Chương 4042: Xương Cứng
Chung Phàn Khai Thiên Ngũ phẩm, nội tình hùng hồn, trước đó khi kiếm trận bị phá, hắn cũng bị thương nặng, chỉ có điều không có nghiêm trọng như Lạc Thanh Vân. Nếu như hắn sớm đào tẩu, vậy thì có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng chẳng biết vì sao hắn lại một mực ở chỗ này, trơ mắt nhìn xem đệ tử của Lôi Quang cùng Kiếm Các trước sau bị tiêu diệt.
Khi Dương Khai đi tới trước mặt hắn, Chung Phàn mới hừ lạnh một tiếng: "Tiểu bối chớ có càn rỡ, ngươi coi trời bằng vung, ra khỏi Thái Khư sẽ là tử kỳ của ngươi!"
Dương Khai nhíu mày, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có điểm ám chỉ, nhưng hắn lại chẳng muốn hỏi nhiều, hừ lạnh nói: "Bổn tọa thích kẻ xưng cứng như ngươi, khi bóp nát mới có ý tứ!"
Nói xong, hắn liền một chưởng đánh ra về phía Chung Phàn. Không chút lưu tình, đuổi tận giết tuyệt!
Chung Phàn thần sắc lạnh nhạt, khi bàn tay to lớn kia chỉ còn cách
mình ba thước, hai mắt của hắn bỗng nhiên bạo phát tinh quang, chỗ mi tâm vỡ ra một đạo khe hở, trong khe hở kia có một đạo khí uẩn lưu chuyển, một đạo kiếm khí ngang trời liền từ đó chém ra.
Trong giây phút sinh tử tồn vong này, hắn bất ngờ thúc dục lực lượng đạo ấn của mình, phóng đạo ấn ra ngoài để ngăn địch, cũng giống như lúc trước khi còn ở Tinh Giới, Dương Khai cũng đã đập nồi dìm thuyền như thế trong trận chiến với Đại Ma Thần.
Đạo ấn đối với võ giả cũng giống như là nội đan đối với Yêu thú, tích chứa tinh khí thần cả người cùng với cảm ngộ về đạo của bản thân, sẽ không dễ gì vận dụng ra, nhưng khi phóng xuất ra ngoài thì lại mang theo uy năng kinh thiên. Thứ này không gì mạnh bằng, phong hiểm cũng cực lớn, vạn nhất đạo ấn bị hao tổn, vậy thì người phóng xuất chỉ có một kết cục là thân tử đạo tiêu.
Nếu không bị bức đến tuyệt cảnh thì không có ai làm như vậy.
Ngay cả Yêu thú cũng sẽ không dễ dàng phóng xuất ra nội đan của mình.
Chung Phàn cũng là bị ép phải làm như vậy, Dương Khai ngưng tụ Pháp Tướng Kim Ô đúc nhật, lại cầm đại sát khí như Nguyên Từ Thần Hồ trên tay, hắn ngoại trừ chiêu thức này ra, đúng là không còn thứ khác để trông cậy vào.
Liều chết đánh cược một lần, thành bại phải xem thiên ý!
Cả đời tu kiếm, chủ công sát phạt, đạo ấn kia bất ngờ hóa thành một thanh tiểu kiếm dài ba thốn, phía trên có lực lượng m Dương Ngũ Hành lưu chuyển, sắc bén bức người, trông có vẻ vô kiên bất tồi.
"Nếu sớm biết trước thì sao ngươi lại làm như vậy!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra trảo lấy tiểu kiếm do đạo ấn biến thành kia vào trong tay.
Bất quá hắn rất nhanh liền nhíu mày, khi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo kiếm mang sáng chói thoát ra khỏi lòng bàn tay của mình, đâm thẳng về phía cái trán của mình.
Hắn rốt cuộc vẫn là đã xem thường lực lượng của một vị Khai Thiên Ngũ phẩm liều chết đánh cược một lần, ngay cả thân thể Long Hóa cường hoành của hắn cũng không có cách nào ngăn cản uy năng của thanh tiểu kiếm do đạo ấn biến ra này. Bàn tay hắn bị sinh sinh đâm ra một lỗ máu, kiếm khí không ngừng lưu chuyển trong vết thương kia.
