Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 3781: Quần Hào Tụ Hội

Chương 3781: Quần Hào Tụ Hội


Lạc Mông suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Dương đại nhân nói không sai, nếu như thế, vậy chúng ta kết bạn cùng đi đi, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau tốt hơn."
"Như vậy cũng tốt!" Dương Khai gật đầu, quay đầu nhìn về chỗ sâu trong đại điện. Vừa rồi khi hắn vừa tiến vào liền giao thủ với nhóm Lạc Mông, căn bản là không có thời gian đi điều tra điều gì. Giờ phút này khi liếc nhìn lại, chỉ nhìn thấy phía trước là một mảnh đen kịt, không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì. Thần niệm thăm dò tiến vào trong đó cũng giống như ném đá vào biển rộng, không hề có nửa điểm tin tức phản hồi lại.
Toàn bộ đại điện bị một tầng sương mù bao phủ, cỗ mùi thơm kỳ lạ gần trong gang tấc, ý vị đại đạo chảy xuôi ở bên trong.
"Lạc đại nhân đã từng tra xét tình huống phía trước hay chưa?" Dương Khai quay đầu hỏi.
Lạc Mông lắc đầu nói: "Chúng ta cũng chỉ mới đến đây không bao lâu, còn chưa kịp điều tra, bất quá Huyền Thiên điện này rất cổ quái, con đường phía trước sợ là sẽ có hơi gian nan."
Dương Khai cười nói: "Chúng ta tu hành, một đường đi tới, làm gì có vùng đất nào bằng phẳng. Chỉ có thể dũng cảm tiến tới, vượt mọi chông gai mà thôi."
Lạc Mông gật đầu: "Dương đại nhân nói đúng lắm."
"Nếu vậy thì …." Dương Khai quay đầu nhìn đám người một lần: "Ta đi phía trước dẫn đường, Dương Viêm, Lạc đại nhân bọc hậu, những người khác ở giữa phối hợp tác chiến. Nếu như có dị biến gì, kính xin chư vị kịp thời kịp thời xuất thủ."
Dương Viêm nhướng mày: "Để ta dẫn đường đi."
Người đi trước nhất lúc nào cũng là người gặp nhiều nguy hiểm nhất, ai cũng không chắc trong Huyền Thiên điện này có cấm chế gì đó hay không. Tu vi cảnh giới của Dương Khai mặc dù hơi thấp một chút, nhưng trên người hắn có một đạo thiên địa ý chí, là một nhân tuyển rất mạnh mẽ trong lần đại đạo chi tranh này, Dương Viêm làm sao có thể để hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được. Nàng cùng Băng Vân lần này tiến vào, chính là để bảo vệ sự an toàn của Dương Khai. Việc này nàng cũng từng nói qua với Lý Vô Y, cũng đã được hắn cho phép.
Dương Khai đưa tay cản lại: "Thời gian không nhiều, không nên dây dưa những thứ này, bản sự bảo mệnh, ta vẫn là có."
Thấy hắn kiên trì như thế, Dương Viêm cũng không nói thêm gì nữa: "Vậy ngươi cẩn thận." Nói xong, nàng ta nháy mắt ra dấu với Băng Vân, Băng Vân hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi đơn giản thương nghị, hai nhóm nhân mã hội tụ, tiến về phía trước. Dương Khai dẫn đầu dò đường, Băng Vân theo sát phía sau, âm thầm thôi động Đế Nguyên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Những người khác tản ra hai bên trái phải, Lạc Mông cùng Dương Viêm bọc hậu, tất cả mọi người đều đi cách nhau không quá mấy bước.
Bước vào trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế đến cực hạn. May mà âm thanh không bị đoạn tuyệt, có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng bước chân rất nhỏ của đồng bạn bên cạnh, ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn.
Tốc độ tiến lên của mọi người không nhanh, nhưng cũng không chậm. Có chút ngoài ý liệu, sau khi bọn họ tiến vào trong đại điện, vậy mà một đường thông suốt, không có nguy hiểm cùng cấm chế như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng bất kể là ai cũng đều không dám buông lỏng cảnh giác.
Dương Khai không thời khắc nào không quan sát tình huống xung quanh, cũng cẩn thận lưu ý động tĩnh của đám người sau lưng.
Một lúc sau, khi hắn đang dò xét tình huống của mọi người sau lưng, thì hắn bỗng nhiên biến sắc, bởi vì sau lưng hắn vậy mà không còn một ai! Chỉ một giây trước, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ sau lưng, nhưng một giây sau, đám người sau lưng hắn đúng là đã biến mất vô tung vô ảnh!
Hắn bỗng nhiên quay người lại, nhìn về phía sau. Băng Vân một mực theo sát sau lưng hắn, chỉ cách hắn không tới ba bước, đã biến mất vô tung vô ảnh.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, Dương Khai bỗng nhiên thôi động thần niệm, cảnh giác động tĩnh bốn phía.
Hắn hoàn toàn không phát giác ra được những người sau lưng biến mất biến mất như thế nào. Với tu vi thần hồn của hắn bây giờ, ngay cả đám người Ma Thánh Đại Đế xuất thủ, cũng không thể nào làm được tới mức thần không biết quỷ không hay này. Cách giải thích duy nhất chính là hắn đã xúc động cấm chế gì đó trong Huyền Thiên điện, khiến cho mình bị tách ra khỏi những người khác.
Bản thân như vậy, tình huống của bọn hắn như thế nào? Mà cấm chế này sẽ có hung hiểm gì? Dương Khai hoàn toàn không biết gì cả, việc bây giờ có thể làm cũng chỉ là âm thầm cảnh giác, tiếp tục tiến lên mà thôi. .
Cùng lúc đó, Băng Vân đang hành tẩu trong đại điện bỗng thấp giọng hô một tiếng.
"Sao vậy?" Dương Viêm lập tức hỏi.
"Không thấy Dương Khai." Băng Vân kinh ngạc nói.
Lời này vừa ra, đám người liền rùng mình, chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều bắt đầu dựng ngược lên.
Bọn hắn đều là cường giả cấp bậc Ngụy Đế, lại đi cách nhau không xa, mặc dù nơi đây tình huống cổ quái, thần niệm nhận áp chế cực lớn, nhưng chỉ cần hữu tâm thì vẫn có thể giám sát được động tĩnh của những người xuất.
Nhưng trên thực tế, thẳng đến khi Băng Vân lên tiếng, không có ai phát giác ra được Dương Khai đã biến mất như thế nào.
Ngay cả người một mực chú ý động tĩnh của Dương Khai như Dương Viêm cũng không hề biết.
Xoạt một tiếng, Dương Viêm từ phía sau chạy tới. Nàng ngưng thần nhìn lại, phía trước quả nhiên không có một ai, liền ngưng tiếng nói: "Từ lúc nào không thấy?"
Chỉ vừa nãy thôi, nàng rõ ràng còn nghe được nhịp tim cùng tiếng hít thở của Dương Khai.
"Chính là vừa nãy!"
"Sao lại biến mất rồi ?"
"Không rõ ràng." Băng Vân nhíu chặt hàng mi. Nàng cũng không có bị thứ gì khác phân tán lực chú ý. Bởi vì khoảng cách của nàng và Dương Khai là gần nhất, cho nên nàng không giờ khắc nào không chú ý Dương Khai. Thế nhưng ngay cả nàng cũng không phát giác ra được Dương Khai đã biến mất như thế nào, đợi đến khi Dương Khai biến mất thì nàng mới có phản ứng, chuyện này có hơi khó tin.
Mục đích chuyến đi này của nàng cùng Dương Viêm chính là vì bảo hộ Dương Khai, tham dự trận đại đạo chi tranh sau cùng kia. Có điều bây giờ người quan trọng đã bị bắt đi đâu mất rồi, mặc dù Băng Vân tâm tính kiên nghị, nhưng vào giờ phút này cũng không nhịn được mà có hơi rối loạn tinh thần.
