Chương 4023: Thật Hay Giả
Nửa ngày sau, trong địa động của Nguyên Từ Sơn, hai đạo thân ảnh to lớn vọt ra, Xích Giao một mình một ngựa đi đầu, Địa Long theo sát phía sau, trên cái đầu to lớn của Xích Giao có mười đạo thân ảnh đang đứng.
Sau khi xử lý xong những tên gia hỏa trốn trong địa động, ý đồ sâu xa muốn đục nước béo cò kia, Dương Khai liền trực tiếp rời đi.
Đinh Ất cũng đã sớm rời đi, thần thạch dưới Nguyên Từ Sơn này mặc dù đã bị vơ vét sạch sẽ, nhưng cũng không đại biểu rằng nơi đây không còn Nguyên Từ Thần Thạch. Cả dãy núi Nguyên Từ Sơn liên miên chập trùng, dài hơn ngàn dặm, sớm đã hấp dẫn vô số võ giả đến đây dò xét tìm kiếm.
Mặc dù những thứ chôn sâu dưới lòng đất đã bị vơ vét sạch sẽ, nhưng ngoại trừ những thứ đó ra, cả dãy Nguyên Từ Sơn này khắp nơi đều có cơ duyên. Chỉ có điều phẩm chất của Nguyên Từ Thần Thạch ở bên ngoài khẳng định là không bằng những thứ ở sâu trong
lòng đất.
Đinh Ất dẫn theo mấy trăm người của Đế Thiên phân bố khắp các nơi trong Nguyên Từ Sơn, không chỉ thế, hắn thậm chí còn đưa tin trở về, gọi qua mấy ngàn người còn lại, độc bá dãy núi dài hơn trăm dặm, đào sâu xuống dưới ba thước đất.
Ngự không đáp xuống, Dương Khai khe khẽ thở dài.
Lần này, rốt cuộc vẫn không thể tìm được Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất từ thất phẩm trở lên. Hắn sở dĩ cản đường ăn cướp ở cửa thông đạo, chủ yếu là vì thứ này, đáng tiếc là vẫn không thu hoạch được gì, ngay cả vào sâu trong lòng đất cũng không thể tìm được, tìm kiếm trên mặt đất e rằng cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Nguyệt Hà nhìn mặt mà nói chuyện, biết trong lòng của hắn đang nghĩ gì, liền hé miệng nói: "Lục phẩm không phải rất tốt rồi sao, cưỡng cầu nhiều như vậy để làm gì."
Nàng ta giống như ước gì Dương Khai ngưng tụ lực lượng hành Kim lục phẩm, không thời khắc nào không nhắc đến việc này.
Dương Khai mặc kệ nàng ta, chỉ nhìn qua mấy chục người bay tới từ đằng xa.
Mấy chục người kia đến gần đó, liền cùng nhau chắp tay nói: "Gặp qua Lục đương gia, Thất đương gia!"
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt họ chợt hiện lên vẻ cuồng nhiệt. Dương Khai nghi hoặc nhìn về phía Quách Tử Ngôn.
Quách Tử Ngôn nói: "Lục đương gia, đây là huynh đệ thủ hạ còn lại của ta, bọn hắn trước đó ở cách đây khá xa, cho nên không thể chạy đến. Khi bọn hắn đến thì chúng ta đã ở dưới lòng đất, ti chức liền tự tác chủ trương để bọn hắn lưu lại phía trên."
Sau khi hắn trở thành Lục đương gia của Xích Tinh, Xích Tinh bên kia phân phối hơn trăm người cho hắn. Thật ra trước đó chỉ có hơn 30 người mà thôi, mấy chục người còn lại cho tới giờ này mới tề tựu ở đây.
Không đến trăm người, so với Đế Thiên động một tí là hơn ngàn người, bọn họ thực sự không đáng nhắc tới, bất quá đây cũng là thủ hạ mà Dương Khai hiện tại có được.
"Tình huống phía trên như thế nào?" Quách Tử Ngôn nhìn qua một tên thanh niên trong đó, hỏi.
Tên thanh niên kia ra khỏi hàng, ôm quyền nói: "Hồi Đại thống lĩnh, mấy ngày gần đây, chúng ta cu ̃ng một mực tìm kiếm Nguyên Từ Thần Thạch, bất quá thu hoạch không phải rất lớn, thu hoạch cao nhất cũng chỉ là một khối tam phẩm thần thạch mà thôi."
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy khối Nguyên Từ Thần Thạch tam
phẩm kia ra ngoài.
Quách Tử Ngôn quay đầu nhìn về phía Dương Khai, Dương Khai phất phất tay với hắn.
Quách Tử Ngôn ngầm hiểu, nói: "Tự mình giữ đi." Trong lòng hắn thầm biết Dương Khai thu hoạch gần 20 khối lục phẩm thần thạch, sao lại coi trọng mấy khối đã tam phẩm này cơ chứ.
Thanh niên kia mừng rỡ nói: "Tạ ơn Lục đương gia!" Đồ vật này mặc dù do hắn tìm được, nhưng nếu như Dương Khai khăng khăng thu lại, vậy thì hắn cũng phải chắp tay dâng lên, bây giờ Dương Khai lại bảo hắn giữ lại, hắn tất nhiên là cảm thấy vui vẻ.
Trầm ngâm một trận, Dương Khai nói: "Quách thống lĩnh, ngươi mang các huynh đệ lưu lại nơi này, khi nào có thần thạch phẩm chất cao hiện thế, lập tức đưa tin báo về cho ta!" Hắn rốt cuộc vẫn có hơi chưa muốn từ bỏ ý định, tuy nói tỷ lệ không lớn, nhưng vạn nhất thật sự có người tìm được thần thạch thất phẩm trở lên trên Nguyên Từ Sơn này thì sao.
"Vâng!" Quách Tử Ngôn cung kính gật đầu.
"Vật này ngươi cầm." Dương Khai tiện tay lấy ra một hạt châu đưa cho Quách Tử Ngôn.
Quách Tử Ngôn tiếp nhận, vẻ mặt hồ nghi nói: "Lục đương gia, đây
là. . ."
"Không Linh Châu." Trên tay Dương Khai lại xuất hiện một viên Không Linh Châu: "Hai hạt châu này là một cặp, tự có cảm ứng huyền diệu với nhau, ngươi đừng thu vào không gian giới chỉ, mang theo trên người là được."
Hắn không giải thích quá kỹ càng.
Quách Tử Ngôn tất nhiên là lĩnh mệnh. Hắn quay đầu nhìn quanh một cái, mở miệng nói: "Có điều Lục đương gia, mấy chục người chúng ta mặc dù mạnh hơn đám người tản mạn kia một chút, nhưng nhân số dù sao cũng quá ít đi. Nếu như thật sự tìm được vật gì tốt, phát sinh xung đột với người ngoài, không có ngài tọa trấn, chúng ta e rằng không phải đối thủ của bọn họ."
"Có chuyện gì cứ nói thẳng!" Dương Khai liếc hắn một cái.
Quách Tử Ngôn có hơi ngượng ngùng cười cười, chỉ vào Xích Giao cùng Địa Long ở bên cạnh, nói: "Ti chức muốn xin Lục đương gia lưu lại một trong số bọn chúng, tốt nhất là Địa Long, nếu như gặp phải tình huống không ổn thì còn có thể để nó đào hang, thuận tiện cho chúng ta bỏ chạy."
Dương Khai bật cười nói: "Ngươi cũng tính toán khá lắm, thôi, đều lưu lại cho các ngươi đi."
Quách Tử Ngôn đại hỉ: "Tạ ơn Lục đương gia!" Có hai đầu dị thú này ở đây, hắn liền không cần e ngại gì nữa, trừ phi mấy thế lực lớn kia cùng nhau xuất thủ thì bọn hắn mới cần phải bỏ chạy thôi.
"Ngươi có đi hay không?" Dương Khai quay đầu nhìn qua Nguyệt Hà.
Nguyệt Hà hé miệng yêu kiều cười: "Thiếu gia đi đến đâu, ta tất nhiên sẽ đi đến đó."
Dương Khai liếc mắt, đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, thần niệm khẽ động, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Mấy người của Xích Tinh trợn mắt há hốc mồm, không ai thấy được Dương Khai rốt cuộc đã biến mất như thế nào, hơn nữa trong phạm vi thần niệm cảm giác của bọn họ hiện tại, đâu còn khí tức của Dương Khai nữa.
"Không gian thần thông!" Quách Tử Ngôn tỏ vẻ hâm mộ, có thần thông này trên người, Thái Khư này mặc dù lớn, nhưng không chỗ nào không thể đi.
Người thanh niên trước đó nói chuyện bu lại, bộ dạng lén la lén lút, hạ giọng nói: "Đại thống lĩnh, chúng ta trước đó nghe được một số tin tức không thể tưởng tượng được, cũng không biết là thật hay là giả."
"Các ngươi nghe được gì rồi?" Quách Tử Ngôn liếc mắt nhìn lại.
Thanh niên kia cười hắc hắc nói: "Có người nói vị Lục đương gia này của chúng ta một thương điểm bạo một tên Khai Thiên cảnh? Nghe nói tên Khai Thiên cảnh kia là thủ lĩnh của Huyền Vân xã, tên là Liêu Dật Bạch gì đó, lời đồn vô cùng chân thực a."
Có người cau mày nói: "Đại thống lĩnh, đây chẳng lẽ là do có người muốn thổi phồng Lục đương gia của chúng ta đến chết chăng? Ta cũng nghe nói vị Lục đương gia này của chúng ta rất mạnh, trước đó dùng lực lượng Đế Tôn giết chết hai vị đương gia là Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, cường thế nhập chủ Xích Tinh, có điều một chiêu đánh chết Khai Thiên cảnh, vẫn có hơi không thực tế a."
Quách Tử Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy không thực tế, đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy."
Lời này vừa ra, mấy chục người mới tới kia đều chấn động thần sắc, tên thanh niên kinh ngạc nói: "Đại đương gia, tin tức kia chẳng lẽ là thật sao?"
Quách Tử Ngôn nói: "Lục đương gia thần uy cái thế, bản thống lĩnh tận mắt nhìn thấy, há có thể là giả!"
Một trận âm thanh hít vào một ngụm khí lạnh vang lên, mấy chục người kia đều không dám tin tưởng, thế nhưng Quách Tử Ngôn lại nói chắc như đinh đóng cột, đâu giống như là đang nói giỡn a?
Quách Tử Ngôn bỗng cảm thấy buồn buồn vô cớ: "Bản thống lĩnh tuy là Khai Thiên nhị phẩm, nhưng ở Thái Khư cảnh này, Lục đương gia chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ta."
Thanh niên co giật khóe miệng: "Đại thống lĩnh quá khiêm nhường."
Quách Tử Ngôn chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi chỉ nghe nói sự tình Lục đương gia một thương điểm bạo tên Liêu Dật Bạch kia, lại không biết trước đó vị Lục đương gia kia của chúng ta đã giết cho mấy trăm người của Lôi Quang gà bay chó chạy, ngay cả Biệt Kiếm cũng chết ở dưới tay hắn."
Tất cả mọi người nghe xong thì đều cảm thấy choáng váng, nghiêm túc nhìn qua Quách Tử Ngôn, giống như muốn nhìn ra vẻ đùa giỡn trên khuôn mặt của hắn.
Ngược lại, mười mấy người sau lưng Quách Tử Ngôn bởi vì đã tận mắt chứng kiến trận tranh đấu kia, đến lúc này hồi tưởng lại vẫn cảm thấy may mắn không thôi. Tuy nói lúc ấy Dương Khai có Xích Giao tương trợ, nhưng sau đó mặc dù không có Xích Giao, Lục đương gia cu ̃ng hùng uy không chịu nổi!
Thanh niên kia lắp bắp nói: "Nói như thế, sự tình Lục đương gia cản đường ăn cướp dưới lòng đất, làm cho mấy ngàn người gập lưng cúi đầu cũng là thật ư?"
Đánh với Lôi Quang một trận, bởi vì người nhìn thấy không nhiều, cho nên tin tức truyền đi cũng ít, còn sự tình Dương Khai một thương đánh chết Liêu Dật Bạch, cản đường ăn cướp ở cửa thông đạo dưới lòng đất, đều là những việc hơn nghìn người tận mắt nhìn thấy.
"Vị Lục đương gia của chúng ta này đúng là một nhân vật ghê gớm, có thể đi theo hắn chính là vận khí của chúng ta."
