Chương 3651: Lưỡng bại câu thương
Dứt lời, mắt phải Dương Khai đen kịt một mảnh, đó là hắc ám thuần túy đến cực hạn, như có thể thôn phệ vạn vật thế gian, Ma Nguyên gào thét, phóng lên trời, khí thế suy yếu đột nhiên vọt lên.
Vù vù tiếng không dứt trong đại điện, thanh âm tuy lớn, lại có vẻ trầm thấp nghiêm túc: “Hắc đồng Luyện Ngục, Hắc Ám vô giới!”
Đây vốn là đòn sát thủ cường đại nhất của Dương Khai, so với Long Hóa còn phải mạnh hơn, lúc trước lấy Nguyên cảnh nhập ma, độc đấu Tam Đế Tôn còn có thể toàn thân trở ra, có thể thấy được sự mạnh mẽ của thuật này.
Nhưng cường thì cường, cái giá phải trả cũng không nhỏ, mỗi lần sử dụng, Dương Khai đều có phong hiểm rơi nhập ma đạo.
Trước đó khi thi triển bí thuật, cần phải giải phong ấn vùng đan điền, phóng thích ma khí mới được, nhưng hôm nay Dương Khai đã chính thức nhập ma, lực lượng đều hóa thành Ma Nguyên, phong ấn cũng đã hoàn toàn giải khia, không cần lo lắng gì nữa, tùy thời tùy chỗ đều có thể thi triển Hắc Ám vô giới.
Đối mặt một vị Ngụy Đế, Dương Khai không dám có bất kỳ khinh tâm chủ quan nào, cho nên vừa xuất thủ liền lập tức tế ra quân đoàn trưởng lệnh, muốn tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc không như mong muốn. Hắn lại Long Hóa, tế ra Sơn Hà Chung, kết quả vẫn vậy, giờ còn lại, cũng chỉ có một chiêu Hắc Ám không giới này rồi.
Đây cũng là sát chiêu cuối cùng.
Nói thật, mặc dù thi triển ra đòn mạnh nhất này, Dương Khai cũng không dám cam đoan mình có thể thắng được Phong Quân. Lần trước hắn có thể giết Bán Thánh Ngân Ti, nhưng lúc đó Ngân Ti thân mang trọng thương. Huống chi, Ngân Ti tinh thông mị hoặc thuật, đúng chỗ Dương Khai có thể khắc chế, sao có thể không chết?
Phong Quân khác, hắn có bách niên để chữa thương, thương thế đã tận phục, trước đây tranh đấu dù có hao tổn, cũng mạnh hơn Ngân Ti nhiều.
Hắc Ám vô giới vừa ra, đại điện lập tức lâm vào trong bóng tối, chẳng những không thể nhìn, ngay cả cảm giác đều bị che đậy.
Phong Quân cũng không nghĩ tới Dương Khai còn có thể thi triển ra bí thuật cường đại như thế, mặt hơi kinh hãi, cũng không bối rối, thi pháp bảo vệ bản thân, tay trái đồng hồ cát tay phải cây quạt nhỏ, ngưng túc đối đãi.
Ngay lúc này, trong lòng chợt sinh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên.
Rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Phong Quân lại vẫn có thể tinh tường cảm giác được bên trên bầu trời có một đôi mắt cực lớn đang lẳng lặng quan sát mình, gây ra uy áp vô hình, không khỏi khiến người ta tâm hoảng ý loạn.
Trong lòng báo động đại sinh, Phong Quân không cần suy nghĩ, tay phải vung lên, một cỗ vòi rồng từ trong quạt kích xạ ra, hóa thành một Phong Long cự đại, dữ tợn phóng tới.
Đối diện phong Long, Dương Khai đang lách mình đến, thấy thế cảm khái Ngụy Đế quả nhiên không phải dễ đối phó như vậy, trong Hắc Ám vô giới, Phong Quân không cảm giác được gì mới đúng, nhưng hắn lại có thể tinh chuẩn tìm được vị trí của mình, có thể thấy được người này bất phàm.
Nhân vật như thế, lại rơi vào Ma Thiên Đạo, biến thành tay sai Ma tộc, thật sự đáng tiếc.
Phong Long đánh tới, Dương Khai nghênh tiếp, tay phải nâng cao, Sơn Hà Chung đập mạnh xuống, vô thanh vô tức nghiền nát đầu rồng, Phong Long lại hóa thành ngàn vạn phong nhận, từ bốn phương tám hướng kích xạ trở lại.
