Chương 3867: Nhã Nhặn Từ Chối
"Ta từ trước đến nay vẫn là người mà người khác cho ta một cốc nước, ta sẽ lấy cả dòng sông để báo đáp. Xích Tiêu Kim Viêm kia vô
cùng quan trọng đối với ta, nên ta đương nhiên sẽ không quên sự vất vả của ngươi." Đỗ Như Phong cười cười nhìn qua Dương Khai: "Thế nào, có hứng thú đi theo ta hay không? Chuyện khác ta không dám nói, nhưng ta vẫn có điểm nắm chắc giúp ngươi tấn thăng Khai Thiên tam phẩm trong vòng 300 năm."
Dương Khai hoảng sợ nói: "Khai Thiên Tam phẩm!"
Khai Thiên Tam phẩm, có thể nói là sự mong mỏi lớn nhất của bọn tạp dịch, nhưng cho đến tận bây giờ, vẫn không có tên tạp dịch nào co ́ thể thành công đạt được. Dù sao thì việc cô đọng lực lượng cũng cần quá nhiều tài liệu, mỗi một phần đều có giá trị không nhỏ, bọn tạp dịch căn bản là tích lũy không đủ Khai Thiên Đan. Đương nhiên, mục tiêu của Dương Khai khẳng định không chỉ là Khai Thiên tam phẩm, nhưng hắn thân là một tên tạp dịch, giờ phút này tất nhiên là nên có phản ứng của một tên tạp dịch mới đúng.
Đỗ Như Phong vuốt cằm nói: "Ta biết ngươi khí vận tại thân, ngưng tụ lực lượng hành Mộc trên cả tứ phẩm, nhưng ngươi phải biết, đó bất quá chỉ là may mắn nhất thời. Dù ngươi có lực lượng hành Mộc trên cả tứ phẩm, nhưng nếu như ngươi không có các tài liệu phẩm cao cấp khác, vậy thì tiền đồ ngày sau cũng chỉ có hạn mà thôi."
"Ta minh bạch." Dương Khai gật đầu đáp.
"Ngươi hiểu được là tốt nhất, chỉ sợ ngươi cảm thấy điểm xuất phát của mình quá tốt, hy vọng quá cao, kết quả là lại là chẳng làm nên trò trống gì."
"Đa tạ đại nhân hậu ái." Dương Khai chắp tay ôm quyền: "Bất quá đệ tử cảm thấy mình tạm thời ở lại làm việc trong vườn trái cây sẽ càng tốt hơn một chút."
"Vì sao?" Đỗ Như Phong có hơi ngạc nhiên, giống như không nghĩ tới việc Dương Khai thế mà không chấp nhận lời đề nghị của hắn, dù sao đây cũng là dụ hoặc không thể cự tuyệt được đối với bất kỳ một tên tạp dịch nào.
"Đệ tử mới đến Hỏa Linh Chi Địa được ba tháng, mặc dù lập được công lao, nhưng cũng đã nhận được ban thưởng. Nếu như lại được trọng thưởng, e rằng nếu như để cho những tạp dịch khác biết, sẽ phàn nàn đại nhân làm việc bất công. Đến lúc đó lòng người bất ổn, sự tình chăm sóc vườn trái cây sợ là cũng sẽ có điểm chậm trễ."
"Ai dám?" Đỗ Như Phong cười lạnh một tiếng.
Dương Khai nói: "Bên ngoài không dám, nhưng bên trong thì không biết được."
Đỗ Như Phong trầm ngâm một trận, gật đầu nói: "Ngươi nói tiếp."
"Thứ hai, đệ tử muốn tôi luyện nhiều thêm một chút trong vườn trái cây này, đợi ngày sau khi thời cơ chín muồi thì sẽ đi đầu nhập đại nhân. Đến lúc đó người ngoài cũng sẽ không nói thêm được gì, đệ tử cũng có thể giúp đỡ đại nhân nhiều hơn. Chứ không phải giống như bây giờ, nếu như đệ tử đầu nhập thì cũng chỉ có thể chờ đợi sự che chở dưới cánh chim của đại nhân, sẽ chẳng làm nên trò trống gì."
Đỗ Như Phong mỉm cười nhìn qua Dương Khai: "Phần tâm tư này thật khó có được, đã như vậy thì liền thôi, chừng nào ngươi suy nghĩ thông suốt, tùy thời có thể đến tìm ta."
