Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3653: Đại ca

Chương 3653: Đại ca


Cô gái kia ánh mắt chằm chằm vào Dương Khai, nhìn khuôn mặt tang thương, đầu còn đầy tóc trắng, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, nước mắt nước từ gương mặt chảy xuống.
Thiếu niên bên người mặc dù cũng là đầu tóc trắng dài, nhưng không như Dương Khai, tóc của hắn trời sinh như thế, Dương Khai lại là do thọ nguyên tiêu hao quá nhiều, thiếu nữ mặc dù chưa bao giờ vào đời, nhưng tu vi không tầm thường, sao có thể không nhìn ra điểm này?
Đau lòng, đỏ mắt, rơi lệ!
Đau lòng về sau là phẫn nộ, thiếu nữ xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua Phong Quân, trong mắt tràn đầy sát cơ!
Thiếu niên cũng nhìn chằm chằm vào mặt kính, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống, miệng không ngừng thầm nói: “Xong rồi xong rồi xong rồi, cái này xong rồi xong rồi...” Nói xong liền có động tác, một bộ đến bước đường cùng, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn thiếu nữ nói: “Chuyện nơi đây có ngươi là được rồi, cái kia... Ta đi trước một bước.”
Nói xong, người nhoáng một cái, phá toái hư không, muốn rời khỏi nơi đây.
Thiếu nữ nhấc tay, ngọc thủ tinh chuẩn nắm chặt lỗ tai thiếu niên kéo hắn trở lại.
Thiếu niên bị đau, còng người xuống, khổ hề hề mà nói: “Lại dùng chiêu này? Có chuyện hảo hảo nói a, lão nhân gia ngài nếu có gì phân phó mở miệng là được rồi, hài nhi lên núi đao xuống biển lửa mày cũng không nhăn mày, chỉ có điều kính xin lão nhân gia ngài hạ thủ lưu tình, đừng tóm tai ta, ta dù gì cũng là Long tộc, truyền ra ngoài còn đâu mặt mũi a.”
Rõ ràng trông hai người niên kỷ không khác nhau, nhưng thiếu niên lại miệng nói hài nhi, thiếu nữ cũng không chút cảm giác lạ, như thể nên như vậy, nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó tay chỉ Phong Quân, thản nhiên nói: “Ta muốn hắn sống không bằng chết!”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái: “Chỉ như vậy?”
“Có được hay không?” Thiếu nữ tiếp tục hỏi.
Thiếu niên vỗ ngực: “Cứ giao cho ta.” Nói xong, dùng khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt nhìn qua thiếu nữ. Thiếu nữ nhìn hắn một hồi, lúc này mới chậm rãi buông tay.
Khôi phục tự do, thiếu niên vuốt vuốt lỗ tai, ngưng mắt nhìn Phong Quân trong mặt gương, nghiến răng nghiến lợi một hồi, giống như đem thù lỗ tai bị nhéo ghi tạc trên người hắn.
Sau đó, một cước phóng ra, cứ như vậy bước vào trong mặt gương rồi biến mất, chớp mắt sau thật sự đã xuất hiện trong đại điện, dừng chân trước mặt Phong Quân.
Thiếu niên mặt như quan ngọc, cười tao nhã. Phong Quân quá sợ hãi, chỉ vì trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt này xuất hiện quá mức quỷ dị, như là từ trong hư không đi tới vậy, nửa điểm dấu hiệu cũng không có.
Đang muốn hỏi thăm lai lịch thân phận đối phương, thiếu niên đã đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Nhà ngươi cầm đồ của ta không biết phỏng tay sao? Cũng nên vật quy nguyên chủ rồi!”
Thần sắc hắn nhẹ nhõm, như đối mặt không phải một Ngụy Đế, mà là một thư sinh tay trói gà không chặt.
Tay kia xuyên qua màn sáng mà mặc cho Truy Phong như thế nào xông tới chà đạp cũng không tổn hại mảy may, sau đó nắm lấy vô tận đồng hồ cát trên tay Phong Quân.
Phong Quân hoảng hốt, vô tận đồng hồ cát là Đại Đế di bảo, là chỗ dựa lớn nhất của hắn, càng là khống chế Tuế Nguyệt Thần Điện, hắn đã phải dùng tinh huyết, thúc Thần Điện chi uy lực, bảo vệ bản thân, cho dù Đại Đế đích thân đến, trừ phi hủy Tuế Nguyệt Thần Điện, nếu không ai cũng không thể làm gì hắn.
Trên thực tế cũng xác thực như thế.
Nhưng mới qua một hồi không lâu, trước mặt bất chợt xuất hiện một thiếu niên, thiếu niên xoay người, tay xuyên qua màn sáng, nắm lấy vô tận đồng hồ cát.
Phong Quân sao có thể không sợ hãi? Tình hình như thế, so với Đại Đế đích thân đến hắn cảm thấ còny kinh hãi hơn. Đại Đế đến, mặc dù mánh khoé Thông Thiên, ra tay làm việc hắn tối thiểu nhất cũng có thể nhìn ra chút mánh khóe, nhưng thiếu niên này chỉ đưa tay ra, lại không mang theo chút khí tức nào... Hắn hoàn toàn nhìn không thấu thiếu niên là như thế nào làm được điểm này.
Tâm thần hoảng hốt, tay trái đã nhẹ đi, vô tận đồng hồ cát lại cứ như vậy mà biến mất rồi.
Lại giương mắt nhìn lên, chẳng biết lúc nào thiếu niên đã đứng thẳng người lên, đồng hồ cát cũng đã nằm trên tay đối phương.
Phong Quân sởn hết cả gai ốc, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
“Cái này là vô tận đồng hồ cát a...” Thiếu niên vuốt vuốt một hồi, bĩu môi, tiện tay ném ra sau.
Sau đó thiếu niên thần sắc thay đổi, biến thành một tên hung thần ác sát, một cước đá vào ngực Phong Quân, chửi ầm lên nói: “Chính là ngươi cái tên vương bát đản này nhiễu ta thanh tu a, không biết nơi này có chủ nhân sao? Ngươi vào đây có được bản thiếu gia đồng ý hay không? Không có bản thiếu gia cho phép ngươi dựa vào cái gì dám vào! Vương bát đản, đồ hỗn trướng, ta giẫm, ta giẫm chết ngươi!”
Thiếu niên vừa mắng, vừa giẫm, giẫm không lưu tình chút nào.
Phong Quân vốn đã nỏ mạnh hết đà, cưỡng ép thúc dục Tuế Nguyệt Thần Điện chi uy bảo vệ bản thân, vậy mà thiếu niên kia lại không thèm nhìn màn sáng, không bị chút ảnh hưởng, một hồi mãnh liệt đạp mãnh liệt giẫm, giẫm cho hắn co quắp trên mặt đất.
Đường đường Ngụy Đế, giờ phút này như bọn lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau bị thua, ôm đầu co rúc trên mặt đất, bảo vệ chỗ hiểm, được một lúc liền miệng phun đầy máu, cả người ngập trong dấu chân, chật vật đã không đủ để hình dung trạng thái lúc này của Phong Quân, trong nội tâm bi phẫn tột đỉnh, đầy ngập biệt khuất hóa thành nghi vấn: Thiếu niên này là ai?
Hắn ở chỗ này trăm năm khôi phục thương thế, luyện hóa vô tận đồng hồ cát, thế nhưng mà một chút cũng không có phát giác được nơi đây ngoài mình ra còn có người khác, hơn nữa thiếu niên mới vừa nói cái gì vật quy nguyên chủ, giống như vô tận đồng hồ cát là đồ đạc của hắn, thế nhưng vô tận đồng hồ cát rõ ràng là Tuế Nguyệt Đại Đế di bảo, tại sao có thể là của hắn?
Dương Khai cũng như Phong Quân, thiếu niên đột ngột hiện thân, cầm đi vô tận đồng hồ cát, đạp Phong Quân một hồi, chuyện phát sinh cực nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng, trước mặt cũng đã xuất hiện một thiếu nữ.
Thiếu nữ vừa hiện thân liền bắt được vô tận đồng hồ cát thiếu niên ném tới, bốn mắt đối mặt, Dương Khai không khỏi có chút hoảng hốt.
Mắt thiếu nữ rưng rưng, nhếch cặp môi đỏ mọng nhìn mình, giống như đang nghẹn khóc, Dương Khai hoảng hốt không phải thần thái nàng, mà là mặt mũi của nàng.
Có chút quen mắt, như đã gặp qua ở đâu, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, lại không nghĩ ra. Nhưng có thể khẳng định thiếu nữ không có bất kỳ địch ý gì với mình, ngược lại khiến cho Dương Khai tự nhiên có cảm giác thân cận, đứng trước mặt không phải một thiếu nữ chưa từng gặp mặt, mà là thân nhân của mình.
Truy Phong kêu lên, phóng tới thiếu nữ. Nó không biết rõ tình hình huống, thấy thiếu nữ đột nhiên hiện thân, còn tưởng rằng muốn gây bất lợi với Dương Khai, tự nhiên là trung tâm hộ giá.
“Lui ra!” Dương Khai tay che ngực, trầm thấp quát to một tiếng.
Truy Phong lập tức dừng lại, nhìn Dương Khai, lại nhìn thiếu nữ, ngoan ngoãn đứng bên người Dương Khai, cũng không cách quá xa, tùy thời để phòng bất trắc.
“Ngươi là...” Dương Khai lần nữa cẩn thận dò xét thiếu nữ, càng xác định mình hẳn là từng gặp nàng, nhưng vẫn nghĩ không ra.
Thiếu nữ há miệng, không nói lên lời, nhưng không ngăn được nước mắt mà khóc lên, đôi vai run rẩy, bàn tay nhỏ bé che miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Nhưng làm sao có thể nín? Càng nín càng khóc lợi hại, nước mắt thành suối, dần dần chảy xuống cái cằm nhỏ.
Dương Khai dở khóc dở cười, mở miệng nói: “Muốn khóc thì khóc a, có gì thì nói ra là tốt rồi.”
Nghe được lời ấy, thiếu nữ càng không nhịn được, oa một tiếng, khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Đại ca a...”
Dương Khai nháy mắt mấy cái, vô ý thức cảm giác mình hẳn là nghe lầm, hoặc là thiếu nữ gọi sai rồi. Trên đời này, đúng là có một người hô hắn là đại ca, cũng ở bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện, nhưng đó là cái tiểu oa nhi mới mấy tuổi mà thôi, lúc này mới bao lâu, dù thế nào cũng không có khả năng trưởng thành thành duyên dáng yêu kiều như vậy.
Nhưng nghĩ đến đây, Dương Khai thần sắc chấn động, cẩn thận đánh giá khuôn mặt thiếu nữ, mơ hồ thấy được một chút bóng dáng của cha mẹ, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn kia, quả thực cực giống lão nương, còn có đôi lông mày kẻ đen kia, cũng có bảy phần giống... Thậm chí có thể nói, còn có vài chỗ tương tự mình.
Dương Khai co rụt mắt lại, nuốt nước miếng một cái, không dám tin nói: “Tuyết Nhi?”
Thiếu nữ gật đầu, nước mắt vẩy ra, run giọng nói: “Đúng vậy a, là Tuyết Nhi, là Tuyết Nhi a! Ô ô... Đại ca!” Dương Khai nhận ra, thiếu nữ kích động, đi tới phía trước nửa quỳ trước mặt Dương Khai, vốn định ôm Dương Khai, chỉ là thấy trạng thái Dương Khai không tốt, cố nén lại, chỉ lấy hai tay bưng lấy hai má Dương Khai, trong miệng nỉ non nói: “Đại ca, ta rất nhớ ngươi, ta muốn cha mẹ.”
Dương Tuyết năm đó tiến vào Tứ Quý Chi Địa mới mấy tuổi a, lúc này mới qua vài năm, tính toán đâu ra đấy, tiểu nha đầu cùng lắm là mười tuổi mà thôi, mười tuổi, cũng vẫn chỉ là tiểu hài tử.
Nhưng thiếu nữ trước mặt đâu chỉ có mười tuổi?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất