Chương 4115: Tiên Thiên Quả Thụ Xuất Thế
Lời này của Dương Khai cũng không phải hư tình giả ý, Thế Giới Quả trân quý, nhưng hắn bây giờ đã lấy được không ít, Thế Giới Quả hạ phẩm chừng 13 mai, trung phẩm cũng có hai mai, không cần thiết ham muốn đồ vật của Mạnh Hoành.
Mạnh Hoành lắc đầu: "Ba sư huynh đệ chúng ta đã nhận được sự che chở của Dương huynh trong Thái Khư cảnh, nếu không có Dương huynh, ba sư huynh đệ chúng ta e rằng sớm đã dữ nhiều lành ít. Dương huynh lại cho ta mượn rất nhiều bảo vật, giúp cho chúng ta ngưng tụ lực lượng Khai Thiên. Nếu không có Dương huynh, Mạnh mỗ sao có thể có được thành tựu hiện tại? Trên người Mạnh mỗ không còn gì nữa, chỉ có thể lấy ra mai trái cây này, huống hồ, trái cây này là nhờ hồng phúc của ngươi mới có thể đắc thủ, kính xin Dương huynh chớ có chối từ, nếu không Mạnh mỗ ngày sau thật sự không có mặt mũi nào gặp người khác."
Nhìn thấy Dương Khai còn muốn nói tiếp gì đó, Mạnh Hoành tức
giận nói: "Dương huynh, ngươi lại như chối từ, đó chính là xem thường Mạnh Hoành ta, Thế Giới Quả này. . . Ta không cần cũng được!"
Nói xong, hắn liền tiện tay ne ́m Thế Giới Quả kia lên trên núi. Tất cả mọi người ở gần đó đều kinh hô không thôi.
Dương Khai đưa tay chộp về mai trái cây kia, có hơi không biết nói gì, đáp: "Mạnh huynh có hảo ý, ta liền không khách khí, trái cây này ta thu trước, sau này nếu như Mạnh huynh cần thì cứ tới tìm ta để lấy."
Lời tuy nói như vậy, nhưng Dương Khai cũng biết, Mạnh Hoành hiện tại bày tỏ thái độ như thế, mai trái cây này hắn chắc chắn sẽ không đòi về nữa.
Quả nhiên, Mạnh Hoành cười to nói: "Mạnh mỗ có lòng tin có thể dựa vào bản lãnh của mình để tấn thăng lục phẩm!"
Mấy chục người ở cạnh đó nhìn thấy hai người đẩy tới đẩy lui một mai Thế Giới Quả trung phẩm giá trị liên thành thì đều có hơi trố mắt. Thứ này ở bên ngoài là một món bảo bối tốt đến mức bị những Khai Thiên cảnh cường đại kia tránh nhau đến phá cả da đầu, nhưng bây giờ lại bị bọn hắn ngươi đẩy ta đẩy, còn kém chút nữa đã bị ném vào trong sương mù.
Một lần nữa thu hồi đám người bên cạnh vào trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.
16 mai Thế Giới Quả có thể nói là một lần thu hoạch lớn, tạm thời không nói tới 13 mai Thế Giới Quả hạ phẩm kia, mặc dù chúng có giá trị, nhưng cũng không phải là quá cao, dù sao nó cũng chỉ có thể trợ giúp hạ phẩm Khai Thiên tấn thăng nhất phẩm, hơn nữa cực hạn còn là tam phẩm, trong khi đó, ba mai trung phẩm này thì lại không giống như thế.
Cực hạn của Trung phẩm Thế Giới Quả là lục phẩm, nói một cách khác, Khai Thiên ngũ phẩm phục dụng thì không còn gì tốt hơn, bảo vật như vậy, đúng là Thiên Cổ khó tìm.
Điều khiến cho Dương Khai cảm thấy hơi tiếc hận chính là lần này không thể đoạt được Thế Giới Quả thượng phẩm. Sau đó, hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi không khỏi bật cười, cảm thấy mình đúng là có hơi tham lam. Từ Chân kia cũng đã nói, Tam Thiên Thế Giới Thụ mặc dù kết xuất Tam Thiên Thế Giới Quả, nhưng đại đa số đều là hạ phẩm, chỉ có một số ít là trung phẩm, về phần thượng phẩm, có thể có, cũng có thể không có, lần này có thể lấy được ba mai trung phẩm đã là nhờ phúc của trời.
Ngoại trừ những Thế Giới Quả bên ngoài này ra, còn có một phần thu hoạch ngoài ý liệu.
Đó chính là một sợi rễ của Thế Giới Thụ, Dương Khai trước đó hóa thân thành rồng, mặt dày mày dạn quấn sợi rễ này quanh hông mình rồi cò kè mặc cả với Thế Giới Thụ, vì vậy đã chọc giận Thụ Lão. Thụ Lão tự đoạn sợi rễ, quất bay hắn xuô ́ng núi, sợi rễ này cũng liền rơi vào trong tay Dương Khai.
Lúc trước hắn tiện tay đem ném vào trong Tiểu Huyền Giới, giờ phút này thần niệm tràn vào Tiểu Huyền Giới điều tra thì liền không nhịn được mà lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy sợi rễ kia đã đâm vào trong lòng Tiểu Huyền Giới đất, biến thành một mầm cây nho nhỏ phấp phới theo gió.
Hắn không khỏi cảm thán, sợi rễ này không hổ là sợi rễ của Thế Giới Thụ, sinh mệnh lực đúng là đủ cường đại, mới qua không bao lâu thì đã một lần nữa khai chi tán diệp.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ Dương Khai rõ ràng cảm giác được, mầm cây nhỏ này phảng phất giống như một cái động không đáy, toàn bộ thiên địa linh khí ở trong Tiểu Huyền Giới đều đang điên cuồng tràn vào trong mầm cây nhỏ này, mà thuận theo quá trình mầm cây nhỏ trưởng thành, pháp tắc của Tiểu Huyền Giới cấp tốc hoàn thiện, thiên địa vững chắc hẳn lên!
Chỉ thấy số lên những sợi rễ của mầm cây nhỏ đã tăng vọt lên hơn
trăm, từng sợi rễ thật nhỏ vẫn đang lan tràn ra bốn phía với tốc độ cực nhanh, rất có xu thế muốn bao trùm toàn bộ Tiểu Huyền Giới.
Dương Khai nhìn mà giật mình trong lòng, yết hầu phát khô!
Nếu như sợi rễ của Thế Giới Thụ có thể làm cho pháp tắc của Tiểu Huyền Giới hoàn thiện, thiên địa trở nên vững chắc, vậy nếu chuyển nó về Tinh Giới thì sẽ như thế nào?
Năm đó Dương Khai vì sự tồn vong của Tinh Giới nên đã hỏi thăm Cự Thần Linh A Đại, A Đại chỉ nói ra ba chữ Thế Giới Thụ. Dương Khai chỉ mới tới thế giới bên ngoài càn khôn này không bao lâu, căn cơ bất ổn, còn chưa kịp cẩn thận tìm hiểu tin tức liên quan tới Thế Giới Thụ.
Trong Vô Lão Chi Địa có Tam Thiên Thế Giới Thụ.
Thế Giới Thụ này có phải là Thế Giới Thụ mà A Đại đã đề cập tới hay không?
Trước đó khi nghe Từ Chân nói về Tam Thiên Thế Giới Thụ, Dương Khai đã từng có một số suy đoán, bây giờ khi nhìn tình huống của mầm cây nhỏ này, hắn đã ẩn ẩn xác nhận điểm này.
A Đại nói Thế Giới Thụ, đúng là có khả năng cao chính là Tam Thiên Thế Giới Thụ!
Nếu thật sự như vậy, vậy thì chuyến đi đến Vô Lão Chi Địa lần này,
thu hoạch lớn nhất không phải là ba gốc thánh dược kia, cũng không phải là 16 mai Thế Giới Quả vừa mới đắc thủ, mà là sợi rễ của Thế Giới Thụ a!
Dương Khai nhịn không được xúc động muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công!
Có điều việc này còn phải chờ hắn trở về Tinh Giới nghiệm chứng thì mới xác định được. Trước đó hắn có mua sắm một phần tinh đồ trong Tinh Thị, hắn cũng đã thử tìm kiếm vị trí của Tinh Giới trong tinh đồ, so sánh với những nơi mình và Trương Nhược Tích cùng nhau đi qua cũng như địa phương thất lạc nhau. Hắn cũng đã có một chút manh mối, bất quá vị trí của Tinh Giới cụ thể nằm ở đâu, còn phải tự mình qua đó điều tra một chút mới được.