Mạnh mẽ hít vào một hơi, cả người hắn giống như bành trướng thêm một vòng, chỗ ngực bụng bỗng nhiên phình lên. Dương Khai chợt thở ra một hơi, từ trong miệng phun ra Kim Ô Chân Hỏa, đốt cháy đạo tiểu kiếm kia.
Liệt Diễm hừng hực đốt cho hư không phải vặn vẹo đi.
Phóng mắt nhìn lại, thanh tiểu kiếm ba thốn kia phảng phất như một đầu Tiểu Ngư ngược dòng mà lên, nhưng lại bị Kim Ô Chân Hỏa không ngừng cọ rửa.
Chung Phàn giật giật khóe mắt, quát lớn một tiếng, toàn lực thúc dục lực lượng trong đạo ấn của mình, muốn một kích chém chết Dương Khai ở chỗ này!
Một chút từng chút một, tiểu kiếm đạo ấn không ngừng tiến về phía trán của Dương Khai, tốc độ cực kỳ chậm chạp, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được uy hiếp tử vong vô cùng sâu sắc.
Thế nhưng Dương Khai lại bất động không sợ, phun ra Kim Ô Chân Hỏa liên miên bất tuyệt.
Hào quang trên tiểu không ngừng tỏa sáng, kịch liệt lay động.
Khoảng mười giây sau, khi ba thốn tiểu kiếm này đã đến chạm đến đỉnh đầu Dương Khai, nó rốt cuộc duy trì không được nữa, ầm ầm sụp đổ vỡ nát ra.
Chung Phàn phun ra một ngụm tiên huyết nóng hổi, khí tức cả người đột nhiên hạ xuống, thân thể vốn to lớn của hắn trong nháy mắt này giống như bị rút đi tinh khí thần, liền biến thành da bọc xương.
Gió thổi đến, từng sợi tóc một phiêu đãng rơi xuống. Đạo ấn bị hủy, một thân tu vi của Chung Phàn tẫn phế!
Bên trong Tinh thị, nội tâm của vô số người chấn động một trận, rất nhiều Khai Thiên cảnh không khỏi dâng lên một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Mặc dù đã sớm nghe tới việc một khi đạo ấn bị hủy, võ giả sẽ lập tức thân vẫn đạo tiêu, nhưng chín thành chín người ở đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, nhìn thấy biến hóa trước sau của Chung Phàn mà giật mình.
Dương Khai bước ra một bước, phiêu nhiên lướt qua bên người Chung Phàn.
Đối với một người nhất định phải chết, Dương Khai cũng không có hứng thú tiếp tục ra tay nữa.
Hai bước ba bước, hắn đi tới trước mặt Lư Tuyết, duỗi tay tóm lấy cổ áo của nàng ta, hờ hững nhìn xuống: "Tổng đàn của Kiếm Các ở nơi nào?"
Ở sau lưng hắn, sau khi Chung Phàn nghe được câu này, cái đầu cúi xuống thật sâu, khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Khóe miệng Lư Tuyết không ngừng tuôn ra máu tươi, không ngừng sôi trào, xen lẫn với mảnh vỡ nội tạng, da thịt cả người đỏ bừng một cách không bình thường, phảng phất như một con cua bị nấu chín
vậy.
Nàng ta trước khi khai chiến đã bị Dương Khai gieo xuống Kim Ô Chân Hỏa nên không hề tham dự vào một hồi đại chiến sau đó. Trước đó còn có Chung Phàn trợ giúp nàng trấn áp kiếp nạn trong cơ thể, Chung Phàn vừa đi, nàng bằng vào lực lượng của bản thân căn bản là không có cách nào ngăn cản Kim Ô Chân Hỏa, chỉ có thể ngồi tại chỗ đau khổ chèo chống, chậm rãi chờ chết.
Cũng may nội tình của Khai Thiên Tứ phẩm cũng không phải quá kém, thời gian chiến đấu giữa Dương Khai và Kiếm Các Lôi Quang cũng không dài, nên cho tới thời khắc này, nàng vẫn chưa chết, nhưng bất quá cũng chỉ còn lại một nửa cái mạng mà thôi.
Nếu như mặc kệ nàng ta, vậy thì không đầy năm phút nữa, nàng ta nhất định sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Nhìn thấy Dương Khai tiến về phía mình, thân thể mềm mại của Lư Tuyết kịch liệt run rẩy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ có một ngày phải e ngại một tên Đế Tôn cảnh như thế!