Trên người Dương Khai lập tức nổi lên đầy ánh lửa, Phong Nhận Trảm trên Long Lân, uy lực không nhỏ, Dương Khai liền bị thất thế, trên người xuất hiện đầy vết thương, nhưng cũng nhờ đó mà nhào được tới cách Phong Quân mười trượng.
Khoảng cách gần như vậy, Dương Khai giơ chưởng, bàn tay cực lớn chụp xuống Phong Quân.
Phong Quân ngẩng đầu, như thể cũng thấy được bàn tay kia, cũng giơ chưởng nghênh tiếp, cuồng phong hội tụ trong lòng bàn tay, hóa thành kình thiên cự chưởng.
Lại một lần vô thanh vô tức va chạm, song chưởng chạm nhau, cả người Dương Khai giương lên, xuýt bay ra, Phong Quân cũng trùn mạnh xuống.
Một kích này, ngang nhau!
Dương Khai cắn răng, Phong Quân hoảng sợ.
Không như trước đó giao thủ dựa vào bảo vật, lúc này đây chính là thực lực va chạm, một Đế Tôn tam tầng lại đánh ngang tay với mình, Phong Quân không dám lạnh nhạt.
Nhưng hắn vẫn không ngừng nghỉ chút nào, lập tức ổn định người, men theo hướng phát ra chưởng lực mà nhào tới, muốn phản công.
Dương Khai không tránh lui, cũng vững người ra một quyền.
Lại một lần nữa va chạm, lại một lần nữa chấn bay nhau ra...
Chỉ một thoáng, trong đại điện tối như mực, một Ngụy Đế, một Đế Tôn đánh đến thiên băng địa liệt.
Cứng đối cứng như thế là Dương Khai cam tâm tình nguyện nhìn thấy, Phong Quân tu vi cao hơn hắn, năm tháng tu hành dài hơn hắn, trên tay lại có vô tận đồng hồ cát, như vừa nãy, xác định không có hy vọng thắng.
Còn đối với Phong Quân lại là không thể làm gì.
Vô tận đồng hồ cát uy năng không nhỏ, lại khó phá bí thuật này. Tầm mắt bị đoạt, ngay cả cảm giác cũng mơ hồ tới cực điểm, hắn khó kiếm bóng dáng Dương Khai, tình trang hiện giờ đúng như mù điếc, chỉ có thể dựa vào mỗi một lần Dương Khai chủ động ra tay mới cảm ứng được chút.
Cho nên hắn không dám dừng lại, chỉ có thể nhất cổ tác khí, căng cứng tập trung tinh thần, không ngừng va chạm cùng Dương Khai, đánh được một hồi, hai người đều là Ma Nguyên quay cuồng, hiển nhiên đều là dùng toàn lực, không chút lưu thủ, đến giờ, dĩ nhiên là cục diện ngươi chết ta sống, ai cũng không thể lui nửa bước.
Dưới lực lượng cuồng bạo, đại điện biến thành một đống bừa bộn, may nơi đây là Tuế Nguyệt Thần Điện, Tuế Nguyệt Đại Đế hành cung, nếu không sớm đã sụp đổ.
Thời gian trôi qua, tranh đấu không ngừng.
Mà theo thời gian trôi qua, vô luận là Dương Khai hay Phong Quân ra tay đều càng ngày càng yếu rồi, một hồi toàn lực như thế, đối với hai người là tiêu hao cực lớn.
Cũng không biết qua bao lâu, Hắc Ám dần dần biến mất, Phong Quân rốt cục gặp lại quang minh.
Quay đầu nhìn lại, Phong Quân cười lên ha hả, hữu khí vô lực nói: “Tội gì phải như vậy!”
Ngoài mười trượng, Dương Khai lung la lung lay đứng, toàn thân tràn đầy máu tươi, chật vật tới cực điểm, long thân đã sớm biến mất, không chỉ thế, tóc đen đều đã biến thành trắng, làn da khô héo, đâu còn có bộ dáng thanh niên hai mươi tuổi, bộ dáng bây giờ, nói là bốn mươi cũng không đủ, mặt đầy tang thương.
Trong tranh đấu, thọ nguyên hắn không ngừng trôi qua, trước đây đã đi hơn hai nghìn năm, hơn nữa tranh đấu dần trôi qua, Dương Khai càng dần cảm giác đại nạn sắp buông xuống. Hắn biết rõ loại đây không phải là ảo giác, mà thật sự là đại nạn đang dần buông xuống!
Có lẽ vài chục năm, nhiều lắm là trăm năm nữa...
Loại tổn thương này so với tổn thương thân thể thì nghiêm trọng hơn
nhiều, thương thế trên thân thể, ngay cả thần hồn bị thương, cũng có biện pháp khôi phục, nhưng thọ nguyên bị mất, chính là tổn thất trên căn bản nhất, trừ một số thiên tài địa bảo gia tăng thọ nguyên, trên đời này không người nào có thể trị liệu.
Hiện Dương Khai có thể nói là thê thảm vô cùng.
Hắn thê thảm, Phong Quân cũng không tốt tới đâu, ngực sụp xuống một bên, cánh tay phải rủ xuống, mềm nhũn, cây quạt nhỏ cũng không biết đi nơi nào, toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, đứng ở đó, cả một vũng máu dưới chân, máu còn đang từ trên người nhỏ xuống.
Lấy tu vi Đế Tôn độc đấu Ngụy Đế, có thể có chiến quả như này, trong thiên hạ cũng chỉ có Dương Khai một người, đủ để tự ngạo.
Phong Quân lắc đầu không ngừng: “Đáng sao?”
Dương Khai thở yếu, yếu ớt khàn giọng nói: “Đương nhiên!”
Vô tận đồng hồ cát uy năng như thế, rơi vào tay Phong Quân như hổ thêm cánh, nếu còn rơi xuống tay Tàn Dạ, hậu quả không thể tưởng tượng, cho nên lúc này đây vô luận phải trả giá lớn cỡ nào, chỉ cần có thể giết Phong Quân, giữ được vô tận đồng hồ cát lại Tuế Nguyệt Thần Điện, đều là đáng giá.
Vừa nói, Dương Khai nâng lên một quyền, hướng tới Phong Quân.
Tốc độ chậm chạp như sên bò, hài đồng ba tuổi ở đây cũng có thể nhẹ nhõm né.
Phong Quân da mặt co lại, cũng vung quyền nghênh tiếp.
Trọn vẹn hơn mười tức sau, hai quyền mới va chạm.
Oanh một tiếng vang thật lớn, Phong Quân cùng Dương Khai cùng thổ huyết, đều ngửa mặt bay ra sau, đâm vào trên vách tường, lại chậm rãi rơi xuống, trên mặt hai vách tường đều in đầy máu.
Phong Quân nỗ lực ngồi dậy, dựa lưng vào tường, lau đi máu tươi khóe miệng, nhìn Dương Khai, lặng lẽ cười cười: “Đến cuối cùng, vẫn là bổn tọa thắng, ngươi chết ở đây, chỉ sợ cũng không có người biết được, trên đường xuống hoàng tuyền chỉ sợ sẽ rất cô đơn a.”
Hai người giờ đều đã là dầu hết đèn tắt rồi, nhưng thọ nguyên Dương Khai chặt chẽ tương liên cùng đồng hồ cát, đồng hồ cát vẫn còn đang tiếp tục chảy, Phong Quân chỉ cần chờ, đợi đến lúc Dương Khai hao hết thọ nguyên.
Mà trạng thái lúc này của Dương Khai cũng đã không làm gì được hắn nữa, thậm trí còn không còn sức cử động.
Cho nên Phong Quân nói mình thắng, mặc dù bị một Đế Tôn đánh thành như vậy ít nhiều có chút mất mặt, nhưng kết quả cuối cùng vẫn có thể tiếp nhận.
Chờ Dương Khai chết, hắn chỉ cần ở chỗ này tiếp tục chữa thương, tiếp tục luyện hóa đồng hồ cát, có được toàn bộ Tuế Nguyệt Thần Điện, đợi ngày xuất quan, là thời điểm danh dương thiên hạ.
Dương Khai cũng dựa lưng vào vách tường, cúi thấp đầu, tóc rủ xuống, thanh âm trầm thấp truyền đến: “Ngươi thắng? Chỉ sợ chưa hẳn!”
Phong Quân cười nhạo: “Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Nếu như có, không ngại thi triển ra, bây giờ bổn tọa cũng không có sức phản kháng, ngươi chỉ cần tới nhẹ một quyền là có thể lấy mạng bổn tọa.”
Dương Khai giương mắt, nhếch miệng cười cười: “Ta không còn khí lực đánh ngươi nữa, nhưng ngươi cũng không thắng được”.