Chương 3641: Ẩn núp
Trang phục như thế mặc dù có hơi khả nghi một chút, nhưng chỉ cần ứng phó một cách thỏa đáng, có lẽ cũng sẽ không tạo thành vấn đề quá lớn. Sau khi quan sát trong nhiều ngày qua, hắn phát hiện ra có rất nhiều người có dấu vết dịch dung, cũng có một số người che đậy diện mạo giống như hắn. Có vẻ như những người kia mặc dù phụng mệnh tụ tập ở nơi đây, nhưng bọn họ cũng không muốn đồng đội biết rõ lai lịch và thân phận của mình, cho nên bộ dạng hiện tại của hắn cũng không phải là quá bất thường.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hai người liền xuất phát, thẳng tiến về phía sơn cốc trong Tứ Quý Chi Địa.
Không bao lâu sau, Dương Khai khẽ cười nói: “Chu huynh, chúng ta hiện tại chỉ là muốn lẫn vào trong nội bộ của Ma Thiên Đạo, chứ không phải là lập tức động thủ giết người, huynh tốt nhất nên thu liễm sát khí của mình lại đi.”
Chu Quyền nghe vậy thì hít sâu vài ngụm, bình phục tâm tình, chờ đến khi sát khí được thu liễm vào thì mới mở miệng nói: “Bỗng nhớ tới môn nhân trong tông môn của ta, Chu mỗ kìm lòng không được, xin Dương cung chủ thứ lỗi.”
Dương Khai nói: “Ta hiểu, bất quá chắc chắn ngươi sẽ có cơ hội.”
Hai người tiếp tục bay về phía trước, Chu Quyền được Dương Khai nhắc nhở, cũng không lại lộ ra sơ hở gì khác. Sau khi hai người tiến vào phạm vi của sơn cốc, lập tức có một đạo thần niệm từ một nơi không xa dò xét đến.
Dương Khai cẩn thận cảm nhận, biết được luồng thần niệm kia hẳn là do tên Trận Pháp Sư kia phát ra. Khi con cá lớn núp sau màn còn chưa lộ diện, mọi chuyện ở chỗ này đều là do tên Trận Pháp Sư kia chủ trì.
Chu Quyền quay đầu nhìn về phía đó. Hắn nhận được truyền âm của Dương Khai, liền vội vàng dẫn Dương Khai tiến về vị trí mà hắn chỉ dẫn.
Không bao lâu sau, hai người đã đứng trước sơn động. Ở trước sơn động, có một tên nam tử mặt trắng không râu thân hình cao ngất ngăn ở trước cửa vào. Hắn giống như là một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm ý trùng thiên, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Tu vi của người này cũng cực kỳ không tầm thường, bất ngờ đạt tới cảnh giới Đế Tôn tầng ba. Người này một mực đi theo bên cạnh tên Trận Pháp Sư kia, phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của hắn.
Dương Khai âm thầm quan sát trong mấy ngày nay, người này và tên Trận Pháp Sư kia cứ như hình với bóng vậy.
Nhìn thấy Chu Quyền và Dương Khai đã đến, tên nam tử mặt trắng đứng bất động, lạnh lùng ngó chừng bọn họ.
Chu Quyền không nói một lời, trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài màu đen kịt ném về phía người nọ. Người nọ tiếp nhận, điều tra một phen, xác nhận không có gì bất thường, liền ném trả lại lệnh bài. Bất quá hắn vẫn không có ý tứ nhường đường, ngược lại đưa tay lên làm một dấu thủ thế.
Chu Quyền nghiêng đầu nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai hiểu ý, huy động Ma Nguyên, chỉ trong thoáng chốc, một luồng ma khí cuồn cuộn bao phủ lấy thân thể của hắn.
Hắn không hiển lộ ra tu vi Ma Vương Thượng phẩm, mà chỉ bày ra khí tức Ma Vương Hạ phẩm. Hắn cũng không sợ người khác khám phá ra, trừ phi là người có tu vi thần hồn cao hơn hắn, nếu không thì không có khả năng nhìn thấu được.
Tên nam tử mặt trắng kia chỉ là Đế Tôn cảnh tầng ba, tất nhiên là nhìn không ra.
