Chương 3866: Ưu Ái
Đưa mắt nhìn Hạng Dũng rời đi, Dương Khai thở ra một hơi, đúng là không ngờ tên gia hỏa này lại dễ lừa gạt như vậy.
Bất quá hắn cũng chỉ được thanh nhàn vẻn vẹn hai ngày mà thôi. Hạng Dũng lại tới, Dương Khai khi nhìn thấy hắn thì liền đau đầu, tránh cũng tránh không xong, chỉ có thể chào hỏi hắn: "Hạng huynh tới?"
Hạng Dũng vọt tới trước mặt hắn, nhìn hai bên một chút, thấp giọng hỏi: "Thế nào thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Dương Khai không hiểu lời hắn nói.
"Tiểu Điệp có hỏi về ta không? Có nhớ ta không? Có khóc hay không? Có hô hào muốn đi tìm ta hay không?"
" y. . ." Nhìn bộ dạng mong đợi của hắn, Dương Khai không nhẫn tâm nói cho hắn biết chân tướng, chỉ có thể nói: "Không quá rõ ràng, hai ngày nay ta cũng không có gặp Điệp U cô nương. Ta vừa mới tới đây, liền vội vàng chăm sóc vườn trái cây."
"Phế vật!" Hạng Dũng liếc xéo Dương Khai: "Ngươi sao lại không biết tự đi tìm hiểu một chút, vô năng như vậy, cần ngươi làm gì?"
Dương Khai co giật khóe miệng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hạng Dũng huơ huơ hai tay, nói: "Để lão tử tự mình đi hỏi."
Hắn lướt qua Dương Khai, tiến thẳng đến vườn trái cây của Điệp U. Không bao lâu sau, bên kia một lần nữa vang lên âm thanh gà bay chó chạy quen thuộc cùng tiếng kêu rên đau đớn của Hạng Dũng. . .
Một lát sau, Hạng Dũng sưng mặt sưng mũi khập khiễng trở về, khắp miệng mũi đều là máu, khiến cho Dương Khai nhìn mà cảm thấy run sợ.
Đi đến trước mặt Dương Khai, Hạng Dũng cả giận nói: "Đúng là chủ ý như cẩu thí, một chút hiệu quả cũng không có, Tiểu Điệp còn đánh ta ác hơn."
Dương Khai thở dài nói: "Hạng huynh a, có một câu không biết có nên nói hay không!"
"Có lời cứ nói, có rắm cứ phóng!" Hạng Dũng hừ lạnh, đưa tay xoa xoa vết máu dưới mũi của mình.
"Dưới bầu trời không có nơi nào không có cỏ thơm a. . ."
Hạng Dũng cười lớn một tiếng: "Nữ nhân trên thiên hạ này tuy nhiều, nhưng lão tử đời này chỉ yêu một mình Tiểu Điệp. Ngoại trừ Tiểu Điệp ra, dù cho nữ nhân đẹp nhất trên đời này đứng trước mặt ta thì lão tư ̉cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một khắc. Điều này, từ năm đó nàng cứu ta thì ta đã xác định, nàng nhất định sẽ là nữ nhân của lão tử. Ai dám có ý đồ với nàng, lão tư ̉nhất định sẽ ăn sạch thịt của hắn, uống cạn máu của hắn!"
Nghe thấy lời ấy, Dương Khai liền dâng lên lòng tôn kính. Thật đúng là nhìn không ra, tên Hạng Dũng này vậy mà lại si tình như thế, chỉ có điều biện pháp đuổi nữ nhân này của hắn có hơi quá đáng ghét một chút, hơn nữa trí thông minh
cũng rất đáng lo.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Hạng Dũng mặc dù có hơi đáng giận, nhưng hắn đối với Điệp U cũng là thật lòng, nếu không thì hắn cũng sẽ không vui vẻ chịu đựng sau mỗi lần bị
đánh thành dạng này như vậy.
"Ngươi có ý đồ gì đó với Tiểu Điệp hay không?" Hạng Dũng bỗng nhiên quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy hung quang, giống như nếu Dương Khai dám nói ra một chữ có, hắn sẽ lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
"Ta cũng chỉ mới biết Điệp U cô nương hơn hai tháng nay mà thôi, Điệp U cô nương quốc sắc thiên hương như vậy, ta cũng với không tới a."
