Chương 3642: Phong Quân
Những Đế Tôn cảnh tiến vào trận vị của mình, trong khi những võ giả khác dưới sự chỉ huy của Tôn đại sư đi vào vị trí trung tâm nhất của đại trận, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Mấy trăm người cũng không phải là nhiều lắm, tụ tập lại một chỗ cũng không tạo ra cảm giác chật chội.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, vị Tôn đại sư kia mới phấn khởi quát lên một tiếng: “Khởi trận!”
Hắn vừa dứt lời, những Đế Tôn cảnh liền bắt đầu biến hóa pháp quyết, thúc dục lực lượng của bản thân. Chỉ trong thoáng chốc, từng đạo hào quang nở rộ dưới chân bọn họ, phóng lên trên trời, chiếu sáng rõ ràng toàn bộ sơn cốc.
Sau đó, tia sáng chói mắt kia lại nhanh chóng thu liễm, hóa thành từng cái Trận Văn tỏa ra ánh sáng lung linh, hội tụ vào trong đại trận.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe phốc phốc một tiếng, đại trận đang vù vù vận chuyển bỗng nhiên run rẩy không ngừng, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn sụp đổ. Tôn đại sư biến sắc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Quyền ở bên kia sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi, lung lay sắp đổ, động tĩnh dị thường vừa nãy đúng là âm thanh do hắn thổ huyết phát ra.
Sắc mặt của Tôn đại sư lập tức chìm xuống.
Chu Quyền vẻ mặt hổ thẹn nói: “Thương thế trước đó...”
Tôn đại sư căn bản là không để cho hắn tiếp tục nhiều lời, tức giận mắng một tiếng “Phế vật”, vội vàng chỉ thị tên nam tử mặt trắng bên người mình tiến lên thế thân. Trận pháp này cần tất cả mọi người hợp lực cùng một chỗ thì mới có thể thúc dục được, Chu Quyền bên này xảy ra vấn đề, cũng giống như bứt dây động rừng, nếu như không kịp thời bù đắp, toàn bộ đại trận sẽ rất nhanh chóng sụp đổ.
Cũng may bên cạnh hắn còn có một tên hộ vệ Đế Tôn cảnh tầng ba, lúc này vừa vặn thể hiện được tác dụng.
Tên nam tử mặt trắng kia phi thân vào trận, trực tiếp nhấc lấy cổ áo của Chu Quyền rồi ném hắn ra ngoài. Dưới sự biến hóa của pháp quyết, đại trận hỗn loạn rất nhanh liền bình tĩnh lại như cũ.
Trong sơn cốc, Trận Văn sáng lên, từ từ lưu chuyển, hội tụ tại nơi trung tâm nhất. Nếu như đứng từ trên cao quan sát xuống, vậy thì có thể thấy được Trận Văn đang hội tụ thành một đồ án Âm Dương ngư cự đại, hai con cá kia giống như vật sống, không ngừng du động trong sơn cốc.
Một đạo sấm sét chợt nổ vang giữa trời quang, nương theo tiếng sét, một người nào đó bỗng nhiên hiện thân, đứng giữa trung tâm của đại trận.
Dương Khai thân trong đại trận không khỏi biến sắc, sau đó nội tâm liền dâng lên cảm giác phấn chấn.
Bởi vì người tới rõ ràng là có tu vi Ngụy Đế!
Hắn suýt nữa nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, hắn ở chỗ này cực khổ ẩn núp nhiều ngày, không phải là vì muốn bắt được con cá lớn này hay sao? Trước đó tại thời điểm Tôn đại sư muốn khởi trận, Dương Khai còn cho là mình đã suy đoán sai, căn bản là sẽ không có con cá lớn nào đến đây, thiếu chút nữa là hắn đã trực tiếp động thủ giết người rồi.
Cũng may hắn đã ráng đợi thêm một hồi!
Hôm nay xem ra, cá lớn là có, có điều kẻ này vô cùng cẩn thận. Có lẽ hắn đã đến đây từ đầu, nhưng vẫn một mực ẩn giấu khí tức, lẩn trốn trong bóng tối, đến giờ khắc này thì mới hiện thân.
