Chương 4258: Có gan đừng chạy
Ngoại trừ các cường giả Khai Thiên cảnh trung phẩm thượng phẩm có thực lực hoàn toàn không cùng một cấp bậc với hắn ra, Hắc Nha Thần Quân đoạt xá trùng sinh tuyệt đối là địch nhân khó dây dưa và mạnh mẽ nhất mà Dương Khai gặp phải cho đến tận bây giờ.
Cho dù là Đại Ma Thần năm đó thì cũng không thể nào so sánh với hắn, bởi vì gia hỏa này có được Bất Tử Chi Thân! Trận chiến năm đó với Đại Ma Thần là toàn bộ Tinh Giới cùng nhau phản kháng, bên người Dương Khai còn có vô số đồng bạn, bảo vệ lẫn nhau, kề vai chiến đấu trong hoạn nạn, nhưng lúc này chỉ có một mình hắn chiến đấu.
Có thể chém chết hắn ở chỗ này hay không? Trong lòng Dương Khai không có chút hy vọng nào. Dù sao ngay cả Kim Ô Chú Nhật mạnh nhất của mình mà cũng bị đối phương phá đi, có thể nói ngoại trừ viên Thần Thông Châu mà bà chủ đưa cho hắn ra, hắn đã không còn con át chủ bài nào nữa!
Tràng diện tràn đầy nguy hiểm! Dương Khai đâm ra thương này đến thương khác, Không Gian Pháp Tắc tỏa ra, thân hình xê dịch, chớp hiện vô chừng, mỗi một thương đều có thể tạo thành thương tổn cực lớn cho Hắc Nha Thần Quân, nhưng cho dù là thương thế trí mạng nhất thì hắn vẫn có thể hồi phục lại trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Trong khi Hắc Nha Thần Quân không ngừng bị thương thì đồng thời, thương thế trên người Dương Khai cũng càng ngày càng nặng. Từ trước tới giờ chỉ có Dương Khai ỷ vào năng lực khôi phục cường đại của bản thân để liều mạng với người ta, ai ngờ lại có một ngày bị người ngoài dùng biện pháp này đối phó mình, quả nhiên là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, thế sự vô thường a!
Cảnh tượng trước mắt biến thành từng đợt màu đen, Dương Khai liều mạng thúc ép tiềm năng của mình đến mức cực hạn, hiện tại dù cho không giết được lão cẩu này thì cũng phải làm cho hắn biết rằng mình không dễ trêu, nếu như bị hắn một mực truy kích như thế này thì mình sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc dầu hết đèn tắt.
Huyết quang đánh tới, Dương Khai nhấc thương ngăn trở, hai tiếng đinh đương nhẹ nhàng vang lên, Hồ Điệp Song Đao của Hắc Nha Thần Quân bị đánh bay, nhưng mà một thanh huyết đao trong đó lại bỗng nhiên biến thành một đoàn huyết thủy, tiêu tán vô hình.
Cùng lúc đó, một cỗ sát cơ đánh tới từ sau lưng Dương Khai, một mực khóa chặt lấy hắn.
Dương Khai kinh hãi, sao còn không biết mình nhất thời không quan sát nên đã trúng kế. Hắn vội vàng xê dịch thân hình nhưng lại cảm thấy giữa eo có hơi đau xót, lúc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo huyết quang rót vào sau lưng mình, sau đó lóe ra khỏi bụng, trực tiếp phá vỡ một lỗ thủng trên người mình, máu tươi bắn ra xa ba thước!
Huyết quang kia bay đến trên tay Hắc Nha Thần Quân, Hắc Nha Thần Quân nhấc lên lưỡi đao, nhẹ nhàng liếm láp, gật đầu nói: "Hương vị Thánh Linh huyết, không tệ không tệ!"
Dương Khai lui lại mấy bước, đưa tay che eo, thôi động lực lượng phong bế vết thương của bản thân, thân hình lay động không thôi.