"Tạ đại nhân hậu ái."
Miễn cưỡng nói với Dương Khai thêm vài câu, sau đó Đỗ Như Phong lại tiếp tục đi tuần tra vườn trái cây. Nhìn theo phương hướng hắn rời đi, Dương Khai nhíu mày không thôi. Việc này khiến hắn cảm thấy cực kỳ cổ quái, Đỗ Như Phong ưu ái mình một cách khó hiểu như vậy, tuyệt đối không phải là do tâm huyết dâng trào. Hắn sở dĩ cự tuyệt, một là vì có nghi ngờ trong lòng, hai là bởi vì Tư Thần Đại tướng quân.
Hắn vừa mới mở được một con đường phát tài, mỗi tháng lấy được mấy ngàn Khai Thiên Đan tới tay, vậy thì vô duyên vô cớ chạy theo Đỗ Như Phong để làm gì. Nếu như hắn thật sự đi qua, vậy thì con đường tài lộ này khẳng định là cũng sẽ gãy mất. Đỗ Như Phong cam đoan giúp hắn tấn thăng Khai Thiên tam phẩm trong vòng 300 năm, trong khi giá trị của những tài
liệu mà quá trình Khai Thiên tam phẩm cần nhiều nhất cũng cỡ 11 vạn Khai Thiên Đan mà
thôi. Con số này, hắn tùy tiện tích lũy mấy năm liền có thể tích lũy xong, nên hắn mới không đếm xỉa đến sự cam đoan kia của Đỗ Như Phong.
Một đoạn thời gian sau lại có vẻ gió im sóng lặng, bất quá Dương Khai lại có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, bầu không khí trong toàn bộ vườn trái cây đều khẩn trương hẳn lên. Có lẽ là bởi vì tên Đại quản sự kia sắp sửa đến đây tuần tra, cho nên bọn tạp dịch đều đàng hoàng đợi ở địa bàn của mình, cẩn thận chăm sóc cây ăn quả, sợ đến lúc đó sẽ xuất hiện sai sót gì đó. Ngay cả tên gia hỏa Hạng Dũng kia cũng không dám tự tiện rời khỏi phần đất một mẫu ba kia của hắn, đoán chừng là đã bị Chu Chính hạ mệnh lệnh gì đó.
Đến đúng giờ, vườn trái cây phát động cấm chế, tất cả mọi người đều bị buộc rời khỏi cấm chế.
Dương Khai ngựa không dừng vó, trực tiếp trở về Tạp Dịch phòng. Chỉ trong chốc lát, lão Phương cùng Điệp U liền chạy đến, cả bọn cùng nhau nhanh chóng đi đến phường thị.
Lại bận rộn một trận trong phường thị, thu đủ số côn trùng trong sáu linh địa khác, đợi đến khi đêm xuống, trong căn phòng nhỏ của Dương Khai, tình cảnh giống như tháng trước diễn ra, ba người bắt đầu phân chia tang vật.
Bất quá thu hoạch lần này lại nhiều hơn lần trước nhiều. Lần trước mấy người đại diện cho những linh địa kia có điểm nghi ngờ trong lòng, không dám thu mua quá nhiều trong một lần. Ngoại trừ Vu Tuyết Bình quyết đoán mười phần kia ra, những người khác cũng chỉ thu mua tối đa là hơn sáu trăm côn trùng mà thôi.
Thế nhưng sau khi được hưởng qua một lần ngon ngọt, bọn hắn cũng không chần chờ nữa.
Lần này thu mua được hơn một vạn hai ngàn đầu côn trùng ở các nơi, tính cả tháng này thu mua tại Hỏa Linh Chi Địa, tổng cộng khoảng chừng một vạn năm ngàn con.
Cho Đại tướng quân ăn ròng rã một ngày một đêm, dù khẩu vị của Đại tướng quân đặc biệt cao, nhưng khi nó rời khỏi gian phòng của Dương Khai thì cũng có vẻ như ăn hơi quá no, đi lung la lung lay trên đường, giống như uống rượu say vậy.
Tổng cộng, một tháng này kiếm lợi được gần 1 vạn mai Khai Thiên Đan!
Dựa theo ước định trước đây, lão Phương cùng Điệp U lấy được một phần trong đó, cũng chính là 1000 mai, còn 8000 mai còn lại về tay Dương Khai.