"Tốt nhất nên như vậy!" Hạng Dũng hừ hừ: "Nếu ngươi dám có ý đồ với nàng, lão tử nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh."
"Không dám không dám!"
"Cho ngươi một nhiệm vụ!" Hạng Dũng vẻ mặt ngưng trọng, cũng mặc kệ Dương Khai có nguyện ý hay không, hắn tự động phân phó: "Nhìn chằm chằm Tiểu Điệp bên kia cho ta, nếu như có ai dám đến dây dưa nàng, lập tức nói cho ta biết, lão tử đi trừng trị hắn, nghe không?"
Dương Khai im lặng gật đầu.
Hạng Dũng lúc này mới tỏ vẻ hài lòng, đưa tay sờ sờ vết thương trên khuôn mặt, đụng trúng chỗ đau, tê tê một tiếng, cất bước trở về khu vườn của mình.
Đi chưa được mấy bước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ta nhớ còn có một chuyện lần trước ngươi đã nói."
Dương Khai không hiểu: "Nói gì?"
Hạng Dũng nói: "Ngươi lúc trước nói rằng thu nhập của mảnh đất này cùng mảnh đất kia của ngươi đều thuộc về lão tử. Khối phá địa kia của ngươi thật không ra gì, coi như bỏ qua đi. Thế nhưng mảnh đất này của lão tử hàng năm có thể thu vào 20 mai Khai Thiên Đan, về sau nhớ kỹ cho ta."
20 mai? Dương Khai không khỏi trừng mắt, cái này rõ ràng là nói bậy. Diện tích mảnh đất này mặc dù không nhỏ, nhưng Hạng Dũng thường
ngày khuyết thiếu chăm sóc, tập trung tinh thần cua Điệp U, ngoại trừ tiền thưởng đặc biệt hàng năm cho tạp dịch, làm gì còn thu nhập ngoài định mức nào nữa chứ?
20 mai là tuyệt đối không có khả năng, cái này rõ ràng là doạ dẫm.
Vừa rồi Dương Khai còn có hơi kính nể sự si tình của hắn, nhưng bây giờ xem ra, người này quả nhiên có chỗ đáng giận mà.
Hắn cũng lười đi lý luận làm gì, so với thân gia của hắn bây giờ mà nói, 20 mai Khai Thiên Đan thực sự không tính là gì.
Hạng Dũng chân trước mới đi, Điệp U chân sau liền xuất hiện, vẻ mặt áy náy nhìn qua Dương Khai, nói: "Thật có lỗi a Dương Khai tiểu đệ, đã rước lấy phiền phức cho ngươi."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Dương Khai khoát tay áo, cục diện bây giờ đều là do tên Chu Chính kia một tay thúc đẩy, muốn trách cũng chỉ có thể trách Chu Chính.
Hắn hiếu kỳ quay đầu lại: "Hạng Dũng nói rằng ngươi có ân cứu mạng đối với hắn, chuyện này là thật à?"
Điệp U cười khổ: "Cũng không có khoa trương như vậy, bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Hắn năm đó khi vừa tới Hỏa Linh Chi Địa làm tạp dịch, đã từng phạm phải sai lầm, bị trách phạt, suýt nữa đã chết rồi. Ta chỉ là tiện tay cho hắn ăn một viên linh đan chữa thương, hắn có thể còn sống sót là do nội tình của hắn không tệ, không có liên quan nhiều lắm tới ta. Sau đó, hắn liền thành dạng này, sớm biết như vậy, năm đó ta đã không xen vào việc của người khác."
Dương Khai hiểu rõ vuốt cằm nói: "Tiểu Điệp ngươi cũng thật là tốt."
"Kỳ thực bản tính của hắn không xấu, chỉ là tính cách có hơi bá đạo ác liệt một chút." Điệp U thở dài nói: "Hơn nữa đầu óc cũng toàn cơ bắp."
Dương Khai cười nói: "Tiểu Điệp ngươi không cân nhắc qua lần nào sao?"
Điệp U liếc mắt nhìn hắn: "Ít có trêu ghẹo ta!" Nàng quay người lại, đi về phía vườn trái cây của mình, lười nhác nói chuyện với Dương Khai.