Lặng lẽ dò xét một cái, chỉ thấy người tới là một kẻ ăn mặc nho nhã, giống như giáo viên giảng dạy trong trường học, khuôn mặt hắn luôn luôn nở một nụ cười khiêm tốn. Nhân vật như thế, dù có gặp mặt, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào nghĩ rằng hắn là người của Ma Thiên Đạo.
Dương Khai không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Khi nhìn thấy người này hiện thân, vị Tôn đại sư kia ngay lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến Phong Quân!”
Phong Quân đưa tay: “Không cần đa lễ, sự tình chỗ này khổ cực tiên sinh rồi.”
Tôn đại sư nói: “Có thể làm việc cho Phong Quân đã là vinh hạnh của Tôn mỗ, làm gì mà cực khổ.”
Phong Quân gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng với biểu hiện của Tôn đại sư.
Cuộc đối thoại của hai người truyền vào trong tai của Dương Khai, Dương Khai lập tức nhận ra thân phận của người đến. Hắn chỉ mới trở về Tinh Giới được vài ngày, cũng không hiểu nhiều về Ma Thiên Đạo, nhưng căn cứ theo tình báo mà hắn nhận được, hắn biết được Đạo Chủ của Ma Thiên Đạo chính là Dạ Ảnh Đại Đế Tàn Dạ, dưới trướng của Tàn Dạ có Tứ Đại Quân Sử, phân ra thành Phong Lâm Sơn Hỏa, người nào cũng có tu vi Ngụy Đế.
Người đến là một tên Ngụy Đế, vị Tôn đại sư kia lại gọi hắn là Phong Quân, như vậy thì rõ ràng rồi, tên này tuyệt đối là một trong Tứ Đại Quân Sử dưới trướng Tàn Dạ.
Lần này đúng là câu được một con cá thật to!
Tôn đại sư lại nói: “Khởi bẩm Phong Quân, tất cả những thứ ở đây đều đã được chuẩn bị thỏa đáng!”
“Rất tốt!” Phong Quân mỉm cười: “Nếu sự tình này thành công, tiên sinh sẽ là người lập công đầu, bổn tọa khi quay về chắc chắn sẽ thay ngươi thỉnh thưởng với chúa công!”
Tôn đại sư lộ rõ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, cúi đầu chắp tay: “Đa tạ Phong Quân!”
Tên Phong Quân kia không nhiều lời nữa, thần sắc của hắn chợt nghiêm túc hẳn đi. Hắn thành kính đưa tay ra phía trước, giống như đang bưng lấy một đồ vật thần thánh nào đó, bất quá trên tay hắn lại không có bất kỳ thứ gì.
Nhưng một khắc sau thì lại có, một đoạn xương cốt màu trắng trống rỗng xuất hiện, dài hơn một thước, hai đầu cong cong, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không phải là thiên tài địa bảo, càng không phải là dị thú di cốt gì đó, thậm chí ngay cả nửa điểm linh tính cũng không có.
Một khúc xương bình thường như vậy, nhưng Phong Quân lại đối đãi giống như là trân bảo.
Dương Khai không khỏi nhíu nhíu mày, không biết khúc xương này đang dấu diếm bí mật gì ở bên trong đây. Nếu như hắn không nhìn lầm, khúc xương này hẳn là một đoạn xương sườn, hơn nữa còn là một mảnh xương hạ sườn của một người nào đó. Từ màu sắc mà đánh giá, chủ nhân của khúc xương sườn này có lẽ đã chết từ rất nhiều năm trước, cũng không biết một khúc xương thoạt nhìn bình thường đến cực điểm như vậy làm sao có thể được bảo tồn cho đến tận ngày nay.
Sau khi thỉnh ra khúc xương màu trắng này, tên Phong Quân kia bỗng nhiên đưa tay vỗ mạnh xuống dưới một cái.
Phía dưới hắn vốn có mấy trăm tên đệ tử Ma Thiên Đạo đang khoanh chân nhắm mắt ngồi điều tức, làm gì nghĩ đến chuyện đột nhiên có tai hoạ ụp xuống đầu mình?
Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, những người này ngay cả Đế Tôn cảnh cũng không phải, dù cho sớm biết được Phong Quân sẽ ra tay bọn họ thì e rằng bọn họ cũng không có cách nào phản kháng lại được.
