Chương 4076: Vô Lão Chi Địa Sắp Mở Ra
Dương Khai mèo khen mèo dài đuôi làm cho nàng giận quá thành cười, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người gánh chịu này quả thực đủ xuất chúng. Nàng vô cùng rõ ràng Đại Lang có thực lực như thế nào, phóng tầm mắt khắp cả Thái Khư, người có thể đánh chết Đại Lang, bất quá chỉ có rải rác mấy người.
Hơn nữa đúng như lời Dương Khai nói, hiện tại thời gian còn thừa không còn nhiều, nàng không có thời gian lẫn tinh lực để lại đi bồi dưỡng một người gánh chịu khác.
Lúc trước nàng sở dĩ đồ diệt Tinh Thị mấy vạn người của Kiếm Các, chính là vì muốn tìm được người gánh chịu thích hợp ở nơi đó. Đáng tiếc mấy vạn người kia không có một người nào phù hợp với yêu cầu của nàng, trong cơn nóng giận, Tinh Thị kia đã máu chảy thành sông, mấy vạn người táng thân trong đó.
Dương Khai lấy đạo ấn của bản thân phát thệ làm cho nàng khó lòng tiếp tục cưỡng ép hắn được. Loại lời thề này liên quan tới đạo tâm
của bản thân, một khi lập thệ, về sau sẽ không thể nào phá giải. Nếu nàng thật sự thay hắn cưỡng ép ngưng tụ hành Kim lục phẩm, Dương Khai cho dù không chết thì đạo tâm đạo ấn cũng nhất định sẽ bị hao tổn, đến lúc đó hắn cũng sẽ mất đi tác dụng của mình.
Nhưng bị một tên tiểu bối bắt chẹt như vậy, Chúc Cửu m sao mà không nổi nóng được cơ chứ?
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên, Nguyệt Hà từ phía sau đánh tới, vô vàn ngọc chưởng tỏa ra lực lượng m Dương Ngũ Hành, giống như biến thành một vòng luân hồi chụp về phía Chúc Cửu m.
Chúc Cửu m cũng không quay đầu lại, chỉ hất lên một sợi tóc, sợi tóc dài kia đột nhiên bạo trướng, quất lên trên người Nguyệt Hà.
Nguyệt Hà đẫm máu bay ra, đâm vào trên vách tường, chậm rãi ngã xuống, Lô Tuyết kinh hãi, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng ta dậy.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, ánh mắt âm trầm.
Hắn vốn không rõ ràng vì sao Nguyệt Hà lại muốn trợ trụ vi nghiệt, bất quá sau khi biết được ý đồ của Chúc Cửu m thì liền minh bạch. Nguyệt Hà vốn cũng không hi vọng hắn thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, trước đó nàng ta còn một mực giật dây hắn luyện hóa hành Kim lục phẩm, bất quá Dương Khai lại chưa từng nghe lời nàng ta.
Chúc Cửu m có thủ đoạn cưỡng ép Dương Khai ngưng tụ lục phẩm, đúng hợp với tâm ý của Nguyệt Hà, hơn nữa, nàng cũng là cánh tay không lay chuyển được đùi, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Bất quá vào giờ phút này, chuyện này đã liên quan tới an nguy tính mạng của Dương Khai, cho nên nàng cũng ngồi không yên được nữa. Mặc dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Chúc Cửu m, nhưng nàng ta vẫn cố sống cố chết làm loạn lên.
"Tiện tỳ cũng dám ngỗ nghịch bản cung?" Chúc Cửu m bị Dương Khai làm cho bực tức một bụng vốn không có chỗ phát tiết, Nguyệt Hà đánh lén lần này xem như đưa thân ra trước họng súng.
Mái tóc đen của Chúc Cửu m đột nhiên biến thành những lưỡi dao đâm về phía Nguyệt Hà.
Dương Khai vội vàng nói: "Ngươi dám giết nàng thì ta liền chết cho ngươi xem, ta lấy đạo ấn ra để phát thệ!"
Sợi tóc đang bạo trướng từ cực động biến thành cực tĩnh, ngừng ở trước mặt Nguyệt Hà. Những sợi tóc kia đã đâm vào trong cơ thể Nguyệt Hà, Nguyệt Hà tỏ vẻ kinh dị, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới bị đâm ra vô số vết thương, thậm chí ngay cả thần hồn của bản thân nàng cũng sắp sửa bị nỗi sợ đâm thủng.
