Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3671: Khai Thiên Tích Địa

Chương 3671: Khai Thiên Tích Địa


Sa Hạt chiến hạm bạo toái, đám đạo tặc vũ trụ chết không toàn thây, thần thái trên khuôn mặt của Mai Tửu Nhi hiện lên vẻ phức tạp, có phấn chấn, có kinh hỉ, còn có hoảng sợ.
Bỗng nhiên thoát khỏi nguy cơ, tuyệt địa phùng sinh, cô tất nhiên là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thế nhưng những chiến hạm kia cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bạo toái. Thậm chí có thể nói, phóng nhãn khắp cả tinh vực này, không có lực lượng nào có thể làm ra được loại chuyện đó cả, lực lượng đó mạnh mẽ đến mức vượt ra khỏi phạm trù lý giải của Mai Tửu Nhi.
Bất quá cô cũng là một nữ tử thông minh, trong nháy mắt liền nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó, không khỏi kinh hô một tiếng, vứt bỏ Dương Khai, bay nhanh về phía sau lưng.
Mấy phút sau, cô ta lại trở về, bàn tay cẩn thận nắm chặt lấy tảng đá kia, thần sắc biến ảo, không biết là đang nghĩ điều gì.
Khi tiến lại gần, cô bắt đầu dò xét Dương Khai từ trên xuống dưới, đôi mắt đẹp dịu dàng của cô lộ ra vẻ hồ nghi, trầm giọng nói: “Ngươi là ai? Vật này lại là vật gì?”
Cô chỉ là tiện tay ném hòn đá kia đi, lại khiến cho Sa Hạt toàn quân bị diệt, ngay cả chiến hạm cũng bị đánh nổ. Cú ném của cô thậm chí còn không dùng tới nửa điểm khí lực, nói một cách khác, kết quả như thế hoàn toàn là nhờ uy năng của hòn đá này, nhưng ly kỳ hơn nữa chính là cô căn bản không cảm nhận được nửa điểm lực lượng chấn động trên hòn đá này.
Vật như thế, có thể gọi là thần thạch, mà có thể xuất ra Thần Thạch bực này, làm sao có thể là người bình thường? Cô đã có chút hoài nghi Dương Khai là một lão quái vật ẩn thế nào đó đang che giấu thực lực, trêu đùa hí lộng cô.
Dương Khai lắc đầu không đáp, nếu như trước đó cô ta không chửi hắn, hắn nói không chừng sẽ tiết lộ ra thân phận của mình, nhưng lúc nãy vừa bị mắng như máu chó xối đầu, hiện tại lại đi nói rằng người vừa rồi cô mắng đúng là ta, đây không phải có bệnh hay sao.
Vì vậy hắn khẽ mỉm cười, làm bộ cao thâm mạt trắc nói: “Gặp tức là duyên, vật ấy tặng ngươi, cô nương đã có hùng tâm tráng chí như vậy, mong rằng không phụ sơ tâm.”
Vừa dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái, nhanh chóng phai nhạt rồi biến mắt.
Mai Tửu Nhi chỉ kịp đưa tay ra nói: “Đợi một chút!”
Nhưng khi cô đưa mắt nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng Dương Khai đâu. Cô lập tức có chút ảo não, biết rõ mình thật sự gặp được cao nhân rồi. Cô cũng không từ bỏ ý định, tìm kiếm bóng dáng Dương Khai ở vùng Tinh Không phụ cận hơn một tháng rồi mới lặng lẽ rời đi, lại tìm một chỗ bí ẩn, an tâm chữa thương, đợi đến khi thương thế khôi phục, cô liền đi thẳng tới hang ổ của Sa Hạt.
Trên đường đi, cô đã tìm được một khỏa hành tinh chết để thử nghiệm uy năng của Thần Thạch, phát hiện ra đồ chơi này căn bản là không cần rót vào lực lượng vào cũng có thể sử dụng. Chỉ cần ném Thần Thạch ra, liền có thể tạo thành sát thương cực lớn, trong lúc nhất thời
cô giống như nhặt được chí bảo, tấm tắc kêu kỳ lạ.
Nửa năm sau, tinh vực truyền ra tin tức, Sa Hạt Tinh Đạo Đoàn làm loạn tinh vực đã bị tiêu diệt, hang ổ bị hủy, thành viên của Sa Hạt không có một người nào đào thoát, bị một vị cường giả thần bí xóa sổ toàn bộ.
...
Tại thời điểm Mai Tửu Nhi tiêu diệt Sa Hạt Tinh Đạo Đoàn, Dương Khai đang ẩn thân trong một khỏa hành tinh chết. Khoảng cách từ hành tinh chết này đến nơi hắn và Mai Tửu Nhi tách ra không xa, bất quá nếu như hắn đã muốn che dấu hành tung, vậy thì Mai Tửu Nhi dù gần trong gang tấc cũng không có khả năng phát hiện ra được.
Không Gian pháp tắc khuấy động, toàn bộ tâm thần của Dương Khai tiến vào trong Huyền Giới Châu.
Mấy năm khổ tu cùng nghiên cứu, giờ phút này chính là thởi điểm để xem hư thực, Dương Khai sao dám có nửa điểm qua loa chủ quan? Vì thế, hắn thậm chí thả pháp thân của mình ra để hộ pháp cho hắn.
Tai hoạ ngầm tại cương vực thứ hai trong Tiểu Huyền giới chưa bị trừ diệt, Huyền Giới Châu liền không có cách nào đi thôn phệ Ma vực đại lục, cho nên hắn phải tách cương vực thứ hai ra khỏi Tiểu Huyền Giới.
Lúc trước tại thời điểm Huyền Giới Châu thôn phệ cương vực thứ hai, hắn thật sự không nghĩ tới việc sẽ có một ngày phải tách chúng ra một lần nữa, thoạt nhìn chuyện thôn phệ ngày đó giống như là vẽ vời cho thêm chuyện ra, nhưng nếu như không có sự tình vẽ vời cho thêm chuyện đó, Dương Khai làm sao có thể tập trung nghiên cứu nghiên cứu cùng khổ tu trong mấy năm này được? Làm sao có được thành tựu như hiện tại được?
Chư Thiên Vạn Sự, Nhất Ẩm Nhất Trác (1), cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
(1): ý câu này nghĩa là mọi việc trong minh minh đều đã có số mệnh sắp đặt.
Tâm thần đắm chìm vào trong Huyền Giới Châu, Dương Khai cẩn thận thăm dò, tâm thần phân tán rộng ra, bao phủ toàn bộ cương vực thứ hai, từng chút từng chút một tách nó ra khỏi Tiểu Huyền giới.
Trong Tiểu Huyền giới, cương vực thứ hai không ngừng oanh minh, trời sinh dị tượng, phảng phất như tận thế tiến đến, hàng tỉ sinh linh sinh hoạt trong đó đều cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Thân ảnh Dương Khai chợt hiển lộ trên bầu trời, khi hắn xuất hiện, hắn chính là thiên, hắn chính là địa, mỉm cười mở miệng, nói: “Chớ hoảng, chớ sợ!” Thanh âm này truyền khắp mọi nơi hẻo lánh trong cương vực thứ hai, giống như có ma lực thần kỳ giúp trấn an nhân tâm.
Trong quá trình được Không Gian pháp tắc thúc dục, Huyền Giới Châu cũng dần dần xảy ra một ít biến hóa.
Bề mặt của Huyền Giới Châu bị hắn một mực nắm trong lòng bàn tay bỗng nhô lên một cục u, phảng phất như nổi một cục nhọt nhỏ vậy.
Thời gian trôi qua, cục nhọt nhỏ càng lúc càng lớn, dần dần đã bằng một phần mười độ lớn của Huyền Giới Châu, phóng nhãn nhìn lại, giờ phút này Huyền Giới Châu giống như là một cái hồ lô, do một hạt châu lớn kết hợp với một hạt châu nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ cổ quái.
Không Gian pháp tắc quanh người Dương Khai khuấy động càng thêm hung mãnh, nơi hắn đứng bất ngờ biến thành một lỗ đen thôn phệ vạn vật.
Một năm, hai năm, năm năm...
Dương Khai ngồi xếp bằng bất động, cục nhọt nhỏ trên Huyền Giới Châu dần dần lớn bằng một nửa Huyền Giới Châu, khiến cho Huyền Giới Châu thoạt nhìn thật sự giống như là một cái hồ lô.
Vào một ngày nọ tại năm năm sau, Dương Khai bỗng nhiên trợn mắt, Không Gian pháp tắc đang điên cuồng khuấy động trong nháy mắt này chợt bĩnh tình lại. Một tay nâng lên hồ lô Huyền Giới Châu, tay kia của Dương Khai dựng thẳng thành đao, chậm rãi chém xuống...
