Chương 3773: Thiên Địa Nguyên Dịch
Đây là thiên địa sát cục kinh khủng bực nào, cả người Dương Khai toát mồ hôi lạnh.
Lấy Thiên Địa Nguyên Dịch làm dẫn tạo thành mê trận, trong bất tri bất giác làm cho người mê thất tâm thần, say mê tại trong ảo cảnh đủ để Ngụy Đế Bán Thánh đều không thể thức tỉnh, cuối cùng vẫn lạc nơi đây.
Huyền Thiên điện này có không đơn giản chỉ là vô tận cơ duyên, còn có hung hiểm không thể lường trước, lịch đại đến nay, Ngụy Đế tham dự đại đạo chi tranh có thể sống được cuối cùng trên cơ bản sẽ không vượt quá một phần ba, chết ở chỗ này không chỉ có do tranh đấu, thực lực không đủ bị giết, còn có chết trong đủ loại thiên địa sát cục này.
Mà người như vậy, số lượng rất nhiều.
Nơi đây có năm con nhộng, ngoài Băng Vân Dương Khai có thể thấy được, bốn con còn lại đều bị bao khỏa cực kỳ chặt chẽ, nhưng Dương Viêm hẳn là một trong số đó. Nơi này quỷ dị, ngay cả Ngụy Đế lâu năm như Dương Viêm đều không thể chống lại, có thể nghĩ những người khác tới nơi này sẽ là kết cục gì. Dương Khai đoán chừng sở dĩ mình bình yên vô sự, hẳn là mình thân phụ một bộ phận thiên địa ý chí Tinh Giới.
Huyền Thiên điện là Thiên Địa Bí Cảnh, theo thiên địa sơ khai mà sinh, là nơi đại đạo tranh phong, từ nơi sâu xa, một đường thiên cơ kia hẳn là đều thời thời khắc khắc chú ý tiến trình nơi này.
Trước đó Dương Khai còn phàn nàn một phần thiên địa ý chí vô ảnh vô hình này trên người mình không dùng được, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát huy thần hiệu.
Bước nhanh đến, đi tới trước mặt Băng Vân, hai tay hóa thành vuốt rồng, giật hết sợi tơ trên người Băng Vân, kéo nàng ra ngoài.
Băng Vân cũng không lập tức tỉnh lại, vẫn đóng chặt lại hai mắt, miệng mỉm cười, giống như mơ thấy thứ mỹ hảo gì.
Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể thu vào Tiểu Huyền Giới.
Con nhộng thứ hai rất nhanh bị Dương Khai phá ra, thấy người bên trong, Dương Khai lập tức vui vẻ. Trong con nhộng này là một Bán Thánh, xem bộ dáng là Thi Ma, con nhộng vừa vỡ, một cỗ khí tức hư thối liền nhào tới mặt. Lúc trước hắn đoán không sai, trong năm con nhộng này quả nhiên là có Bán Thánh. Trước đây Băng Vân rời đi, nơi này chỉ có Dương Viêm, bốn người sau hẳn là sau đó mới chạy tới, lại đều phó theo gót Dương Viêm.
Loại cơ hội đánh chó mù đường này cũng rất bình thường, đều đã là tử địch, Dương Khai sao có thể nhân từ nương tay, đầu tiên là vơ vét không gian giới trên người hắn, sau đó một quyền đánh ra, Thi Ma cùng con nhộng kia đều biến mất. Cứ dễ như trở bàn tay như vậy diệt một Bán Thánh, Dương Khai thật sự không kìm được vui sướng.
Con nhộng thứ ba là một Ngụy Đế, một trong quân đoàn trưởng, Cam Lễ. Dương Khai biết hắn, nhưng cũng không có quá nhiều giao tình, từng nói chuyện cũng không quá ba câu. May mắn gặp dịp, Dương Khai thuận tay cứu hắn lại, cùng thu vào trong Tiểu Huyền Giới.
Con nhộng thứ tư lại là một Bán Thánh, bắt chước làm theo, ban ân giải thoát.
Con nhộng thứ năm bị Dương Khai xé rách, mới lộ ra Dương Viêm, thấy thế, Dương Khai không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự rất lo lắng nếu trong con nhộng thứ năm này không phải Dương Viêm thì sao, cũng may.
Không cần tốn nhiều sức, diệt sát hai Bán Thánh, cứu được ba vị Ngụy Đế Tinh Giới, Dương Khai tâm tình thật tốt, tính như vậy, từ đại đạo chi tranh bắt đầu, Bán Thánh chết trên tay hắn đã có bốn người, chiến tích bực này, đoán chừng dù Lý Vô Y đích thân đến cũng không làm được.
Tuy nói trong đó có rất lớn do vận khí, nhưng có đôi khi, vận khí sao lại không phải một trong những thứ giúp võ giả leo lên Võ Đạo đỉnh phong?
Lại quay đầu nhìn vũng chất lỏng màu nhũ bạch trong mộc trì kia, Dương Khai không khỏi hô hấp dồn dập lên.
Xuất đạo đến nay, lấy được vô số kỳ trân dị bảo, nhưng hiếm có thứ gì có thể đánh đồng với thứ trước mặt này, Ôn Thần Liên, Bất Lão Thụ nên tính là vô thượng chí bảo, nhưng Thiên Địa Nguyên Dịch cũng có diệu dụng của Thiên Địa Nguyên Dịch, nó là tinh hoa lúc thiên địa sơ khai đản sinh, trong mỗi một giọt Thiên Địa Nguyên Dịch đều ẩn chứa khí tức Hỗn Độn Hồng Mông thời điểm khai thiên tích địa.
Chí bảo như vậy bày ở trước mắt, Đại Đế cũng sẽ đỏ mắt, huống chi Dương Khai một thượng phẩm Ma Vương. Hung hăng nuốt nước miếng một cái, Dương Khai đầu tiên là duỗi ra ngón tay, lấy một chút Thiên Địa Nguyên Dịch để vào trong miệng, loại thời khắc mấu chốt này, tự nhiên là ăn vào trong miệng mới là thịt.
Còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp đã nghe được trong đầu có tiếng chấn, ngay sau đó toàn thân chấn động, thức hải rung chuyển. Mắt tối sầm lại, ngũ quan vô cảm, không nhìn thấy không nghe được, cũng không cảm thấy bất cứ sự vật gì, phảng phất yên lặng đến một chốn Hỗn Độn.
Một đường ánh sáng chợt nở rộ, Hỗn Độn sơ khai, thanh khí nổi lên thành trời, trọc khí chìm xuống thành đất, thiên địa sơ khai, vạn vật diễn sinh. . .
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai mới hoàn hồn, tinh quang trong mắt rực sáng, tinh thần phấn chấn, một mặt như có điều suy nghĩ.
Vừa rồi hắn lại có cảm giác tự thân hóa thành thiên địa, từ Hỗn Độn đến khai thiên tích địa, lại đến một mảnh cẩm tú càn khôn. . .
Mơ hồ, trong lòng hắn sinh ra một tia minh ngộ, có lẽ, đây chính là cực hạn võ giả luôn theo đuổi. . .
Nhưng mà hết thảy đây đối với hắn quá mức xa xôi, hắn bây giờ mới chỉ là thượng phẩm Ma Vương, về sau còn có Bán Thánh, Ma Thánh. . .
Cảm ngộ lần này đã vượt xa cảnh giới vốn có, cho nên rất nhiều điểm đều tối nghĩa không rõ. Nhưng hắn cũng không có gì ảo não, cảnh giới tu vi, cần từ từ tích lũy luôn có thể đạt tới, mà cảm ngộ lại là ngàn năm một thuở, bây giờ ghi nhớ cảm giác đó, chờ đến thời cơ thích hợp thì nhớ lại, nhất định có thể trợ mình một chút sức lực.
Mà hiện tại là có thể xác định, chất lỏng màu nhũ bạch này là Thiên Địa Nguyên Dịch. Dương Khai lập tức thu lấy, thần niệm phun trào, bao lại cả mộc trì, hơi dùng lực, không hề có động tĩnh gì.
