Chương 3697: Trần quy trần, thổ quy thổ
Một đám quân đoàn trưởng còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút im lặng. Sau đó có một tên quân đoàn trưởng đi lên, vẻ mặt nhiệt tình nói: “Dương đại nhân, bổn tọa tọa hạ có một cô đệ tử, đang lúc tuổi trẻ, xinh đẹp như hoa, hiền lương thục đức, chưa từng hôn phối, vô cùng ngưỡng mộ các anh hùng hào kiệt. Ta thấy Dương đại nhân vừa vặn phù hợp, nguyện tác hợp cho hai người các ngươi, không biết Dương đại cảm thấy thế nào?”
Một đám quân đoàn trưởng quay đầu oán giận nhìn qua hắn, thế nhưng người này lại trưng ra một vẻ mặt ngôn từ chính nghĩa, nói: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, thiên địa nhân luân, có gì không đúng?”
Lại có một quân đoàn trưởng tiến lên, nói: “Dương đại nhân, nữ tử chưa gả trong tộc của bổn tọa tổng cộng có sáu mươi ba người, yến gầy tròn phì, khí chất không đồng nhất, sau này ngươi rãnh rỗi qua chỗ ta ngồi một chút, ta gọi các nàng tới, ngươi tùy tiện chọn!”
Dương Khai triệt để im lặng, trong lòng biết Nhất Giới Châu trên tay mình quả thực khiến cho người người đỏ mắt, nếu không hai vị quân đoàn trưởng này cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy. Mắt thấy những người khác bắt đầu rục rịch, còn có xu thế muốn làm mai cho hắn, Dương Khai liền tranh thủ kín đáo đưa tất cả Nhất Giới Châu của mình cho Lý Vô Y.
Để cho hắn đau đầu đi.
Quả nhiên, khi mọi người nhìn thấy cảnh này, Lý Vô Y bỗng chốc bị vây chật như nêm cối, một đám quân đoàn trưởng hoặc là dùng lý, hoặc là dùng tình, thậm chí nghĩ còn cách trộm một viên Nhất Giới Châu từ trên tay Lý Vô Y.
Dương Khai thoát ra khỏi sự tình này, nhìn qua mảnh chiến trường bừa bộn xung quanh một chút, cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng ngày càng mãnh liệt. Ma tộc không hiểu vì sao điên điên khùng khùng, tử thương vô số, tuy là một chuyện tốt đối với trận này đại chiến, nhưng đây tuyệt đối là một âm mưu, nếu không tra ra âm mưu này rốt cuộc là cái gì, vậy thì hắn không thể nào an tâm được.
Mà bây giờ tất cả các Đại Đế đều không có ở đây, vậy thì phải làm thế nào đây?
Đúng vào lúc này, một cỗ rung động xẹt qua trong lòng khiến cho Dương Khai lập tức biến sắc.
...
Ở cách đó hơn ức vạn dặm, trên bầu trời của Bắc Vực Huyền Sương Thành, có hai đạo thân ảnh đang lẳng lặng đứng sừng sững. Một người huy hoàng chính khí, một người ma tính rõ ràng. Trên bầu trời của tòa tiểu thành không có danh tiếng gì này, Tinh Giới Thiết Huyết Đại Đế cùng Ma vực đệ nhất Ma Thánh Hoang Vô Cực đang cùng nhau hiện thân, im ắng giằng co.
Mấy ngày truy đuổi, một đường giao phong so chiêu, đánh nhau đến mức thiên băng địa liệt, hai người rốt cuộc từ Tây Vực đuổi tới đây.
Khi đến nơi này, Hoang Vô Cực liền ngừng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười cao thâm mạt trắc, lẳng lặng nhìn qua Chiến Vô Ngân.
Chiến Vô Ngân quay đầu nhìn xung quanh, thần niệm như thủy triều lan tràn ra ngoài, hết thảy phương viên mấy vạn dặm xung quanh, không có chỗ nào có thể trốn khỏi tầm mắt của hắn.
Hoang Vô Cực bỗng nhiên ngừng ở chỗ này, điều này khiến cho Chiến Vô Ngân nghĩ mãi không thông. Theo tình hình trước đó mà suy đoán, Hoang Vô Cực hình như là đi thẳng một đường đến đây, nhưng địa phương này có gì đặc biệt mà lại có khả năng hấp dẫn sự chú ý của một vị Ma Thánh?
Chiến Vô Ngân tuy là Tinh Giới Đại Đế, nhưng không phải là cái gì cũng biết, ít nhất, hắn không biết tổng thể của nhóm Ma Thánh như thế nào, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Hồi tưởng lại tràng cảnh lúc nhóm Ma Thánh hiện thân, Chiến Vô Ngân ẩn ẩn cảm thấy hình như có một hồi âm mưu kinh thiên đang chờ đợi Tinh Giới. Hoang Vô Cực đến chỗ này liền dừng chân không đi, còn chín vị Ma Thánh khác thì sao? Có phải cũng đi đến địa phương nào khác hay không? Nhóm Ma Thánh rốt cuộc đang muốn làm gì?
Mặc dù không biết, nhưng điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, nhóm Ma Thánh tiến vào Tinh Giới, tất nhiên là dùng thân phạm hiểm, nhưng nước cờ hiểm này cũng làm cho chư vị Đại Đế Tinh Giới lâm vào cục diện bị động.
Tiểu thành phía dưới không lớn, ước chừng chỉ có mấy chục vạn nhân tộc sinh sống, võ giả đã ngoài Hư Vương cảnh rải rác không có mấy. Tòa thành nhỏ như vậy, vật tư thiếu thốn bốn bề, tất nhiên không hấp dẫn được cường giả dừng chân ở đây. Huống hồ Tinh Giới mười mấy năm qua chiêu binh mãi mã ở tứ phía, Huyền Sương Thành chỉ vẹn vẹn có mấy tên Hư Vương cảnh thì cũng đúng thôi.
Cho nên mặc dù Hoang Vô Cực cùng Chiến Vô Ngân đã tới nơi này được một hồi lâu, nhưng thành trì phía dưới vẫn không có người nào phát hiện tung tích của bọn hắn.
Hoang Vô Cực không động thủ, Chiến Vô Ngân cũng không muốn tùy tiện ra tay.
Đối mặt với Ma vực đệ nhất Ma Thánh, mặc dù đang ở Tinh Giới, nhưng Chiến Vô Ngân cũng không dám xem thường. Một khi động thủ, tất nhiên là sẽ toàn lực ứng phó, đến lúc đó dư ba của trận chiến khuếch tán xuống, tiểu thành phía dưới có bao nhiêu người có thể may mắn sống sót chứ?
Trừ phi có thể tìm được sơ hở của Hoang Vô Cực, đánh cho hắn một kích trí mạng.
Im lặng giằng co, chiến ý giao phong, Chiến Vô Ngân sắc mặt lạnh nhạt, Hoang Vô Cực thần sắc lại có chút ngưng trọng.
Cũng không phải là Hoang Vô Cực không đánh lại Chiến Vô Ngân, nếu như có một hoàn cảnh công bình, hai người tranh đấu, e rằng cục diện cũng chỉ là ngang nhau.
Có điều đây dù sao cũng là Tinh Giới, có một sự khác biệt rất nhỏ về thiên địa pháp tắc với Ma vực. Chiến Vô Ngân lại là người được thiên địa số mệnh gia thân, thiên địa ý chí tán thành, trái lại, Hoang Vô Cực là ma đầu đi xâm lấn, thiên địa trong minh minh có một cỗ địch ý, so sánh ra, hai bên ẩn ẩn có thể phân ra cao thấp.
Chiến Vô Ngân cũng mười phần tự tin, Hoang Vô Cực nếu như không chạy trốn, hắn có vài phần chắc chắn đánh trọng thương tên ma đầu này với điều kiện bản thân cũng phải trả một cái giá lớn.
Có điều mấy chục vạn sinh linh ở tiểu thành phía dưới kia, lại khiến cho hắn không có cách nào dễ dàng ra tay. Đại Đế được thiên địa tán thành, là người thủ hộ một phương thiên địa này, nếu không có phần tâm ý muốn bảo vệ này, thiên địa sao lại tán thành bọn hắn?
“Nói chuyện?” Chiến Vô Ngân mở đầu đánh vỡ trầm mặc.
Hoang Vô Cực thản nhiên nói: “Đại Đế có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo không dám nhận, chỉ nguyện lưỡng giới an bình, không hề có người nào thương vong!”
Hoang Vô Cực mỉm cười: “Chiến sự đã bùng lên, tộc nhân lưỡng giới tử thương nhiều đến mức không thể tính toán, huyết hải thâm cừu ai có thể buông xuống? Đại Đế nói lời này không khỏi lừa mình dối người rồi.”
Chiến Vô Ngân nói: “Ma tộc rời khỏi Tinh Giới, phong ấn thông đạo lưỡng giới, về sau không bước chân vào Tinh Giới, vậy thì chiến sự coi như thôi.”
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Hoang Vô Cực khẽ cười một tiếng.
“Việc do người làm.” Chiến Vô Ngân bình thường đều dùng nắm đấm nói chuyện với người ta, đây là một trong những lần hiếm hoi hắn giảng đạo lý với người khác. Nhưng để tránh cho Tinh Giới thương vong nhiều hơn nữa, hắn cũng chỉ có thể làm như thế, “Ta biết Ma vực không ổn định, xâm nhập Tinh Giới bất quá chỉ là vì muốn tìm được một mảnh đất lập thân, kỳ thật cũng không cần phải như thế, nếu có thể có một phiến thiên địa khác có thể cung cấp nơi dung thân cho Ma tộc, vậy thì cần gì phải nhấc lên chiến hỏa giữa lưỡng giới?”
Thân là Đại Đế, hắn tất nhiên biết rõ ý định của Dương Khai, cái gọi là một phiến thiên địa khác kia, chính là cương vực mà Huyền Giới Châu đã thôn phệ.
Hoang Vô Cực chậm rãi lắc đầu: “Ngươi không hiểu, có nói với ngươi thì cũng vô dụng.”
Chiến Vô Ngân nhướng mày, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, thế nhưng Hoang Vô Cực lại bỗng nhiên mở ra hai tay, quát nhẹ: “Trần quy trần, thổ quy thổ, sống rồi cũng sẽ chết, linh rồi cũng sẽ diệt, vạn vật rồi cũng sẽ tiêu vong!”
Khi mới bắt đầu, giọng nói của hắn không lớn, nhưng sau khi hắn nói ra câu đầu tiên, giọng nói kia lại bất ngờ ngân vang giống như chuông lớn, vang vọng nhân gian. Không chỉ thế, ngoài ra còn có chín người khác góp giọng phụ họa, hòa lẫn cùng một chỗ, nhưng lại không có chút cảm giác hỗn loạn nào, phảng phất như cùng một người dùng mười loại âm điệu nói ra những lời này.
Chỉ trong thoáng chốc, thiên địa càn khôn bị bao trùm bởi một câu nói này.
Hàng tỉ sinh linh lộ ra vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thời khắc này, đúng là thời điểm một tia rung động xẹt qua nội tâm của Dương Khai.
Trên chiến trường Tây Vực, rất nhiều quân đoàn trưởng đang vây xung quanh Lý Vô Y, vì ưu tiên nhận được Nhất Giới Châu mà nhao nhao đến mức đỏ mặt tía tai.
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sống rồi cũng sẽ chết, linh rồi cũng sẽ diệt, vạn vật rồi cũng sẽ tiêu vong!”
Khi thanh âm này vang lên, thiên địa bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng huyên náo lập tức dừng lại. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lấy Lý Vô Y làm đầu, sắc mặt của một đám quân đoàn trưởng đều vô cùng ngưng trọng. Giọng nói của mười người kia mặc dù hòa lẫn vào cùng một chỗ, nhưng trong đó có một giọng nói vô cùng vang dội và rõ ràng, nhóm quân đoàn trưởng trước đó có nghe qua giọng nói của Hoang Vô Cực, tất nhiên là thoáng cái liền nhận ra.
Tinh Giới bỗng vang lên giọng nói của mười vị Ma Thánh, đây là sự tình đáng sợ đến mức nào?
“Không tốt!” Dương Khai biến sắc.
“Làm sao vậy?” Lý Vô Y vội hỏi, mặc dù khẳng định là đã có sự tình không tốt gì đó phát sinh, nhưng hắn căn bản không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe ngữ khí của Dương Khai, hình như là đã cảm giác được chuyện gì đó.
Không phải là vì thực lực của hắn không bằng Dương Khai, chỉ là vì Dương Khai kế thừa một phần thiên địa tán thành trên người Minh Nguyệt Đại Đế, cho nên hắn có một loại cảm giác đặc biệt với Càn Khôn.
“Thiên địa bình chướng...” Dương Khai sau khi nói ra mấy chữ này thì thần sắc bỗng nhiên đại biến, quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa. Chỉ thấy ma khí cuồn cuộn tản ra từ trong thi thể của Ma tộc, 50 vạn thi thể, trong nháy mắt hội tụ ra một luồng ma khí lành lạnh đen nhánh như mực, sau đó hóa thành một đầu Giao Long lắc đầu quẫy đuôi, trùng thiên mà đi.
Chẳng những chiến trường ở đây xảy ra chuyện như thế, mà chiến trường ở bên cạnh thông đạo lưỡng giới cũng giống như vậy!
Một chi đại quân của nhóm người Ngọc Như Mộng bên này chỉ tử thương 50 vạn, thế nhưng chủ chiến trường bên cạnh thông đạo lưỡng giới kia, Ma tộc tử thương đâu chỉ ngàn vạn?
Trong mấy ngày qua, Ma tộc bị đại quân Tinh Giới đã đạt tới số lượng ngàn vạn rồi, số lượng Ma tộc tự giết lẫn nhau e rằng cũng sẽ không ít hơn con số này.
Mấy ngàn vạn tàn thây của Ma tộc nằm la liệt trên đại địa, từ trong thi thể không trọn vẹn của bọn chúng, ma khí tuôn ra, hội tụ lại một chỗ, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy thiên địa bên kia đã biến thành một mảnh đen kịt.
Ma khí lành lạnh, phóng lên trời, tạo thành một cột khí hình trụ đen kịt khổng lồ, đỉnh thiên lập địa, nhắm thẳng cửu tiêu, giống như muốn chọc ra một lỗ thủng trên trời cao.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, cột khí nổ tung, phân ra theo mười phương hướng, hóa thành mười đạo hắc triều, cấp tốc bỏ chạy, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người đều có thể thấy rõ, mười phương hướng kia, đúng là phương vị mà mười vị Ma Thánh bỏ chạy trước đó.
Lý Vô Y sắc mặt đại biến, vội vàng lấy ra một viên Không Linh Châu, đưa tin ra ngoài, cũng muốn hỏi thoáng xem Chiến Vô Ngân bên kia rốt cuộc xảy ra biến cố gì, rồi thuận tiện cáo tri dị biến bên này cho hắn biết.
Đáng tiếc sau khi tin nhắn được truyền ra ngoài thì lại không thấy hồi âm.
Vào giờ khắc này, Chiến Vô Ngân làm gì có thời gian để trả lời tin nhắn? Khi Hoang Vô Cực hô lên một câu nói khó hiểu kia, Chiến Vô Ngân bỗng nhiên vung tay lên, một mặt huyết hồng đại kỳ đột ngột xuất hiện, bao trùm lấy Huyền Sương thành ở phía dưới.
Thiết Huyết Chiến Kỳ! Là hiển hóa một thân tu vi của Chiến Vô Ngân, gần như có thể nói là tiêu chí của hắn.
Thiết Huyết Đại Đế động thủ với Hoang Vô Cực, nhưng lại không thể mặc kệ sự sống chết của mấy chục vạn sinh linh phía dưới, chỉ có thể nghĩ biện pháp thu lấy người của Huyền Sương thành trước.
Mấy chục vạn sinh linh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời bị sắc đỏ thẫm bao trùm, lập tức hoảng sợ kêu lên.
Thiết Huyết Chiến Kỳ bao phủ lấy tiểu thành, vừa thu vừa cuộn, rồi hóa thành một đạo hồng quang bay nhanh ra xa.
Nội thành đã không còn bất kỳ sinh vật sống nào, ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng đều bị chiến kỳ cuốn lấy mang đi.
Thẳng đến mười mấy hơi thở sau, cư dân của Huyền Sương thành mới dần dần thấy lại ánh mặt trời, hào quang đỏ thẫm bao vây lấy bọn hắn dần dần biến mất không thấy đâu nữa. Tất cả đều hiện thân trên một mảnh Hoang Nguyên, xung quanh trái phải đều không có người ở, không ai biết nơi đây rốt cuộc là nơi nào.