Chương 4226: Cô Đọng Dương Hành
Một nhóm bốn người của Đệ Nhất Khách Điếm lấy bà chủ làm đầu nói lời chào tạm biệt với lão già của phòng đấu giá Đan Hà.
Đi trên đường cái, Dương Khai tâm tình vui vẻ, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng mình.
Lão Bạch quay đầu liếc hắn một cái: "Muốn cười thì cứ cười đi, cần gì phải nín nghẹn khổ cực như vậy?"
Dương Khai lập tức cười to lên, làm cho người ngoài liên tiếp ghé mắt, cảm thấy người này e rằng là một kẻ điên.
Ba ̀chu ̉hé miệng nói: "Ta thì lại rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc tăng thêm thẻ đánh bạc gì mà làm cho Diệp Kiếm mừng rỡ, lập tức quyết định trao đổi cùng ngươi như vậy."
Dương Khai gật gù đắc ý nói: "Ba ̀chủ huệ chất lan tâm, không ngại đoán thử xem?"
Bà chủ đưa tay điểm đầu hắn một cái, sẵng giọng: "Ngươi đây là muốn đánh đố ta?"
Dương Khai vẻ mặt không vui nói: "Bà chủ, ta lớn như vậy rồi a, ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, không cần luôn động thủ động cước như vậy có được hay không."
Lời này vừa dứt, ba ̀chủ liền tung ra một cước, đá trúng bắp chân nhỏ của hắn, đạp cho Dương Khai lảo đà lảo đảo một trận.
Dương Khai đau đến nhe răng trợn mắt, bưng bít cẳng chân nhảy dựng lên.
Bà chủ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi ban đầu dùng Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia để đả động Diệp Kiếm mới khiến cho hắn lựa chọn ngươi. Từ đó có thể thấy được, hắn hẳn là cực kỳ xem trọng đứa con trai Diệp Tử Anh kia của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không cự tuyệt cái giá mà phòng đấu giá Đan Hà đưa ra. Cho nên ta đoán đồ vật ngươi thêm vào cuối cùng hẳn cũng là đồ vật hữu dụng với tên Diệp Tử Anh kia."
Dương Khai và Nguyệt Hà liếc nhau, nhao nhao giơ ngón cái với nàng ta.
"Vấn đề của Diệp Tử Anh rất đơn giản, đơn giản chính là tư chất không đủ, lại cưỡng ép ngưng luyện lực lượng lục phẩm, dẫn đến
đạo ấn bất ổn, tấn thăng có nguy hiểm cực cao. Thiên Nguyên Chính Ấn Đan có thể thoáng làm dịu xuống tình huống này, nhưng cũng vô pháp tuyệt đối giúp hắn tấn thăng thành công. Nói như vậy, đồ vật ngươi lấy ra sau cùng. . . chẳng lẽ là thứ có thể gia tăng xác xuất tấn thăng thành công của hắn?"
Ba ̀chủ nói như vậy xong thì khẽ cười: "Nhưng phóng tầm mắt khắp càn khôn mênh mông này, thiên tài địa bảo có thê ̉gia tăng xác xuất thành công khi tấn thăng Khai Thiên cảnh đều cực kỳ trân quý, bình
thường không thể nào kiếm ra được, bất quá trên tay ngươi lại có một vật, cho nên ta đoán đó hẳn là Thiên Địa Nguyên Dịch."
Dừng lại một chút, nàng lại cau mày nói: "Không đúng, Thiên Nguyên Chính Ấn Đan là linh đan dùng Thiên Địa Nguyên Dịch luyện chế ra, công hiệu mà Thiên Địa Nguyên Dịch có, Thiên Nguyên Chính Ấn Đan cũng sẽ có, hơn nữa còn càng thêm cường đại. Nếu như ta là Diệp Kiếm, trong tay đã có Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, vậy thì hẳn là sẽ không lại lựa chọn Thiên Địa Nguyên Dịch. Dù sao thứ này đối với võ giả cũng không phải càng nhiều càng tốt, nếu đã sử dụng Thiên Nguyên Chính Ấn Đan rồi thì Thiên Địa Nguyên Dịch không có cách nào gia tăng tỷ lệ tấn thăng thành công của Diệp Tử Anh được nữa."
Dương Khai gật đầu nói: "Cũng không phải là Thiên Địa Nguyên
Dịch, không biết bà chủ có từng nghe qua Đạo Nhất Thần Thủy hay chưa?"
"Đạo Nhất Thần Thủy?" Bà chủ khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn qua hắn: "Trên tay ngươi còn có Đạo Nhất Thần Thủy nữa ư?"
Bà chủ kiến thức rộng rãi, tất nhiên là biết Đạo Nhất Thần Thủy.
Còn Đạo Nhất Thần Thủy trong tay Dương Khai thì là thứ Chúc Cửu m cho hắn trong Thái Khư cảnh lúc trước, bảo hắn phục dụng để gia cố đạo ấn của bản thân. Dương Khai lúc ấy dùng hơn mười giọt, gia cố đạo ấn của bản thân đến mức cực hạn, còn thừa lại rất nhiều, vừa vặn lấy ra trao đổi Nguyên Dương Huyền Sâm với tên Diệp Kiếm kia.
"Diệp Tử Anh đạo ấn bất ổn, so với Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, công hiệu của Đạo Nhất Thần Thủy này càng hốt thuốc đúng bệnh hơn." Bà chu ̉giật mình nói: "Chẳng trách Diệp Kiếm cười thành cái đức hạnh kia, thì ra là thế."
Nàng lườm Dương Khai một cái, nói: "Tiểu tử ngươi lấy được không ít đồ tốt trong Thái Khư cảnh a."
Dương Khai bật cười hắc hắc.
Lão Bạch thổn thức một tiếng: "Diệp Tử Anh bây giờ có Đạo Nhất Thần Thủy gia cố đạo ấn của bản thân, ẩn hoạn được tận trừ, lại
được Thiên Nguyên Chính Ấn Đan trợ giúp tấn thăng Khai Thiên, xem ra ngày sau Phích Lịch đường chắc chắn sẽ nhiều hơn một vị Khai Thiên lục phẩm!"
Bà chu ̉gật đầu nói: "Bản thân Phích Lịch đường là thế lực nhị đẳng đỉnh tiêm, ngày sau Diệp Tử Anh lại thành tựu lục phẩm, Phích Lịch đường chắc chắn sẽ thực lực đại tăng, hơn nữa. . . Diệp Tử Anh khác với Diệp Kiếm, hắn là trực tiếp thành tựu lục phẩm, ngày sau rất có
thể sẽ trưởng thành tới Khai Thiên bát phẩm, sẽ mạnh mẽ hơn lão cha của hắn nhiều."
Lão Bạch không ngừng hâm mộ: "Phích Lịch đường lần này phát đạt, Diệp Kiếm có lời trong lần mua bán này."
Dương Khai cũng phi thường hâm mộ, nhờ phúc của hắn, Diệp Tử Anh bây giờ tiền đồ bằng phẳng một đường, còn hắn thì đến ngày tháng năm nào mới có thể tấn thăng Khai Thiên đây? Hôm nay cơ duyên xảo hợp được một phần Nguyên Dương Huyền Sâm, vấn đề tài liệu tu luyện Dương thuộc tính xem như được giải quyết, thế
nhưng m thuộc tính và Kim thuộc tính còn lại thì sao đây?
Cái Kim thuộc tính kia có lẽ có thể đi đến Kim Linh phúc địa để thử thời vận.
Tại thời điểm mới vào Tam Thiên thế giới này, Trương Nhược Tích
có nói qua với hắn, Kim Linh phúc địa kia là phúc địa duy nhất mở ra với tất cả võ giả trong thiên hạ. Trong Kim Linh phúc địa có một chỗ bí cảnh, chỉ cần võ giả giao nạp phí tổn nhất định là có thể tiến vào bên trong tìm tòi hư thực, rất có thể ở sẽ tìm ra Duệ Kim Nguyên Sát ở trong đó.
Duệ Kim Nguyên Sát là tài liệu hành Kim ngũ phẩm, Trương Nhược Tích từng nói, nếu như vận khí đủ tốt, thậm chí có thể tìm được Sát Kim thất phẩm ở trong đó!
Trương Nhược Tích biết những thứ này cũng là bởi vì nàng kế thừa ý chí tổ tiên của mình, về phần tiến vào bí cảnh kia phải giao nạp bao nhiêu phí tổn thì nàng lại không có nói, đoán chừng cũng sẽ không quá tiện nghi.
Thế nhưng m thuộc tính thì lại khó giải quyết. . .
Tài liệu hai loại thuộc tính m Dương từ xưa đến nay thưa thớt hơn các tài liệu Ngũ Hành khác, cũng càng thêm quý giá hơn.
Liền lấy lần trao đổi Nguyên Dương Huyền Sâm này của Dương Khai để làm ví dụ, hắn ngay từ đầu đã ra giá tận 220 triệu Khai Thiên Đan, cộng thêm một viên Thiên Nguyên Chính Ấn Đan.
Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia và đan phương là do Dương Khai bỏ ra 50 triệu mới có thể chộp tới, đương nhiên, giá cả của một viên
Thiên Nguyên Chính Ấn Đan cũng không nhất định cao như vậy, nhưng xét theo lần cạnh tranh trước đó của Diệp Kiếm và Đằng Vương thì giá trị của Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này sẽ không thấp hơn 20 triệu.
Nói một cách khác, cái giá Dương Khai đưa ra ban đầu, ít nhất cũng là 240 triệu!
Thế nhưng người của phòng đấu giá Đan Hà và Quách sư huynh còn ra giá cao hơn hắn.
Nếu lại cộng thêm hai giọt Đạo Nhất Thần Thủy Dương Khai bỏ ra cuối cùng, vậy thì tổng giá trị coi như vượt qua 260 triệu hay thậm chí là còn cao hơn.
Nếu như chỉ trao đổi bằng Khai Thiên Đan thì dù có nện 300 triệu ra cũng chưa chắc có thể mua được Nguyên Dương Huyền Sâm kia!
Loại vật này, không phải chỉ cần có tiền là có thể đắc thủ.
Hắn âm thầm quyết định, đợi sau khi rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên, nếu như vẫn không có chút thu hoạch nào, vậy hắn sẽ lập tức lên đường, đi một chuyến đến Kim Linh phúc địa, tiến vào bí cảnh kia thử thời vận.
Hiện tại nan đề duy nhất chính là, sự tồn tại của mình nhất định đã bại lộ trong tầm mắt của các đại động thiên phúc địa, không biết
Kim Linh phúc địa kia có thể gây bất lợi cho hắn hay không.
Bây giờ hắn vẫn còn chưa tới lúc tấn thăng Khai Thiên, vì vậy những động thiên phúc địa kia cu ̃ng không nóng nảy chèn ép hắn, thậm chí có khả năng còn ôm chủ ý lôi kéo, giống như việc làm trước đó của Quách sư huynh.
Chuyện tương lai suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, việc khẩn yếu bây giờ chính là tranh thủ thời gian luyện hóa lực lượng hành Dương. Hiện tại mọi người đều đã biết rằng Đệ Nhất Khách Điếm đoạt được Nguyên Dương Huyền Sâm, nếu như không nhanh chóng luyện hóa thì nói không chừng sẽ có biến cố gì đó.
Sau khi trở lại Đệ Nhất Khách Điếm, Dương Khai ngay lập tức tìm bà chu ̉để xin một gian mật thất, sau đó đi vào đó bế quan.
Toàn bộ cấm chế trong mật thất được mở ra, bên ngoài lại có bà chu ̉ và Nguyệt Hà là hai vị Khai Thiên lục phẩm tọa trấn, phương diện phòng ngự có thể nói là vững như thành đồng, hơn nữa đây là Tinh Thị do Đại Chiến Thiên quản hạt nên cũng không có ai dám tùy ý lỗ mãng.
Ngồi xếp bằng xuống, chú tâm ngưng thần.
Đến tận ba ngày sau, khi trong đầu đã là một mảnh không minh, tâm vô tạp niệm, tâm cảnh như giếng cổ không gợn sóng thì Dương Khai
mới lấy ra Thiên m ngọc hạp từ trong không gian giới chỉ. Trong mật thất lập tức tràn ngập một cỗ khí tức thanh lương.
Cái Thiên m ngọc hạp này cũng là cấp bậc ngũ phẩm, có giá trị không nhỏ, bất quá so với Nguyên Dương Huyền Sâm được chứa bên trong thì nó lại không tính là gì.
Tại thời điểm Diệp Kiếm xuất ra Thiên m ngọc hạp này, bà chủ liền nói cho Dương Khai biết, vật hắn muốn có khả năng sắp xuất hiện, đại khái cũng là vì đoán được đồ vật sử dụng tài liệu ngũ phẩm làm hộp chứa tuyệt đối không thể coi thường được, đó có thể đó sẽ là một phần tài liệu thất phẩm.
Sự thật chứng minh, suy đoán của ba ̀chủ là chính xác.
Lấy Nguyên Dương Huyền Sâm từ trong hộp ngọc kia ra, Dương Khai nghiêm túc dò xét.
Cái Nguyên Dương Huyền Sâm này không biết đã sống qua bao nhiêu năm, sớm đã có hình người, từng sợi rễ lan tràn quanh thân, cả gốc Nguyên Dương Huyền Sâm này lớn gần bằng cánh tay em bé, dài một thước, tản ra lực lượng Thuần Dương nồng đậm.
Dương Khai không chút do dự cắn xuống một cái.
Cảm giác bình thường giống như là đang gặm một cây củ cải, giòn tan trong miệng, không có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi chát, thật
khó có thể tưởng tượng đây là bảo bối mà hắn bỏ ra hai ba ức mới đổi lại được.
Liên tiếp gặm mấy cái, mãi khi gặm đến cái thứ ba, Dương Khai mới bỗng nhiên biến sắc, một lần nữa phong ấn số Nguyên Dương Huyền Sâm còn lại vào trong Thiên m ngọc hạp.
Vừa mới làm xong những việc này, hắn liền cảm thấy một cỗ lực lượng Thuần Dương nổ tung trong bụng mình, khiến ngũ tạng lục phủ của hắn bị đè ép vào cùng một chỗ. Dưới sự nội thị của hắn, hắn phát hiện ra cơ thể mình bị một luồng năng lượng màu vàng óng tràn ngập, hơn nữa luồng năng lượng kia còn đang điên cuồng khuếch trương.
Ăn no bể bụng!
Dương Khai thầm nghĩ không ổn, mặc dù hắn cũng có kinh nghiệm cô đọng tài liệu thượng phẩm mấy lần, nhưng hắn chưa từng có lần nào ăn vào để luyện hóa, đây là lần đầu, kinh nghiệm không đủ, dẫn đến ứng phó bất lợi, hắn lập tức gặp phải vận rủi lớn.
Có điều hắn cũng không hoảng hốt, nếu đổi lại là võ giả bình thường thì có khả năng sẽ bị lực lượng Thuần Dương khổng lồ này gây thương tích, thế nhưng hắn có huyết mạch Long tộc, thân thể cường tráng, há lại sợ hãi những thứ này?
Ngay sau đó, hắn lập tức nín thở ngưng thần, thôi động lực lượng đạo ấn, dẫn dắt lực lượng Thuần Dương bành trướng như biển lớn trong cơ thể dũng mãnh lao tới đạo ấn, đồng thời lại phân ra một sợi tinh thần lực, vận chuyển Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh, duy trì sự an ổn của đạo ấn.
Võ giả bình thường luyện hóa tài liệu, tất nhiên là làm từng bước một, luyện hóa theo trình tự Ngũ Hành tương sinh, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm được sự ổn định của đạo ấn, bất quá nếu có Nghịch m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh này thì có thể không cần để ý tới trình tự này.
Đại giới cần phải trả chính là mỗi thời mỗi khắc đều phải phân ra tinh thần để thôi động môn công pháp này, nếu không đạo ấn sẽ liền bất ổn, hậu hoạn vô tận.
Dương Khai trước đó bỏ qua hành Kim, trực tiếp luyện hóa hành Thủy, đã phải phân ra một sợi tinh thần, trải qua một thời gian dài, bất kể làm gì thì cũng đều là nhất tâm nhị dụng.
Bây giờ lại luyện hóa Nguyên Dương Huyền Sâm, vậy thì hắn sẽ phải nhất tâm tam dụng.
Hắn có lực lượng thần thức cường đại, nhất tâm tam dụng cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, bất quá cứ mãi như thế thì cũng sẽ
tạo thành phụ tải không nhỏ đối với tinh thần, trong một số thời điểm, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của hắn.
Dưới sự dẫn dắt của đạo ấn, lực lượng Thuần Dương chầm chậm rót vào, đạo ấn vốn tồn tại bốn loại sắc thái biến ảo chập chờn vào giờ phút này lại nhiều hơn một màu vàng nhàn nhạt. Màu sắc này dần dần dung nhập vào trong đó, hoà lẫn với bốn loại sắc thái khác, trông có vẻ huyền diệu đến cực điểm.