Từ sau hôm đó, Hạng Dũng gần như ngày nào cũng đều chạy tới đây một chuyến, sau đó lại bị đánh một trận, nhưng lại vô cùng vui vẻ, Dương Khai cũng chầm chậm quen thuộc với chuyện này.
Có đôi khi bị đánh xong, Hạng Dũng liền đi, có đôi khi sẽ ở lại nói chuyện phiếm với Dương Khai một vài câu, đơn giản chính là tìm hiểu xem trong những ngày hắn không có ở đây, có người nào đi đến quấy rối Điệp U hay không.
Một ngày nọ, khi Dương Khai đang chăm sóc cây ăn quả, lại nghe một tràng xé gió vang lên, ngay sau đó, có một người đáp xuống gần đó.
Hắn còn tưởng rằng lại là Hạng Dũng tới, nên cũng lười quay đầu để ý đến hắn, chỉ lo chăm sóc cây ăn quả. Ai ngờ người tới cũng không đi ngay, Dương Khai hồ nghi quay đầu lại, vừa nhìn, hắn liền ngạc nhiên quay người, chắp tay ôm quyền: "Gặp qua Đỗ đại nhân!"
Lần này người tới thế mà lại không phải là Hạng Dũng, mà là Đỗ Như Phong.
Đỗ Như Phong không còn vẻ băng lãnh cùng cao cao tại thượng trước đó nữa. Giờ phút này vẻ mặt của hắn tràn đầy tiếu ý, làm cho người ta giống như đang tắm trong gió xuân ấm áp: "Ở trên nhìn thấy, cảm thấy giống ngươi, liền đáp xuống nhìn xem, quả nhiên chính là ngươi."
"Đại nhân tìm ta có việc gì à?" Dương Khai hỏi.
"Cũng không phải tìm ngươi, tới tuần tra dược viên mà thôi. Qua ít ngày nữa, Đại quản sự sẽ tới dò xét, cho nên sớm kiểm tra một hai để đến lúc đó không xảy ra sơ suất gì." Đỗ Như Phong giải thích nói.
Dương Khai tỏ vẻ hiểu rõ, hắn chỉ mới tới đây được mấy tháng, nhưng những tin tức nên biết trong Thất Xảo Địa này, hắn đều đã biết gần hết. Bảy chỗ vườn trái cây, mỗi vườn trái cây đều sẽ có một tiểu quản sự giống như Chu Chính, tự mình quản lý khối linh địa của mình, mà phía trên bọn họ, còn có một vị Đại quản sự quản lý toàn bộ vườn trái cây trong Thất Xảo Địa, lệ thuộc trực tiếp Thiên Quân, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thất Xảo Thiên Quân, địa vị không hề kém cạnh Hộ Địa Tôn Giả một chút nào.
"Vậy thì quả thực nên cẩn thận một chút." Dương Khai thuận miệng ứng đối. Hắn cu ̃ng không quen biết Đỗ Như Phong, hắn chỉ xuất lực giúp đối phương thu lấy Xích Tiêu Kim Viêm vào mấy ngày trước mà thôi. Bây giờ đối phương cố ý tới nói chuyện cu ̀ng hắn, cũng không biết là có ý tứ gì.
"Đây là địa phương mới đô ̉i sao?" Tại thời điểm Đỗ Như Phong đang thăm hỏi, hắn còn vô tình hay hữu ý quan sát Tư Thần Đại tướng quân nằm nhoài trên đầu Dương Khai một chút. Lần trước khi nhìn thấy, hắn còn tưởng rằng Dương Khai đắc tội Tư Thần Đại tướng quân, Đại tướng quân đây là đang trừng phạt hắn, ai ngờ Tôn Giả lại nói đây là Đại tướng quân đang biểu hiện sự ưa thích của mình.
Bây giờ khi hắn cẩn thận quan sát một chút, phát hiện quả thực đúng là như vậy. Đại tướng quân nằm ở chỗ đó, nhắm mắt ngủ ngủ, tư thái nhàn nhã, dương dương tự đắc, trong lòng vừa buồn cười lại vừa hiếu kỳ, không biết Dương Khai có điểm nào mà lại khiến cho Đại tướng quân coi trọng như vậy.
"Đúng!" Dương Khai gật gật đầu: "Sau chuyện lần trước, Chu quản sự liền mang ta tới nơi này, giao khu vườn trái cây này cho ta, nói là ý tứ của Đỗ đại nhân."
