Chương 3804: Ngươi Vừa Thôi Hát Ta Liền Đăng Tràng
"Vẫn phải tới sao. . ." Nhìn qua ba đạo thân ảnh đi ra từ trong vết nứt hư không kia, đôi mắt của Dương Khai chợt lóe lên một tia lo lắng.
Không sai, ba người này chính là Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên!
Ngọc Như Mộng thì không cần phải nói, nàng đã sớm có tình cảm vợ chồng với hắn, cũng là Ma Thánh đầu tiên trợ giúp hắn chống lại Ma tộc. Dương Khai nhận rất nhiều ân huệ của nàng, thần hồn của hắn có điểm tăng vọt đều là nhờ vào lực lượng Nguyên Âm của nàng. Trường Thiên cũng đối xử với hắn cực kỳ tốt, lúc trước thậm chí còn có dự định để cho hắn làm chủ của Bách Linh đại lục. Bắc Ly Mạch tuy nói là bị hắn hãm hại, bất đắc dĩ làm theo lời hắn, nhưng trong những năm này, nàng cũng xuất lực không hề nhỏ.
Trước đó khi nhìn thấy đám người Hoang Vô Cực nghe lời Mạc Thắng răm rắp, Dương Khai cũng đã âm thầm cảnh giác, sợ rằng mấy người Ngọc Như Mộng cũng sẽ như thế rồi. Nhưng hiện tại xem ra, mấy người Ngọc Như Mộng cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Đại Ma Thần, hơn nữa tình huống còn bết bát hơn những Ma Thánh như Hoang Vô Cực một chút.
Chỉ thấy vào giờ phút này, ba người Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên nhìn qua giống như là khôi lỗi bị người ta khống chế vậy. Khuôn mặt không biểu tình, đôi mắt trống rỗng vô thần, thể xác tinh thần đều không nghe theo sự khống chế của bản thân.
Mặc dù đây chỉ là ba bộ khôi lỗi, nhưng lại là ba bộ khôi lỗi cấp bậc Ma Thánh!
Sau một hồi lo lắng, Dương Khai trái lại lại đặt xuống được một tảng đá lớn trong lòng mình.
Từ khi lưỡng giới chi tranh lần thứ hai bộc phát, mười vị Ma Thánh phá giới mà đến, thi triển bí thuật kiềm chế mười vị cường giả đỉnh cao của Tinh Giới bên này, vây khốn bọn họ trong không gian vô danh kia.
Không lâu sau đó, Huyết Lệ, Phù Du cùng Hỏa Bặc thoát thân mà ra, mà đối thủ lúc trước của ba tên Ma Thánh thoát thân ra này lại chính là Ngọc Như Mộng, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên!
Hiện tại xem ra, đám người Huyết Lệ sở dĩ có thể thoát thân ra, đều vì thân phận Ma tộc của ba người Ngọc Như Mộng, không cần những Ma Thánh khác cản trở, hạn chế sự tự do của bọn hắn. Trong khi ngược lại, đám người Chiến Vô Ngân thì phải cần có Hoang Vô Cực và Ma Thánh khác lưu lại tọa trấn.
Nhưng Dương Khai trước đó lại không biết tình huống rốt cuộc như thế nào. Đám người Huyết Lệ thoát thân ra được, hắn tất nhiên sẽ lo lắng cho sự an nguy của ba người Ngọc Như Mộng, sợ rằng bọn hắn gặp chuyện bất trắc gì đó. Ngọc Như Mộng bọn hắn cũng không phải là Đại Đế Tinh Giới, Dương Khai căn bản là không thể nào cảm ứng được khí tức của bọn hắn.
Tình huống bây giờ mặc dù ác liệt, nhưng đám người Ngọc Như Mộng rốt cuộc không có nguy hiểm đến tính mạng, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh!
"Cảm thụ sự tuyệt vọng đi tiểu tử, người đối nghịch với bản tọa từ trước đến nay đều không có kết quả gì tốt!" Mạc Thắng thanh âm như sấm, trong lúc hắn nói chuyện, ba đạo thân ảnh từ trong cái khe đi ra kia đã cùng nhau nhào về phía Dương Khai.