Một chưởng này hạ xuống, cuồng phong gào thét, vòi rồng dâng lên, bao khỏa vài trăm người kia vào bên trong, chỉ trong thoáng chốc, những tiếng hét thảm liên tiếp vang lên.
Trong đại trận, hơn hai mươi tên Đế Tôn cảnh sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn qua Phong Quân, bọn hắn hiển nhiên cũng không biết Phong Quân sẽ làm như thế. Những người kia đều do bọn hắn mang đến, Phong Quân liệu có đuổi tận giết tuyệt bọn họ luôn hay không?
Mặc dù đã rơi vào ma đạo, trở thành một phần tử của Ma Thiên Đạo, những bọn họ vẫn rất yêu quý mạng sống của mình. Nguy cơ sinh tử trước mắt, tất cả bọn họ chỉ đều nghĩ về tính mạng của bản thân.
Tôn đại sư kịp thời khẽ quát một tiếng: “Chư vị an tâm chớ vội, nếu như đại trận đang vận chuyển mà bị gián đoạn, chư vị đều sẽ bị cắn trả. Hơn nữa vật huyết tế mà Phong Quân cần đã đầy đủ, sẽ không ảnh hưởng tới các vị, chư vị chỉ cần tiếp tục duy trì đại trận là được.”
Lời này vừa ra, mặc kệ là thật hay là giả, các cường giả Đế Tôn cảnh cũng cảm thấy an lòng hơn một chút, bất quá bọn hắn cũng không thể tránh khỏi việc cảm thấy có chút khó chịu với Tôn đại sư.
Càng khó chịu hơn nữa chính là việc tòa đại trận này một khi đã vận chuyển thì sẽ không thể gián đoạn, nếu như cưỡng ép gián đoạn thì tất cả mọi người đều sẽ bị cắn trả.
Duy chỉ có một người bất động thanh sắc, không ai khác chính là Dương Khai, bởi vì hắn có tiền vốn để phân cao thấp với tên Phong Quân kia. Đại trận này quả nhiên là cần huyết tế, Dương Khai trước đó chỉ mới suy đoán, nhưng không có cách nào khẳng định được, hiện tại Phong Quân làm như vậy, không thể nghi ngờ là đã xác nhận suy nghĩ của hắn là đúng.
Bên trong vòi rồng, tiếng kêu thảm thiết chỉ có kéo dài khoảng mấy hơi thở rồi liền ngừng lại.
Đám đệ tử Ma Thiên Đạo mặc dù không ít, khoảng chừng hơn mấy trăm người, nhưng khi đứng trước mặt Ngụy Đế thì lại có vẻ là không đủ nhiều, một chiêu đi qua, tất cả mọi người đều vong mạng tại chỗ.
Phong Quân quơ tay một cái, vòi rồng đang xoay tròn chợt lộ ra một khe hở, trong khe hở kia, một đạo Huyết Hà đỏ thẫm từ từ chảy ra, chảy tới trước mặt hắn theo sự dẫn dắt của hắn, rồi chảy vào trong khúc xương sườn trên tay hắn.
Tiên huyết nhập xương, rồi biến mất không thấy gì nữa!
Một màn cực kỳ cổ quái bắt đầu xảy ra, khúc xương kia rõ ràng không bất kỳ điểm thần kỳ nào, vậy mà lại có thể thôn phệ máu tươi, thậm chí ngay cả nhan sắc cũng không có nửa điểm biến hóa. Máu tươi của vài trăm người bị giết quả là nhiều không kể xiết, dưới sự dẫn dắt của Phong Quân, dòng máu tươi đó không ngừng chảy vào trong khúc xương sườn kia.
Dần dần, khúc xương sườn kia rốt cục cũng có một tia biến hóa.
Trên khúc xương đó, bắt đầu hiện lên vài đạo hoa văn phức tạp. Những hoa văn này giống như vốn đã có sẵn trên khúc xương kia, chỉ có điều không biết là nhờ thủ pháp huyền diệu gì mà bình thường lại không lộ ra, đến khi bị Phong Quân kích hoạt thì mới xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy những hoa văn này, thần sắc Phong Quân mới có vẻ chấn phấn hơn một ít.
