Chương 3997: Triệu Tinh Thần
"Làm sao vậy?" Dương Khai thấp giọng hỏi.
Nguyệt Hà trả lời: "Vi tình sở khốn!"
Dương Khai lúc này mới có chút hậu tri hậu giác, quay đầu nhìn một cái, đúng là không thấy Trần Nguyệt! Mạnh Hoành có ý với Trần Nguyệt, chuyện này hắn biết, bây giờ nghe Nguyệt Hà nói như vậy, lập tức minh bạch Mạnh Hoành như vậy hẳn là bởi vì Trần Nguyệt.
Đối với Mạnh Hoành, thời gian Dương Khai tương giao không dài, nhưng có thể biết là người cởi mở hào phóng, duy chỉ có trên chuyện nam nữ có vẻ có chút nội liễm. Mà Trần Nguyệt. . . Dương Khai cảm thất thật khó nói, chẳng qua là cảm thấy cô nương kia có vẻ lòng dạ khá cao, phẩm tính cũng không phải quá ác liệt rõ ràng, đương nhiên, đây cũng là bởi vì chưa tiếp xúc quá nhiều, cụ thể
người ta làm người như thế nào, Dương Khai cũng không dám vọng hạ kết luận. Dù sao biết người biết mặt không biết lòng, thường thường cảm thấy người ta tốt, nhưng lại một bụng ý nghĩ xấu cũng khó nói.
Biết là bởi vì Trần Nguyệt, Dương Khai bật cười nói: "Mạnh huynh đã có ý, chủ động bày tỏ là được, cần gì phải âu sầu như vậy?"
"Không có cơ hội nha." Nguyệt Hà chậc chậc nói: "Bị người hoành đao đoạt ái á!"
Nàng vừa nói vậy, còn đang ngơ ngác ngồi đối diện, mặt Mạnh Hoành hiện lên vẻ đau đớn, nắm lấy bầu rượu trong tay mãnh liệt rót uống.
"Sư huynh, ngươi đừng uống nữa." Một đệ tử Đại Nguyệt châu không thể nhìn được nữa, đưa tay cướp rượu của hắn, tức giận nói: "Nữ nhân kia đã thủy tính dương hoa như vậy, vậy đã không đáng để sư huynh lo nghĩ nữa, cô nương tốt bên ngoài còn nhiều, sư huynh cần gì phải giày vò bản thân như vậy."
Bất đắc dĩ thực lực không bằng Mạnh Hoành, đoạt mấy lần cũng không lấy được, một bầu rượu bị rót hết, tròng mắt Mạnh Hoành đỏ đậm lên.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Dương Khai hồ đồ rồi, gì mà hoành
đao đoạt ái, lại gì mà thủy tính dương hoa, mình bế quan luyện đan mấy tháng này, có vẻ phát sinh một chút chuyện a.
Nguyệt Hà than nhẹ một tiếng, giải thích: "Khoảng thời gian ngươi không có ở đây, bọn hắn quen biết một người, hình như là một tiểu đầu mục Xích Tinh, giúp bọn hắn không ít việc, hai bên đần quen thuộc, vốn cho rằng tên kia làm người trượng nghĩa nhiệt tình, ai ngờ người ta ý không ở trong lời, người ta chính là coi trọng cô nương kia. Cô nương kia. . . Ha ha, nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao nha, trong Thái Khư cảnh này co ́thể có chỗ dựa, ngày sau cũng không cần lo lắng gì."
Tuy chỉ là dăm ba câu, cũng đã đủ Dương Khai nghe hiểu, mà lại từ trong miệng người ngoài cuộc như Nguyệt Hà nói ra những lời này, bình phán hẳn là cũng tương đối công chính. Nếu như Nguyệt Hà không nói sai, Trần Nguyệt hẳn là ôm đùi người ta a.