Lão Phương vành mắt đỏ bừng, cũng không phải là do ghen ghét, mà là do kích động. Ngẫm lại mình mấy trăm năm qua tân tân khổ khổ góp nhặt Khai Thiên Đan, thường ngày mỗi khi muốn dùng một viên cũng đều phải tính toán tỉ mỉ, bây giờ lại được lấy tiền ngay tại chỗ, trong lòng không khỏi xúc động, im lặng nghẹn ngào.
Dương Khai cười lớn, đập tay lên bả vai hắn: "Lão Phương ngươi khóc cái gì, lúc này bất quá chỉ là mới bắt đầu, ngày tốt lành còn ở phía sau a."
Lão Phương lau khóe mắt nói: "Ta khóc tiểu tử thúi nhà ngươi vì sao không đến Hỏa Linh Chi Địa sớm mấy trăm năm. Tới sớm một chút, lão
phu cũng không cần phải khổ cực ngưng tụ nhị phẩm như vậy, có khi lão phu sẽ ngưng tụ tứ phẩm, tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm! Đáng tiếc bây giờ mọi chuyện đã được định đoạt, muốn thay đổi cũng không có cơ hội."
"Mấy trăm năm trước ta còn chưa có ra đời đâu!" Dương Khai cười nhạo một tiếng: "Hơn nữa ngươi đang nói mê sảng gì vậy, tài liệu tứ phẩm ở Hỏa Linh Chi Địa bên này khó tìm biết bao nhiêu. Cho dù ngươi tích lũy đủ Khai Thiên Đan thì cũng không có chỗ nào bán cho ngươi, có thê ̉ngưng tụ ra nhị phẩm thì liền thỏa mãn đi."
Lão Phương nghe thấy vậy thì gật đầu: "Nói cũng đúng, thỏa mãn, thỏa mãn a!" Mục tiêu lúc đầu của hắn chính là Khai Thiên nhị phẩm, tân tân khổ khổ góp nhặt Khai Thiên Đan cũng chính là vì mục tiêu này, bây giờ còn có điều gì không vừa lòng nữa chứ?
Điệp U ở một bên cười nói: "Theo thu nhập hiện tại của chúng ta, tích lũy một hai năm liền có thể mua được một phần tài liệu, bất quá. . . vẫn không so được với Dương Khai tiểu đệ a."
"Ai có thể so sánh với hắn." Lão Phương cười khổ một tiếng, trước đó Dương Khai được ban thưởng 5000 mai Khai Thiên Đan, hắn thấy là đã đủ nhiều, ai mà biết thu nhập một tháng của Dương Khai hiện tại lại lên đến 8000 mai.
"Nếu không ta lại phân cho các ngươi nhiều thêm một thành?" Dương Khai nhìn qua bọn hắn.
Điệp U cùng lão Phương liếc nhau, cả hai đều khoát tay nói: "Đừng, đã nói một thành thì chính là một thành, cùng lắm ngày sau khi chúng ta cần dùng Khai Thiên Đan thì đến tìm ngươi mượn cũng được."
"Vậy cũng được!" Dương Khai gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, nếu như bọn tạp dịch mua được tài liệu, muốn cô đọng hấp thu, vậy thì vườn trái cây bên kia làm sao bây giờ? Cũng không thể vừa chăm sóc vừa hấp thu a?"
Điệp U giải thích nói: "Có thể xin bế quan. Muốn con ngựa chạy, cũng phải để cho con ngựa ăn cỏ, Thất Xảo Địa bên này cũng đối xử khá là nhân đạo với tạp dịch."
Lão Phương cũng vuốt cằm nói: "Không sai, nếu ngươi cần hấp thu tài liệu Khai Thiên, vậy thì liền có thể xin đi bế quan. Đương nhiên cũng phải đợi quản sự các nơi điều chỉnh, dù sao cũng không thể để cho quá nhiều người cùng nhau bế quan, nếu không vườn trái cây bên kia cũng sẽ không có ai chăm sóc."
Điệp U nói: "Cho nên việc này còn phải đợi xem quản sự có phê chuẩn hay không, sau khi xin xong, có khả năng phải chờ thêm mười mấy hai mươi năm, thậm chí là càng lâu hơn thì mới đến phiên ngươi. Ta từng xin bế quan một lần, đợi chừng 50 năm a!"
Dương Khai bật cười nói: "Nếu như ta đi xin, vậy thì Chu Chính nhất định là không cho phép."
Lại rảnh rỗi trò chuyện một trận, sau đso ba người ai đi đường nấy, Dương Khai cùng lão Phương lại muốn đi một chuyến đến phường thị. Lần này thu nhập không ít, thừa dịp phường thị bên kia vẫn chưa đóng cửa, bọn họ đang muốn đi tiêu sái một chút.
Điệp U không muốn đi, hai người cũng không có miễn cưỡng nàng, hơn nữa việc uống rượu làm vui này cũng quả thực không thích hợp với nữ nhân.
Chờ đến khi từ phường thị trở về, Dương Khai bỗng đi thẳng đến phòng nhỏ của Điệp U, gõ gõ cửa. Điệp U có hơi ngoài ý muốn, để hắn vào phòng, bưng lên một chén nước trà, hiếu kỳ nói: "Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Dương Khai cười hắc hắc, thần thần bí bí lấy ra một vật từ trong không gian giới chỉ: "Chính là đưa cho ngươi một vật, nhìn xem có thích hay không."
Điệp U sắc mặt hơi đỏ lên, nói: "Ngươi cố ý chạy tới đưa đồ cho ta? Thứ gì?"
"Tự mình nhìn xem." Dương Khai cười hắc hắc, cũng không nói rõ ra.
Điệp U liếc hắn một cái, cúi đầu nhìn lại. Trước mặt nàng đang bày ra một cái hộp đẹp đẽ, cũng không phải là Tinh Mộc Hạp dùng để bắt trùng, mà là một loại khác, nhìn rất quen mắt. Sau đó nàng lập tức nhận ra cái hộp này rốt cuộc là cái gì, chợt ngẩng đầu lên nhìn Dương Khai rồi nói: "Chẳng lẽ ngươi mua đồ ở chỗ kia cho ta sao?"
"Ngươi đoán được?" Dương Khai ngạc nhiên.
Điệp U nói: "Ta ở chỗ này một ngàn năm, cũng từng đi qua chỗ kia mua đồ, ta nhận ra cái hộp này." Nói xong, nàng đem hộp mở ra, một đoàn kỳ vật không ngừng vặn vẹo biến ảo hình dạng, tràn ngập lực lượng hành Kim trong hộp khắc
sâu vào trong tầm mắt của nàng.
"Vô Cấu Kim Lộ!" Điệp U khẽ thở dài một cái: "Quả nhiên là thứ này, sao ngươi lại mua thứ này."
Dương Khai cười nói: "Trước đó đã nói, ngày sau nếu mua được thì sẽ tặng cho ngươi!"
"Đó chẳng qua chỉ là trò đùa! Không được, thứ này quá quý giá, ngươi đem về đi!" Điệp U lắc đầu. Tài liệu tam phẩm trong Khai Thiên điện có giá tới 1 vạn 6 ngàn mai Khai Thiên Đan, nàng mỗi lần đi phường thị, đều chỉ có thể nhìn xem mà thôi, căn bản là không nghĩ tới chuyện có một ngày có thê ̉mua được. Nhưng hiện tại thứ này lại bày ra ở chỗ này, trong lúc nói chuyện, Điệp U khép hộp lại đẩy tới trước mặt Dương Khai.
"Nếu đã tặng cho ngươi, vậy thì ta sẽ không thu hồi lại." Dương Khai lại đem hộp đẩy trở về, nghiêm mặt nói: "Nếu như không có đủ tài lực, vậy thì ta cũng không làm việc này, nếu như đã có đủ Khai Thiên Đan, vậy thì dĩ nhiên là muốn thực hiện lời trước đó đã nói. Hơn nữa, khi ta mới tới Hỏa Linh Chi Địa, ngươi giúp đỡ ta không ít, vật này coi như là tạ lễ."
Thấy Điệp U còn muốn cự tuyệt, Dương Khai liền nói: "Ta đem về cũng vô dụng, cũng không thể trả lại a?"
"Ngươi giữ lại tự mình dùng, ngày sau luôn có thời điểm cần dùng đến."
Dương Khai lắc đầu: "Chí của ta không tại tam phẩm!"
Điệp U có hơi thất thần. . .