ cần mở miệng, vi sư chắc chẵn sẽ thành toàn các ngươi, ngươi nhưng là đệ tử vi sư tối coi trọng!”
“Huyền Băng!” Bắc Ly Mạch gầm lên, khuôn mặt xinh đẹp gần như vặn vẹo, thân thể mềm mại chấn động, vô tận hàn mang đánh tới phía trước.
Huyền Băng lộ vẻ lạnh nhạt, bên ngoài thân hiện lên một quầng sáng mắt thường có thể thấy được, tạo thành nửa vòng tròn che ở phía trước.
Xuy xuy xuy không dứt bên tai, hàn mang va chạm phía trên quầng sáng, chỉ có tạo ra tầng tầng gợn sóng, lại thủy chung không thể đột phá phòng hộ quầng sáng.
Thần hồn chiến trường, băng hàn ý cảnh trở nên nồng đậm.
Thầy trò hai người này, đều là Tuyết ma.
Tinh thông tất cả băng hệ pháp tắc, hơn nữa lực lượng thần hồn cũng cao tới một trình độ khiến kẻ khác giận sôi, vừa động thủ, cả thần hồn chiến trường cũng bị ảnh hưởng.
Từ lúc Huyền Băng mở miệng khiêu khích, Dương Khai liền ý thức được không ổn, vội vàng hướng ra ngoài chạy trốn.
Bắc Ly Mạch là Ma Thánh, tu vi thần hồn tự nhiên có cấp bậc Ma Thánh, Huyền Băng đã dám hạ thủ với nàng, khả năng cao là cũng không kém, hai người này chiến đấu, Dương Khai không dám tới gần.
Nhưng để Dương Khai cũng điên đầu, thần hồn chiến trường này nhìn như rộng lớn khôn cùng, kì thực diện tích hữu hạn, hắn khó khăn lắm chạy ra được mười dặm, đã bị một tầng lực lượng vô hình ngăn cản, coi như đã tới biên giới mảnh đất này, rốt cuộc không thể trốn xa hơn nữa.
Lực lượng Băng hàn đánh úp tới, cả thần hồn linh thể Dương Khai cũng lạnh run lên, bên ngoài thân bắt đầu tràn ngập ra một tầng băng sương mỏng manh, hắn cả kinh vội vàng thúc dục thần hồn lực, ngăn cản băng hàn lực.
Thật đúng là xui xẻo tám đời, Dương Khai trong lòng bi phẫn tột đỉnh. Lấy tình huống trước mắt đến xem, chỉ sợ không đợi Huyền Băng cùng Bắc Ly Mạch phân ra thắng bại, mình đã chết cóng ở trong này, cái gì tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi, tất cả đều là vọng tưởng.
Động tĩnh vẫn không ngừng truyền đến, Huyền Băng tuy có thần hồn lực bảo hộ, không bị hàn mang kia gây thương, nhưng vẫn ở hạ phong, lui lại liên tục, xem ra thần hồn nàng không bằng Bắc Ly Mạch.
Dù sao nàng bị Bắc Ly Mạch phong mấy vạn năm, Bắc Ly Mạch lại là Ma Thánh tôn sư, thực lực không bằng cũng là bình thường.
Nhưng nụ cười trên mặt nàng vẫn không chút yếu thế, miệng khiêu khích cũng chút chưa từng ngừng lại: “Tức giận? Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn không quên được tên kia, ngươi thật đúng là hảo đồ đệ của vi sư, ngay cả nam nhân của sư phó ngươi ngươi cũng dám nhớ thương, cuối cùng lại như thế nào? Hắn đã chết, chết trên tay ngươi!”
“Con c!” Vẫn luôn trầm mặc không nói, Bắc Ly Mạch cắn răng tức giận mắng, “Rõ ràng là ngươi giết hắn, liên quan gì tới ta dm?”
Huyền Băng sắc mặt lạnh lùng nói: “Nếu không có ngươi, vi sư sao có thể giết hắn?”
Lúc nói, Huyền Băng đã lui ra được hơn trăm trượng, khóe miệng câu lên, hơi mỉm cười nói: “Đồ nhi, hình như ngươi bị thương a, thần hồn của ngươi không mạnh như ta dư liệu?”
Bên kia đang vất vả ngăn cản hàn ý, Dương Khai nghe vậy, trong lòng sáng như tuyết.
Bắc Ly Mạch đương nhiên bị thương, không chỉ Bắc Ly Mạch, hôm nay cả mười hai Ma Thánh đều có thương trong người, trước đó Minh Nguyệt diệt một lũ phần hồn của bọn hắn, trong thời gian ngắn là rất khó khôi phục lại.
Mà thần hồn bị thương, khiến thực lực Bắc Ly Mạch suy giảm lớn trên thần hồn chiến trường này.
“Vậy thì sao?” Bắc Ly Mạch hừ lạnh, tố chỉ khẽ nâng, nhẹ nhàng điểm tới Huyền Băng.
Dưới một chỉ này, thân thể mềm mại của Huyền Băng chấn động, Ngay sau đó, chỗ ngực xuất hiện một bông tuyết trắng, đồng thời thanh âm răng rắc vang lên, bông tuyết nhanh chóng biến lớn, băng hàn pháp tắc ngưng tụ, rất có thế hoàn toàn bao trùm cả Huyền Băng.
Huyền Băng hiện ra vẻ đau đớn cực độ, cả người cũng trở nên cứng ngắc.
Nhưng rất nhanh, nàng lại đột nhiên bật cười, châm chọc nói: “Ta nói rồi, bản lĩnh của ngươi là ta dạy, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”
Khi nói, bông tuyết kia nhanh chóng tan rã, cùng lúc đó, nàng bước mạnh vài bước về phía trước, cũng như Bắc Ly Mạch điểm ra một chỉ, Bắc Ly Mạch biến sắc, lập tức di chuyển, tránh đi chỉ lực vô hình kia.
Còn không đợi Bắc Ly Mạch đứng vững, vài đạo xiềng xích trắng đã từ bốn phương tám hướng tập tới, giống như linh xà, quấn quanh nàng.
Bắc Ly Mạch ra một trảo, một thanh trường kiếm trong suốt xuất hiện trên lòng bàn tay, tiện tay lướt qua, đinh đương một tiếng, xiềng xích bị chặt đứt, kiếm vũ như bộc, hóa thành một quầng sáng.
Tiếng kiếm va chạm không dứt bên tai, hàn quang nở rộ, hai người đã đấu túi bụi.
Thầy trò hai người, vô luận là chủng tộc hay là công pháp tu luyện cũng giống hệt nhau, thủ đoạn tranh đấu cực kỳ tương tự, chỉ có điều một người bị nhốt lâu ngày, thực lực suy giảm, một người có thương tích trong người, còn tác chiến sân khách, trong thời gian ngắn đúng là cục diện ngang nhau.
Dương Khai đã bị các nàng hoàn toàn không để ý!
Huyền Băng không biết Dương Khai thân phụ cơ duyên lớn lao, chỉ một lòng một dạ muốn đoạt xá Bắc Ly Mạch, cho nên chẳng muốn đi quản Dương Khai chết sống.
Bắc Ly Mạch vốn có tâm bảo trụ mạng Dương Khai, nhưng lúc này cũng đã không rảnh phân tâm.
Kết quả là tình cảnh Dương Khai trở nên nguy hiểm không chịu nổi.
Hai nàng không động thì còn không sao, vừa động thủ, cả thần hồn chiến trường càng dần càng rét lạnh lên.
Dương Khai liều mạng thúc dục thần hồn lực ngăn cản, cũng vô pháp bảo hộ tự thân chu toàn. Dù đã trốn tới rìa chiến trường, vẫn bị băng sương bao trùm, giá lạnh khiến thần hồn hắn run rẩy, ngay cả suy nghĩ cũng đã chậm đi nhiều.
Sương lạnh dần hóa thành băng cứng, trước sau chỉ một nén nhang, cả thần hồn linh thể Dương Khai đã hoàn toàn bị đóng băng, ý thức dần dần trầm luân, như rơi vào một vực sâu không đáy, trước mắt chỉ có hắc ám.
Xong rồi...
Từ Trụ Thiên đại lục, trốn thoát dưới mí mắt mười hai Ma Thánh, thế mà lại gãy kích trầm sa tại địa phương quỷ quái này, ai có thể không khuất nhục cơ chứ?
Khi suy nghĩ đã hoàn toàn lâm vào khôn cùng hắc ám, một cỗ ý thanh lương đột nhiên thổi qua toàn thân, Dương Khai giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.
Tầm nhìn trở lại, phát hiện mình còn bị một tầng băng cứng bao vây, hàn ý truyền đến khiến hắn khó có thể chịu được, nhưng dưới tác dụng của thanh lương ý kia, đã không còn khó chịu như trước đó.
Ôn Thần Liên!
Dương Khai đảo mắt, có chút không dám tin.
Ôn Thần Liên còn có thể có tác dụng? Thần hồn linh thể mình bị kéo vào trong thần hồn chiến trường này, Ôn Thần Liên cũng theo tới sao, theo đạo lý mà nói, mình cùng Ôn Thần Liên nên hoàn toàn mất liên hệ mới phải...
Nhưng bây giờ xem ra, liên hệ này không bị đánh mất, thậm chí Dương Khai cảm giác mình có thể gọi ra Ôn Thần Liên, và chẳng những Ôn Thần Liên, những thứ trong thức hải đều có thể...
Nhận ra được điểm này, Dương Khai lặng yên nhắm hai mắt lại, quyết định tạm thời làm rùa đen rút đầu!
Trên chiến trường, Huyền Băng cùng Bắc Ly Mạch chiến hừng hực khí thế, lực lượng thần hồn cường đại va chạm, cả chiến trường cũng rung chuyển bất an, như thể tùy thời đều có thể hỏng mất, cả thế giới đều bị băng ý tràn ngập.
Hai thân ảnh ở giữa không trung quần lấy nhau, khi thì va chạm, khi thì tách ra, còn phát ra đầy tiếng rên đau đớn :<.
Thần hồn chi chiến không phải chiến đấu tầm thường, tranh đấu như vậy có thể nói là hung hiểm nhất, một sự vô ý đều có khả năng thân vẫn đạo tiêu, mỗi một lần va chạm, vô luận là Huyền Băng hay là Bắc Ly Mạch đều phải thừa nhận đau đớn cực lớn, gần như chính là thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Thầy trò hai người như là bất cộng đái thiên cừu địch, nhất định muốn cho đối phương chết không được tử tế.
Chiến đấu kịch liệt đến nay, Bắc Ly Mạch dần khôi phục bình tĩnh, ngược lại là Huyền Băng có vẻ hổn hển, hiển nhiên đã triệt để rơi vào hạ phong.
Không khó lý giải, dù thần hồn Bắc Ly Mạch bị thương, nhưng cũng vẫn là một vị Ma Thánh, nếu không có như thế, Huyền Băng sớm đã không phải đối thủ, tuy nàng là sư tôn, nhưng đó cũng là chuyện mấy vạn năm trước, sĩ cách ba ngày đa phải nhìn với cặp mắt khác, huống chi mấy vạn năm.