Quách Tử Ngôn nói xong, một tên võ giả ở sau lưng phấn chấn nói: "Hơn nữa hắn còn rất hào phóng, Lục đương gia nói, thu hoạch lần này chỉ cần huynh đệ chúng ta có thể sử dụng, mặc kệ là tứ phẩm ngũ phẩm hay là lục phẩm, cứ mở miệng hỏi hắn, về sau cũng là như thế."
"Ngũ phẩm lục phẩm? Thật hay giả!" Có người không thể tin được, ngũ phẩm trị giá 150 vạn, lục phẩm trị giá 15 triệu, vật như vậy có thể tùy tiện tặng người ư? Vị Lục đương gia này rốt cuộc hào phóng tới mức nào đây.
Quách Tử Ngôn cười khẽ: "Là thật hay là giả , khi quay về thì các ngươi sẽ biết, bất quá ta thấy Lục đương gia hẳn sẽ không nuốt lời."
Hắn vỗ tay một cái, thần sắc hắn nghiêm lại, nói: "Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tranh thủ thời gian làm việc đi, nói không chừng chúng
ta còn có thể tìm được một chút Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất cao."
Sau khi nói xong, Quách Tử Ngôn trực tiếp bước về phía Địa Long, sự tình đào hang, Địa Long là hảo thủ, cho nên bọn hắn nhân số tuy ít, nhưng nếu dùng tốt Địa Long, thu hoạch chưa chắc sẽ kém hơn người ngoài.
. . .
Tinh Thị, trong phủ đệ của Dương Khai, Dương Khai cùng Nguyệt Hà chợt hiện thân trong sương phòng của hắn.
Nguyệt Hà ngơ ngẩn, quay đầu nhìn trái phải một cái, chần chờ nói: "Đây là Tinh Thị?"
Nàng vẫn có chút ấn tượng với gian phòng của Dương Khai. "Đúng vậy." Dương Khai đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyệt Hà theo sát phía sau, thất thanh nói: "Ngươi co ́thê ̉thuấn di đi mấy vạn dặm?"
Nguyên Từ Sơn kia cách nơi này tới mấy vạn dặm, Dương Khai thế mà lại có thể mang nàng từ Nguyên Từ Sơn trở về đây trong vòng chưa tới một khắc. Tuy rằng Nguyệt Hà kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nhịn được mà có hơi chấn kinh.
Không gian thần thông lợi hại như vậy sao? Nếu thật như vậy, vậy trên đời này có ai có thể giết được Dương Khai? Trừ phi phong cấm thiên địa, bằng không hắn thuấn di một cái là mấy vạn dặm, ai cũng đừng hòng đuổi kịp hắn.
"Năng lực của bản tọa đâu phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được!" Dương Khai cười nhạo một câu, cu ̃ng không nói cho nàng ta biết rằng mình lợi dụng tiện ích của Không Linh Châu. Tại thời điểm rời đi, Dương Khai đã để lại một viên Không Linh Châu trong phòng ngủ của mình, tất nhiên là sẽ có thể tới lui tự nhiên.
Nguyệt Hà đau khổ nói: "Vậy vì sao ngươi trước đó không thuấn di đến Nguyên Từ Sơn?"
Lúc bọn họ đi qua đó đã tiêu tốn không ít thời gian.
"Ta chưa từng đi đến Nguyên Từ Sơn, làm sao có thể định vị được." Dương Khai thuận miệng ứng phó nói.
Nguyệt Hà thầm nghĩ cũng phải, địa phương chưa từng qua quả thực không nên tùy ý thuấn di, vạn nhất xảy ra sai lầm gì đó thì đúng là không phải chuyện đùa.
Hai người trong lúc nói chuyện đã đi đến chỗ mật thất, hai tên đệ tử của Đại Nguyệt châu đang đứng trước của mật thất, vẻ mặt lo lắng chờ đợi, sau khi thấy Dương Khai thì lập tức tiến lên đón: "Dương sư
huynh!"
"Tình huống thế nào rồi?" Dương Khai hỏi.
Trước khi hắn đi, Mạnh Hoành đã bắt đầu luyện hóa Thái Dương Chân Hỏa ngũ phẩm, bây giờ đã mấy ngày trôi qua, cũng không biết kết quả như thế nào, là thuận lợi hay không thuận lợi.