Dương Khai da mặt co lại, hắn vốn định đem mộc trì này vào Tiểu Huyền Giới, ai ngờ lại không nhúc nhích tí nào, thần niệm phun trào rõ ràng có thể cảm giác được mộc trì không lớn này cùng toàn bộ Huyền Thiên điện chặt chẽ liên hệ với nhau.
Muốn thu lấy mộc trì, liền phải thu Huyền Thiên điện trước :v.
Đây là hoàn toàn việc không thể nào.
Dương Khai chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, bắt đầu thu lấy Thiên Địa Nguyên Dịch trong mộc trì.
Cái này lại dễ, hắn hành động, Thiên Địa Nguyên Dịch không ngừng giảm bớt, vì thế hắn còn cố ý làm một cái ao trong dược viên.
Mộc trì không lớn, đường kính mấy trượng mà thôi, mà nước trong ao cũng chỉ sâu ba thước.
Đến khi Thiên Địa Nguyên Dịch giảm bớt hơn phân nửa, Dương Khai bỗng dừng lại, sắc mặt nghiêm túc quay đầu chung quanh.
Trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác bị theo dõi, phảng phất từ nơi sâu xa có một đôi mắt đang quan sát mình.
Thần niệm quét ra, không có chút phát hiện nào, Dương Khai có chút khó hiểu. Nhíu mày trầm tư một lúc, Dương Khai cười lạnh, cũng mặc kệ, dù sao dọn sạch Thiên Địa Nguyên Dịch nơi này trước rồi tính.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại cực độ kháng cự, như thể nếu thật làm như vậy, khẳng định sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Trán Dương Khai từ từ rịn ra mồ hôi lạnh, nhiều lần thử, lý trí đều khuyên bảo mình thấy tốt thì thôi. Do dự vùng vẫy một hồi lâu, Dương Khai mới cắn răng một cái, từ bỏ ý định đem tất cả Thiên Địa Nguyên Dịch đi, thần kỳ là khi hắn buông xuống ý nghĩ này, loại cảm giác bị theo dõi kia lập tức tan thành mây khói.
"Thiên địa ý chí!" Dương Khai nghiêm mặt.
Thiên địa ý chí vô ảnh vô hình này giao trên Dương Khai, đó chính là thiên địa khí vận gia trì, luôn có một tia xu phúc tị họa chi năng, mặc dù Dương Khai cũng không biết vừa rồi nếu mình thật động thủ sẽ có hậu quả gì, nhưng chắc chắn không có kết quả gì tốt.
Bây giờ buông xuống, trong lòng đúng là dễ dàng không ít.
Nhưng bảo vật như vậy đặt ở trước mắt không thể thu sạch đi, ai có thể cam tâm. Dương Khai giãy dụa, do dự, thăm dò mấy lần, mỗi khi hắn sinh ra suy nghĩ tiếp tục thu lấy, cảm giác khó hiểu kia liền sinh ra, buông xuống suy nghĩ lại hết thảy như thường.
Ba phen như vậy, Dương Khai không dám tiếp tục có ý đồ xấu, quyết tâm không quay đầu lại, bước ra ngoài.
Lát sau, Dương Khai ra khỏi mộc trì, quay đầu nhìn lại, thấy cảnh sắc nơi đó vặn vẹo huyễn hóa, ngay sau đó biến mất, thay vào đó là chỉ còn rừng cây, không khác gì những nơi khác.
Trong lòng sáng tỏ, bị mình giày vò như vậy, thiên địa sát cục từ xưa đến nay đã tồn tại này chỉ sợ cũng có chỗ tổn hại, không có thiên địa sát cục này thủ hộ, Thiên Địa Nguyên Dịch còn lại sao có thể bình yên? Bây giờ chủ động bỏ chạy, có lẽ cũng là một loại bảo hộ, không biết lần nữa nó xuất hiện sẽ là bao nhiêu năm sau.