Nhưng cũng là nhân chi thường tình, chính như Nguyệt Hà nói, trong Thái Khư cảnh này, nếu có thể cũng có một chỗ dựa cũng không tệ, ngày sau làm cái gì cũng đều thuận tiện, mà cảm giác an toàn cũng có thể tăng lên không ít.
Bây giờ Xích Tinh thế lực khổng lồ, chiếm cứ chỗ Tinh Thị này, lấy nơi đây làm căn cơ thu môn đồ khă ́p nơi, cho dù chỉ là một tiểu đầu mục, đó cũng là đối tượng rất nhiều người có thể nịnh nọt.
Không khỏi nghĩ đến trước đó Trần Nguyệt dường như đã từng có mục đích lấy lòng mình. . .
Chuyện nam nữ của người ta mình cũng không thể nhúng tay nhiều, Dương Khai tuy có chút đồng tình với Mạnh Hoành, nhưng thực sự không nên nói nhiều, chỉ có thể khuyên giải nói: "Mạnh huynh, nếu ngươi không bỏ xuống được, bây giờ phấn khởi tiến lên, hẳn là còn không muộn, nếu có thể buông xuống, vậy không nên suy nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi thật tốt một phen, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi đây."
Mạnh Hoành nắm lấy bầu rượu, ngón tay bị nắm đến trắng bệch, miệng giật giật, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Dương Khai nhìn ra, tên này thật sự đã động chân tâm với Trần Nguyệt, kêu hắn buông bỏ đi, hắn sẽ không nỡ, lưu lại nơi này cũng chỉ tăng thêm phiền não.
Nháy mắt ra dấu cho hai đệ tử kia, ra hiệu bọn hắn mang Mạnh Hoành đi về nghỉ.
Nhưng còn không đợi bọn hắn làm gì, Mạnh Hoành bỗng ngẩng đầu, một mặt kích động nhìn ra phía cửa.
Dương Khai quay đầu nhìn lên, phát hiện Trần Nguyệt thình lình đang đứng tại cửa, cùng Mạnh Hoành bốn mắt đối mặt, hơi có chút
xấu hổ co quắp, ánh mắt né tránh.
Mạnh Hoành kích động đứng dậy, miệng đóng mở, một câu "Trần sư muội" còn chưa kịp hô ra, ngoài cửa lại tiến đến một người.
Người đến là một thanh niên mặc áo xanh phong thần tuấn lãng, sắc mặt trắng nõn, dáng tươi cười xán lạn, sau khi tiến vào tiệm liền không chút khách khí mà đưa tay đặt trên eo Trần Nguyệt, thân thiết gần nàng, quay đầu nói: "Đi vào a, sao lại đứng chỗ này?"
Trần Nguyệt thần sắc khó xử càng đậm hơn, người hơi uốn éo.
Thanh niên kia giống như cũng đã nhận ra cái gì, ngẩng đầu trông lại, đối diện là hai tròng mắt xích hồng của Mạnh Hoành, lúc này nhếch miệng cười một tiếng, tay càng nắm chặt lưng Trần Nguyệt hơn, cũng mặc kệ Trần Nguyệt có nguyện ý hay không, mang nàng trực tiếp đi tới.
Nguyệt Hà cầm cùi chỏ thọc nhự Dương Khai một cái, truyền âm nói: "Chính là thằng này, tên là Triệu Tinh Thần, trước đó lúc nói chuyện với ta, ngôn ngữ cũng rất làm càn, không phải thứ gì tốt!"
Dương Khai không để lại dấu vết gật đầu, nhíu mày.
Trước đó nghe nói Mạnh Hoành bị người hoành đao đoạt ái, cũng không nghĩ quá nhiều, chuyện nam nữ, ngươi tình ta nguyện, trên cảm nhận, mặc dù hắn ủng hộ Mạnh Hoành, nhưng nếu Trần
Nguyệt không nhìn trúng Mạnh Hoành, hắn cũng không giúp được gì.
Đối với nữ tử thiếu cảm giác an toàn như Trần Nguyệt vậy, nguyện ý dựa vào cường giả muốn bắt được trái tim của nàng, chỉ có bản thân cường đại mới có thể.
Nhưng hôm nay xem ra, mặc kệ Trần Nguyệt như thế nào, tên Triệu Tinh Thần này cho Dương Khai cảm nhận rất kém cỏi, đã lấy được phương tâm cô nương nhà người ta, thành thành thật thật nói chuyện yêu đương là được, vì sao lại phải đến trước mặt Mạnh Hoành, còn cố ý bày ra dáng vẻ như vậy, cái này giống như là đến thị uy.
Nhìn ra, Triệu Tinh Thần trong Tinh Thị này có vẻ cũng hơi có chút địa vị, tiến vào trong tiệm, rất nhiều võ giả trong đại đường lại đều nhao nhao đứng dậy, chắp tay ôm quyền nói: "Triệu thống lĩnh!"
Tiếng gọi chào liên tiếp, Triệu Tinh Thần hơi mỉm cười, trong mắt đầy vẻ ngạo nhiên, cũng không để ý tới người khác, mà đi thẳng tới bàn của bọn người Dương Khai, mỉm cười nhìn Mạnh Hoành nói: "Mạnh huynh, các ngươi đều ở đây a."
Mạnh Hoành nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chặp Trần Nguyệt, người sau lại là không dám đối mặt, chỉ cúi đầu đứng tại đó.
"Mạnh huynh?" Triệu Tinh Thần lại hô một tiếng, hơi có vẻ băng lãnh.
Mạnh Hoành lúc này mới hoàn hồn, chuyển ánh mắt, gạt ra một tia mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, hữu khí vô lực nói: "Triệu huynh."
Triệu Tinh Thần nói: "Lần này cố ý mang Nguyệt nhi tới nói lời cảm tạ một tiếng với Mạnh huynh, cảm tạ Mạnh huynh đã rất nhiều trông nom với Nguyệt nhi, Nguyệt nhi nói, nếu không phải có Mạnh huynh khi tiến vào Thái Khư cảnh này dốc hết sức che chở, chỉ sợ nàng đã chết, nếu thật như vậy, vậy Triệu mỗ cùng Nguyệt nhi cũng sẽ không quen biết."
Hắn mở miệng là một tiếng Nguyệt nhi, gọi thân mật đến cực điểm, sắc mặt Mạnh Hoành càng ngày càng khó coi.
Triệu Tinh Thần lại như không thấy, nhẹ nhàng đẩy Trần Nguyệt một cái nói: "Nguyệt nhi, không phải ngươi nói muốn chính miệng nói lời cảm tạ với Mạnh huynh sao? Mạnh huynh đang ở chỗ này đây."
Trần Nguyệt bị đẩy đi về phía trước một bước, cúi đầu im ắng.
Mạnh Hoành nhìn hắn, miệng khô khốc đóng mở nhiều lần, lại không nói ra được một lời, hai đệ tử Đại Nguyệt châu ngồi ở bên
cạnh, đều ánh mắt phun lửa nhìn Trần Nguyệt, nhìn như hận không thể thiên đao vạn quả Trần Nguyệt.
Triệu Tinh Thần hai mắt tinh quang lấp lóe, chỉ cười mỉm nhìn qua, như thể người ngoài cuộc vậy.
"Mạnh sư huynh. . ." Thật lâu sau, Trần Nguyệt mới nhẹ nhàng hô một tiếng.
Mạnh Hoành vội tiếp: "Trần sư muội."
Trần Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Thật cảm tạ sư huynh trong khoảng thời gian này chiếu cố, Nguyệt nhi ghi nhớ trong lòng, đội ơn không hết!"
Mạnh Hoành nói: "Méo có gì dou, ngươi ta quen biết nhiều năm như vậy, ta có cơ hội làm chút gì đó cho ngươi, đều chỉ là một ít chuyện vặt vãnh, chỉ là về sau. . . Ta sợ không thể tiếp tục chiếu cố ngươi, sư muội ngươi phải tự bảo trọng thật tốt." Lúc nói lời này, cả người Mạnh Hoành đều run nhè nhẹ.
Trần Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Tinh Thần cười nói: "Mạnh huynh yên tâm, chỉ cần một ngày còn Triệu Tinh Thần ta, định sẽ không để Nguyệt nhi bị ủy khuất, ân, ta tìm cho nàng chỗ ở trong thành, nàng ở đó không có nguy hiểm gì."
Mạnh Hoành gượng cười nói: "Vậy ta an tâm."
Triệu Tinh Thần lại nói: "Mạnh huynh có muốn làm việc dưới tay Triệu mỗ? Bây giờ Xích Tinh đang mở rộng, nhân thủ không đủ, nếu Mạnh huynh có thể đến, cái khác không dám nói, trong vòng ba năm lên chức vị tiểu đội trưởng là nhất định."
Hắn vừa nói vậy, không ít võ giả trong hành lang đều một mặt hâm mộ nhìn sang Mạnh Hoành.
Bây giờ Xích Tinh là đầu ngọn gió, rất nhiều người đều muốn gia nhập, nhưng không phải ai cũng có cơ hội này, bây giờ được Triệu Tinh Thần cam đoan như vậy, trong vòng ba năm là có thể trở thành tiểu đội trưởng, không biết bao nhiêu người động tâm, âm thầm hâm mộ Mạnh Hoành không biết có vận khí cỡ nào, lại được Triệu thống lĩnh coi trọng như vậy.
"Không cần ngươi đến giả nhân giả nghĩa!" Một người đệ tử Đại Nguyệt châu thật sự là không nhìn được nữa, tức giận kêu lên.
Mạnh Hoành là sư huynh bọn hắn, mắt thấy nữ nhân sư huynh thích bị cướp, người hoành đao đoạt ái còn cố ý mang nữ nhân thủy tính dương hoa kia tới diễu võ giương oai, bây giờ lại còn muốn để Mạnh Hoành làm việc dưới tay hắn, đây rõ ràng chính là cố ý nhục nhã Mạnh Hoành, bọn hắn làm sao có thể nhịn?
Nụ cười trên mặt Triệu Tinh Thần lập tức biến thành băng lãnh, quay đầu nhìn lại người kia: "Ngươi nói cái gì?"
Đệ tử kia lập tức trắng bệch mặt, vừa rồi nộ khí xông lên đầu, không cân nhắc quá nhiều, bây giờ kịp phản ứng, tự nhiên rất sợ hãi, mặc kệ nhân phẩm Triệu Tinh Thần có bao nhiêu ác liệt, mặc kệ bọn hắn cỡ nào thống hận Trần Nguyệt mang đến cho Mạnh Hoành bao nhiêu tổn thương, Triệu Tinh Thần là người Xích Tinh, hơn nữa còn là Tiểu thống lĩnh, há là người bọn hắn có thể đắc tội?
Nên bị Triệu Tinh Thần chất vấn lại, đệ tử kia không dám nói gì thêm.
Mạnh Hoành cũng giật mình, đừng nhìn Triệu Tinh Thần xưng huynh gọi đệ với hắn, nhưng kỳ thật quan hệ hai người còn chưa tốt đến mức đó, giờ sư đệ nhà mình lại nói không lựa lời, cũng chỉ có thể bồi lễ nói: "Triệu huynh bớt giận bớt giận, tên khốn này uống nhiều rượu nói mê sảng, Triệu huynh đừng để trong lòng."
Triệu Tinh Thần cười lạnh: "Mạnh huynh, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy được, có mấy lời nói lung tung ra ngoài là sẽ chết người đấy."
Thấy hắn còn chưa có ý buông tha, Mạnh Hoành vội ôm quyền nói: "Triệu huynh chớ giận, là Mạnh mỗ quản giáo không nghiêm, nhất định giáo huấn lại hắn, cho hắn biết cái gì có thể nói, cái gì không
thể nói."