Ở bên ngoài Thái Khư, loại tồn tại như Đế Tôn cảnh làm sao tiến vào trong pháp nhãn của nàng được? Đó là loại tồn tại mà ngay cả khi nàng liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn thấy.
Thế nhưng vào thời điểm hiện tại, việc làm của tên Đế Tôn cảnh
Dương Khai này lại làm cho nàng cảm thấy rung động sâu sắc, một người đại phá kiếm trận Kiếm Các, một người diệt sạch Lôi Quang, hành động vĩ đại như thế, người phương nào có thể địch lại được?
Giờ phút này nàng như một con gà con bị Dương Khai xách ở trong tay, cơ thể sợ hãi lạnh run, nội tâm bị bao phủ một tầng bóng mờ, ngay cả hào quang của đạo ấn cũng ảm đạm đi không ít.
Người trước mắt này đã trở thành tâm ma của nàng.
Cho dù có thể còn sống rời khỏi Thái Khư cảnh, ngày sau nếu như gặp phải Dương Khai ở bên ngoài, e rằng nàng cũng không thể sinh ra ý niệm đối địch với hắn ở trong đầu, trừ phi nàng có thê ̉phá vỡ tầng tâm chướng này thì mới có thể đạt được tân sinh.
Nghe thấy câu hỏi của Dương Khai, Lư Tuyết sao còn không biết hắn muốn làm gì? Đây là muốn đi bình định tổng đàn của Kiếm Các a.
Hắn có thể làm được sao? Nghi vấn hiện lên trong lòng, sau đó Lư Tuyết liền cho ra một đáp án khẳng định. Kiếm Các lần này chỉ xuất ra ba trăm người, tính ra chỉ xuất động một lượng nhỏ nhân thủ mà thôi, tổng đàn bên kia còn gần ngàn đệ tử, hai vị Trung phẩm Khai Thiên, hơn nữa còn có một vị cường giả Lục phẩm như Các chủ.
Nếu xét theo thủ đoạn mà Dương Khai bày ra vừa rồi, vậy thì Kiếm Các căn bản là ngăn cản không nổi.
Những thứ khác không nói tới, chỉ tính riêng Nguyên Từ Thần Hồ kia thôi cũng đã khắc chế Kiếm Các gắt gao. Kiếm Các sở dĩ có thể một mực đàn áp trên đầu trên cổ Lôi Quang cùng Xích Tinh chính là nhờ vào kiếm trận.
Nguyên Từ Thần Quang vừa ra, các đệ tử Kiếm Các làm sao có thể kết trận được? Đến lúc đó nằm bè bảy mảng, không có uy năng của kiếm trận, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Dương Khai.
Ngoại trừ Các chủ đại khái co ́thê ̉miễn cưỡng chống lại người này ra, những người khác đừng mơ tưởng còn sống sót dưới tay hắn.
Nhìn qua tên nam nhân bình thường nhưng lại giống như Địa Ngục Ác Ma trước mắt này, Lư Tuyết đúng là sợ hãi nói không nên lời.
"Mang ta đi, tha ngươi không chết!" Dương Khai nói xong, liền duỗi ra bàn tay còn lại vỗ vào phần bụng của Lư Tuyết. Tâm niệm vừa động, Kim Ô Chân Hỏa xâm nhập vào trong cơ thể Lư Tuyết làm cho nàng sống không bằng chết, một mực khu trừ không được, liền trực tiếp bị thu hồi trở lại.
Lư Tuyết nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mặc dù nguyên khí đại thương, nhưng trong cơ thể đã không còn Kim Ô Chân Hỏa, ít nhất không cần phải lo lắng đến tính mạng nữa, sau này chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, rồi cũng sẽ có một ngày khôi phục lại được.
"Ngươi dám nói nữa chữ không, ta sẽ đưa ngươi đi gặp đồng bạn của ngươi ngay lập tức!" Đợi thật lâu mà không nhận được hồi đáp của Lư Tuyết, Dương Khai hơi tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Ta mang ngươi đi." Lư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai ừ một tiếng, dắt theo Lư Tuyết phóng lên trời, hóa thành một đạo lưu quang chỉ trong chớp mắt, rồi biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Vừa nãy khi hắn đối thoại với Lư Tuyết cũng không tận lực áp chế âm thanh, gò đất kia cũng không cách Tinh thị quá xa, phàm là người hơi có thực lực trong Tinh thị thì đều có thể nghe được rõ ràng.
Dương Khai cứ rời đi như vậy, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ. Đây là muốn đi đuổi tận giết tuyệt sao?
Kiếm Các lần này tử thương ba trăm đệ tử, ngay cả trung phẩm Khai Thiên cũng bỏ mình hai vị, đây vốn là nguyên khí đại thương rồi, Dương Khai vậy mà vẫn muốn đi lật tổng đàn của người ta, đây là người hung tàn bực nào cơ chứ.
Hơn nữa, hắn vừa rồi mới kinh qua một hồi đại chiến, ngay cả Thần Thông Pháp Tướng kia cũng đã bị đánh tan rồi, chẳng lẽ thật sự không cần nghỉ ngơi thật tốt một lát để khôi phục lại ư?
Nguyệt Hà không khỏi tỏ ra lo lắng, bất quá giờ phút này muốn đuổi theo thì đã không còn kịp nữa rồi. Dương Khai sở hữu Không Gian pháp tắc trên người, bằng vào thực lực của nàng, căn bản là đuổi không kịp.
Thiên địa yên tĩnh, chỉ có mùi máu tanh đậm đặc không tiêu tan tràn ngập trong không trung. Ở bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, giống như Tu La Luyện Ngục vậy.
Trong hư không nơi phương xa, một tên Tiểu Bàn Tử ngưng mắt nhìn về phía này, hơi than nhẹ một tiếng: "Nghiệp chướng a!"
Nguyên Từ Thần Hồ kia dù sao cũng được làm ra bởi hắn, nơi này chết thật nhiều người như vậy cũng có một nửa trách nhiệm của hắn.
Sau khi thở dài, bóng người kia liền tiêu tán, chẳng biết là đi đâu.
Trong phủ đệ của Dương Khai, đám người Mạnh Hoành một mực há hốc miệng, ngây ngốc quan sát.
Thân là thủ tịch đệ tử của Đại Nguyệt Châu, tư chất của Mạnh Hoành vốn không tầm thường, trước đó chỉ là vì một mực không có tài nguyên, mới không thể không ngưng tụ tài liệu Tam phẩm, kỳ vọng ngày sau có thể thành tựu Khai Thiên Tam phẩm.
Trong Thái Khư cảnh gặp đại biến, hắn quyết định phá rồi lại lập, ngưng tụ Thái Dương Chân Hỏa Ngũ phẩm. Vốn tưởng rằng ngày sau tiền đồ rộng lớn, một phen hùng tâm tráng chí kích động trong lòng không thôi. Nhưng hiện tại khi thấy được tác phong của Dương Khai thì hắn mới biết, cho dù mình có thể thành tựu Khai Thiên Ngũ phẩm thì e rằng có thúc ngựa cũng đuổi không kịp một phần vạn phong thái của Dương Khai.
Hơi bị đả kích một chút, bất quá nghĩ lại, người ta có bổn sự cơ duyên của người ta, mình cũng có cơ duyên của mình, chỉ cần cố gắng hết sức mình, vậy thì không cần phải so sánh với người ngoài nữa. Trên đời này luôn luôn tồn tại một số gia hỏa nghịch thiên, giống như đại bằng giương cánh bay lên trời a.
Nghĩ được như vậy, ý niệm trong đầu hắn lại đột nhiên trở nên sáng tỏ, tinh thần chấn động.
"Nhàn rỗi không có việc gì, đi quét dọn chiến trường a." Bên người hắn vang lên thanh âm của Nguyệt Hà: "Chết nhiều người như vậy, luôn luôn có một ít thứ tốt."
"Vâng!" Mạnh Hoành vội vàng đáp, dẫn theo hai tên sư đệ của mình bay ra ngoài, ngay cả Trần Nguyệt cũng theo sát phía sau. Nhìn qua bóng lưng Mạnh Hoành, thần sắc của nàng ta có hơi phức tạp.
Ở bên trong Tinh thị, mười người do Quách Tử Ngôn cầm đầu thấy thế, cũng đều gấp gáp xông ra ngoài hỗ trợ. Bọn hắn mặc dù bộ dạng thê thảm, nhưng vào thời khắc này, ai nấy cũng đều hăng hái, cảm thấy tự hào vinh quang.