Dương Khai hơi trầm ngâm, rốt cuộc lựa chọn không áp chế sự trưởng thành của mầm cây nhỏ kia.
Mầm cây nhỏ trưởng thành mặc dù cần tiêu hao một lượng thiên địa linh khí vô cùng kinh khủng, nhưng những gì Tiểu Huyền Giới nhận được cũng cực kỳ khả quan, vì vậy lợi nhiều hơn hại. Về phần thiên địa linh khí tiêu hao, trong tay Dương Khai có vô số nguyên tinh, chỉ cần đánh vỡ ra là hoàn toàn có thể bổ sung cho Tiểu Huyền Giới.
Bận rộn một trận, rốt cuộc xử trí thỏa đáng, Dương Khai liền thở phào một hơi.
Bây giờ hắn đã chọc giận Tam Thiên Thế Giới Thụ nên không thể kiếm thêm Thế Giới Quả nữa. Vô Lão Chi Địa mở ra nhiều ngày như vậy, đồ vật tốt cùng cơ duyên gì đó đại khái cu ̃ng sớm đã bị người ta tìm thấy hết, việc còn lại bây giờ chính là Đoạt Linh Chi Chiến!
Hắn vốn còn muốn tìm kiếm một phần bảo vật hành Kim thích hợp với mình trong Vô Lão Chi Địa, đáng tiếc một mực không có đầu mối. Lúc trước Chúc Cửu m đã nói với hắn, trong khắp cả Thái Khư cảnh, chỉ có hai nơi địa phương có bảo vật hành Kim Dương Khai cần. Một là Kim Thứu cung, đó là địa bàn của Kim Ngột, Kim Ngột chính là Thánh Linh Kim thuộc tính, lực lượng nội đan hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của Dương Khai. Chỉ cần Kim Ngột xuất thủ tương trợ, Dương Khai ngưng tụ hành Kim thất phẩm là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà gia hỏa Kim Ngột này và Chúc Cửu m là đối thủ một mất một còn, sao có thể đi giúp đỡ người gánh chịu của Chúc Cửu m được? Người gánh chịu mà hắn lựa chọn còn phụng mệnh của nó, ba lần bảy lượt muốn dồn Dương Khai vào chỗ chết, đáng tiếc lại bị Dương Khai chém chết trong Thế Giới Quả.
Địa phương thứ hai chính là Vô Lão Chi Địa. Vô Lão Chi Địa dựng
dục rất nhiều cơ duyên, co ́khả năng tồn tại bảo vật hành Kim mà Dương Khai cần.
Có điều cho tới thời khắc này, Dương Khai vẫn chưa phát hiện ra nó.
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, thiên địa bỗng nhiên hơi chấn động một chút, giồng như có sấm rền lăn qua đại địa, Dương Khai biến sắc, vội vàng thả ra thần niệm để điều tra.
Một lát sau, tình huống giống vậy lại xuất hiện một lần nữa. Lần này Dương Khai tinh tường phát giác được, thiên địa linh khí giống như bị cái gì đó dẫn dắt, cấp tốc hội tụ về một phương.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia, vận đủ ánh mắt để quan sát.
Thiên địa dị động, rõ ràng là có gì đó dị thường xuất hiện, có lẽ là do có trọng bảo gì đó sắp xuất thế!
Trong tầm mắt của hắn, từng đạo quang mang phi thân lên, tụ tập về nơi phía thiên địa linh khí đang hội tụ, đoán chừng bọn hắn cũng có ý nghĩ giống Dương Khai, phát hiện dị thường nên muốn đi tranh thủ trước.
Dương Khai cu ̃ng không do dự quá lâu, phi thân lên, tiến đến vị trí đó.
Trên đường đi, thiên địa chấn động mấy lần, mãi cho đến khi hư ảnh của một gốc cây ăn quả bỗng nhiên hiện ra giữa không trung. Gốc
cây ăn quả này băng điêu ngọc trác, óng ánh long lanh, sáng ngời lộng lẫy, thuận theo việc thiên địa linh khí rót vào, nó không ngừng trở nên ngưng thực.
"Tiên Thiên Quả Thụ!" Dương Khai hai mắt tỏa sáng.
Lúc trước hắn vẫn còn đang suy nghĩ, Tiên Thiên Quả Thụ kia rốt cuộc ẩn thân ở chỗ nào. Mặc dù dưới sự chỉ dẫn của Bồ Bách Hùng, hắn đã tìm được Thụ Lão, nhưng Thụ Lão này cũng không phải là Tiên Thiên Quả Thụ, mà là Tam Thiên Thế Giới Thụ.
Cho tới thời khắc này thì hắn mới minh bạch, Tiên Thiên Quả Thụ này vô tung vô ảnh, căn bản là không có dấu vết để lần theo, chỉ có tại thời điểm đặc thù thì mới hiển lộ mánh khóe.
Chẳng lẽ có ai đó xúc động khí cơ khiến cho Tiên Thiên Quả Thụ này hiển lộ ư? Có lẽ cũng không phải là do có người xúc động, mà là thời cơ đã đến, Tiên Thiên Quả Thụ này tự động hiện thân!
Có điều mặc kệ như thế nào, Tiên Thiên Quả Thụ đã xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn động các phương cướp đoạt. Những người gánh chịu kia đều gánh vác sứ mệnh của Thánh Linh sau lưng mình, thành công thì một bước lên trời, thất bại thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, dưới loại điều kiện tiên quyết này, ai mà dám không dụng tâm cố gắng cơ chứ?
Liền lấy Dương Khai để ví dụ, đám người Nguyệt Hà còn nằm trên tay Chúc Cửu m, muốn Nguyệt Hà các nàng bình an thoát khốn, hắn không thể không đoạt được Tiên Thiên Linh Quả kia.
Lần lượt từng bóng người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới chỗ Tiên Thiên Quả Thụ hiện thân. Đến lúc này, những người gánh chịu được những Thánh Linh kia một mực che giấu, rốt cuộc đã không thể ẩn tàng thân hình được nữa.
Thời gian trôi qua, thuận theo quá trình thôn phệ thiên địa linh khí, Tiên Thiên Quả Thụ kia càng ngày càng trở nên càng ngưng thực.
Hơn một canh giờ về sau, Dương Khai mới chạy tới nơi.
Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đây đã bất ngờ xuất hiện không ít người.
Có người mình biết, có người mình không quen biết, tổng cộng khoảng chừng hơn 30 người.
Từ Chân, Đinh Ất và Hướng Anh cũng bất ngờ hiện diện tại đây, ba tên này trước đó cũng tiến vào trong thế giới quả giống như mình, bất quá mình đi ngõ tắt, ra vào Thế Giới Quả vài chục lần, làm chậm trễ không ít thời gian, bọn hắn có thể đến đây trước thì cũng là chuyện đương nhiên.
Có thể đi ra khỏi thế giới quả, vậy tất nhiên là lấy được một mai Thế
Giới Quả.
Chẳng những bọn hắn, mà Khúc Hoa Thường yêu tinh kia, còn có Cố Phán cũng đã chạy đến. Hai nữ hài tụ tập một chỗ, thấp giọng nói gì đó, khi nhìn thấy Dương Khai thì người trước hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình ngoắc ngoắc Dương Khai: "Dương tiểu ca, bên này!"
Dương Khai mỉm cười, khẽ gật đầu với đám người Từ Chân, sau đó đáp xuống bên cạnh Khúc Hoa Thường.
Đinh Ất ở bên kia thấy thế thì hâm mộ không thôi.
Khúc Hoa Thường là đệ tử m Dương Động Thiên, tu luyện công pháp đặc thù, bản thân cũng là tồn ta ̣i cấp bậc họa thủy, sớm đã khiến cho Đinh Ất nhìn mà thèm thuồng. Hắn có lòng muốn tới âu yếm, nhưng lại không có loại can đảm kia, lo sợ làm cho giai nhân cảm thấy đường đột, bây giờ nhìn người ta nhiệt tình với Dương Khai như vậy, tất nhiên là vừa hâm mộ lại vừa bội phục.
"Khúc sư tỷ, Cố sư muội!" Dương Khai lên tiếng chào.
Khúc Hoa Thường mỉm cười nhìn hắn một chút, xuân sắc tràn lan trong mắt, dáng người uyển chuyển, nói: "Dương tiểu ca, Tiên Thiên Quả Thụ đã xuất thế , lát nữa đánh nhau sẽ có khả năng khiến cho tràng diện hỗn loạn, Dương tiểu ca cần phải bảo vệ ta thật kỹ a."