Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3588: Cho phép vào không cho phép ra

Chương 3588: Cho phép vào không cho phép ra


Núi Vô danh có thêm một người, dĩ nhiên là nhiều hơn một phần sinh khí, ngoài việc tu luyện, Hoắc Luân ngẫu nhiên có thể chứng kiến thân ảnh bận rộn của Lý Thi Tình trên đỉnh núi bên cạnh, đã muốn ở lại, khẳng định phải tạo một chỗ tốt để ở, cũng may trên ngọn núi có cây, làm một cái nhà trên cây hẳn không phải là việc khó gì.
Trước sau không quá mấy ngày, một tòa lầu nhỏ đã thành hình..
Nhìn lầu nhỏ tinh xảo kia, lại nhìn về nhà gỗ của mình, Hoắc Luân thật sự có suy nghĩ muốn đạp đổ nhà gỗ này, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ý nghĩ, một chỗ cư trú mà thôi, khó coi thì khó coi đi, chỉ cần có thể ở là được.
Hoắc Luân cố tình đi bái phỏng chúc mừng một phen, chỉ là nghĩ lại, người ta là một nữ nhân, mình ba ba chạy tới trông còn ra thể thống gì, làm không tốt sẽ xảy ra hiểu lầm, nói như thế nào cũng là hàng xóm, về sau quen thuộc hơn rồi luôn luôn có cơ hội lui tới, liền thôi.
Nhưng bên kia, Lý Thi Tình hình như có nhận thấy, ngẩng đầu trông lại, nhìn hắn nhẹ gật đầu.
Từ khi bên cạnh có thêm một hàng xóm xinh đẹp, núi vô danh cứ cách tầm vài ngày là sẽ có biến đổi.
Lần thứ hai xuất quan, Hoắc Luân theo thói quen hướng về ngọn núi bên cạnh nhìn một cái, sau đó xoa xoa mắt, gần như không thể nhận ra. Ngọn núi bên kia là một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, điểu ngữ hương thơm, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần.
Lại cách vài ngày, ba tòa ngọn núi chính giữa sơn cốc rõ ràng cũng đều thay đổi bộ dáng, trong sơn cốc nhiều thêm những hoa hoa thảo thảo Hoắc Luân cũng không biết tên, đứng trước nhà gỗ của mình, còn có thể ngửi được gió nhẹ đưa tới hương hoa.
Lại mấy ngày nữa, Hoắc Luân xuất quan lại một lần nữa sửng sốt, bởi vì trên chính ngọn núi của mình rõ ràng cũng nhiều thêm một ít hoa hoa thảo thảo, tăng thêm một phần sinh khí.
Ngẩng đầu nhìn ra xa, còn trên một tòa khác không người ở, đang có một thân ảnh bận rộn uyển chuyển.
Hoắc Luân bật cười...
Nửa tháng sau, một ngày nào đó, Hoắc Luân chính đang ngồi tu luyện trong phòng, bỗng nhiên bị một hồi tiếng đánh nhau kinh động đến, động tĩnh cách chỗ mình không xa, có lẽ ngay dưới núi, mà trong đó còn xen lẫn thanh âm cho Hoắc Luân loại cảm giác quen thuộc.
Là hàng xóm của mình!
Lập tức đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn ra xa, thấy bên kia hai thân ảnh đang đấu đá túi bụi trong sơn cốc, sơn cốc vốn là bách hoa khoe màu đua sắc giờ phút này thành một đống bừa bộn, tất cả hoa đều tàn lụi.
Không ngoài hắn sở liệu, một phương xác thực là hàng xóm của mình, mà bên còn lại thì là một tráng hán cao lớn vạm vỡ, toàn thân cơ bắp cao cao, thoạt trông hung thần ác sát, xem ra là một Lực Ma!
Vô luận là hàng xóm kia hay là Lực Ma, tu vi có lẽ cũng không tệ, tối thiểu nhất cũng đều cao hơn mình, nhưng bởi vì bị thiên địa pháp tắc thế giới này chế ngự, cho nên mặc dù thực lực bọn họ không tầm thường, nhưng lại không thể phát huy ra thực lực quá cường đại, lực lượng hai người bày ra, cũng chỉ là Hư Vương cảnh mà thôi.
Chỉ là mặc dù thực lực bị kéo lại cùng một cấp độ, hàng xóm xinh đẹp cũng không phải đối thủ Lực Ma kia, Lực Ma thân thể cường hãn đến cực điểm, mà lại lực lớn vô cùng, trên cùng cấp độ, tố chất thân thể càng cường đại, dĩ nhiên là càng chiếm tiện nghi.
Đánh nhau mới được một hồi, Hoắc Luân phát hiện hàng xóm mình đã triệt để rơi vào hạ phong, mà Lực Ma kia mắt lộ ra dâm quang, hắc hắc nhe răng cười, nhất quyền nhất cước bài bản hẳn hoi, nhìn như đơn giản, kì thực mỗi kích lại có thể phát huy ra lực lượng khiến người biến sắc.
Hoắc Luân khóe mắt nhảy lên, không biết rốt cuộc mình nên việc không liên quan đến mình thì mặc kệ, hay là tiến lên giúp đỡ hàng xóm một tay.
Lại nói tiếp hắn cùng hàng xóm này cũng không có mấy lần gặp gỡ, càng không nói có giao tình gì, cho dù khoanh tay đứng nhìn cũng không ai có thể chỉ trích hắn cái gì, nhưng thấy tên Lực Ma kia trên mặt treo vẻ cười dâm đãng, Hoắc Luân liền biết nếu hàng xóm bị thua, kết cục khẳng định không tốt nổi, tuyệt đối không đơn giản là chết.
Mắt liếc qua một mảnh hồng sắc phía dưới, thấy hoa cỏ đỏ chót được hàng xóm gieo xuống mấy ngày trước đó, phấp phới theo gió, hương hoa bay vào mũi, làm cho người sảng khoái tinh thần.
“Mẹ nó!” Hoắc Luân cắn răng một tiếng, không còn chần chờ, thúc giục Ma Nguyên, phóng thẳng tới sơn cốc.
Hắn mới vừa có động tác, liền chợt thấy một đoàn Huyết vân từ bên cạnh giết ra, dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận tới chiến trường, hùng hổ, Huyết Viêm ngập trời.
Còn có người? Hoắc Luân sợ hãi, càng ra sức, đồng thời quát to một tiếng: “Cẩn thận a!”
Lời này là nhắc nhở Lý Thi Tình.
Trong sơn cốc, đang cùng Lực Ma kịch chiến, Lý Thi Tình mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng cũng nhìn thấy Huyết vân đang vọt tới, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đau khổ, hôm nay nàng đang trồng hoa, ai ngờ đột nhiên có một Lực Ma từ trên trời bay xuống, ngôn từ đùa giỡn vài câu liền động thủ, ý đồ rõ ràng.
Nàng là đệ tử Hoa Ảnh Đại Đế, mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng người ta đã xuất thủ, nàng sao có thể ngồi chờ chết. Lực Ma này tuyệt đối là một Thượng phẩm Ma Vương, mặc dù bị thiên địa pháp tắc thế giới này chế ngự, không thể phát huy ra lực lượng quá cường đại, chỉ có thể thể hiện ra tiêu chuẩn Hư Vương cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn, hơn nữa lực lớn vô cùng, cho nên mới giao thủ không bao lâu, Lý Thi Tình liền rơi vào hạ phong.
Bây giờ lại còn xuất hiện thêm một Huyết Ma, Lý Thi Tình trong lòng đắng chát, thầm hạ quyết tâm, hôm nay nếu thật sự bị bức đến bước đường cùng, sẽ lập tức thi triển bí thuật, dù chết cũng không thể để tổn hại danh dự sư môn.
Tốc độ tầm đó, Huyết vân đã vọt vào chiến trường, Hoắc Luân vẫn còn cách hơn mười dặm, hai lưỡi búa to trên tay ma khí um tùm, trong miệng liên tục oa oa kêu to, tích đủ hết khí lực chạy vội tới, lúc này hận không thể mọc thêm cánh.
Nữ nhân xinh đẹp kia là hàng xóm tốt, dù không quen biết gì nhiều nhưng vẫn hữu tâm trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo trước cửa mình, sống cho tới bây giờ không có người đối tốt với mình như vậy... Mấy ngày trước đây chứng kiến những hoa hoa thảo thảo mới vừa nẩy mầm kia, Hoắc Luân thiệt có chút cảm động, một hàng xóm tốt như vậy, Hoắc Luân nào có nhẫn tâm nhìn nàng gặp chuyện không may.
“Ồ!” Hoắc Luân hô nhỏ một tiếng, trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn phía trước. Chỉ vì Huyết ma kia không có ra tay với hàng xóm mình, ngược lại trực tiếp động thủ với Lực Ma.
