Chương 4194: Nha Đầu Này Sau Này Thuộc Về Ta
Dương Khai giới thiệu Biện Vũ Tình một phen, sau đó lẫn nhau bái kiến hai nữ tử.
"Sự tình của Hư Không Địa sau này chỉ cần hai người các ngươi thương nghị mà làm là được, không cần phải hỏi ta." Dương Khai nói.
"Vâng!" Hai nữ cung kính đáp.
Dương Khai vẫn vung tay làm chưởng quỹ như một thói quen. Bản thân hắn thích tự do tản mạn, bảo hắn đi khai phá cương thổ, chinh chiến tứ phương thì không thành vấn đề, nhưng nếu bảo hắn cố thủ một chỗ, quản lý phát triển thì lại có hơi khó khăn.
Đây cũng là lý do vì sao hắn kiên trì mang Hoa Thanh Ti và Biện Vũ Tình theo.
Chỉ có điều Hoa Thanh Ti không đi với hắn, vẫn lưu lại Lăng Tiêu cung bên kia, vậy thì cũng chỉ có thể để cho Biện Vũ Tình vất vả một hồi. Sáu trăm ngàn người mang tới lần này dù sao cũng đều xuất thân từ Tinh Giới, Biện Vũ Tình cũng hiểu khá rõ về bọn hắn nên sẽ
thuận tiện cho việc an bài hơn. Thế nhưng Hư Không Địa dù sao cũng ở thế giới bên ngoài càn khôn, Biện Vũ Tình không am hiểu nhiều về sự tình ở thế giới bên ngoài càn khôn này, để nàng hiệp lực hợp tác với Nguyệt Hà vừa vặn có thể bổ sung được chỗ không đủ.
Có hai người các nàng quản lý Hư Không Địa, Dương Khai tất nhiên không cần phải phí công lo nghĩ nữa.
Sáu trăm ngàn người, ngoại trừ chư vị Đại Đế và đám người Dương Tiêu Dương Tuyết tham quan tứ phía ra, tất cả những người còn lại đều an tĩnh đứng tại chỗ, sắp xếp thành từng phương trận. Mặc dù cũng có người ngạc nhiên dò xét bốn phía, nhưng lại không có bất
kỳ tiếng xì xào nào vang lên, giống như một chi đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.
Hư Không Địa bỗng nhiên tới nhiều người như vậy, công việc đầu tiên tất nhiên là an bài chỗ ở.
Cũng may Hư Không Địa có diện tích không nhỏ, tổng cộng có bảy chỗ Linh Châu, an bài những người này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nguyệt Hà và Biện Vũ Tình vào lúc này đang tụ họp, thương nghị về việc này.
Rất nhanh sau đó, sáu trăm ngàn người được bị chia làm bảy bộ
phận, bị một số người dẫn đi, phân về bảy chỗ Linh Châu. Những người này vốn thuộc Thúy Vi cung của Nguyệt Hà, sau khi Thúy Vi cung bị bà chủ hủy diệt, những người này liền đi theo Nguyệt Hà tới Hư Không Địa, có thể nói bọn hắn là nhóm cư dân đầu tiên của Hư Không Địa, bây giờ cũng đều xem như là đệ tử của Hư Không Địa.
Bọn hắn tới đây sớm hơn, tất nhiên là hiểu ro ̃Hư Không Địa hơn người mới một chút, không nói đến những cái khác, nếu chỉ tính riêng việc dẫn đường thì chắc chắn là không thành vấn đề.
Khi còn đang bận rộn ở bên này, Dương Khai lại chợt nghe thấy một tiếng hót lảnh lót vang lên từ chỗ Thổ Linh Chi Địa, ngay sau đó là một tiếng gầm giận dữ, đại địa chấn động, thiên địa linh khí hỗn loạn, giống như có người nào đó đang ra tay đánh nhau ngay tại Thổ Linh Chi Địa.
Dương Khai sợ hãi cả kinh, hắn phát giác được một cỗ khí thế lóe lên một cái rồi biến mất, điều này làm hắn phải vội vàng quay đầu nhìn về phía bên kia, hô nhỏ một tiếng: "Nguy rồi!"
Vừa dứt lời, thân hình hắn lắc lư một cái, lập tức bay về phía bên kia.
Đám người Ngọc Như Mộng cũng đều biến sắc, vội vàng đi theo sau lưng Dương Khai.
Biện Vũ Tình vừa bay về phía trước vừa nói: "Nguyệt Hà cô nương,
trong Hư Không Địa chúng ta còn có đại địch gì đó chưa bị trừ khử sao?"
Nguyệt Hà lắc đầu nói: "Cũng là không phải đại địch, chỉ là. . . Sự tồn tại của người này có hơi đặc thù, trong lúc nhất thời cũng không giải thích rõ được, đợi chút nữa ngươi nhìn thấy thì sẽ hiểu rõ."
Biện Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu.
Không bao lâu sau, đám người Dương Khai liền chạy đến đại điện trung tâm của Thổ Linh Chi Địa.
Chỉ thấy ở bên kia có một đầu quái vật hung thần ác sát đang nằm bệt ra đất, cả cơ thể tràn ra khí tức Thánh Linh, không phải Cùng Kỳ là ai?
Có điều Lão Cùng vào giờ phút này mặc dù đã hiển lộ chân thân những vẫn bị người ta trói chặt trên mặt đất, không thể động đậy. Còn thứ trói buộc hắn rõ ràng là từng sợi tơ mỏng phát ra bạch quang lấp lánh. Lão Cùng giãy dụa càng lợi hại, sợi tơ mỏng kia lại càng siết chặt hơn, nãy giờ chưa được mấy được mấy giây nhưng hắn đã toàn thân máu tươi đâ ̀m đìa.
Ở một phía khác, Lưu Viêm đã biến thành bản thể Hỏa Phượng, đanng bay lượn trên không, chỉ là trên mỏ của nàng ta lại có một tơ mỏng quấn quanh, khiến cho nàng ta không phát ra được bất kỳ âm
thanh nào.
Bên ngoài đại điện, một nữ tử thân hình xinh đẹp, quốc sắc thiên hương đang lạnh lùng đứng ở nơi đó, một tay nhấc lấy Dương Tiêu, một tay nhấc lấy Dương Tuyết.
Nàng ta không phát ra bất kỳ khí tức nào, thế nhưng Dương Tiêu ngày thường không sợ trời không sợ đất vào giờ phút này lại đang run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Dương Tuyết hơi mím đôi môi đỏ, sắc mặt cũng hoàn toàn trắng bệch đi.
Khóe mắt Dương Khai nhảy lên mấy cái.
Nữ tử này, rõ ràng là Chúc Cửu m đang một mực tại bế quan chữa thương.
Từ khi đoạt được Hư Không Địa, nàng ta liền một mực tại bế quan, chưa bao giờ lộ mặt ở bên ngoài. Trong cả Hư Không Địa, ngoại trừ đám người rời khỏi Thái Khư cảnh với Dương Khai ra, những người khác căn bản là không biết đến sự tồn tại của Chúc Cửu m.
Tính toán thời gian, từ khi đi ra khỏi Thái Khư cảnh đến nay cũng đã khoảng chừng một năm, thương thế của Chúc Cửu m mặc dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng hẳn là cũng tốt hơn nhiều.
Cũng không biết đám người Dương Tiêu làm gì mà trêu chọc tới nàng, lại bị nàng thu thập thành dạng này!
Dương Khai liền cảm thấy đau đầu.
Xoát xoát xoát. . .
Lần lượt có từng bóng người chạy như bay tới đây, chư vị Đại Đế rõ ràng phát giác được động tĩnh bên này nên liền bay đến đây dò xét, khi nhìn thấy Cùng Kỳ Lưu Viêm và Dương Tiêu Dương Tuyết biến thành bộ dạng như vậy thì đều lấy làm kinh hãi.
Phải biết, chiến lực của bốn vị này đều không thể coi thường được, nhất là Cùng Kỳ, hắn thân là tọa kỵ của Tuế Nguyệt Đại Đế năm đó, sống hơn mấy vạn năm, một thân thực lực không kém hơn Đại Đế bao nhiêu. Thế nhưng từ khi nghe thấy động tĩnh đến bây giờ mới qua bao lâu, bốn người này vậy mà lại toàn quân bị diệt như vậy.
Trong khi nữ tử này thì trái lại, vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên, đây tuyệt đối là một vị Khai Thiên cảnh!
Không thể trêu vào, không thể trêu vào a!
Người hiện thân ngay sau đó chính là hai đại trưởng lão của Long tộc - Phục Truân và Chúc Viêm.
Phục Truân đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy con trai mình bị một nữ nhân xách trên tay, lập tức nổi cơn giận dữ, khe ̃nói: "Ngươi là người
phương nào? Mau mau thả Tiêu nhi xuống!"
"Long tộc?" Chúc Cửu m nghiêng đầu nhìn hai đại trưởng lão của Long tộc một chút, sau đó không thèm để ý tới bọn hắn nữa, mà lại có hơi hăng hái nhìn về phía Dương Khai, đôi mắt đẹp uyển chuyển của nàng ta chợt lóe lên những sắc thái kỳ dị.
Dương Khai cau mày nói: "Tiền bối, không biết nghịch tử này và xá muội đã mạo phạm đến tiền bối như thế nào, kính xin tiền bối thủ hạ lưu tình."
Chúc Cửu m hừ lạnh một tiếng: "Nếu như bổn cung không thủ hạ lưu tình, vậy ngươi nói xem bọn hắn còn mạng đứng đây không? Khi bổn cung đang chữa thương thì bọn hắn lại bỗng nhiên xông vào, nếu đổi lại là trước kia thì ta đã sớm giết chết bọn hắn rồi."
Dương Khai câm nín, hung tợn trừng Dương Tiêu một cái, trong lòng biết nhất định là do tên tiểu tử thúi này không biết trời cao đất rộng, không cẩn thận mạo phạm Chúc Cửu m.
"Đa tạ tiền bối, bọn hắn đều là người mới đến, không biết uy danh của tiền bối, sau này ta chắc chắn sẽ hảo hảo quản giáo chúng."
Chúc Cửu m ánh mắt lấp lóe, tiện tay vứt Dương Tiêu và Dương Tuyết trên mặt đất.
Dương Khai đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng
Chúc Cửu m đã từng lấy bản nguyên của bản thân để phát thệ rằng nàng ta sẽ làm người hộ đạo của hắn, sẽ không làm ra sự tình gì tổn thương đến hắn, nhưng chỉ vẻn vẹn nhằm vào mình hắn mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến những người ở bên cạnh hắn.
Nếu như Chúc Cửu m níu lấy việc này không buông, vậy thì Dương Khai sẽ phải đau đầu một hồi.
Xoát một cái, hắn chợt thấy hoa mắt, sau đó Dương Khai thình lình phát hiện Chúc Cửu m đã đi tới trước mặt mình, suýt chút nữa đã dí sát mặt vào mặt mình.
Hắn không khỏi giật mình, vội vàng lui về sau hai bước, cau mày nói: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"
"Tránh ra!" Chúc Cửu m đưa tay đẩy hắn ra một bên, tràn đầy phấn khởi đánh giá một người sau lưng Dương Khai.
Bốn mắt đối mặt, Phiến Khinh La tỏ vẻ cổ quái nhìn qua nữ tử trước mặt mình, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết vô hình kỳ diệu, giống như nữ tử trước mặt là thân nhân thất lạc nhiều năm của nàng vậy.
"Ngươi tên gì?" Chúc Cửu m mỉm cười hỏi thăm.
"Phiến Khinh La!"
Chúc Cửu m gật đầu, đưa tay nắm lấy ngọc thủ của Phiến Khinh La,
ở trước mắt bao người, Chúc Cửu m cầm lấy một ngón tay của Phiến Khinh La bỏ vào trong miệng của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.
Phiến Khinh La nhíu mày, rõ ràng cảm giác được rằng ngón tay của mình đã bị cắn phá.
Chúc Cửu m mút lấy một giọt máu tươi, nếm nếm vài cái, sau đó liền nhổ ra ngoài, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Huyết mạch của ngươi sao lại mỏng manh như vậy."
"Tiền bối người. . ." Phiến Khinh La giống như minh bạch điều gì đó, đôi mắt đẹp tỏa sáng, vừa khiếp sợ lại vừa mừng rỡ.
Chúc Cửu m không nói lời nào, chỉ nắm lấy tay của nàng, bước đi về phía đại điện ở sau lưng: "Đi theo ta."
Phiến Khinh La nhắm mắt theo đuôi, vừa có hơi chờ mong lại vừa có hơi bất an nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai há to miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Chúc Cửu m bỗng nhiên ngừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn, nói: "Tiểu nha đầu này sau này thuộc về ta, không có ý kiến gì chứ?"
"Không dám!" Dương Khai vội vàng nói.
"Coi như ngươi thức thời!" Chúc Cửu m hừ lạnh một tiếng, sau đó
tiếp tục tiến lên.
Dương Khai vội vàng ra hiệu không cần lo lắng với Phiến Khinh La.
Oanh một tiếng, cửa lớn của đại điện đóng lại, ngăn cách ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Dương Khai, Chiến Vô Ngân cau mày nói: "Nàng này là người phương nào?"
Tô Nhan cũng có hơi lo lắng: "Phu quân, A La bị nàng mang đi, không có vấn đề gì chứ?"
Dương Khai mỉm cười: "Không sao, việc này đối với A La là một chuyện tốt."
Bản thể của Chúc Cửu m là Thiên Nguyệt Ma Chu, mà loại Thánh Linh Thiên Nguyệt Ma Chu này, Dương Khai trước đó đã thấy qua ở chỗ Phiến Khinh La, nếu như hắn đoán không sai, Phiến Khinh La hẳn là cũng có bản nguyên lực lượng của Thiên Nguyệt Ma Chu.
Vừa rồi Chúc Cửu m không thèm để ý tới ai, chỉ với cảm thấy hứng thú mỗi mình Phiến Khinh La, điều này chứng tỏ nàng ta đã nhận ra huyết mạch của Phiến Khinh La. Bây giờ nàng ta mang Phiến Khinh
La đi, có lão tiền bối như nàng tự mình dạy bảo, vấn đề tu luyện về sau của Phiến Khinh La e rằng sẽ được trời cao ưu ái hơn bất kỳ ai.
Dương Khai hợp tác với Chúc Cửu m trong Thái Khư cảnh, một là
vì tình thế bất đắc dĩ, hai là vì cũng có chút suy tính trải đường cho Phiến Khinh La, nếu không lúc ấy nếu hắn một lòng muốn tìm Kim Ngột hợp tác, vậy thì cũng không phải là không có cơ hội.
Có điều cơ hội gặp được đồng tông đồng nguyên thực sự khó có được, Tam Thiên thế giới mặc dù lớn, nhưng Thiên Nguyệt Ma Chu e rằng cũng không có bao nhiêu, nếu như bỏ qua Chúc Cửu m, vậy thì không biết phải chờ tới bao giờ mới có thể tìm được một Thiên Nguyệt Ma Chu khác.
Hắn nói thân phận của Chúc Cửu m ra cho mọi người biết, Dương Tiêu Dương Tuyết hoảng sợ một trận, thật sự không ngờ rằng trong lúc lơ đãng đã trêu chọc phải một tôn tồn tại kinh khủng như vây.
Phục Truân cũng cảm thấy trong lòng còn sợ hãi, cường giả như vậy, nếu thật sự muốn giết chết Dương Tiêu thì dù ở đây có nhiều người như vậy, e rằng cũng không có ai co ́thể ngăn trở nàng ta.
Sau khi cơn sợ hãi qua đi, bọn hắn lại có hơi phấn chấn.
Bởi vì bọn hắn thấy được tính trưởng thành khủng bố của Thánh Linh, bọn hắn chính là Long tộc, trong tất cả các Thánh Linh, Long Phượng vĩnh viễn là tồn tại cường đại nhất, Thiên Nguyệt Ma Chu có thể có được thực lực khủng bố như thế, vậy thì Long tộc khi triệt để trưởng thành sẽ mạnh đến cỡ nào a?
Trước kia bọn hắn không biết phải nên làm như thế nào để tiếp tục tinh tiến lực lượng huyết mạch của bản thân, trong vô số năm qua, thực lực của bọn họ dậm chân không tiến, nhưng hiện tại đã tới thế giới bên ngoài càn khôn này, nói không chừng tình hình sẽ có chỗ cải thiện!
Bất kể là Long tộc hay là Cùng Kỳ Lưu Viêm thì cũng đều giống như thấy được một ánh rạng đông đầy hi vọng giữa bầu trời hắc ám, chỉ cần lần theo tia quang mang này mà tiếp tục tiến lên, luôn sẽ có một ngày có thê ̉thoát khỏi hắc ám bên người, nhìn thấy được quang minh chân chính.