Nhìn thấy Dương Khai hiển lộ Ma Nguyên, vẻ cảnh giác trên mặt hắn mới giảm đi nhiều. Những người thuộc Ma Thiên Đạo đều có ma khí trong người, cho nên mặc dù không nhận thức lẫn nhau, nhưng chỉ cần triển lộ ra vết tích Ma Nguyên thì bọn họ cũng đã hiểu là người một nhà rồi, trước đó Chu Quyền lấy ra lệnh bài chỉ là nghiệm chứng nhiều hơn một tầng thân phận mà thôi.
Nhìn thấy Dương Khai hiển lộ Ma Nguyên, Chu Quyền liền nói: “Trên đường bị người phục kích bị thương, tạm thời không tiện thi thuật, xin thứ lỗi.”
Ma huyết trong cơ thể hắn đã bị Bạch Chước hút ra ngoài, tất nhiên là không còn khả năng hiển lộ ra ma khí, bất quá hắn giờ phút này quả thực giống như một người bị trọng thương chưa lành, lấy lí do này để thoái thác cũng không tạo thành hiềm nghi.
Dù sao Dương Khai cũng đã biểu lộ ra “thân phận” rồi, thiết nghĩ ở trong Tinh Giới hiện tại, làm gì có người bình thường nào nguyện ý làm bạn với người của Ma Thiên Đạo cơ chứ.
Tên nam tử mặt trắng kia quả nhiên là không nghi ngờ gì, hắn chỉ nhướng mày rồi nói: “Gặp phải ai? Không lưu lại sơ hở gì chứ?”
Chu Quyền gật đầu: “Yên tâm, ta đã giết hắn, bất quá người ta mang đến cũng đã chết gần hết, hôm nay chỉ còn lại hai người bọn ta.”
Tên nam tử mặt trắng kia nhẹ gật đầu nói: “Không sao, có hai người các ngươi thì cũng đủ rồi, trước hết đến bái kiến Tôn đại sư đi rồi tính tiếp.”
Sau khi nói xong, hắn liền quay người dẫn theo Chu Quyền cùng Dương Khai bước vào bên trong.
Sơn động này bên ngoài chật hẹp bên trong rộng rãi, bên trong lúc này đang có mấy chục người tụ tập, đều là những người gần đây bố trí trận pháp cùng với vị Trận Pháp Sư kia, còn vị Trận Pháp Sư kia chính là “Tôn đại sư” mà tên nam tử mặt trắng đã nhắc tới
Lúc này vị Tôn đại sư kia đang ngồi điều tức, tên nam tử mặt trắng mang Dương Khai cùng Chu Quyền đến trước người hắn, sau đó nói với hắn vài câu. Tôn đại sư hơi gật đầu nói: “Vốn gọi các ngươi tới đây là để hiệp trợ bổn tọa bố trí trận pháp, hôm nay đại trận đã được bố trí gần xong, hai người các ngươi tạm thời ở chỗ này chữa thương đi, ba ngày sau sẽ có việc cần các ngươi xuất lực.”
“Vâng, xin nghe theo phân phó của Tôn đại sư.” Chu Quyền lên tiếng rồi dẫn Dương Khai lui xuống.
Chính vào lúc này, vị Tôn đại sư kia bỗng nhiên nhìn qua Dương Khai rồi nói: “Vị sư đệ này của ngươi giấu mặt như vậy là để người ta không nhận ra sao?”
Chu Quyền chắp tay nói: “Sư đệ lúc nhỏ tuổi gặp phải một trận đại hỏa, bị phá hủy dung nhan, không tiện lộ ra cho người khác nhìn.” Hắn trả lời một cách trôi chảy, hiển nhiên là đã cân nhắc qua vấn đề này rồi.
Tôn đại sư liếc nhìn Dương Khai, cũng không muốn dây dưa quá nhiều về vấn đề này. Theo hắn thấy, chỉ cần hai người Dương Khai qua được một cửa của tên nam tử mặt trắng kia là được rồi, hỏi cái này cũng chỉ là thuận miệng.
Ngược lại, tên nam tử mặt trắng kia lại bắt đầu khởi động thần niệm, muốn dò xét xem lời Chu Quyền nói là thật là giả. Nhưng khi thần niệm của hắn đảo qua, khuôn mặt của Dương Khai lại biến thành một mảnh mơ hồ. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày, còn tưởng rằng Dương Khai đeo bí bảo gì đó trên người. Tôn đại sư đã không truy cứu việc này nữa, hắn cũng không muốn phức tạp hóa vấn đề.
Tuy có khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn lọt qua được. Nhìn như đơn giản, nhưng nếu như Dương Khai không thể thúc dục Ma Nguyên, vậy thì hắn chắc chắn không có khả năng vào được chỗ này. Người của Ma Thiên Đạo e rằng cũng không ngờ được rằng trên đời này lại có dị số giống như Dương Khai.
Bất quá loại thủ đoạn này chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng vào thời điểm hiện tại, về sau khi tin tức Dương Khai từ Ma vực trở về Tinh Giới triệt để bạo lộ ra ngoài, người của Ma Thiên Đạo nhất định sẽ có điểm cảnh giác, đến lúc đó sẽ không thể làm như thế này được nữa.
Hai người đi tới một góc của sơn động, tìm một góc tối không người khoanh chân ngồi xuống. Chu Quyền thương thế chưa lành, xác thực còn cần chữa thương, Dương Khai thì âm thầm quan sát tu vi thực lực của những người ở trong sơn động.
Kỳ thật hắn đã sớm điều tra rõ ràng, bất quá cẩn thận có thể dùng thuyền được vạn năm, nhìn nhiều một chút cũng không phải là xấu.
Vừa rồi vị Tôn đại sư kia nói rằng ba ngày sau sẽ có chỗ cần dùng bọn hắn, Dương Khai âm thầm suy đoán, có lẽ đại trận kia ba ngày sau sẽ được bố trí xong xuôi, đến lúc đó trận pháp vận chuyển, cũng không biết muốn bọn hắn ra sức làm gì.
Nam Môn Đại Quân nói rằng đại trận này là triệu hoán trận, có khả năng triệu hồi ra tuyệt thế hung vật gì đó, nhưng trong Tứ Quý Chi Địa có tuyệt thế hung vật gì chứ? Hơn nữa, muốn triệu hoán, khẳng định là phải trả một cái giá nhất định, trận pháp chỉ là căn cơ, vậy thì cái giá phải trả là gì?
Chẳng lẽ là muốn đem những tên Ma Thiên Đạo này đi huyết tế? Nếu thật là như thế, cũng không biết những người này có nguyện ý hay không.
Bất quá mặc kệ như thế nào, sự tình ba ngày sau liền có thể thấy rõ ràng, Dương Khai cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Mấy ngày kế tiếp, người của Ma Thiên Đạo vẫn ẩn núp vào ban ngày như trước, đến ban đêm lại đi ra ngoài bố trí trận pháp, bất quá vị Tôn đại sư kia cũng không có ý định sai Dương Khai cùng Chu Quyền đi làm việc. Thứ nhất, hai người họ đã nói rõ là có thương tích tại thân, thứ hai, trận pháp đã sắp sửa được bố trí xong xuôi, có bọn hắn hay không thì cũng không ảnh hưởng, chỉ cần bọn hắn xuất lực tại thời điểm vận chuyển trận pháp là được.
Cho nên hai người họ ngược lại an an ổn ổn chờ đợi trong sơn động hết mấy ngày.
Vào đêm ngày thứ ba, khi ánh trăng đậu trên ngọn liễu, Tôn đại sư bỗng nhiên đứng dậy, Dương Khai một mực âm thầm chú ý tới hắn phát hiện ra ánh mắt của hắn rõ ràng trở nên kích động hơn rất nhiều. Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, cao giọng quát: “Tất cả mọi người đi ra theo ta.”
Sau khi nói xong, hắn liền dẫn đầu đoàn người bước ra ngoài.
Mấy chục người phía sau không hề chần chờ, bám sát phía sau lưng hắn.
Ra khỏi sơn động, Dương Khai phát hiện những người của Ma Thiên Đạo ẩn thân trong sơn cốc đều đi ra ngoài, tự dẫn theo người của mình chạy như bay đến chỗ này.
Không bao lâu sau, đã có vài trăm người tụ tập lại một chỗ.
Tôn đại sư đảo mắt một cái, khẽ mỉm cười nói: “Phàm là Đế Tôn cảnh, tiến lên một bước!”
Khi hắn vừa dứt lời, liền có hơn hai mươi người nhao nhao tiến lên, Dương Khai cùng Chu Quyền cũng nằm trong số đó.
Vị Tôn đại sư kia thấy thế thì gật đầu, tay vừa nhấc, hơn hai mươi miếng ngọc giản liền kích xạ ra, mỗi tên Đế Tôn cảnh đều có một miếng, đồng thời mở miệng nói: “Trong miếng ngọc giản này có pháp môn cùng trận vị của đại trận, hãy tự mình nhớ cho kỹ.”
Dương Khai thò tay tiếp nhận miếng ngọc giản kia, dùng thần niệm tìm tòi một phen, phát hiện quả thực y như lời vị Tôn đại sư kia nói, trong ngọc giản có ghi chép pháp môn vận chuyển đại trận, ngoài ra còn có vị trí mà hắn lát nữa cần phải đứng.
Pháp môn có lẽ là giống nhau, nhưng trận vị của mỗi người thì không giống nhau. Tòa đại trận vô danh này, vậy mà cần tới hơn hai mươi vị Đế Tôn cảnh hợp lực cùng một chỗ thì mới có thể kích phát được.
Mặc kệ nó có tác dụng gì, chỉ riêng quy mô cũng đã không giống bình thường, khó trách trước đó cần phải bố trí trong một thời gian dài như vậy.
Dương Khai ngẩng đầu liếc nhìn Chu Quyền, thần niệm bắt đầu khởi động, lặng lẽ truyền âm cho hắn một câu.
Chu Quyền hơi gật nhẹ lại một cái.
Pháp môn trong ngọc giản không khó hiểu, người có thể tu luyện tới Đế Tôn cảnh cũng không phải là đồ đần, rất nhanh liền ghi nhớ xong.
Vị Tôn đại sư kia vào giờ phút này phi thân đến một vị trí, cất cao giọng nói: “Đại sự sẽ thành vào hôm nay, sau khi chuyện này thành công, chắc chắn sẽ không quên ban thưởng cho chư vị, chư vị vào trận a!”
Hắn vừa dứt lời, hơn hai mươi vị Đế Tôn cảnh liền tự mình bay vút lên, tiến vào trận vị của mình.
Dương Khai cùng Chu Quyền đứng cách nhau vài dặm, nếu như thật sự có biến cố, vậy thì hắn cũng không có cách nào trợ giúp đối phương, bất quá vừa rồi hắn đã bí mật thông báo cho Chu Quyền, giúp hắn có thể tự thoát thân một cách an toàn.
Đại trận khởi động, chúng Đế Tôn cảnh vào trận, nhưng Dương Khai lại cảm thấy hồ nghi khó hiểu.
Theo như thuyết pháp trước đây của Nam Môn Đại Quân, tòa đại trận này vẫn còn thiếu khuyết một điểm mấu chốt, những ngày này hắn cũng không thấy vị Tôn đại sư kia có cử động đặc biệt gì, chẳng lẽ điểm mấu chốt đó đã bất tri bất giác được bù đắp rồi sao?
Lúc này hắn cũng không tiện liên hệ Nam Môn Đại Quân để hỏi thăm, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Hơn nữa, cá lớn trong phỏng đoán của hắn cũng chưa lộ diện, cũng không biết là do hắn phỏng đoán sai hay là do thời cơ chưa tới.
Nếu như là vế thứ nhất thì hắn cũng dễ xử lý, đám người trước mắt tuy nhiều, nhưng thật ra còn không đủ để cho hắn giết, còn nếu là vế thứ hai, vậy thì cần yên lặng theo dõi kỳ biến rồi.
Dù sao thì sự tình cũng đã đi đến một bước này, Dương Khai trong lúc nhất thời cũng không vội vàng, hắn ngược lại muốn nhìn xem, đại trận này rốt cuộc là đang làm trò quỷ gì.