Huyết Vân vọt tới, Lực Ma hiển nhiên cũng có chỗ cảnh giác, nhưng Huyết Vân tốc độ quá nhanh, Huyết Ma nhất tộc độn thuật phóng nhãn toàn bộ Ma vực cũng là số một, Lực Ma không kịp phản ứng liền bị đụng phải.
Ngay sau đó, trong Huyết Vân, rầm rầm rầm một hồi kịch liệt, động tĩnh giao thủ truyền đến.
Ngay một chớp mắt sau, Huyết Vân thu lại, rơi xuống trước mặt Lý Thi Tình, lộ ra một thân ảnh anh vĩ, phảng phất một tòa Đại Sơn có thể che mưa to gió lớn, mà Lực Ma thì rút lui vào bước, thần sắc lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước.
Sau lưng Huyết Ma, Lý Thi Tình khẽ giật mình, bóng lưng trước mắt này cho nàng cảm giác vô cùng quen thuộc, nếu không phải xác nhận đối phương là Huyết Ma, Lý Thi Tình còn tưởng rằng Dương Khai đã đến.
Nhưng có thể sử dụng huyết chi bí thuật, cũng chỉ có Huyết Ma mới có thể, cho nên người trước mắt này tuyệt đối không phải Dương Khai, huống chi, Dương Khai gần đây có lẽ còn đang bận rộn thôn phệ đại lục Ma vực, nào có thời giờ đến để ý chỗ này.
“Ngươi không sao chứ?” Thanh âm trầm thấp từ tiền phương truyền đến.
Lý Thi Tình cũng biết rõ hắn đang hỏi mình, lập tức gật đầu, khẽ nói: “Không có việc gì.”
Lúc này Hoắc Luân cũng vừa chạy tới, trên tay cầm theo hai lưỡi búa to cao cỡ nửa người, cũng là uy phong lẫm lẫm, rơi xuống một bên, liếc qua Huyết Ma kia, lại nhìn Lý Thi Tình, hỏi: “Có sao không?”
Lý Thi Tình lắc đầu, thanh âm vẫn ôn nhu: “Không có chuyện gì.”
Hoắc Luân gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi.” Lại nhìn Huyết Ma kia, mặc dù không biết hắn, nhưng Hoắc Luân vẫn là tràn ngập thiện ý nhẹ gật đầu với người ta, xem như bắt chuyện qua.
Ma tộc hiếm có chuyện hành hiệp trượng nghĩa, nhưng nữ nhân xinh đẹp luôn có chút ưu thế, Hoắc Luân cảm thấy Huyết Ma này có lẽ là vì vậy mới xuất thủ tương trợ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, thằng này cũng coi như người một nhà.
Ba chọi một, thế cục vô cùng rõ ràng, chỉ có thể phát huy ra lực lượng của Hư Vương cảnh, Lực Ma dù có thủ đoạn thông thiên cũng không đánh nổi, tiếp tục lưu lại chỉ sẽ tự rước lấy nhục, cho nên tròng mắt đảo qua Hoắc Luân cùng Huyết Ma kia một cái, hừ lạnh một tiếng, liền nhanh chóng lui về phía sau.
“Đến rồi còn muốn đi?” Huyết Ma cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ đây là nơi nào?”
Lúc nói, cả người chấn động, một chùm Huyết Hải nổ bung, sơn cốc vốn là thảo mộc xanh biếc, ngũ thải tân phân thoáng cái hóa thành khôn cùng huyết sắc.
Việc này có chút đột nhiên, Hoắc Luân còn tưởng rằng Huyết Ma này có thâm cừu đại hận gì với Lực Ma kia, bằng không người ta đã muốn đi vì sao còn phải ngăn cản, Lực Ma này cũng không phải là dễ trêu, có thể đánh lui hắn thì nên thôi đi, nếu còn muốn đánh với người ta đến chết, có phải có hơi quá đáng.
Chính đang nghĩ như vậy, Huyết Ma quay đầu nhìn qua Hoắc Luân nói: “Đây là đâu?”
Chính hắn cũng không biết đây là đâu.
Hoắc Luân nào biết được, nơi này căn bản là nơi vô danh vô chủ, ai ngờ bên cạnh truyền đến một thanh âm: “Vạn Hoa Cốc!”
Vạn Hoa Cốc? Hoắc Luân há hốc mồm, nhưng cũng rất nhanh, lập tức gật đầu nói: “Đúng, nơi này là Vạn Hoa Cốc!”
Huyết Ma phục lại cười lạnh, Tà Khí Lẫm Nhiên: “Vạn Hoa Cốc, chỉ có vào không thể ra, ngoan ngoãn lưu lại a.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất