Chương 4164: Tìm Được
Bốn tháng sau, trước một tòa vực môn to lớn, phong xa đình chỉ
không tiến, vực môn tỏa ra ánh sáng lung linh, cho dù đang ở cách rất xa thì cũng có thể nhìn thấy.
Trong phong xa, Dương Khai nhìn qua vực môn kia, biểu lộ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại bất an.
Tinh Giới rốt cuộc nằm đâu, hắn kỳ thực cũng không rõ lắm. Từ khi mua tấm Càn Khôn Đồ kia, hắn đã một mực tại tìm kiếm, ba vị trí có khả năng tồn tại Tinh Giới, hắn đều nhớ kỹ ở trong lòng.
Trước khi gặp được Hắc Hà, hắn đã tìm kiếm qua một chỗ đại vực, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.
Sau khi thu phục Hắc Hà, đúng vào hai tháng trước, hắn lại tiến nhập đại vực có khả năng thứ hai để điều tra một phen, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tinh Giới đâu.
Vượt qua đạo vực môn này, bọn họ sẽ đi tới đại vực cuối cu ̀ng.
Nếu như đại vực này vẫn không có Tinh Giới, vậy thì Dương Khai thật sự không biết nên đi đến nơi nào để tìm kiếm nữa.
Ba đại vực có khả năng này cũng không phải do Dương Khai tìm kiếm bằng cảm giác, mà là có chút căn cứ.
Tinh Giới nhiều năm qua ngoại trừ Đại Ma Thần Mạc Thắng và Thiên Hình ra, không còn Khai Thiên cảnh nào khác viếng thăm nơi đây. Nói một cách khác, vị trí của Tinh Giới hẳn là rất vắng vẻ, tài nguyên trong đại vực chắc cũng tương đối cằn cỗi, căn bản là không có gì để hấp dẫn sự chú ý của Khai Thiên cảnh, bằng không Tinh Giới nên giống như Kim Dương đại lục và Thiên Niệm giới, sẽ trở thành hạ giới của một thế lực nào đó mới đúng.
Trên thực tế, nếu không phải do Đại Ma Thần đánh vào Tinh Giới, Trương Nhược Tích kế thừa ý chí tiên tổ, vậy thì Dương Khai căn bản là không biết những thứ như Khai Thiên cảnh.
Có phán đoán này, hắn liền có một chút căn cứ.
Ba đại vực có khả năng mà hắn tìm kiếm, đều là đại vực không có bất kỳ thế lực nào tồn tại, chỉ có vụn vặt lẻ tẻ mấy cái Càn Khôn thế giới, sinh cơ mờ nhạt, vật tư thiếu thốn.
Đáng tiếc hai lần trước không có thu hoạch, một lần cuối cùng này không biết sẽ có kết quả như thế nào.
Nếu như vẫn không thể tìm thấy Tinh Giới, vậy thì hắn cũng chỉ có thể đi tìm Trương Nhược Tích.
Nàng kế thừa ý chí của Thiên Hình, tuy nói cũng không hoàn toàn, nhưng có lẽ sẽ biết vị trí của Tinh Giới!
Dọn dẹp nỗi lòng một chút, Dương Khai nói: "Đi vào đi."
Lô Tuyết tuân lệnh, thôi động phong xa xông vào vực môn, cho dù đã có phi hành bí bảo này phòng hộ, thế nhưng đám người trong phong xa vẫn có thể cảm giác được một tia cảm giác trời đất quay cuô ̀ng.
Chỉ là điều này cũng không đáng ngại lắm, một lát sau, phong xa vượt qua vực môn, tiến vào trong một mảnh đại vực khác.
Dương Khai buông lỏng tinh thần cảm giác, rất nhanh sau đó, trái tim của hắn dần dần chìm xuống đáy cốc!
Hắn không có bất kỳ phát hiện nào, hắn là Hư Không Đại Đế được thiên địa ý chí của Tinh Giới công nhận, nếu như khoảng cách giữa hai bên không quá xa, hắn chắc chắn sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của Tinh Giới!
Tình huống hiện tại hoặc là do Tinh Giới không nằm trong đại vực này, hoặc là do hai bên cách nhau quá xa.
m thầm cầu nguyện là tình huống sau, Dương Khai để cho Lô
Tuyết tiếp tục thôi động phong xa, bắt đầu tìm tòi trong đại vực này.
Khoảng chừng mấy ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên có điểm cảm giác, hắn chợt quay đầu nhìn về một hướng, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hỉ to lớn, thấp giọng hô: "Bên kia, bay về phía bên kia đi."
Lô Tuyết lập tức thay đổi phương hướng, lái phong xa bay về phía hắn chỉ dẫn.
Hắc Hà ở một bên cười ha hả nói: "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, thời gian không phụ người hữu tâm, rốt cuộc đạt được như ước nguyện!"
Trải qua hơn bốn tháng an dưỡng, thương thế của hắn cơ bản là đã khỏi hẳn, đúng ra sẽ không có nhanh như vậy, có điều có Bồ Bách Hùng ở một bên tương trợ, tiến trình chữa thương được rút ngắn đi rất nhiều.
Mặc dù hắn không biết Dương Khai trong những ngày này rốt cuộc đang tìm cái gì, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác được đối phương hẳn là đang tìm kiếm một nơi nào đó, hiện tại nhìn thấy Dương Khai thần sắc vui sướng, vậy tất nhiên là đã tìm được rồi.
Hơn nữa trải qua thời gian dài như vậy, hắn cũng dần dần thích ứng với địa vị của mình, cũng không còn cảm thấy hối hận nữa. Nhất là sau khi ở chung lâu với Dương Khai, hắn phát hiện đối phương cũng
không làm khó mình, cho nên cũng hắn buông bỏ thân phận Khai Thiên ngũ phẩm của mình xuống.
"Ha ha ha ha!" Dương Khai trong lòng vui mừng, không ngừng cười to, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Chung vui chung vui!"
Hắc Hà sờ lên cái mũi, không biết nói gì, trong lòng tự nhủ ta thì có gì vui. . .
Phong xa dưới sự thôi động toàn lực của Lô Tuyết lướt đi với một tốc độ cực nhanh, một ngày sau, ở xa xa, một Càn Khôn thế giới hình bán nguyệt liền khắc sâu vào trong tầm mắt của đám người Dương Khai.
Dương Khai đưa mắt nhìn ra xa, thầm thở xa một hơi, có một loại cảm giác chờ mong cùng bâ ́t định của một người xa quê trở về quê hương.
Càn Khôn thế giới hình bán nguyệt kia, chính là Tinh Giới!
Trong khi đó ở một hướng khác, còn có một loại cảm giác như có như không tương liên với hắn, đó chính là tân sinh Ma Vực, pháp thân hiện tại đang tọa trấn ở bên kia.
Lúc trước Dương Khai vận dụng Tiểu Huyền Giới biến thành Cổn Cổn, thôn phệ gần hết các đại lục của Ma Vực, dung hợp tiến vào trong Tiểu Huyền Giới, hình thành cương vực thứ ba.
Sau đại chiến lưỡng giới, Tinh Giới tổn thất nặng nề, mười phần mất chín, đại quân Ma tộc cũng gần như toàn quân bị diệt, có điều ở trong cương vực thứ ba kia vẫn còn lưu lại vô số Ma tộc.
Dương Khai rút ra bản thể của Tiểu Huyền Giới, một lần nữa biến thành Huyền Giới Châu, trong khi bộ phận còn lại thì biến thành tân sinh Ma Vực, pháp thân bởi vì một chút nguyên nhân bất đắc dĩ nên ở lại nơi đó để tọa trấn, hai vị Ma Thánh là Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên cũng sinh hoạt tại nơi đó.
Có điều lúc này cũng không phải thời điểm đi sang bên kia, Dương Khai vẫn phải về Tinh Giới một chuyến trước.
Thuận theo quá trình di chuyển của phong xa, hình dáng của Tinh Giới cũng càng ngày càng rõ ràng.
Một lúc sau, Lô Tuyết bỗng nhiên giật mình, mở miệng nói: "Đại nhân, bên kia có biến, hình như có một đồ vật rất lớn nằm ở bên ngoài Càn Khôn thế giới kia."
Hắc Hà cũng phát hiện điểm này, hắn vận dụng hết thị lực nhìn lại, không khỏi giật nảy cả mình: "Đây là. . . Cự Thần Linh?" Nói xong, hắn liền hít vào một ngụm khí lạnh!
Đồ vật rất lớn kia, rõ ràng là một tôn Cự Thần Linh!
Hắc Hà tuy là Khai Thiên ngũ phẩm, kiến thức rộng rãi, nhưng cũng
là lần đầu nhìn thấy Cự Thần Linh còn sống sờ sờ như thế, trước đó, hắn cũng chỉ mới có nghe nói qua mà thôi.
Đây chính là Cự Thần Linh, là tồn tại đứng đầu trong Tam Thiên thế giới, trong toàn bộ mênh mông hoàn vũ! Mặc dù đã sớm nghe nói bộ tộc Cự Thần Linh thiên tính bình thản, không thích tranh đấu, chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn hắn thì sẽ không có chuyện gì, nhưng bỗng nhiên phát hiện một tôn Cự Thần Linh ở một nơi như vậy, Hắc Hà cũng cảm thấy có hơi rùng mình.
Lô Tuyết cũng cảm thấy tê dại cả da đầu, nàng quay đầu nhìn về phía Dương Khai để trưng cầu ý kiến.
Dương Khai nói: "Không cần lo lắng, ta với nó là người quen cũ!"
Quách Tử Ngôn kém chút nữa đã trừng rớt tròng mắt ra ngoài, Hắc Hà cũng không hề chớp mắt nhìn qua Dương Khai, giống như muốn nhìn ra thần sắc đùa giỡn hiện ra trên khuôn mặt hắn.
Dương Khai tỏ vẻ ngưng trọng, A Đại không đi, điều này chứng tỏ tình huống của Tinh Giới không quá lạc quan.
Phải biết rằng bộ tộc Cự Thần Linh có thiên phú dị bẩm, tính tình mặc dù bình thản, nhưng bọn hắn lại lấy Càn Khôn thế giới chết đi để làm thức ăn. Trong hoàn vũ mênh mông này, phàm là nơi nào có Càn Khôn thế giới sắp chết thì bọn hắn đều có thể ngửi ra được khí
tức đặc thù kia, sau đó sẽ sớm chạy tới, chậm rãi chờ đợi thời cơ, chờ đến khi thế giới kia chết đi thì sẽ nuốt nó vào trong bụng.
Nếu như tình huống của Tinh Giới có điểm chuyển biến, vậy thì A Đại hẳn là đã rời đi, nhưng bây giờ hắn vẫn còn lưu lại nơi này.
Đám người Lô Tuyết trong lòng run sợ, phong xa cấp tốc nhích lại gần Cự Thần Linh.
Nhưng mà rất nhanh sau đó liền có một tiếng quát vang lên từ xa xa: "Người đến là ai, khu vực Tinh Giới, kính xin dừng bước, nếu không giết không tha!"
Nghe thấy giọng nói này, Dương Khai bật cười ha ha, cố nén giọng, nói: "Tiểu nương tử khẩu khí thật là lớn, nếu ta không dừng lại, vậy thì ngươi có thê ̉làm gì được ta?"
Ba vị Khai Thiên cảnh trong phong xa đều không biết nói gì nhìn qua hắn.
Bên kia chợt im lặng một hồi, sau đó nàng ta bỗng nhiên cắn răng nói: "Sắc quỷ chết tiệt, ngươi chịu trở về rồi sao?"
Nàng ta hiển nhiên cũng nhận ra được giọng nói của Dương Khai.
Dương Khai cười lớn một tiếng, thân hình lóe lên, phóng ra khỏi phong xa, giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy trong hư không phía trước có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng, dung nhan vũ mị, đôi mắt
đẹp kia giống như một đầm thần tuyền, phát ra thần quang câu hồn đoạt phách. Vào thời khắc này, người đứng bên kia vành mắt ửng đỏ, nghiến chặt hàm răng nhìn qua Dương Khai.
"Ta trở về rồi!" Dương Khai dang cánh tay ra, hô to một tiếng.
Người kia duyên dáng gọi to, vui sướng nhào tới, xông vào trong lồng ngực của hắn.
Ôn hương nhuyễn ngọc trên tay, Dương Khai hít sâu một hơi, ngửi ngửi mùi thơm quen thuộc kia, cúi đầu hôn hít lấy mái tóc của nàng: "Ta trở về rồi, Như Mộng, đã lâu không gặp!"
Nữ tử này đương nhiên chính là Mị Ma Ma Thánh, Ngọc Như Mộng.
Như Mộng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp uyển chuyển giống như có lệ quang lấp lóe, mặc dù Dương Khai chỉ mới rời khỏi Tinh Giới vài chục năm, nhưng nàng lại phảng phất cảm thấy giống như đã qua ngàn vạn năm.
Cũng không đơn thuần chỉ là tương tư, mà là vì sau khi Dương Khai ra đi, chư vị Đại Đế đều đang bế quan chữa thương, chiến lực cấp Đại Đế trong cả Tinh Giới chỉ còn lại một mình nàng. Có thể nói, sự tồn vong của Tinh Giới hoàn toàn được đặt lên trên vai của Ngọc Như Mộng.
Áp lực như núi!
Nhất là theo thời gian trôi qua, tình huống của Tinh Giới càng ngày càng không lạc quan, bao nhiêu lần nàng sợ bản thân sẽ cô phụ sự dặn dò của Dương Khai, bao nhiêu lần sợ Tinh Giới không kiên trì nổi, sợ nó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mà hiện tại, gánh nặng này rốt cuộc đã có thể buông xuống rồi. Cả người chợt cảm thấy nhẹ nhàng, gần giống như sắp khóc.
Dương Khai ôm lấy nàng vào lòng, nhìn chăm chú Tinh Giới, vẻ mặt nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Cả Tinh Giới vào giờ phút này tràn ngập một cỗ tử khí nồng đậm, cho dù không tiến vào bên trong thì cũng có thể cảm giác được sự xuống cấp của pháp tắc trong thế giới này, hắn cũng không ngờ rằng tình huống Tinh Giới thế mà lại nghiêm trọng như vậy.
Lần này mặc dù hắn mang về sợi rễ của Thế Giới Thụ, nhưng rốt cuộc có thể cứu vãn được Tinh Giới hay không thì trong lòng của hắn cũng không chắc, chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nếu như ngay cả sợi rễ của Thế Giới Thụ cũng không có hiệu quả, vậy thì hắn cũng chỉ có thể chọn cách mang đi toàn bộ sinh linh của Tinh Giới.
Có điều việc đó cũng có tai hại cực lớn.
Hư Không Địa không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa đại đa
số võ giả trong Tinh Giới có thực lực rất thấp, dù đi đến Hư Không Địa thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa, lưu lại Tinh Giới mới có thể để cho bọn hắn trưởng thành một cách tốt hơn.
Tại thời điểm hai người vuốt ve an ủi nhau, mấy người Lô Tuyết cũng chầm chậm bay tới.
Xích lại gần nhìn, bọn hắn mới biết vì sao nơi đây lại có sự tồn tại của một vị Cự Thần Linh, thì ra là bị thế giới sắp chết hấp dẫn mà đến, như vậy xem ra, truyền thuyết có liên quan tới Cự Thần Linh đều là thật.
Hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó bọn hắn đều chậm rãi lắc đầu. Theo bọn hắn nghĩ, thế giới này đã không cứu nổi nữa, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
"Mấy vị này là. . ." Ngọc Như Mộng phát giác có người tới gần, vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Dương Khai, hiếu kỳ hỏi.
"Mấy vị thuộc hạ của ta!" Dương Khai lên tiếng giải thích. Đám người Lô Tuyết vội vàng ôm quyền: "Bái kiến phu nhân!"
Ngọc Như Mộng ngạc nhiên đến cực điểm, với tu vi Ma Thánh của nàng, căn bản là không phát giác ra được sâu cạn của ba người này. Mỗi một người đều cho nàng một loại cảm giác không hề kém hơn Đại Ma Thần lúc trước, thậm chí là còn mạnh hơn.
Lúc trước Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, Tinh Giới gần như dốc hết toàn lực mới có thể chém chết đối phương, chư vị Đại Đế cũng thiếu chút nữa đã chôn cùng hắn.
Ba người này vậy mà lại là cấp dưới của Dương Khai?
Trong những năm này, nam nhân nhà mình rốt cuộc đã trải qua những điều gì ở bên ngoài? Ngọc Như Mộng bỗng cảm thấy tràn đầy nghi hoặc.