Khúc xương kia không ngừng thôn phệ máu tươi, những hoa văn cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều, dần dần phủ kín bề mặt của khúc xương.
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức không tầm thường bắt đầu tản ra từ khúc xương đó.
Dương Khai toàn thân chấn động, ánh mắt chợt lộ ra vẻ kinh hãi.
Khí tức kia mặc dù yếu, nhưng hắn có thể cảm nhận được đó rõ ràng là khí tức của … Đại Đế!
Một khúc xương sườn bình thường không có gì lạ, sau khi cắn nuốt máu tươi thì bắt đầu xuất hiện rất nhiều hoa văn, sau đó lại phát ra khí tức của Đại Đế.
Hắn ban đầu còn cho rằng là mình cảm nhận sai rồi, thế nhưng khí tức này mặc dù yếu ớt, nhưng lại càng ngày càng rõ ràng.
Yếu ớt là vì nó có niên đại quá xa xưa, nhưng thời gian dù lâu thì cũng không thể thay đổi được lực lượng chất chứa trong nó.
Dương Khai ngạc nhiên đến mức há hốc mồm ra, lần này có thể câu được một con cá lớn như vậy đã khiến hắn cảm thấy đủ vui vẻ, thật không ngờ vậy mà còn xuất hiện biến cố như vậy.
Khí tức của Đại Đế sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, mà chắc chắn có quan hệ với chiếc xương sườn kia, đó có lẽ là khúc xương sườn của một vị Đại Đế nào đó!
Là ai đây?
Hắn đã từng gặp qua cả mười vị Đại Đế đương thời, thậm chí còn đánh nhau mấy lần với Phệ Thiên Đại Đế Ô Quảng, cho nên Dương Khai dám khẳng định khúc xương sườn này không phải của những vị Đại Đế hắn nhận thứ, bởi vì khí tức không hợp.
Đã không phải là xương sườn của những Đại Đế đương thời, vậy thì chắc hẳn là của một vị Đại Đế nào đó trong quá khứ.
Đầu óc của Dương Khai bắt đầu nhảy số với tốc độ ánh sáng, sau đó đầu hắn liền nhảy ra tôn hiệu của một vị Đại Đế.
Đúng lúc này, tên Phong Quân kia bỗng nhiên kêu rên một tiếng.
Dương Khai lặng lẽ dò xét, chỉ thấy xương sườn một mực bị đối phương cầm trên tay bắt đầu vù vù rung động, tùy thời có thể rời tay hắn mà đi. Phong Quân chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, hắn chuyển tay thành trảo, cầm chặt khúc xương sườn kia trong lòng bàn tay của mình.
Khúc xương sườn vẫn rung động lắc lư như cũ, tên Phong Quân kia lại bỗng nhiên kêu rên một tiếng, Dương Khai rõ ràng thấy được cánh tay phải cầm lấy khúc xương sườn của Phong Quân trở nên già yếu với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, làn da của hắn trở nên khô héo, màu sắc ảm đạm đi...
Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như ngàn năm tuế nguyệt trôi qua trên cánh tay phải của hắn.
Dương Khai trong lòng giật mình, biết rõ vừa nãy có lẽ mình đã đoán không sai, nơi đây là cửa vào của Tứ Quý Chi Địa, xem xét một chút, ngoại trừ Tuế Nguyệt Đại Đế ra thì còn có thể là ai?
Chỉ là không biết Phong Quân rốt cuộc từ đâu có được một phần di hài của Tuế Nguyệt Đại Đế, rồi sau người bố trí đại trận, lại dùng tà thuật để kích phát linh tính dấu diếm trong khúc xương sườn đó, đây tuyệt đối là một toan tính không hề nhỏ.
Mặc dù đã trải qua vô số năm, mặc dù đây chỉ là một đoạn xương sườn, thế nhưng lực lượng Thời Gian pháp tắc của Tuế Nguyệt Đại Đế vẫn ghi khắc khắp nơi trong cơ thể hắn, thời gian chi lực chảy xuôi trong khúc xương sườn kia, đã khiến cho Phong Quân bị thiệt thòi không nhỏ.