Tốc độ chém quả thực là chậm chạp tới cực điểm, nếu không cẩn thận quan sát, gần như không thể phát giác được động tác của hắn, một đao này... chém suốt ba năm.
Ba năm thời gian, Dương Khai chỉ mới chém được một nửa mà thôi, nhưng sau ba năm qua đi, bàn tay đang lăng không bỗng nhiên mạnh mẽ bổ xuống. Chỉ trong thoáng chốc, Dương Khai liền trợn tròn hai mắt, đồng tử sung huyết, một thân Ma Nguyên giống như thủy điện xả lũ, điên cuồng tuôn ra, tiếp đó thần niệm của hắn bỗng nhiên co rút lại, thức hải chợt biến thành một mảnh trống rỗng.
Trong minh minh, hắn dường như nghe thấy một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên, hồ lô Huyền Giới Châu một phân thành hai, hạt lớn an ổn vô sự, trong khi hạt nhỏ đang không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay của hắn, một cỗ khí tức kinh khủng từ đó khuếch tán ra.
Dương Khai biến sắc, bất chấp đại giới, cắn một ngụm vào chót lưỡi, phun ra một ngụm máu lên hạt châu nhỏ kia, cưỡng ép lực lượng của bản thân, khiến cho Không Gian pháp tắc tràn ra, bao vây lấy hạt châu nhỏ kia, trấn áp Càn Khôn, ổn định tứ cực.
Tốc độ xoay tròn của hạt châu nhỏ dần dần chậm đi, khí tức kinh khủng kia cũng dần tiều tán, nhưng thần sắc của Dương Khai lại không có vẻ nhẹ nhõm đi một chút nào, mà ngược lại càng thêm khẩn trương.
Tám năm cố gắng, thành bại chỉ tại lúc này, mặc dù tâm tính hắn trầm ổn, nhưng vào giờ phút này cũng không khỏi có chút lo được lo mất.
Lại qua một hồi, đợi đến khi hạt châu nhỏ kia triệt để ổn định lại, Dương Khai mới đưa tay ra chụp hạt châu vào trong lòng bàn tay, rồi lại cong ngón tay búng văng hạt châu bay vào trong tinh không.
Tại thời điểm hắn ra tay, hạt châu chỉ lớn bằng một hạt đậu nành, nhưng chỉ trong chớp mắt, hạt châu liền mạnh mẽ khuếch trương, lập tức hóa thành một tinh cầu đường kính trăm trượng, không ngừng lao vùn vụt về phía trước, không ngừng khuếch trương ra thêm.
Chỉ mười mấy phút sau, hạt châu kia bất ngờ hóa thành một tinh cầu cự đại, ngang nhiên xuất hiện trong tinh không, dù nó cách xa hắn mấy vạn dặm, nhưng Dương Khai vẫn nhìn thấy nó lớn như một chiếc cối xay.
Cũng không có cách nào khuếch trương thêm nữa, đã đến cực hạn. Diện tích của Cương vực thứ hai là có định số, sau khi bị Dương Khai rút ra thì cũng có trói buộc của bản thân.
Dương Khai đưa tay ra khẽ chụp lấy khỏa Tinh Thần vừa mới xuất hiện ở xa xa, vẫn phóng như đi bay trong Tinh Không để cố định nó lại một chỗ. Thần niệm của hắn thò ra, dò xét tình huống trong Tinh Thần một phen, phát hiện hết thảy đều an ổn, tuy có hư hại nhưng cũng không nghiêm trọng, cũng không tạo thành thương vong gì, Dương Khai lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngã ngồi dưới đất, không ngừng thở dốc.
Nhìn nhìn lại Tiểu Huyền giới, cũng không có điều gì dị thường, mặc dù cương vực thứ hai bị bóc ra, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến địa phương khác.
Lúc này mới chính thức trầm tĩnh lại.
Đại sự đã thành! Trở về tinh vực vài chục năm, rốt cuộc giải trừ tai hoạ ngầm cho Tiểu Huyền giới, điều này khiến cho Dương Khai cảm thấy vui sướng đến tột đỉnh. Mặc dù thể xác và tinh thần mỏi mệt, nhưng hắn lại nhịn không được mà ha ha nở một nụ cười, hắn vui vẻ không chỉ là bởi vì Tiểu Huyền giới, mà là vì những gì bản thân đạt được. Vài chục năm cố gắng trả giá, lụyện hóa Càn Khôn, tạo nên Tinh Thần, tu hành tiến triển cực nhanh, cho tới bây giờ, tu vi cảnh giới của hắn mặc dù không tăng lên quá nhiều, nhưng tạo nghệ của hắn trên Không Gian pháp tắc đã là không phải thứ mà mười mấy năm trước có thể so sánh.