Đỗ Như Phong nói: "Không sai, là ý tứ của ta, ngươi lập được đại công, tất nhiên nên có ban thưởng, xem ra Chu Chính cũng không hề qua loa, tìm cho ngươi một chỗ tốt như vậy."
Dương Khai nói: " 5000 mai Khai Thiên Đan kia đã là ban thưởng đủ cao, đại nhân lại đổi cho ta một mảnh đất như thế này, đệ tử thật sự là cảm động đến rơi nước mắt."
Đỗ Như Phong khoát khoát tay: "Có công thì tất nhiên là nên thưởng, đây là thứ mà ngươi nên có được."
Thế nhưng ta lại không muốn a! Bây giờ lại còn dính dáng đến tên ngu xuẩn Hạng Dũng này, vô duyên vô cớ đắc tội hắn. Bất quá sau khi thăm dò mấy câu, Dương Khai cũng đã có thể khẳng định, ban thưởng lúc trước đúng là 5000 mai Khai Thiên Đan, Chu Chính cũng không dám cắt xén một chút nào.
"Thế nào?" Đỗ Như Phong bỗng nhiên nhìn qua Dương Khai: "Có hứng thú đi theo ta, tới giúp ta hay không?"
Dương Khai ngạc nhiên: "Đại nhân có ý gì?"
Đỗ Như Phong chắp hai tay sau lưng: "Đi theo ta, liền không còn là tạp dịch, mà là đệ tử của Thất Xảo Địa."
Dương Khai không khỏi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trời cao ném xuống một đĩa bánh, đập cho hắn choáng váng cả đầu.
Tạp dịch của Hỏa Linh Chi Địa có địa vị thấp kém nhất, hằng ngày đều phải làm việc nhiều nhất, có tên tạp dịch nào mà lại không muốn thoát khỏi thân phận này? Nhưng cho tới bây
giờ, chỉ có người tấn thăng Khai Thiên cảnh thì mới có thể được như nguyện, cho nên bọn tạp dịch trong vô số năm qua đều tân tân khổ khổ
tích lũy Khai Thiên Đan trên mảnh đất của mình, sau đó đi phường thị mua sắm tài liệu Khai Thiên, ai ngờ hiện tại lại có chuyện tốt như thế rơi trúng vào đầu của hắn.
Với thân phận và địa vị của Đỗ Như Phong tại Hỏa Linh Chi Địa, nếu hắn đã mở miệng nói như vậy, vậy thì tuyệt đối sẽ không phải là gạt người. Nói một cách khác, chỉ cần Dương Khai đáp ứng, vậy hắn sẽ lập tức có thể thoát khỏi thân phận tạp dịch này, một bước lên trời, trở thành đệ tử của Thất Xảo Địa.
Chuyện này đối với mưu đồ đan phương Khai Thiên Đan của hắn, tuyệt đối là rất có lợi.
Thế nhưng. . . Cũng quá quỷ dị đi! Sự tình lần trước mặc dù hắn cu ̃ng bỏ ra nhiều công sức, nhưng trước đó đã có ban thưởng 5000 Khai Thiên Đan cùng đổi đất, bây giờ Đỗ Như Phong lại đưa lên phần đại lễ này, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ lực lượng hành Mộc của mình bị người nhìn ra rồi? Dương Khai âm thầm cảnh giác.
Dường như nhìn ra sự do dự của hắn, Đỗ Như Phong cười nói: "Đây không phải là ý tứ của Tôn Giả, đây là ý tứ của chính ta. Tôn Giả đã ban thưởng cho ta Xích Tiêu Kim Viêm lần trước thu được, mà ta thì lại nhất định câ ̀n tài liệu tứ phẩm này trong vòng mười năm. Có Xích Tiêu Kim Viêm này, ta sẽ có thể bước ra một bước dài trên con đường tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm, cho nên ngươi có thể lý giải được tầm quan trọng của Xích Tiêu Kim Viêm kia đối với ta rồi chứ?" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bất quá ngươi cũng yên tâm, mặc dù Tôn Giả không nói gì, nhưng nếu ta đã nhấc lên việc này, tất nhiên là có điểm nắm chắc thuyết phục được Tôn Giả tẩy đi thân phận lao công của ngươi."