Nếu là như vậy, vậy hi sinh của Lý Vô Y còn có ý nghĩa gì?
"Mọi người cẩn thận một chút, Dương đại nhân có lẽ đã xúc động cấm chế gì đó." Lạc Mông khẽ quát một tiếng.
Dương Viêm cau mày nói: "Nếu như là cấm chế, vậy vì sao chỉ có một mình hắn biến mất? Chúng ta ắt hẳn cũng phải bị liên luỵ mới đúng." Tuy không bài trừ trường hợp cấm chế kia chỉ phát động nhằm vào một người, nhưng điều này vẫn có hơi quái lạ.
Mà đúng vào lúc này, trong đại điện hắc ám, bỗng nhiên nở rộ một chút ánh sáng. Ánh sáng kia giống như phát ra từ xa xa, mơ mơ hồ hồ. Khi ánh sáng truyền đến, hắc ám bao phủ đại điện bị đẩy lùi không ít. Một thông đạo bề rộng chừng ba trượng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nối thẳng tới vị trí đám người đang đứng, dẫn tới nơi ánh sáng truyền đến kia.
Dương Khai đột nhiên biến mất không thấy đâu, bây giờ lại xuất hiện một thông đạo ánh sáng như thế này, khiến cho tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao. Khi họ bước lên thông đạo này, không có bất kỳ nguy hiểm gì xảy ra, mà trái lại, còn có một tiếng kêu gọi mơ hồ truyền đến từ phía trước, giống như mục tiêu mà bọn họ truy tìm đang ở ngay tại chỗ đó.
Trầm ngâm một lát, Lạc Mông nói: "Dương Viêm đại nhân, Dương đại nhân mặc dù mất tích, nhưng với bản lãnh của hắn, ắt hẳn cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện. Đến khi hắn thoát khốn, nhất định cũng sẽ đi đến nơi tận cùng kia, không bằng chúng ta đi trước tới đó rồi chờ hắn đến, cô thấy thế nào?"
Dương Viêm nghe vậy thì lặng yên trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng biết lời Lạc Mông nói không sai. Dương Khai rốt cuộc mất tích như thế nào, bây giờ hắn đang ở chỗ nào, nàng hoàn toàn không biết, dù đi tìm cũng tìm không ra manh mối. Như thế không bằng đi đến đích đến chờ đợi, có khi sẽ tìm được Dương Khai.
Đã hạ quyết tâm, đám người cũng không tiếp tục trì hoãn, lập tức lên đường.
Bất quá có vết xe đổ lúc trước, đám người làm việc càng thêm cẩn thận, nhưng khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là, thẳng đến khi bọn họ đi hết thông đạo ánh sáng kia, vẫn không hề có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Nơi cuối cùng của con đường là một tòa đại điện trống trải, cao mấy trăm trượng có thừa, không gian to lớn. Hơn nữa ở vị trí trung tâm của cung điện này, có một tôn cự đỉnh phong cách cổ xưa đang chầm chậm xoay tròn. Hoa văn bốn phía cự đỉnh chớp hiện quang mang nhàn nhạt, khí tức đại đạo nồng đậm tỏa ra từ tôn cự đỉnh kia.
"Hư Thiên Đỉnh!" Lạc Mông hô nhỏ một tiếng, ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn chăm chú vào tôn cự đỉnh điêu khắc những hoa văn đồ án phức tạp kia.
Cự đỉnh này, giống y đúc hình chiếu khổng lồ lúc trước, mặc dù đã thu nhỏ vô số lần, nhưng vẫn cao tới mấy trượng.
Đâu chỉ có Lạc Mông ánh mắt tràn đầy lửa nóng, sáu vị Ngụy Đế ở đây, ánh mắt cũng lập tức nóng rực lên.
Trước khi tiến vào Huyền Thiên điện, mọi người đã sớm biết rằng sau khi tiến vào Thiên Địa Bí Cảnh thì phải đi tìm Hư Thiên Đỉnh, nhưng Hư Thiên Đỉnh rốt cuộc ở nơi nào thì không ai biết. Nhưng vào giờ khắc này, đồ vật mấu chốt quan hệ đến việc vấn đỉnh Đại Đế rốt cục hiện ra trong tầm mắt của mọi người. Khám phá được bí mật của Hư Thiên Đỉnh, liền có thể thành tựu Đại Đế chi thân.
Xoát một tiếng, một bóng người lướt qua từ bên cạnh Lạc Mông, tiến thẳng về phía Hư Thiên Đỉnh kia. Người xông tới là một tên đồng bạn đã tiên hạ thủ vi cường của hắn.
Đối với Ngụy Đế Tinh Giới mà nói, Bán Thánh Ma tộc tất nhiên là kẻ thù sống còn, nhưng đến một khắc cuối cùng này, đồng bạn ban đầu cũng biến thành đối thủ cạnh tranh.
Lạc Mông giật mình, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, lay động thân hình, đuổi sát theo sau.
Xoát xoát xoát, Cam Lễ cùng một tên Ngụy Đế khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người Dương Viêm cùng Băng Vân đứng ở chỗ cũ.
Hai nữ tử liếc nhau, đều không nghĩ đến việc bọn họ có thể dễ dàng đi tới chỗ sâu nhất của Huyền Thiên điện, hơn nữa còn dễ dàng tìm được Hư Thiên Đỉnh như vậy. Kể từ lúc này, đại đạo tranh phong đã đến thời khắc quan trọng nhất, mặc dù các nàng không muốn, nhưng thân ở trong vòng xoáy, ai có thể chỉ lo cho thân mình?
Thấu hiểu ý tứ trong mắt của nhau, Dương Viêm quát khẽ: "Đi!"
Dương Viêm thúc giục Đế Nguyên, xông lên cùng với Băng Vân. Dương Khai bây giờ không ở đây, nhiệm vụ trước đó của các nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mà mặc kệ Dương Khai sống hay chết, đại đạo cơ duyên bày ở trước mắt, có ai có thể làm như không thấy cho được?
Nhưng đúng vào lúc này, lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Năng lượng trong đại điện bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, vô số bóng người liên tiếp hiện lên từ bốn phương tám hướng, thần thông từ các nơi đánh tới, mục tiêu trực chỉ người tiếp cận Hư Thiên Đỉnh gần nhất kia.
Người kia chính là tên Ngụy Đế cùng nhóm người Dương Viêm cùng nhau đến chỗ này, là người thứ đầu tiên xong lên.
Lạc Mông thấy thế thì sắc mặt đại biến, quát lớn nói: "Chu huynh cẩn thận!"
Nam tử họ Chu nghe thấy thế thì cũng giật nảy cả mình. Hắn vốn cho rằng nhóm người mình nhanh chân đến trước, có thể nhanh chân hưởng trước, ai ngờ tình huống lại không xảy ra như ý hắn. Giờ phút này khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía đại điện xuất hiện vô số thông đạo. Trong những lối đi này, rất nhiều thân ảnh chạy như bay tới, những người này, có Ngụy Đế Tinh Giới, có Bán Thánh Ma tộc, hiển nhiên là đều vừa chạy tới nơi này, không đến trễ hơn bọn hắn bao nhiêu, chỉ có điều không phải đi cùng một con đường ánh sáng tới đây mà thôi.
Những người xuất thủ đối với hắn, đều là Bán Thánh Ma tộc. Nhân tộc Ngụy Đế bọn họ mặc dù tại tranh đoạt tiên cơ, nhưng vẫn biết đây chưa phải thời điểm tự giết lẫn nhau.
Dù là như vậy, họ Chu nam tử cũng cảm thấy tê dại cả da đầu, thần thông đánh phía hắn, ít nhất cũng có hơn mười đạo, chuyện xảy ra bất ngờ, lại nhiều công kích như vậy, hắn làm sao có thể cản cho được? Sắc mặt hắn tái nhợt một trận, lập tức nhấc tay lên, tế ra rất nhiều bí bảo tụ lại cùng một chỗ, hóa thành từng tầng từng tầng phòng hộ quanh người hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất