Chương 3696: Tổn thất cực lớn
Một chi đại quân này chẳng những bao hàm những cường giả tinh nhuệ trên lãnh địa lúc trước của ba vị Ma Thánh, còn có một bộ phận được ba vị Ma Thánh hợp nhất từ vài chục năm trước.
Một chi đại quân này, nhân số khoảng chừng 200 vạn!
Chỉ có điều bởi vì bọn họ đều là Ma tộc, cho nên trong trận đại chiến này, Lý Vô Y không quá yên tâm khi sử dụng bọn họ, nên đã để cho bọn họ ở tại chỗ chờ lệnh.
Hôm nay Ma tộc trên chiến trường phát điên lên, lục thân không nhận, ngay cả hai vị ma vương Dương Khai gọi ra từ Tiểu Huyền Giới cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi, vậy thì đại quân 200 vạn người kia sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào? Mọi người lúc này đều không dám tưởng tượng tiếp.
Nghe được câu hỏi của Dương Khai, Tô Nhan vội vàng chỉ tay về một phương hướng, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của Dương Khai liền biến mất không thấy đâu nữa, chỉ lưu lại một câu nói: “Nhanh chóng đem việc này báo cho Lý tổng quân!”
Nơi đóng quân của nhóm người Ngọc Như Mộng ở cách đó mấy ngàn dặm, lúc này đã biến thành một mảnh hỗn loạn.
Khi Dương Khai chạy tới đó, chỉ thấy 200 vạn đại quân phía dưới đang la hét thảm thiết, thanh âm nối liền thành một mảnh, đại doanh đã biến thành một đống lộn xộn bừa bộn, vô số cỗ thi thể Ma tộc nằm la liệt, trong khi đại địa đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Rất nhiều Ma tộc ma tính đại phát, đỏ hồng hai mắt, điên cuồng công kích hết thảy mọi thứ ở bốn phía.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Khai chợt thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn không thể nào may mắn thoát khỏi.
Trong đám đông hỗn loạn, có gần ba mươi đạo thân ảnh tụ tập lại cùng một chỗ, đứng trong hư không, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới. Đôi mắt của tất cả bọn họ đều tràn ngập vẻ mờ mịt cùng bi ai, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả bọn họ đều là cường giả cấp bậc Bán Thánh.
30 vị Bán Thánh này, vốn là Bán Thánh dưới trướng ba vị Thánh Tôn, ngoài ra còn có mấy vị Bán Thánh do Dương Khai bắt được khi thôn phệ lãnh địa của Viêm Ma Ma Thánh - Xích Diễm. Mấy vị Bán Thánh này mặc dù thuần phục Viêm Ma Xích Diễm, nhưng khi rơi vào tay của nhóm người Ngọc Như Mộng, bọn họ vẫn có biện pháp khiến cho bọn hắn ngoan ngoãn thần phục, không hai lòng phản bội.
Vào giờ khắc này, hơn ba mươi vị Bán Thánh kia cũng không bị ảnh hưởng gì, cũng giống như hai người Bạch Chước cùng Bá Nha, hết thảy đều bình an vô sự. Cho nên khi đại quân chợt nảy sinh biến cố, bọn họ cũng đều trợn tròn mắt.
Căn bản là không có biện pháp ngăn cản, hơn hai trăm vạn người nổi điên cùng một chỗ, làm thế nào để ngăn cản? Trừ phi là giết sạch toàn bộ. Nhưng bọn họ có thể giết chết nhiều người như vậy sao? Hơn nữa bọn hắn cũng không biết đến khi ba vị Thánh Tôn trở lại thì nên giao phó như thế nào.
Bên kia, còn có trên trăm đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi, ma nguyên nhộn nhạo, ma niệm xao động ở bên ngoài thân thể của bọn họ. Khi thần niệm của Dương Khai quét qua, liền biết được tất cả những người này đều là Ma Vương Thượng phẩm.
Bọn họ hiển nhiên cũng nhận ảnh hưởng, chỉ có điều thực lực của bọn họ vẫn vô cùng cao thâm, chưa triệt để mất đi thần trí, vẫn còn đang vất vả ngăn cản!