Khi hắn còn đang vui vẻ, pháp thân bỗng nhiên ở bên cạnh mở miệng nói: “Nữ nhân kia tìm ngươi hơn mấy tháng rồi!”
Dương Khai ngơ ngác một chút, thuận miệng hỏi: “Nữ nhân nào?”
Ngược lại cũng không cần pháp thân trả lời, Dương Khai cũng đã thấy người ta rồi. Trước đó hắn có nhờ pháp thân hộ pháp, ẩn tàng thân hình, dấu diếm tung tích. Hiện tại hắn hoàn thành việc lụyện tinh, tạo thành động tĩnh lớn như vậy, căn bản là không có cách nào che đậy được, người một mực tìm kiếm hắn ở gần đó dĩ nhiên là thấy được, lập tức chạy như bay về phía này.
Dương Khai bật cười, một bên lấy ra mấy miếng Linh Đan nhét vào trong miệng lụyện hóa khôi phục, một bên nhìn qua người bay tới kia, trong khi pháp thân lập tức trốn vào trong Tiểu Huyền giới.
Cũng không bao lâu sau, một đạo thân ảnh tịnh lệ liền đứng trước mặt của Dương Khai, ánh mắt phức tạp liếc liếc hắn, rồi chợt chắp tay nói: “Bích Vân tinh Vô Nhai tông Mai Tửu Nhi, bái kiến đại nhân!”
“Có việc?” Dương Khai cười cười, mặc dù sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tinh thần cũng xem như không tệ, chủ yếu là giải quyết được một kiện sự tình phiền toái, tâm tình liền cảm thấy vui sướng.
“Ngài là Tinh Vực chi chủ?” Mai Tửu Nhi cung kính hỏi, kỳ thật trong nội tâm đã có đáp án rồi, hỏi một câu này bất quá chỉ là để xem xem mình đoán đúng hay sai thôi. Dù sao thì khối Thần Thạch mà Dương Khai cho cô cũng quá mức ly kỳ kia, luận tu vi, cô không tính là mạnh nhất trong phiến tinh vực này, nhưng mấy năm qua này, cô dựa vào khối Thần Thạch kia hành hiệp trượng nghĩa trong tinh vực, trừ bạo giúp yếu, căn bản là không có người nào địch nổi. Dù cho bọn hắn có là cường giả Hư Vương cảnh thì vẫn bị một đá đập chết, những nhóm đạo tặc vũ trụ trong Tinh Giới đã bị cô diệt trừ hết bảy tám phần mười...
Về cơ bản mà nói, cô chỉ cần tìm được hang ổ của những tên đạo tặc vũ trụ kia, sau đó đem Thần Thạch ném ra bên ngoài là xong việc.
Khi cô nghĩ lại một chút, liền nhớ ra bản thân khi ở trên hành tinh chết kia đã nhìn thấy một thân ảnh cự đại, sau đó hành tinh chết biến mất không thấy đâu nữa, trong khi trước mặt mình lại xuất hiện một tên nam nhân lạ lẫm...
Mấy năm này, cô càng nghĩ càng chắc chắc Dương Khai chính là Tinh Vực chi chủ, nếu như trước đây có thể nói chỉ là phỏng đoán, thì vừa rồi sau khi tận mắt nhìn thấy một ngôi sao ra đời trong tinh không, cô đã có thể khẳng định một cách vô cùng chắc chắn.
Trong tinh vực này, ngoại trừ Tinh Không chi chủ thần bí kia ra, làm gì có người nào có thể làm ra được sự tình không thể tưởng tượng được như vậy.
Bị người ta vạch trần, Dương Khai cũng không có phủ nhận, cười cười nói: “Vâng, ta chính là... Ân, vị Tinh Vực chi chủ không quá có trách nhiệm kia!”
Mai Tửu Nhi xấu hổ không thôi, cúi đầu nói: “Trước đây đệ tử nói năng hàm hồ, nếu như có mạo phạm, kính xin đại nhân thứ tội.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất