Chương 4007: Nguyên Từ Sơn
Mạnh Hoành chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, nheng hai con mắt kia xác thực sáng ngời có thần, nhìn Dương Khai, khóe miệng khẽ động lộ ra vẻ mỉm cười: "Trời cao chiếu cố!"
Dương Khai lập tức bình lòng xuống, cũng nở nụ cười: "Mạnh huynh phúc duyên không cạn!"
Cục diện cửu tử nhất sinh, đúng là bị Mạnh Hoành ngạnh sinh đánh ra một đường, mặc dù Dương Khai không biết tám ngày này Mạnh Hoành là thế nào vượt qua, nhưng chỉ riêng thấy trạng thái thời khắc này của hắn cùng tình hình trong mật thất cũng có thể biết, mấy ngày nay Mạnh Hoành nhất định là mấp mé giữa bờ vực sinh tử.
Để hắn phục dụng linh đan hơi điều tức một hồi, Dương Khai mới lặng lẽ đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Gọi hai đệ tử kia đến, Mạnh Hoành tự nói rõ ngọn nguồn với bọn hắn, hai người này một mặt nghĩ mà sợ, một người trách cứ đại sư
huynh lại không nói một lời đã ma ̣o hiểm lớn như vậy, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn gì thì làm sao bây giờ? Một người tức giận bất bình, kêu gào hiện tại muốn đi giết tiện nhân kia, cho đại sư huynh xuất ra ác khí trong lòng.
Cãi nhau một trận, Dương Khai cùng Nguyệt Hà lui ra ngoài, để sư huynh đệ bọn hắn nói chuyện.
Mấy ngày sau đó, trạng thái Mạnh Hoành mỗi ngày như một, giờ hắn có thể bắt đầu ngưng tụ lại đạo ấn, chính là cho hắn cơ hội làm lại, cơ hội ngàn năm một này không phải mỗi người đều có thể có. Mà lần này, Mạnh Hoành đương nhiên sẽ không tùy ý chấp nhận hoàn cảnh, chắc chắn hảo hảo nắm chắc.
Mấy ngày sau, Dương Khai lại đi thăm viếng Mạnh Hoành, hỏi đến hắn dự định sau này.
Mạnh Hoành nói: "Ta phế căn cơ tam phẩm, đương nhiên là khát vọng thành tựu phẩm giai cao hơn, tứ phẩm không trong suy nghĩ, lục phẩm quá mức xa xôi trân quý, mà lại cũng không phải ta có thể tiếp nhận, nếu có thể thành tựu ngũ phẩm Khai Thiên, vậy không uổng công ta đi sinh tử quan một lần."
Dương Khai nghe vậy khẽ gật đầu, ngũ phẩm Khai Thiên, dã vọng này xác thực không tính lớn, đối với đệ tử xuất thân Đại Nguyệt
châu mà nói, nếu là trước kia, ngũ phẩm tuyệt đối là một hy vọng xa vời, bởi bất luận một phần vật liệu ngũ phẩm đều giá trị 150 vạn Khai Thiên Đan, bảy phần tài liệu tối thiểu nhất cũng phải 10 triệu, Đại Nguyệt châu đập nồi bán sắt có lẽ co ́thể gom góp số tiền kia, nhưng không có đường mua cũng là không có chút ý nghĩa nào.
Phải biết, có một hậu thuẫn cường đại như bà chủ, Bạch Thất cũng mới thành tựu ngũ phẩm Khai Thiên mà thôi. Nếu Mạnh Hoành có thể thành tựu ngũ phẩm Khai Thiên, như vậy sinh thời hắn có thể đến thất phẩm, không đến mức cả một đời bị vây ở trung phẩm Khai Thiên, cu ̃ng có cơ hội lãnh hội một chút phong quang của thượng phẩm Khai Thiên.
Mà lại Mạnh Hoành cũng đã nói, vật liệu lục phẩm không phải hắn có thể tiếp nhận. Mạnh Hoành định vị mình là ngũ phẩm, đây cũng là cực hạn tuyệt đại đa số võ giả có thể tiếp nhận, cao hơn, vô luận là nhục thân hay đạo ấn đều không thể tiếp nhận.
"Nếu là ngũ phẩm, ta có thể đưa Mạnh huynh một số thứ!" Vừa nói, Dương Khai lật tay một cái, trên bàn tay lập tức xuất hiện một đoàn quang mang cực nóng, phảng phất trên lòng bàn tay là một mặt trời nhỏ.
Mạnh Hoành thần sắc cứng lại, quát nhẹ: "Thái Dương Chân Hỏa! Đây là. . . Từ trong Thái Dương Chi Tinh kia có được?"
Dương Khai gật đầu nói: "Không sai, chính là từ trong Thái Dương Chi Tinh kia lấy được."
Trong Thái Dương Chi Tinh, Dương Khai không những giành được thi thể Kim Ô, trước đó càng thu hoạch không ít Thái Dương Chân Hỏa, trong đó có tứ phẩm cũng có ngũ phẩm, chỉ là số lượng ngũ phẩm không nhiều, chỉ có ba phần mà thôi, để bên người cũng không có tác dụng gì, nếu Mạnh Hoành cần, Dương Khai cũng sẽ không keo kiệt.
Kinh ngạc nhìn nhìn Thái Dương Chân Hỏa kia, Mạnh Hoành hữu tâm cự tuyệt, nhưng quả thực lại không nỡ.
Trước đó Đại Nguyệt châu cũng nhận được một phần ngũ phẩm Thái Dương Chân Hỏa, chỉ là cũng không để đệ tử nhà mình sử dụng, mà là xuất ra đi đổi vật liệu tứ phẩm, tính ra, trong tương lai không lâu co ́khả năng mang đến cho Đại Nguyệt châu một vị tứ phẩm Khai Thiên, đến lúc đó Đại Nguyệt châu có thể có trung phẩm Khai Thiên, miễn cưỡng có thể trở thành thế lực nhị đẳng.
Nhìn mặt mà nói chuyện, Dương Khai cười nói: "Mạnh huynh tạm nhận lấy trước, coi như là ngươi mượn ta, ngày sau có cơ hội trả lại ta là được."
Hắn kiểu nói này, Mạnh Hoành cũng không lòng vòng khách khí nữa,
lúc này gật đầu nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Mạnh mỗ định sẽ không phụ Dương huynh hảo ý."
Thôi động lực lượng, bọc lấy Thái Dương Chân Hỏa, chỉ một thoáng, sóng nhiệt đập vào mặt, Mạnh Hoành không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt biến hóa.
Lúc trước hắn cô đọng vật liệu tam phẩm, còn thành thạo điêu luyện, bây giờ chợt tiếp xúc ngũ phẩm vật liệu này, mới biết những vật liệu phẩm chất này cao quả nhiên không phải người nào cũng có thể cô đọng, nội tình hơi kém một chút, vô cùng có khả năng bị lực lượng nóng rực này thiêu chết, đâu còn có thể nói chuyện Khai Thiên gì.
m thầm may mắn mình không có mơ tưởng xa vời, chỉ đem mục tiêu tới ngũ phẩm, hiện tại xem ra, quả nhiên là quyết định sáng suốt.
Để Mạnh Hoành luyện hóa Thái Dương Chân Hỏa, ngưng tụ Hỏa hành, lại gọi hai đệ tử kia hộ pháp cho hắn, Dương Khai mới rời đi.
Đi qua một hành lang, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc đang ở bên kia quét lá rụng trong đình viện, nao nao.
Dường như có chỗ phát giác, Trần Nguyệt ngẩng đầu trông lại, bốn mắt đối mặt, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Lục đương gia!"
Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không có ý nói chuyện với nàng, Nguyệt Hà lưu nàng lại, dự định để Mạnh Hoành tự xử lý, chỉ tiếc trước đó Mạnh Hoành luôn trong bế quan, bây giờ lại được Thái Dương Chân Hỏa, chỉ sợ trong thời gian ngắn là không có tâm tư nhi nữ tình trường.
Đang định rời đi, Nguyệt Hà vội vã đi đến: "Quách Tử Ngôn có tin tức, bọn thủ hạ tìm được một tòa Nguyên Từ Sơn."
"Nguyên Từ Sơn?" Dương Khai nhíu mày.
Nguyệt Hà nói: "Trong Nguyên Từ Sơn thai nghén ra Nguyên Từ Thần Thạch, chính là bảo vật ngưng tụ Kim hành."
Dương Khai sáng mắt: "Ở đâu?"
Hắn vừa mới ngưng tụ xong Thổ hành, kế tiếp phải ngưng tụ chính là Kim hành, lúc này Quách Tử Ngôn truyền đến tin tức, quả nhiên là ngủ gật tới đưa gối đầu.
Chỉ là không biết trong Nguyên Từ Sơn kia đến cùng có Nguyên Từ Thần Thạch phía trên thất phẩm hay không.
Nguyệt Hà đưa cho Dương Khai một viên ngọc giản, Dương Khai tiếp nhận, phát hiện đó là một tấm bản đồ, cách nơi đây mâ ́y va ̣n dặm.
Nguyệt Hà lại nói: "Nguyên Từ Sơn không chỉ người của chúng ta
phát hiện, còn có rất nhiều người khác, theo Quách Tử Ngôn nói, đã có người ở bên trong tìm được Nguyên Từ Thần Thạch."
"Mấy phẩm?" Dương Khai hỏi.
"Tam phẩm tứ phẩm ngũ phẩm đều có." Nguyệt Hà giống như biết hắn muốn hỏi thứ gì, lại nói ngay: "Vật liệu trên ngũ phẩm rất thưa thớt, chính là trong Thái Khư cảnh này đều khó mà tìm được, ngươi tốt nhất đừng quá trông cậy vào."
Dương Khai từ chối cho ý kiến: "Ta đi xem thử. Mạnh Hoành đang ngưng tụ Hỏa hành, ngươi ở lại tọa trấn chiếu khán một hai."
"Ta mới không thèm để y ́sống chết của hắn!" Nguyệt Hà nhếch miệng, quay đầu nhìn Trần Nguyệt ở một bên nói: "Giao cho ngươi!"
Trần Nguyệt nháy mắt mấy cái, tay chỉ chính mình nói: "Ta?"
Ngẩng đầu đâu còn thấy bóng dáng Dương Khai cùng Nguyệt Hà, hai người sớm không biết chạy đi đâu rồi.
Ra khỏi phủ đệ, Dương Khai phóng lên tận trời, thoáng phân biệt phương hướng, Nguyệt Hà theo sát phía sau.
Một góc trong Tinh Thị, hai bóng người lẳng lặng đứng, nhìn chăm chú phương hướng Dương Khai cùng Nguyệt Hà rời đi, hai người này một người là nam tử trung niên đầu đội kim quan, người mặc áo mãng bào, thần sắc không giận tự uy, còn có một người hình thể to
mọng mập mạp, mập mạp kia, đương nhiên là Trần Thiên Phì.
Thân là gia chủ Xích Tinh, Trần Thiên Phì trong Tinh Thị này chính là nhân vật dưới một người trên vạn người, giờ đang đứng sau nam tử kia.
"Đó chính là đương gia mới tới?" Nam tử trung niên bỗng mở miệng hỏi.
"Không sai, chính là hắn, Dương Khai." Trần Thiên Phì cung kính đáp, những ngày này tu dưỡng, thân hình hắn lại lần nữa khôi phục vẻ to mọng, lúc này hồng quang đầy mặt, mặt mày tỏa sáng.
Nhìn mặt mà nói chuyện, Trần Thiên Phì cẩn thận từng li từng tí nói: "Đại đương gia chuẩn bị làm thế nào?"
Nam tử trung niên này, đương nhiên là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Đại đương gia Xích Tinh, lúc trước Độc Nương Tử cùng Cam Hoành chết thảm dưới tay Dương Khai, người này cũng không xuất hiện, giờ lại không biết vì sao chạy ra.
"Ngươi muốn làm gì?" Đại đương gia nhàn nhạt hỏi.
Trần Thiên Phì châm chước nói: "Độc Nương Tử cùng Cam Hoành dù sao là bị hắn giết đi, trước đó là hoàn toàn bất đắc dĩ, thừa nhận địa vị gia chủ của hắn, nhưng việc này đã lan truyền ra, nếu không cho bọn thủ hạ một cái công đạo, chỉ sợ ngày sau khó mà phục
chúng a."
"Ngươi muốn giết hắn!" Đại đương gia no ́i.
Trần Thiên Phì nói: "Đại đương gia làm chủ!"
Đại đương gia nói: "Nếu thật theo lời ngươi nói, tiểu tử này có thê ̉ trong thời gian ngắn như vậy giết Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, vậy hắn chính là nhân tài hiếm có, bằng lực lượng bây giờ của Xích Tinh sợ là không giết được hắn."
Trần Thiên Phì giật mình: "Đại đương gia cũng không nắm chắc?" Cái này khiến hắn giật mình không nhỏ, vốn cho rằng Đại đương gia rời núi nhất định sẽ không dễ tha Dương Khai, nếu không, trước đó hắn cùng các đương gia còn lại sao sẽ thỏa hiệp đơn giản như vậy? Nhưng bây giờ nghe ý trong lời Đại đương gia, đúng là không làm gì được Dương Khai này.
Chẳng lẽ thật sự cứ để hắn tu hú chiếm tổ chim khách, lấy vị trí Độc Nương Tử cùng Cam Hoành mà thay vào?
Đại đương gia thản nhiên nói: "Có thê ̉dưới các ngươi liên thủ chém giết Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, người này ở trong Đế Tôn cảnh đã là vô địch, trong Thái Khư cảnh này, bản tọa không làm gì được hắn!"
Trần Thiên Phì không khỏi trợn to mắt, Xích Tinh mặc dù là tổ chức
lỏng lẻo, nhưng Đại đương gia lại là người có lai lịch lớn, nhãn lực cũng độc ác vô cùng, thế mà ngay cả hắn đều nói Dương Khai đã vô địch trong Đế Tôn cảnh?