Chương 3622: Chiến Chiến Chiến
Dương Khai híp mắt, ngẩng đầu nhìn lại, bát phong bất động.
Mái tóc hỏa hồng tung bay, Chúc Tình khẽ lách mình mà lên, nghênh tiếp một quyền y như vậy .
Âm thanh phá không vang lên, Hào Tự bay hơn ba trượng, rên lên một tiếng, cả người bay ngược, trực tiếp bị đánh không thấy tăm hơi.
Dương Khai tay trên trán, ngẩng đầu nhìn ra xa, thổn thức không dứt: "Tội gì phải thế"
Chúc Tình thân là Cự Long Cửu Giai, trời sinh lực vô cùng, Bán Thánh chưa chắc là đối thủ của nàng, huống hồ một Đế Tôn hai tầng cảnh Hào Tự, đánh bay đã là Chúc Tình hạ thủ lưu tình, dù gì cũng là con Đại Đế, nếu thật là đánh chết, cũng không tiện giao phó với U Hồn Đại Đế.
Nhưng mà rất nhanh, Hào Tự bay ra ngoài
lại quay về, sắc mặt âm trầm, nạt nhỏ: "Đường đường cung chủ Lăng Tiêu Cung, danh tiếng khắp Tinh Giới, chẳng lẽ chỉ biết núp sau nữ nhân, ngay cả can đảm đơn đả độc đấu cùng ta cũng không có sao? Nếu đúng như vậy, Dương Khai ngươi làm ta quá thất vọng."
Dương Khai cười một tiếng: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta không có ý coi thường ngươi "
Hào Tự nói: "Không đánh, ngươi làm sao biết ta không phải là đối thủ của ngươi? Đừng tưởng rằng cảnh giới ngươi cao hơn ta một tầng đã lợi hại, ta là Hào Tự, không phải mấy bọn vớ vẩn ngươi mới gặp."
Dương Khai nghiêng mắt nhìn hắn một chút, thần sắc cổ quái nói: "Ngươi liền muốn đánh như vậy à? Nếu thật sự muốn đánh, có thể đi chiến trường Tây Vực, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy!"
Hào Tự hừ lạnh: "Sau khi cuộc chiến lưỡng giới bùng nổ, ta liền ở Tây Vực chinh chiến đánh giết, thượng phẩm Ma Vương chết ở dưới tay ta không dưới ba, năm tên!" Vẻ kiêu căng lại xuất hiện, thượng phẩm Ma Vương cùng Đế Tôn ba tầng cảnh cơ bản là ngang hàng, hắn có thể đánh chết thượng phẩm Ma Vương, tất nhiên cũng có thể giết Đế Tôn ba tầng cảnh, sau khi nói xong, phẫn nộ quát: "Ta chỉ hỏi ngươi, chiến hoặc không chiến!"
Dương Khai thở dài: "Không có gì tốt, chiến đấu làm gì."
"Muốn kiếm cái gì tốt?" Trong con ngươi Hào Tự tinh quang lóe lên, mặt lộ vẻ châm biếm, "Được, vậy chúng ta nên thêm chút phần thưởng, trận chiến hôm nay nếu ta thua, mạng của Hào Tự ta chính là của ngươi ."
Dương Khai rũ mi mắt: "Ta lấy tính mạng ngươi có ích lợi gì?"
Hào Tự kệ hắn, tự nói: "Nhưng mà nếu ngươi
thua, ta cũng không cần tính mạng ngươi, nhưng vị trí quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân ngươi nhường lại cho ta!" Vừa nói chuyện, miệng hé ra, lộ ra một vệt cười gằn.
Dương Khai biểu tình càng cổ quái: "Ngươi muốn làm quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân này ? Muốn thì để ta đi nói với các Đại Đế, bảo bọn họ sửa lệnh là được."
Mặc dù nhóm Đại Đế để cho hắn đảm nhiệm quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân là ưu ái cùng bồi thường, nhưng Dương Khai quả thực không có ý định này, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, căn bản không có thời gian đi lên kế hoạch xây dựng một quân đoàn, hơn nữa coi như lên kế hoạch xây dựng quân đoàn ổn định đi, thì ngày sau ra chiến trường cũng phải thống soái một đạo đại quân, điều binh khiển tướng, công thành, nhổ trại, mấy việc này đối với hắn mà nói thật sự hơi khó chịu.
Hắn muốn làm thủ hạ của người khác, sau đó phụng mệnh hành sự, không cần một thân một mà quan hệ tới an nguy mấy trăm ngàn đại quân, vị trí quân đoàn trưởng, nghe oai đấy, nhưng bất kì một đạo quân lệnh cũng liên lụy đến sinh tử của vô số người .
Hào Tự hừ nói: "Ta nếu muốn cái gì, tự ta đi làm, không cần ngươi lắm lời làm gì."
Dương Khai cau mày nói: "Coi như ngươi có thể thắng ta thì có ích lợi gì? Ngươi có chắc chắn thuyết phục được các Đại Đế cho ngươi đảm nhiệm vị trí này?" Mệnh lệnh của các Đại Đế nếu dễ sửa đổi vậy thì ra thể thống gì.
"Cái này không cần ngươi bận tâm." Hào Tự nhẹ nhàng trả lời.
Dương Khai cau mày trầm ngâm, dư vị mấy lời nói trươc đấy của hào Tự, mơ hồ cảm thấy đây mới là mục đích đên Lăng Tiêu Cung của hắn.
Sự thật đúng là như thế, Hào Tự sở dĩ muốn nhân chuyện xui xẻo này cố ý đi Lăng Tiêu Cung một chuyến, thứ nhất là thay em gái mình Hào Lâm báo thù, thứ hai đúng là tới vì vị trí quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân.
Cũng không phải vì hắn quá thực dụng, mà là vì xuất thân của hắn, không thể đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng này được .
Mười vị Đại Đế Tinh Giới, phần lớn không có hậu sinh, mặc dù có hậu sinh, cơ bản đều con gái, duy chỉ có U Hồn Đại Đế Hào Quân có một trai một gái, nói cách khác, Hào Tự có thể nói là người dẫn đầu thanh niên ở Tinh Giới.
Mặc dù là con Đại Đế, hắn quả thật cũng không tệ, thời gian tu luyện cũng không quá dài, cũng đã có tu vi Đế Tôn hai tầng cảnh, đợi một thời gian, coi như là không đạt tới độ cao như U Hồn Đại Đế , thành tựu Ngụy Đế tôn sư tuyệt đối không thành vấn đề, nếu cơ duyên đến, chưa chắc không thể hiểu thấu thiên đạo.
Đến tận bây giờ, quân đoàn trưởng năm mươi bốn lộ quân đoàn Tinh Giới, đều là cường giả Đế Tôn ba tầng cảnh thành danh đã lâu, thế hệ thanh niên tạm thời không có cơ hội này, thứ nhất là tu vi chưa đủ, thứ hai là tâm tính chưa đủ, chức vụ quân đoàn trưởng quan hệ trọng đại, ai dám yên tâm bổ nhiệm mấy ông trẻ tuổi này?
Hào Tự muốn muốn làm cái này nhất, cái kia nhất không phải vì chính mình, mà là vì U Hồn Cung, càng là vì U Hồn Đại Đế!
Hắn ở trên chiến trường liều chết đánh giết Ma Tộc, không ngừng tự thân lịch luyện, góp nhặt chiến công, chức vụ trong quân đội cũng thăng liên tục, bây giờ đã là phó quân đoàn trưởng một lộ quân đoàn, mục tiêu của hắn chỉ còn một đoạn ngắn.
Không đến một năm, nhiều lắm chỉ cần nửa năm, hắn liền có tư cách đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng, cho đến lúc này, chính là lúc hắn chứng minh với toàn Tinh Giới, thực lực của hắn cũng không phải là từ xuất thân, thành tựu của hắn đều là do cố gắng mà thành.
Ai mà nghĩ được, nguyện vọng này sắp thanh, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một Dương Khai, trở thành quân đoàn trưởng nhanh hơn hắn .
Nếu là quân đoàn trưởng bình thường thì chả sao, mấu chốt đây là Kỷ Tử Quân, là một con đường mới.
Một quân đoàn thành lập không dễ, vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là nhân số, Tinh Giới bây giờ mặc dù còn có nhiều võ giả không bị thu thập, nhưng không được mấy lộ quân đoàn được thành lập. Coi như lộ quân tiếp theo đến phiên Hào Tự, cùng lắm là Mậu Thần quân mà thôi, so với Kỷ Tử Quân thấp hơn hẳn.
Không có cách nào cân đối, trừ phi đoạt Kỷ Tử Quân từ tay Dương Khai!
Cho nên Hào Tự đến, hắn mới khiêu chiến, lại bị Chúc Tình một quyền đánh bay, sao không giận được?
Dương Khai khẽ gật đầu nói: "Nói như vậy, nếu như ngươi thắng ta, Kỷ Tử Quân này chính là của ngươi~?"
"Nói nhảm nhiều quá, ngươi chiến còn chưa chiến!"
"Chiến chiến chiến!" Dương Khai không dừng được gật đầu, mặt đầy vui mừng, mặt mày hớn hở đứng tại chỗ, hướng Hào Tự ngoắc ngoắc tay nói: "Ngươi đã cố ý muốn chiến, kia bản tọa cũng chỉ có thể như ngươi mong muốn, ra tay đi!"
Chủ ý quyết đinh của hắn, chỉ cần Hào Tự xuất thủ hắn lập tức đầu hàng, cái gì mà quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân, hắn thấy quả thực còn không bằng một khối quân đoàn trưởng lệnh kia, huống hồ hắn quả thật không có thời gian đi lên kế hoạch xây dựng quản lý một quân đoàn, nếu như lúc này có thể đem khối núi to này vứt cho Hào Tự, đó cũng là việc hắn cầu còn không được.
Cảnh giới Hào Tự thấp một tí cũng không tệ, nhưng thực lực của hắn không thấp, xuất thân U Hồn Cung, lại ở trên chiến trường chém giết đến mấy năm, đối với thế cục trên chiến trường cũng có biết, tuyệt đối có tư cách đảm nhiệm chức vụ này.
Hào Tự hé mắt nhìn hắn một chút, chảt lẽ lại không nhìn ra Dương Khai cố ý muốn cho hắn? Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bảo là kiểu thắng không anh hùng, Dương Khai không phản kháng đó là chuyện của Dương Khai, hắn đến chỉ vì đánh thắng Dương Khai, chỉ nhìn kết quả, quá trình như thế nào cũng không quan trọng.
Bởi vì hắn tin chắc, coi như Dương Khai tung ra toàn lực cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, hắn có tự tin này, bởi vì hắn là Hào Tự, hắn là con U Hồn .
Nhưng mà Hào Tự vẫn liếc mắt nhìn Chúc Tình đứng cạnh Dương Khai, người khác hắn không để vào mắt trong, nhưng Hỏa Long tính khí không tốt này quả thực để cho hắn kiêng kỵ.
Dương Khai cười ha hả nói: "Tình nhi, lui sang một bên."
Chúc Tình liếc mắt nhìn Hào Tự, không nói một lời lui ra.
Không trở ngại, không do dự nữa, Hào Tự lập tức phi về phía trước, đế nguyên tuôn ra, ngầm chuẩn bị thần thông .
Bất kể Dương Khai ứng phó ra sao, hắn cũng xuất toàn lực!
Ngay vào lúc này, Hào Tự bỗng nhiên cảm giác thần niệm một người phụ nữ gần đó bắt đầu khởi động, truyền âm một câu đến Dương Khai, trong lúc cấp bách, hắn liếc nhìn cô gái kia, nhận ra đây hẳn là là Lăng Tiêu Cung Đại Tổng Quản Hoa Thanh Ti.
Cũng không biết rốt cuộc Hoa Thanh Ti nói với Dương Khai cái gì, chỉ thấy thần sắc Dương Khai ngẩn ra, con ngươi chợt sáng lên.
Khí tức cực kỳ nguy hiểm nhào tới trước mặt, tiếp đó một cái chớp mắt, một đạo nhân ảnh đột ngột xuất hiện ở trước mắt mình, gần như sát mặt luôn.
Hào Tự kinh hãi, trong lòng khẽ hô "không gian thần thông", thần thông đã sớm âm thầm chuẩn bị được thi triển ra trong nháy mắt.
Thân là con trai U Hồn Đại Đế con, từ nhỏ ở cạnh Đại Đế mưa dầm thấm lâu, tự nhiên Hào Tự cũng tinh thông thần hồn lực lượng, một chiêu cường đại nhất của hắn tất nhiên là thần hồn bí thuật, thần niệm như nước bắt đầu khởi động, thần hồn lực lượng tinh thuần hóa thành chín trăm chín mươi chín tiểu kiếm sắc bén, phá vỡ phòng ngự thần thức của Dương Khai, đâm vào trong đầu Dương Khai .
Đổi thành người bình thường, căn bản không dám thi triển như vậy, bởi vì một chiêu hung mãnh vô cùng như vậy có khả năng trực tiếp đưa đối thủ vào chỗ chết, hắn cùng với Dương Khai cũng không đến mức có thù sinh tử, tự nhiên không muốn làm như thế, nhưng nếu Hào Tự đã thi triển một chiêu này, vậy thì cũng có thủ đoạn khống chế, chín trăm chín mươi chín tiểu kiếm cho dù vọt vào trong đầu Dương Khai, hắn cũng vẫn có thể khống chế, bảo đảm sẽ không đả thương đến tính mạng Dương Khai.
Hào Tự khóe miệng cười lạnh, Dương Khai thân có không gian thần thông hắn đương nhiên không không biết, đối phương nếu tung hết sức ra, hắn sợ rằng còn có hơi phiền toái, nhưng Dương Khai lại không biết trời cao đất rộng đất phi tới trước mắt mình, vậy cũng chỉ có thể nói người này không tự lượng sức.
Chín trăm chín mươi chín tiểu kiếm tràn vào trong thức hải Dương Khai, nhưng sắc mặt Hào Tự đại biến!
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hắn mất liên lạc với chín trăm chín mươi chín tiểu kiếm kia, sợ vlin, tâm thần thất thủ, một đóa hoa sen trắng tinh nở rộ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Cả thế giới dường như đều bị đóa hoa sen này tràn ngập, mà bản thân không giải thích được vì sao không thể kiềm chế được rơi vào trong nhụy hoa .
Cánh hoa nổ rộ từ từ khép lại, phong tỏa thiên địa, Hào Tự dồn hết khí lực lại cũng không cách nào chạy thoát, trơ mắt nhìn mình bị phong tỏa ở thế giới trong hoa sen này.
Thiên địa tăm tối một vùng, cũng không gặp vật khác, thậm chí ngay cả cảm giác cũng bị che giấu triệt để, cảm giác cô đơn tràn tới, như muốn phong ấn thế giới này trầm luân ngàn năm, vạn năm... Cho đến vĩnh viễn.
Não bối rối vl, mạnh như Hào Tự cũng không tránh khỏi cảm giác buồn ngủ.