Chúc Cửu m nhìn về phía Dương Khai, dung nhan kiều mị dâng lên
một mảnh lửa giận ngút trời: "Ngươi chỉ biết một chiêu này?"
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Chiêu không cần mới, hữu dụng là được, tiền bối có thể thử xem xem ta có lá gan chết ở trước mặt ngươi hay không."
Chúc Cửu m nghiến răng ken két, hận không thể một chưởng chụp chết Dương Khai.
Dương Khai lo lắng nói: "Bản lãnh của ta, tiền bối hẳn là có điểm hiểu biết, cho dù không cô đọng hành Kim thì thế nào? Trong Thái Khư này có ai có thể là địch thủ của ta?" Hắn tỏ vẻ ngạo nghễ nói tiếp: "Đoạt Linh Chi Chiến tới, tiền bối cứ việc chờ tin tức tốt, ta chắc chắn sẽ cướp phần cơ duyên kia về cho tiền bối."
Chúc Cửu m lạnh lùng nói: "Nếu như không giành được thì sao?"
"Mặc cho tiền bối xử trí!" Dương Khai ưỡn ngực một cái,nói: "Ta cũng biết bản lãnh của tiền bối, nếu ngươi thật sự muốn ta chết, vậy thì ta cũng phản kháng không được."
"Coi như ngươi thức thời!" Sắc mặt âm trầm của Chúc Cửu m có điểm hòa hoãn đi, sợi tóc vừa thu lại, Nguyệt Hà lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân trên dưới không ngừng phún huyết, chỉ trong thoáng chốc liền nhuộm thành một cỗ Huyết Hồ Lô.
Lô Tuyết liền vội vàng tiến lên thay nàng định trụ thương thế.
Chúc Cửu m đứng dậy, hất lên ống tay áo bước đi ra ngoài, chỉ còn âm thanh vọng lại: "Nhớ kỹ lời nói của ngươi hiện tại, đến lúc đó nếu như thất bại, ngươi sẽ không chỉ đơn giản là chết thôi đâu."
Nhìn theo thân ảnh rời đi của nàng ta, Dương Khai nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra, hắn biết cửa khó này xem như đã thông qua. Hắn cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, hắn và Từ Chân vẫn luôn có điểm giao lưu, hắn vốn còn định thừa cơ yêu cầu vài điểm chỗ tốt cho mình, nhưng sau khi trải qua chuyện hiện tại, hắn không thể nào đề nghị chỗ tốt được nữa, để tránh chọc giận Chúc Cửu m một lẫn nữa.
Cấm chế trong cơ thể hắn bỗng nhiên biến thành một đạo mạng nhện rời đi theo Chúc Cửu m, một thân lực lượng của hắn bắt đầu ổn định lại.
Dương Khai đứng dậy, bước về phía Nguyệt Hà.
Nguyệt Hà thương thế không nặng, mặc dù nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng bất quá đều là chút vết thương ngoài da mà thôi. Với nội tình Khai Thiên ngũ phẩm của nàng, điều dưỡng hai ba ngày là sẽ có thể khỏi hẳn.
Phát giác ra Dương Khai đang đi tới, Nguyệt Hà không dám ngẩng đầu lên vì cảm thấy hổ thẹn với Dương Khai. Nàng gian khổ bò dậy,
quỳ ở trước mặt Dương Khai, sụp mi thuận nhãn, phảng phất như một tiểu tức phụ bị ủy khuất, khẽ nói: "Xin thiếu gia trách phạt!"
Trong lúc nói chuyện, nước mắt nàng lã chả rơi xuống, trong lòng hối hận không gì sánh được vì đã phối hợp với Chúc Cửu m. Tuy rằng dù nàng không phối hợp thì Dương Khai cũng vô pháp phản
kháng, nhưng nàng vẫn luôn có một loại cảm giác phản bội Dương Khai, điều này làm cho nàng tự trách không thôi.
Dương Khai đưa tay đặt lên trên đầu của nàng, thở dài một tiếng: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"
Hắn nháy mắt ra dấu với Lô Tuyết, bảo nàng chiếu cố Nguyệt Hà kỹ càng, sau đó mới lách mình rời đi.
Đợi cho Dương Khai rời đi, Nguyệt Hà mới tê liệt ngồi xuống đất, nhìn qua Lô Tuyết lẩm bẩm nói: "Ta đã làm sai sao?"
Lô Tuyết nói: "Ngươi có nói rõ điểm lợi và hại khi thành tựu thất phẩm cho đại nhân nghe hay chưa?"
Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu: "Trước đó ta muốn đợi đến lúc rời khỏi nơi này, để một người khác nói cho hắn biết, khuyên can hắn, nhưng hiện tại xem ra, đạo tâm của hắn kiên ổn, người kia sợ là cũng không
khuyên nổi." Một người khác trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ bà chủ.
Lô Tuyết thở dài thườn thượt, biết Nguyệt Hà nói không sai, hắn thà lấy đạo ấn ra phát thệ chứ cũng không muốn ngưng tụ lực lượng lục phẩm, đây là quyết tâm muô ́n thành tựu thất phẩm.
Chỉ là vào thời đại này, ai lại dám tuỳ tiện thành tựu Khai Thiên thất phẩm? Tương lai của vị đại nhân này e rằng sẽ long đong khá nhiều.
Một tháng sau, tin tức về Vô Lão Chi Địa được lan truyền nhanh chóng trong toàn bộ Thái Khư cảnh.
Tin tức này cũng không biết là ai truyền bá ra, làm cho mọi người huyên náo xôn xao, gần như tất cả mọi người đều bàn về việc này.
Vô Lão Chi Địa sắp mở ra, mà Vô Lão Chi Địa kia thì lại là cơ duyên lớn nhất trong toàn bộ Thái Khư. Nơi đó kỳ trân dị bảo vô số kể, tùy tiện lấy được vật gì cũng đều có thể nhất phi trùng thiên, nghe đồn rất nhiều đại năng giả của các động thiên phúc địa đã từng tiến vào Vô Lão Chi Địa, chính là nhờ lấy được cơ duyên trong đó nên mới có được thành tựu hiện tại.
Vô số người rục rịch, vô số người mong mỏi cùng trông mong, mấy tên võ giả ai nấy cũng đều ma quyền sát chưởng, chỉ chờ Vô Lão Chi Địa kia mở ra thì sẽ liền tiến vào bên trong, tìm kiếm tạo hóa của mình.
Dương Khai an tâm bế quan tu hành, từ đó về sau, Chúc Cửu m
cũng không có ép buộc hắn ngưng tụ lực lượng lục phẩm nữa, hơn nữa còn tìm rất nhiều thiên tài địa bảo cho hắn để hắn có thể gia tăng thực lực lên.
Dương Khai cũng không cự tuyệt những thứ này, đều nhận lấy hết thảy, hơn nữa còn phát tài một phen. Dù sao đó cũng là những thứ xuất ra từ hầu bao của Thánh Linh, phẩm chất có thể kém đi đâu được, hơn nữa hành động này của Chúc Cửu m cũng là vì bản thân nàng, nên Dương Khai có thể yên tâm thu hết.
Hắn cũng liên hệ khá nhiều với Từ Chân.
Theo như lời Từ Chân nói, hắn đã thỏa đàm với tên Chu Yếm kia, nếu như có thể thay hắn giành được cơ duyên, dẫn hắn rời khỏi Thái Khư, vậy thì tên Chu Yếm kia sẽ phải thay hắn hộ đạo 500 năm! Những người khác cũng đưa ra nhiều điều kiện tương tự, ký kết khế ước với các đại Thánh Linh, chỉ có điều thời gian hộ đạo có dài có ngắn.
Các Thánh Linh cu ̃ng hi vọng người gánh chịu mà mình lựa chọn sẽ phát huy toàn lực, nên tất nhiên sẽ cho bọn hắn một chút chỗ tốt. Việc hộ đạo cho những người gánh chịu này chính là chỗ tốt lớn nhất, song phương đều có điểm cung, đều có điểm cầu, cũng có thể nói là giao dịch công bằng.
Dương Khai nghe xong liền đỏ mắt, trước đó hắn cũng đã từng quyết
định chuẩn bị hảo hảo nói chuyện với Chúc Cửu m một chút, nhưng sau khi việc lần trước xảy ra, hắn thực sự không tìm thấy cơ hội mở miệng, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Một năm rưỡi sau, vào một ngày nọ, Thái Khư cảnh bỗng nhiên hơi chấn động một chút, ngay sau đó, giữa thiên địa phiêu đãng ra một cỗ dị hương, tất cả mọi người đều tinh thần đại chấn, đều nhịn không được mà đi tìm kiếm nơi phát ra luồng dị hương này.
Rất nhanh, ánh mắt của đông đảo võ giả liền một đạo thất thải hà quang bị ở đường chân trời hấp dẫn.
Hào quang kia cách đám người bên này không biết bao xa, giống như xa tận chân trời, phảng phất như một tấm màn buông xuống chân trời, biến hóa không thôi.
"Đây là. . ." Có người nghi hoặc không hiểu.
"Có dị bảo xuất thế?" Có người tinh thần đại chấn, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.
"Vô Lão Chi Địa muốn mở ra!" Có người một câu nói toạc ra huyền cơ. Trong hơn một năm nay, tin tức liên quan tới Vô Lão Chi Địa đã được lưu truyền khắp các đại cứ điểm của nhân loại, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Hiện tại xuất hiện dị biến như vậy, ngoại trừ
Vô Lão Chi Địa mở ra thì còn có thể là gì?
"Rốt cục đợi đến ngày này, ha ha ha, mỗ gia ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cũng nên đến lúc nhất phi trùng thiên rồi." Có người cười lớn, bay thẳng về nơi dị tượng kia phát ra, ngay sau đó, lít nha lít nhít quang mang từ trong cứ điểm bay lên trên trời, nhao nhao lao tới chỗ Vô Lão Chi Địa kia.
Hàng trăm hàng ngàn người ở khắp nơi chạy tới Vô Lão Chi Địa, chỉ trong nháy mắt, từng chỗ cứ điểm được kinh doanh trong mười mấy năm này liền biến thành vườn không nhà trống.
Trong Xích Tinh Tinh Thị, hơn mười vạn người cũng chớp mắt đi hơn phân nửa, hơn nữa có một chiếc chiến hạm khổng lồ hoành không, bên trên có tiêu chí của Xích Tinh, đó chính là chiến hạm
của Xích Tinh. Đông đảo đệ tử Xích Tinh dưới sự dẫn đầu của mấy vị đương gia, ngồi chiến hạm đi đến Vô Lão Chi Địa.
Trong phủ đệ của Dương Khai, Dương Khai đang bế quan chợt nghe thấy Chúc Cửu m truyền sang: "Tiểu tử xuất quan đi, Vô Lão Chi Địa sắp mở ra!"
Dương Khai mở mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chúc Cửu m nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, một tay nhấc lấy cổ áo của hắn, đằng không bay lên.
Nguyệt Hà phát giác động tĩnh đến đây điều tra, chỉ thấy thân ảnh của hai người biến thành một đạo lưu quang biến mất không thấy đâu nữa.. Nàng liền vội vàng triệu tập đám người Quách Tử Ngôn theo sát phía sau.
Trong một khu rừng rậm, một con trâu già đang phủ phục dưới một gốc đại thụ. Nó bỗng nhiên đứng lên, nhìn theo một phương hướng, miệng chợt phát ra tiếng người, nói: "Bé con, Vô Lão Chi Địa mở, chúng ta nên lên đường."
"Nha." Cố Phán không biết từ chỗ nào xông ra, chợt lách người, ngồi nghiêng trên người lão Ngưu, ấm giọng thì thầm: "Làm phiền Ngưu gia gia."
Lão Ngưu cười nói: "Bám chặt, tuyệt đối đừng để rơi xuống." Bốn vó bước ra, nhanh như điện chớp.
Trong đầm lầy ở một nơi khác, một đầu quái xà thân dài ngàn trượng xuyên toa tiến lên, thân hình kéo dài, tốc độ như gió.
Quái xà sinh ra hai ca ́i đầu, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, lưỡi rắn cuốn một cái, liền có một đầu dị thú ẩn nấp dưới đầm lầy bị nó cuốn vào trong miệng, nuốt vào bụng.
Trên cái đầu bên trái của quái xà, Khúc Hoa Thường đưa tay nâng trán, vẻ mặt ưu sầu: "Tiền bối, chúng ta không thể chia ra đi được sao? Không thì ngươi đi đến Vô Lão Chi Địa bên kia trước rồi chờ ta đến sau được không?"