Đám người Chiến Vô Ngân thấy thế thì vô cùng sợ hãi. Bọn họ biết rõ trạng thái này của Dương Khai không thể chịu được quấy nhiễu. Đừng nói là chống đỡ công kích trực diện của ba vị cường giả cấp bậc Ma Thánh, nếu như thật sự để cho ba người đó tới gần Dương Khai, hắn tuyệt đối sẽ vô lực ngăn cản.
Bọn họ có lòng gấp rút tiếp viện, nhưng đám Ma Thánh kia lại liều chết dây dưa, căn bản là không cho bọn hắn nửa điểm cơ hội nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba đạo thân ảnh kia cấp tốc ép tới gần Dương Khai. Ba cỗ uy áp làm người ta kinh sợ chụp xuống chỗ Dương Khai đang đứng, người còn chưa tới, nhưng ba luồng thần thông khủng bố đã đánh ra.
"Ô Quảng!" Chiến Vô Ngân hét lớn một tiếng.
Bây giờ ở trên chiến trường này, tất cả mọi người đều không rảnh phân tâm, duy chỉ có Ô Quảng là còn dư thừa tinh lực. Muốn bảo trụ Dương Khai, cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của Ô Quảng.
Thật không ngờ, hắn thế mà có một ngày kề vai chiến đấu với Ô Quảng. Sau trận chiến giữa các Chư Đế vào năm đó, Chiến Vô Ngân lúc nào cũng muốn phanh thây Ô Quảng thành muôn mảnh, làm sao có thể nghĩ đến việc có một ngày mình phải đi cầu viện hắn. . . Cục diện bây giờ, cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.
Cũng may Ô Quảng mặc dù gian tà, nhưng cũng biết rõ đạo lý tổ phá há còn trứng lành. Nếu không phải như vậy, hắn lúc trước cũng sẽ không hao tâm tổn trí, phí sức giải cứu bảy vị Đại Đế.
Thân ảnh của Ô Quảng tung bay mà đến, hoành thân cản ở trước mặt Dương Khai. Hai tay hắn chấn động một trận, sau đó hắn bật cười khằng khặc một cách quái dị, khuôn mặt tràn đầy thần sắc cuồng nhiệt, giống như xuyên qua thời không vài vạn năm, về lại lúc hăng hái khi đại chiến ở Toái Tinh Hải vào năm đó.
Khi đó Phệ Thiên Đại Đế, là chiêu bài vang dội nhất Tinh Giới, khi đó Phệ Thiên Đại Đế, là nỗi sợ hãi của ức vạn sinh linh, khi đó Phệ Thiên Đại Đế, chính là tồn tại vô địch!
"Phệ Thiên. . . Lĩnh vực!"
Một lĩnh vực tràn ngập khí tức thôn phệ vạn vật, lấy Ô Quảng làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía, bao trùm một mảnh hư không to lớn. Ba luồng thần thông do Ma Thánh cường giả oanh tới khi lọt vào trong phạm vi này, lập tức giống như bị thứ gì đó rút đi lực lượng, suy yếu đi với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Nhưng ngay sau đó, Ô Quảng chợt kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi, bay ngược về sau.
Tại thời điểm đang ngã bay đi, hắn bỗng chửi ầm lên: "Cái thằng chó Ô Quảng nhà ngươi, đừng có dùng thân thể lão phu đi chơi đùa!" Trong thức hải, Đoạn Hồng Trần mắt thấy một màn này, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Dù sao thân thể này vẫn là của hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nó bị tổn thương gì được.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt. . ." Ô Quảng khóe miệng chảy máu, nhưng lại cười vui vẻ đến cực điểm: "Vậy chúng ta liền mặc kệ chết sống của tiểu tử kia, nhân cơ hội này thôn phệ nhiều hơn một chút."
Đoạn Hồng Trần lập tức nghẹn lời. . .
Dương Khai bây giờ là mấu chốt tồn vong của Tinh Giới, sao có thể mặc kệ cho được? Hắn lúc trước vì truy sát Ô Quảng, không tiếc tự chém tu vi, từ Đại Đế cảnh rơi xuống Đạo Nguyên cảnh, giết vào Toái Tinh Hải để tìm kiếm manh mối, từ đó có thể thấy được, hắn có thể vì lê dân thương sinh mà làm ra hi sinh bao lớn. Tôn hiệu của hắn là Hồng Trần, thứ mà hắn cảm ngộ chính là Hồng Trần chi đạo, trong tất cả các Đại Đế, không có ai lo lắng cho sự sống chết của ức vạn sinh linh trong Tinh Giới hơn hắn.
"Đừng có nói nhảm, tranh thủ thời gian ra bài!" Mắt thấy ba tên Ma Thánh mới hiện thân kia cấp tốc bức ép về phía Dương Khai, Đoạn Hồng Trần liền vội vàng nói. Nếu như Ô Quảng có được lực lượng vào thời kỳ đỉnh phong, hắn có lẽ sẽ không sợ ba cỗ khôi lỗi Ma Thánh này liên thủ với nhau. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là mượn nhờ thân thể của mình để khôi phục một chút, không thể đánh đồng với thời kỳ đỉnh phong được, cho nên lần giao phong vừa rồi liền bị thua thiệt không nhỏ.
"Vội cái gì." Ô Quảng xùy xùy đáp lại: "Tiểu tử kia hình như cũng có át chủ bài!"
Theo góc nhìn của hắn, Dương Khai cũng không có hoảng loạn như trong tưởng tượng, mà trái lại, còn tỏ ra khá là lạnh nhạt.
Khi lời này của hắn vừa dứt, liền nhìn thấy trong ba đạo thân ảnh bên kia, bỗng nhiên có một nữ tử kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó tròng mắt khẽ đảo một cái, lập tức hôn mê bất tỉnh, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Dù là Ô Quảng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, kiến thức rộng rãi, cũng bị một màn này làm cho khiếp sợ không nhẹ, không khỏi trợn tròn mắt, sợ hãi nói: "CLGT?"
Thân ảnh hôn mê trong nháy mắt, rơi xuống từ trên bầu trời kia cũng không phải nữ tử bình thường, mà là một trong các Ma Thánh của Ma Vực.
Một vị Ma Thánh sao lại có thể vô duyên vô cớ hôn mê? Có lẽ Dương Khai đã thi triển thủ đoạn xuất quỷ nhập thần gì đó, nhưng hắn căn bản là không nhìn ra vết tích động thủ!
Ba vị Ma Thánh tại thời điểm mấu chốt nhất này ngang nhiên ra sân, lại bị phế đi một người. . . Cục diện như vậy, thật sự là có hơi không thể tưởng tượng được.
Tại thời điểm hắn còn không rõ ràng cho lắm, bên tai hắn chợt vang lên tiếng rống phẫn nộ của Đại Ma Thần: "Thần hồn lạc ấn, ngươi vậy mà lại gieo thần hồn lạc ấn trong thức hải của nàng ta!"
Biểu lộ của Ô Quảng trong nháy mắt trở nên vạn phần đặc sắc, ngơ ngác nhìn qua Dương Khai, trong lúc nhất thời nhìn tiểu tử này giống như gặp được Thiên Nhân!
Phải biết Dương Khai chỉ mới vừa tấn thăng Đại Đế mà thôi, trước đó hắn bất quá chỉ là một tên Ma Vương thượng phẩm.
Dùng lực lượng Ma Vương thượng phẩm, lại có thể gieo xuống thần hồn lạc ấn trong thức hải của một vị Ma Thánh, khống chế sự tự do cùng sinh tử của nữ Ma Thánh kia.
Chuyện này làm thế nào mà làm được? Ô Quảng tự nhận bản thân cũng là tuyệt thế thiên tài vạn năm không ra, bằng không cũng vô pháp sáng tạo ra loại công pháp nghịch thiên giống như Phệ Thiên Chiến Pháp. Trên con đường hắn trưởng thành, vượt cấp tác chiến là chuyện thường ngày, chém giết cường địch giống như bổ dưa thái rau. Nhưng khi hắn hồi tưởng lại một đời tung hoành Tinh Giới của hắn, hình như hắn cũng không làm được hành động vĩ đại như Dương Khai.
Địa vị thực lực của Ma Thánh cùng cấp với Đại Đế, Ô Quảng tại thời điểm Đế Tôn tam trọng làm gì có năng lực gieo xuống thần hồn lạc ấn trong thức hải của một vị Đại Đế cơ chứ?
Nếu thật sự làm như vậy, hắn chắc chắn sẽ chịu sự phản phệ trí mạng.
Ô Quảng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Dương Khai cũng chưa từng nghĩ tới, thần hồn lạc ấn gieo xuống trong thức hải của Bắc Ly Mạch, sẽ phát huy tác dụng tại loại thời điểm như thế này. Tại thời điểm còn là Ma Vương Thượng phẩm, mặc dù có thần hồn lạc ấn, nhưng Dương Khai cũng vô pháp khống chế sinh tử của Bắc Ly Mạch, nhiều nhất là thông qua lạc ấn kia, tạo ra một chút đau đớn cho nàng ta mà thôi. Cũng chính vì điều này, hắn mới có thể bức bách Bắc Ly Mạch đầu phục mình.
Nhưng bây giờ Dương Khai đã có lực lượng Đại Đế, quả thật đã có năng lực dồn Bắc Ly Mạch vào chỗ chết chỉ bằng một ý nghĩ. Bất quá Bắc Ly Mạch phản loạn cũng không phải xuất phát từ bản ý, cho nên Dương Khai cũng chỉ làm nàng ta mê muội mà thôi. Về phần có thể lưu lại thương tích cùng di chứng gì đó hay không, hiện tại thời gian cấp bách, tình thế cực kỳ nghiêm trọng, Dương Khai cũng không lo được nhiều như vậy.
Bắc Ly Mạch hôn mê trong nháy mắt, Dương Khai sau đó liền nhìn qua một đạo thân ảnh uyển chuyển khác, rồi nổi giận gầm lên một tiếng: "Như Mộng!"
Giọng nói bi thương kia tiến vào sâu trong tâm linh, tạo nên một hồi gợn sóng trong tâm hồn đang bị che đậy kia. Động tác của Ngọc Như Mộng có hơi dừng lại, trong đôi mắt trống rỗng vô thần bỗng hiện lên một tia giãy dụa. . .
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nàng trong lúc vô tri vô giác nghe được giọng nói của Dương Khai, có một chút phản ứng theo bản năng. Nhưng nàng thân là Ma tộc, căn bản là không có cách khả năng thoát khỏi sự điều khiển của Đại Ma Thần.
Ô Quảng một lần nữa đưa người ra cản, thậm chí không kịp quay đầu lại, liền vội vàng nói: "Tiểu tử, nếu còn át chủ bài gì khác thì tranh thủ thi triển ra đi, nếu không e rằng sẽ không còn cơ hội nữa."
Giọng nói của Dương Khai tràn đầy vẻ đắng chát: "Đâu còn có át chủ bài nào nữa."
Có thể làm cho Bắc Ly Mạch hôn mê đi đã là một chuyện may mắn, cũng may mà hắn năm đó gieo xuống thần hồn lạc ấn vào thức hải nàng ta. Tuy nói hắn cùng Ngọc Như Mộng cũng có Tâm Ấn bí thuật tương liên, nhưng nó dù sao cũng không thể đánh đồng với thần hồn lạc ấn được. Trong tình huống tinh thần bị che đậy, Tâm Ấn bí thuật căn bản là không phát huy ra được tác dụng quá lớn, trừ phi Ngọc Như Mộng nhận kích thích cực lớn thì mới có thể tự chủ khôi phục lại. Mà kích thích này, là đại giới mà Dương Khai không chịu đựng nổi.
Ô Quảng nhe răng cười: "Vậy cũng chỉ có thể dựa vào lão phu!"
Sau khi dứt lời trong giây lát, thần sắc của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn: "Tiểu bối không biết sống chết, thật sự nghĩ bản tọa không làm gì được các ngươi sao? Thời điểm bản tọa tung hoành càn khôn, các ngươi chắc vẫn còn đang bú sữa!"
Hai tay hắn chấn động một trận, lực lượng thôn phệ tái hiện, một mình nghênh chiến hai vị Ma Thánh.
Dương Khai vội vàng nói: "Không nên làm bị thương. . . nữ tử kia!"
"Xéo đi!" Ô Quảng không thèm để ý đến hắn, sinh tử chi đấu, lưu thủ với địch nhân chính là tự tàn nhẫn với bản thân, đó chính là cách làm ngu xuẩn nhất.
Rầm rầm rầm một trận, Ô Quảng một mình đối kháng hai vị Ma Thánh liên thủ, vậy mà không hề rơi xuống hạ phong một chút nào. Chiến đấu dư ba quét ngang ra, khiến cho thiên băng địa liệt, tứ phía vỡ nát.