Bất quá nhìn qua bộ dạng của bọn họ, Dương Khai đoán chừng bọn hắn cũng không ngăn cản được bao lâu. Cứ tiếp tục như vậy, việc bọn họ nổi điên cũng chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái, bay tới chỗ của những Ma Vương Thượng phẩm kia, rồi khẽ quát một tiếng: “Chớ có phản kháng!”
Đại thủ của hắn bao trùm khu vực phía dưới, thần niệm khuấy động tựa như thủy triều, bao phủ lấy trên trăm vị Ma Vương Thượng phẩm kia. Đến khi Dương Khai thu tay lại, nhóm Ma Vương đang vất vả chống cự liền biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều bị thu vào trong Tiểu Huyền giới.
“Đại nhân!” Liên tỷ muội chạy đến như bay, phảng phất như gặp được cứu tinh, vội vã cầu khẩn nói: “Đại nhân mau cứu bọn họ, bọn họ không biết vì sao lại bỗng nhiên biến thành như vậy.”
Dương Khai không dám nói nhảm, liền gật đầu nói: “Ta đúng là vì sự tình này mà đến!”
Trong lúc nói chuyện, hắn không quên vung tay lên, mấy chục đạo lưu quang nhao nhao bắn về phía nhóm Bán Thánh, không nhiều không ít, vừa đủ mỗi người một đạo. Rất nhiều Bán Thánh đưa tay bắt lấy, liền phát hiện đó là một hạt châu lớn chừng trái nhãn, không có nửa điểm lực lượng chấn động, cũng không biết vật này dùng để làm gì, cho nên tất cả đều ngẩng đầu nhìn qua Dương Khai, vẻ mặt đầy hồ nghi.
“Huyền Giới Châu là cái gì thì các ngươi cũng đã biết, vật ấy có công năng giống như Huyền Giới Châu, có thể thu nạp vật còn sống, không cần luyện hóa cũng có thể sử dụng, chia nhau hành động, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu!”
Nhóm Bán Thánh nghe thấy vậy thì đại hỉ, tất cả đều siết chặt lấy Nhất Giới Châu trên tay mình.
Dương Khai lách mình vọt vào trong đại quân, khuấy động thần niệm, những chỗ hắn bay qua, từng mảng lớn mảng lớn Ma tộc biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều bị thu vào trong Tiểu Huyền giới.
Việc dùng Huyền Giới Châu thu nạp người sống cũng có điểm cần chú ý, nếu như người ta không phản kháng, năng lượng hắn cần tiêu hao cũng không phải là quá lớn, chỉ cần vừa đủ để mở ra giới bích của Huyền Giới Châu là được. Nhưng nếu như người bị bắt không phối hợp, tiến hành phản kháng, vậy thì năng lượng cần tiêu hao sẽ gia tăng kịch liệt, tùy theo thực lực của người đang phản kháng mạnh hay yếu, tiêu hao cũng sẽ có nhiều có ít.
Còn nếu như người bị bắt có thực lực vượt qua Dương Khai, vậy thì Dương Khai liền bất lực rồi.
Nhớ lúc trước khi hắn lần đầu tiên thu đầu quái vật khổng lồ để chế tạo pháp thân vào trong Tiểu Huyền giới, hắn thoáng cái liền tinh bì lực tẫn.
Nhất Giới Châu là đồ vật phỏng chế theo Huyền Giới Châu mà luyện chế ra, tất nhiên cũng áp dụng quy luật này. Ma tộc nổi điên ở đây không có ai có thực lực vượt qua Bán Thánh, cho nên Nhất Giới Châu nhất định có thể phát huy ra tác dụng khi được sử dụng bởi các Bán Thánh ở đây.
Ngoài ra, tu vi thần hồn của Dương Khai hiện tại còn viễn siêu cả Bán Thánh, cho nên dù những Ma tộc kia không phối hợp, vậy thì cũng không trì hoãn được vận mệnh bị bắt lấy của bọn họ.
Lấy Dương Khai dẫn đầu, rất nhiều Bán Thánh phân tán theo sau, bôn tẩu trên chiến trường, sử dụng Nhất Giới Châu trên tay mình để thu lấy những Ma tộc đang nổi điên kia.
Một lát sau, Huyền Giới Châu đã biến thành Cổn Cổn, lộ ra thân hình tròn vo cực lớn, già thiên tế địa của mình. Mỗi khi cái miệng khổng lồ dữ tợn của nó mở ra, ngoạm một ngụm xuống, thì liền có một mảng lớn Ma tộc biến mất.
Chỉ có điều nơi đây là Tinh Giới, Dương Khai cũng không dám để cho nó thoải mái thôn phệ, nếu không lỡ như nó một ngụm nuốt lấy thiên địa của Tinh Giới, vậy thì hắn sẽ trở thành tội nhân muôn đời. Cho nên mặc dù Cổn Cổn đã hiện thân, hắn vẫn không có biện pháp giải quyết phiền toái trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn.
Hơn nữa hơn hai trăm vạn Ma tộc phân tán quá lợi hại, trong lúc nhất thời, căn bản là không có cách nào thu lấy tất cả bọn hắn.
Nhóm Bán Thánh cũng làm hết sức lực, lòng như lửa đốt. Bọn họ cũng biết, bọn họ thu nhiều hơn một tên tộc nhân, liền có thể giảm bớt thương vong của vài người.
Nhưng mà nhân lực cũng có lúc hết, dù mạnh mẽ như Bán Thánh, nhưng trong tình huống Đại quân Ma tộc không phối hợp, cưỡng ép thu bọn họ vào, tiêu hao trong quá trình đó thật khó lòng có thể tưởng tượng được.
Không bao lâu sau, sắc mặt của phần lớn Bán Thánh đều trở nên tái nhợt, đây là dấu hiệu khi thần niệm tiêu hao quá độ.
Nhưng khi phóng mắt nhìn lại, trên chiến trường còn có một nửa số người chưa được thu vào.
Cũng may đúng vào thời điểm này, Lý Vô Y suất lĩnh một nhóm lớn quân đoàn trưởng đi đến nơi đây.
Lý Vô Y bên kia đã nhận được báo cáo tình báo của Dương Khai, sau khi biết hắn đã tới nơi này trước, lập tức nghĩ thấu đáo được rất nhiều chuyện. Vào lúc này, các lộ quân đoàn đều ở tại chỗ chờ lệnh, trong khi tất cả các quân đoàn trưởng đều đi theo hắn.
Bọn hắn vừa vặn nhìn thấy một màn rất nhiều Bán Thánh sắc mặt tái nhợt bên kia.
Đơn giản làm rõ tình huống một chút, Lý Vô Y liền chọn ra hơn ba mươi vị quân đoàn trưởng tu vi thần thức hơi mạnh một chút, tiếp nhận công việc thu người của những vị Bán Thánh kia.
Sau khi bận rộn một hồi lâu, thẳng đến khi thu lại toàn bộ Ma tộc còn sống, mọi người vào lúc này mới thở dài một hơi.
Dương Khai đứng trong hư không, quan sát phía dưới, nhìn thấy cảnh tượng thi chất thành núi, máu đổ thành sông thì không khỏi thở dài.
Mặc dù chưa cẩn thận kiểm kê, nhưng sau biến cố này, 200 vạn đại quân Ma tộc ở đây, ít nhất hao tổn mất 50 vạn.
Vừa rồi vội vàng thu người, không có thời gian điều tra bất kỳ chuyện gì, đến lúc này Dương Khai mới có thời gian điều tra tình huống trong Tiểu Huyền giới.
Hắn phát hiện ra rằng, những Ma tộc nổi điên sau khi bị thu vào trong Tiểu Huyền giới, đều dần dần khôi phục thần trí, không còn công kích bốn phía, đến lúc này hắn mới thầm cảm thấy tâm tình được buông lỏng.
Tình huống trong Tiểu Huyền giới đã như vậy, vậy thì tình huống trong Nhất Giới Châu khẳng định là cũng không khác gì.
Hắn chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười, Dương Khai cũng không ngờ được rằng, bản thân vất vả luyện chế Nhất Giới Châu trong tinh vực, lại có việc cần dùng đến nó nhanh như vậy, hơn nữa còn dùng theo loại phương thức này.
“Đại nhân.” Liên tỷ muội phi thân đến, sau khi điều tức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng sắc mặt ít nhất đã tốt đẹp hơn không ít, không còn tái nhợt như vừa rồi nữa: “Ba vị Thánh Tôn đâu rồi?”
Dương Khai nói: “Mười vị Ma Thánh của Ma vực đã đến, bọn họ đều đuổi theo đám người kia rồi.”
Liên tỷ muội nghe vậy thì biến sắc, lại hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại nhân có biết không?”
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta có hỏi qua một vị Ma Vương, nàng ta chỉ nói rằng trong đầu mình bỗng nhiên vang lên một giọng nói, sau đó liền không khống chế được bản thân.”
Liên tỷ muội sắc mặt lại biến, liếc nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi. Các nàng mặc dù không nghe thấy giọng nói gì, nhưng cũng biết Dương Khai nhất định sẽ không lừa gạt các nàng về loại sự tình này.
“Việc này còn phải cẩn thận điều tra thì mới có kết luận được, chờ đến khi ba vị Thánh Tôn trở lại, ta sẽ hỏi bọn hắn.”
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy, Liên tỷ muội đều nhẹ gật đầu.
Lý Vô Y ngoắc tay với Dương Khai, Dương Khai liền phi thân qua.
Lý Vô Y quay sang các quân đoàn trưởng, bĩu môi nói: “Còn vuốt vuốt cái gì? Trả lại cho người ta đi.”
Một đám quân đoàn trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một người nào nhúc nhích, thậm chí còn có nhiều tên quân đoàn trưởng không ngừng cười hắc hắc với Lý Vô Y, lại có người vẻ mặt tha thiết nhìn Dương Khai.
Bọn hắn vừa rồi đã thể nghiệm được chỗ tốt của Nhất Giới Châu, giờ phút này làm gì có ai nguyện ý trả lại? Bọn hắn đều hận không thể cất vào trong ngực, không bao giờ lấy ra nữa đây.
Dương Khai sao lại không biết bọn hắn đang suy nghĩ gì, liền bật cười nói: “Thời gian cấp bách, không thể luyện chế quá nhiều, tạm thời không đủ chia, bất quá đợi ngày sau có hơi nhàn hạ, ta sẽ lại đi luyện chế, cam đoan mỗi quân đoàn đều sẽ có một viên.”
Một đám người kia vẫn không có động tĩnh.
Đã không đủ phân, vậy khẳng định là sẽ có trước có sau, tất cả mọi người đều muốn mình là người được chia Nhất Giới Châu trước.
“Các ngươi đều già cả rồi, không muốn mặt mũi sao.” Lý Vô Y xụ mặt nói.
Thấy hắn nói như thế, chúng quân đoàn trưởng lúc này mới tặc lưỡi không khôi, sau đó đều trả lại Nhất Giới Châu cho Dương Khai.
Trong mỗi một viên Nhất Giới Châu đều có không ít Ma tộc mới bị thu vào, Dương Khai đảo tay một cái, chuyển tất cả những Ma tộc kia vào trong Tiểu Huyền giới.
Những Nhất Giới Châu này về sau cũng phải giao cho các lộ quân đoàn trưởng sử dụng, bên trong tất nhiên không thể có Ma tộc lưu lại.
Khi đến lượt Băng Vân, Dương Khai giương mắt một cái liền nhìn thấy Băng Vân giống như cười mà không phải cười nhìn mình.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, sau khi chuyển các Ma tộc vào trong Tiểu Huyền giới xong, lập tức chắp tay hoàn trả lại Nhất Giới Châu: “Tiền bối, đây là tiểu bối thay Tô Nhan hiếu kính cho ngài một mảnh tâm ý.”
Băng Vân ngoài miệng nói: “Cái này không được đâu?” Nhưng sau đó liền mỉm cười tiếp nhận, nào có nửa điểm không muốn lấy?
“Là việc nên làm, nên làm!” Dương Khai đành gật đầu như gà mổ thóc.
“Tiểu tử, chớ quên ngươi là trưởng lão nhà ai!” Ôn Tử Sam đưa Nhất Giới Châu trên tay qua cho Dương Khai, nhưng sau đó lại không muốn buông tay, không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Dương Khai bất đắc dĩ thở dài: “Điện Chủ, một viên Nhất Giới Châu này coi như là ta cống hiến cho Thần Điện.”
Ôn Tử Sam cười to: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”