Chương 3619: Thật là đáng chết
Tiếng la hét ầm ĩ dừng lại, đại trận bị phá vỡ, bên trong bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người khá đông, những đệ tử Khai Sơn Tông cũng kinh ngạc, nhốn nháo đầy trời bỗng nhiên chuyển thành yên tĩnh, việc này hơi đột ngột, đúng là làm cho con người ta không kịp thích ứng.
Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn lại thì thấy mấy ánh mắt mấy trăm tên đệ tử bị nhan sắc của Tô Nhan hấp dẫn. Những người này bái nhập Khai Sơn Tông, tu vi thì bình thường, tuổi tác cũng không lớn, chưa từng gặp qua nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Nhất thời sững sờ, còn có mấy tên há hốc mồm, đứng hình luôn, hết lần này tới lần khác Yêu Mị Nữ Vương còn hướng bên đó quyến rũ cười một tiếng, liền có mấy người trẻ tuổi rên lên một tiếng tại chỗ, máu mũi chảy ròng, ai lấy trong lòng đều kêu lên: Nàng cười với ta!
Ngay lúc này, Chu Thành vội vàng chạy tới, liếc qua mấy người của Khai Sơn Tông bên ngoài đại trận, cau mày một cái, không để ý đến mấy thằng đấy làm gì, mà nhằm vào Dương Khai nói: "Dương cung chủ, chuyện lúc nãy còn chưa rõ ràng, xin Dương cung chủ cho lời giải thích."
"Dương cung chủ?" Đế tôn trung niên nghe vậy, bị dạo sựo tí thì nhảy cỡn lên.
Vừa tới Lăng Tiêu Cung gây hấn gây chuyện, lại không biết Lăng Tiêu Cung cung chủ là ai, tên này năm đó ở bên ngoài Hổ Khiếu thành không nghe lời đại đế, chạy thoát từ tay đại đế, sau đó lại bị Lý Vô Y đuổi giết. Hắn tên Dương Khai!
Tên họ không đổi, bộ dáng y hệt trong truyền thuyết, là một thanh niên anh vĩ bất phàm.
Người này đúng là cung chủ Lăng Tiêu Cung, Dương Khai?
Không phải nói hắn phản bội Tinh Giới, rơi vào ma đạo, đi đến Ma Vực sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn từ Ma Vực quay về, nhưng không đúng, xảy ra chuyện năm đó, hắn làm sao mà dám trở lại Tinh Giới?
Mà thế ** nào, đúng lúc này, một tên trẻ tuổi cầm cờ phía sau không biết đúng sai, quang minh lẫm liệt hét lớn một tiếng: "Tà ma nhận lấy cái chết!"
Chẳng những hét mà còn chỉ tay vào đám người Dương Khai chỗ xa kia.
Tiếng reo hò lại nổi lên, vài trăm người hô to lần nữa.
Sắc mặt Đế tôn trung niên tái nhợt vô cùng, người run lẩy bẩy, hận không thể xoay người chém chết cha mấy thằng đệ tử mà mình vất vả thu nhận, lúc này mấy thằng đệ đi hò hét trợ uy, khác nào đem hắn để ở trên đống lửa.
Trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng bên ngoài lại ra vẻ trấn tĩnh, các đệ tử cũng đang nhìn, hắn cũng không thể quá mất mặt , hôm nay đánh tới để "lấy số" cho Khai Sơn Tông, nếu
xử lý không thỏa đáng, đừng nói đến việc sau này đi thu môn đồ khắp nơi, cơ nghiệp Khai Sơn Tông có giữ được không còn khó mà nói.
"Tà ma?" Dương Khai liếc nhièn vài trăm người kia, cười nhạt.
Hôm nay không chỉ một người nói hắn như vậy, vừa nãy câu đầu tiên Chu Thành nói với hắn cũng là tà ma, bây giờ lại nghe được từ một đám không quen biết, xem ra danh tiếng của Dương Khai ở Tinh Giới hoàn toàn bị vấy bẩn rồi .
Nhưng mà Dương Khai cũng không thèm để ý, năm đó lúc đáp ứng thỉnh cầu của các đại đế, tiến vào ma khu vực, hắn đã sớm có dự tính đến cục diện hiện tại.
Người bên ngoài nói như vậy, cứ vào tai trái ra tai phải đi, cái không yên tâm chính là
Trong đám người, cây cờ lớn kia quá dễ làm cho người ta chú ý, mặt cờ màu đỏ, chữ Hắc Kim to tổ bố, không muốn chú ý cũng khó.
Dương Khai đưa tay hướng ra phía trước bắt lấy, rõ ràng khoảng cách trên trăm trượng, nhưng lúc hắn thu tay lại, cái cờ lớn kia đã bị bắt tới.
Mấy tên đệ tử cầm cờ chợt thấy cảnh này không khỏi sững sờ, trong lòng nghĩ sao cái cờ trên tay hắn giống cờ nhà mình vậy? Lại ngẩng đầu nhìn là cờ của mình...làm gì còn lá cờ nào nữa? Giờ mới hiểu được, cờ
nhà mình đã bị người ta cướp mất.
"Khai Sơn Tông?" Dương Khai nhìn Đế Tôn trung niên.
Đế Tôn trung niên cổ họng bốc lửa, miệng khô khốc, nhưng là một tay xoay kiếm, để ra sau lưng, một tay ở trước mặt bắt quyết, ra vẻ phong độ cao nhân: " Không sai, bản tọa Lý Khai Sơn, tất nhiên là thành lập Khai Sơn Tông, xin hỏi các hạ là cũng chủ Lăng Tiêu Cung?"
"Là ta." Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, "Lý tông chủ có gì chỉ giáo?"
Làm gì mà dám chỉ giáo? Lý Khai Sơn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, mặc dù đối diện với dáng bộ vui vẻ hoà nhã của Dương cung chủ, nhưng hắn vẫn không khỏi sinh ra một loại cảm giác rợn tóc gáy, dường như trên đầu có một thanh trảm đao vô hình trảm, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Ổn định lại tinh thần, Lý Khai Sơn mở lời đọc rõ từng chữ : "Nghe nói Dương cung chủ năm đó tẩu hỏa nhập ma, rơi vào ma đạo, Lăng Tiêu Cung cũng là bị đánh vào nhóm Tà Tông, người người chửi rủa, là Lý mỗ mang theo môn hạ đệ tử tới trừ ma diệt ác, đảm bảo yên bình một phương Tinh Giới, nhưng mà nhìn Dương cung chủ hiện tại chính khí sáng rực, sợ là có chút hiểu lầm trong đó, ngược lại Lý mỗ lỗ mãng rồi, xin Dương cung chủ thứ lỗi."
Dương Khai cười cười: "Ngươi không tính sai, cũng không hiểu lầm gì đó, bản tọa quả thật tẩu hỏa nhập ma, rơi vào ma đạo."
Lời vừa nói ra, Lý Khai Sơn ngơ ngẩn, đám người Tô Nhan ngơ ngẩn, mấy người Mộng Vô Nhai cũng ngơ ngẩn, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn Dương Khai, dù sao thì lúc này Dương Khai trông không thể bình thường hơn được, làm gì có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma?
Tẩu hỏa nhập ma nhẹ thì thần chí không rõ, người thân không nhận, nặng thì tu vi mất hết, thân tiêu đạo vẫn, nhưng nhìn Dương Khai thế nào cũng đều tốt, tất cả chứng minh hắn đang nói bậy.
Lý Khai Sơn cười một tiếng: "Dương cung chủ nói đùa."
Dương Khai nhắm mắt, tóc trên trán đổ bóng đen thui, thản nhiên nói: "Ngươi thấy ta giống đang nói đùa à?"
Dứt lời, Ma Nguyên từ trong cơ thể phun ra cuồn cuộn, chỉ một thoáng, cả người đều bao bọc trong hắc khí, chỉ có đôi mắt phát ra ánh sáng kinh người, trên thân hắc khí cực kỳ tà lệ, khiến người ta có một cảm giác cực kì không thoải mái, không phải ma khí thì là cái gì?
Đám người Tô Nhan trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Đối với các nàng mà nói, Dương Khai nhập ma hay không nhập ma không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng đám người Mộng Vô Nhai mặt lộ ra vẻ lo âu, hai mắt nhìn nhau, cùng nghĩ đến ba chữ: Ma Thiên Đạo!
Lý Khai Sơn cũng sợ vãi linh hồn, bạch bạch như con vịt lùi lại mấy bước, mặt đầy vẻ hoảng sợ cộng thêm quả thật không thể tin nổi nhìn Dương Khai bị ma khí bao bọc, trong lòng cuống cuồng suy nghĩ lời đồn đại quả không sai, người này đúng thật rơi vào ma đạo rồi.
Người nhập ma thì không nói đạo lý làm gì, tự mình đi khiêu khích trước, còn có quả ngon gì mà ăn nữa? Cho nên vừa thấy ma khí cuồn cuộn, ý nghĩ đầu tiên của Lý Khai Sơn chính là nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhưng hắn làm sao mà đi được? Không biết từ lúc nào, không gian bốn phía trở nên hết sức sền sệt, làm cả người hắn giống như rơi vào trong vũng bùn, càng giãy giụa càng bị trói buộc, động một ngón tay cũng gian khổ vô cùng.
Nhưng bộ dạng mấy trăm đệ tử lại khác hẳn cảnh này, tông môn nhà mình đối diện với tà ma lệ khí, lại thờ ơ không động lòng, vững như núi! Tinh thần lại đều phấn chấn.
Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, bên trong ma khí đen nhánh, hai mắt đỏ tươi giống như hoả diễm nhảy lên, giọng âm trầm: "Ngươi mới vừa nói, cần phải trừ ma vệ đạo, thủ hộ Tinh Giới an bình một phương!"
Lý Khai Sơn ngậm miệng không nói, không phải không muốn nói, mà là nói không nổi, khí huyết quay cuồng tron ngực, hắn sợ mình vừa lên tiếng là đổ máu.
"Thật sự có lòng thì nên đi Tây Vực chứ, ở cửa nhà ta kiếm ăn làm gì?" Dương Khai cười lạnh một tiếng: "Bên kia vô số ma tộc, Lý tông chủ nghĩ thế nào thì giết thế ấy, đến chỗ này là sai rồi."
Bỗng nhiên dừng lại, Dương Khai lại nói: "Bản cung chủ rời đi mấy năm, Lăng Tiêu Cung phụng pháp dụ của đại đế, phong sơn bế tông, không phải sợ thế nhân đánh tới cửa, mà là có việc quan trọng cần đảm đương. Các đại đế từng bảo Lăng Tiêu Cung là tà tông à? Ngược lại hạng xấu xa như các ngươi, tối ngày cậy danh nghĩa hàng yêu trừ ma đến gây chuyện, đi dội nước bẩn người Lăng Tiêu Cung, bôi xấu danh dự Lăng Tiêu Cung, thật là đáng chết, các ngươi đã tìm chết, bản tọa sẽ giúp các ngươi!"
Dứt lời, Dương Khai đột nhiên đẩy đại kì trên tay, trong tiếng rít, đại kỳ hóa thành một vệt sáng, bắn thẳng hường Lý Khai Sơn.
Bốn phía đồng thời hô lên, đám người Mộng Vô Nhai Sở Lăng Tiêu tơi tấp hô không được.
Lăng Tiêu Cung bị thế nhân hiểu lầm là vì Dương Khai, cái này không thể tránh được, người khác mượn danh tiếng Lăng Tiêu Cung để tạo thanh thế, tất nhiên là hèn hạ, nhưng tội cũng không đáng chết, nếu Dương Khai thật sự giết hắn ở đây, chẳng phải chứng minh Dương Khai là tà ma thật, tiếng xấu vang xa, làm sao đặt chân ở Tinh Giới được nữa?
Nhưng đám người Mộng Vô Nhai Sở Lăng Tiêu chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, làm gì có năng lực ngăn cản?
Người có năng lực ngăn cản Dương Khai ở đây chỉ có một mình Chúc Tình, nhưng mà căn bản Chúc Tình thờ ơ chả quan tâm.
Lá cờ lớn kia hóa thành lưu quang bay tới, con ngươi Lý Khai Sơn trợn tròn, hắn làm sao mà nghĩ tới việc Dương Khai một lời nghe không hợp là hạ sát thủ luôn, thầm kêu trong lòng hạng người tà ma quả nhiên không thể nói lý, trước mắt sinh tử chỉ còn một đường, hắn cắn đầu lưỡi, tinh huyết phun ra, lùi về phía sau.
Lui cũng không xong, tinh huyết mới vừa phun ra, Lý Khai Sơn liền cảm giác có một lực cực mạnh từ phía trước đánh tới, đập vào ngực mình, cả người như quả bóng hết hơi, sức lực toàn thân cũng từ ngực mà phun ra.
Cúi đầu nhìn lại, chỗ ngực bị đánh thành một lỗ thủng to tổ bố, lục phủ ngũ tạng bên trong cũng thấy được.
Ngẩng đầu nhìn lại, Lý Khai Sơn há hốc mồm: "Ngươi "
Mới phun ra một chữ, liền ngửa mặt ngã xuống, khí tức bốc hơi.
Ở bên kia Dương Khai hắc khí đầy người, hai mắt đỏ ngầu hờ hững lạnh lùng. Từ sau khi đế nguyên chuyển hóa thành ma nguyên, trong lòng Dương Khai lại ẩn dấu một phần tà khí, tuy có Ôn Thần Liên bảo vệ tâm thần, sẽ không nhập ma hoàn toàn, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tính hắn.
Nếu không phải như thế, trước kia đã không đối xử thô bạo với Ngọc Như Mộng(hấp diêm Ngọc Như Mộng, đoạn này dịch hơi sida)!
Hôm nay cũng vậy, chiến tranh hai giới, vô số võ giả đi Tây Vực tung ra nhiệt huyết, có vài người không đi góp một viên gạch thì thôi, lại đi quân mình đấm quân ta, nếu không đi Tây Vực, thì cái thân tu vi Đế Tôn có ích lợi gì?
Hơn nữa Chu Thành vừa xuất hiện đã nói mấy lời làm hắn rất khó chịu, nhưng mà Chu Thành là một luyện đan sư, thực lực không cao, hắn cũng không tiện ỷ lớn hiếp nhỏ, Lý Khai Sơn xuất hiện thật ra giúp hắn có chỗ phát tiết, nếu đến rồi thì chết ở chỗ này đi, cũng đỡ được sau này lại có kẻ nào không có mắt lại chạy tới Lăng Tiêu Cung trừ ma vệ đạo, lại hất nước bẩn Lăng Tiêu Cung .
Hiện tại đối với Dương Khai mà nói, giết một tên Lý Khai Sơn thật sự chả đâu vào đâu, ngược lại thì ý nghĩ thông suốt, rất thoải mái.
Ngay lúc Lý Khai Sơn toang, một tiếng cười quái dị truyền ra, Quỷ Tổ ngang nhiên xuất thủ, vừa nãy hắn còn hỏi Dương Khai có muốn đánh ra không, lúc này đã có cơ hội xuất thủ.
Một tấm đại phiên múa đến, nhẹ nhàng đem kia mười mấy tên Đạo Nguyên Cảnh cuốn lấy, lập tức để cho bọn chúng mất tiêu luôn.