Đã đến cực hạn! Mặc dù hắn đã dùng hết toàn lực, nhưng cũng đã đến mức cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng, nếu như tiếp tục chiến đấu nữa thì hắn rất có khả năng sẽ phải viết di chúc ở đây.
Dương Khai thở dài trong lòng, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục đào vong, tìm cơ hội chữa thương, chỉ là với trạng thái bây giờ của mình, muốn thoát khỏi sự truy sát của Hắc Nha Thần Quân e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
"Tiểu bối, ngươi có thể nói di ngôn!" Hắc Nha Thần Quân hai tay cầm đao, khi vừa dứt lời, thân hình hắn hơi chao đảo một cái, trực tiếp nhào tới trước mặt Dương Khai, song đao trái phải đánh xuống, tràn trề sát cơ!
Dương Khai nhấc thương chống đỡ, ầm ầm một tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực dũng mãnh không gì chống đỡ nổi từ phía trên ép xuống, cho dù hắn có Bán Long thân thể thì cũng vô pháp ngăn cản, cả người bị ép khuỵu xuống, suýt nữa té quỵ xuống đất.
Trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm lại.
Khi hắn khôi phục lại thị giác, chỉ thấy Hắc Nha Thần Quân dí sát mặt vào mặt hắn, nhếch miệng nhe răng cười: "Chết!"
Dương Khai cắn răng gầm thét, lực lượng thần hồn từ trong thức hải cuồng bạo xông ra, biến thành một đạo công kích tinh thuần, đánh thẳng về phía Hắc Nha Thần Quân.
Hắc Nha Thần Quân đang nhe răng cười bỗng nhiên cứng ngắc lại trong nháy mắt, tròng mắt không ngừng run rẩy, tựa như đang nhận phải trọng kích gì đó vậy.
Áp lực kinh khủng kia đột nhiên buông lỏng, nhân cơ hội tốt này, Dương Khai cấp tốc đứng vững thân hình, quét ngang một thương, đánh bay Hắc Nha Thần Quân ra ngoài. Không để cho đối phương
kịp văng ra xa, Thương Long Thương liền liên tục đâm ra mấy trăm cái, mỗi một thương đều bộc phát ra uy năng hủy thiên diệt địa.
Hắc Nha Thần Quân căn bản là không thể nào ngăn cản, trực tiếp bị oanh thịt nát xương tan!
Dương Khai ngây ngốc một chút, chiến cuộc biến hóa như thế là điều mà hắn không hề nghĩ tới. Vừa rồi hắn chỉ là bất đắc dĩ nên mới thi triển công kích thần hồn, muốn hóa giải một chút áp lực cho mình, ai ngờ lại phảng phất như đánh trúng chỗ yếu hại của Hắc Nha Thần Quân, khiến cho thực lực của hắn đại giảm chỉ trong chớp mắt.
Hơi hơi trầm ngâm, sau đó Dương Khai liền bừng tỉnh đại ngộ.
Thần hồn của Hắc Nha Thần Quân vốn là một đạo tàn hồn, trước đó bị thương nghiêm trọng trong thức hải của mình, bất đắc dĩ phải dứt bỏ đi một bộ phận thần hồn để ve sầu thoát xác bỏ chạy, sau đó lại đi đoạt xá nhục thân của Chu Nghị, mặc dù thành công, nhưng tuyệt đối không hề đơn giản như bề ngoài nhìn vào.
Tên Chu Nghị kia dù sao cũng là đệ tử tinh nhuệ của Đại Thiên Huyết Địa, đối phương có tư chất không tầm thường, Hắc Nha Thần Quân muốn đoạt xá hắn tất nhiên là phải trả một cái giá đáng kể.
Qua mấy lần hao tổn như thế, thần hồn của Hắc Nha Thần Quân còn
có thể mạnh tới đâu được.
Nói một cách khác, so với thực lực cường đại mà hắn bày ra, lực lượng thần hồn của hắn có thể nói là không đáng giá nhắc tới. Chẳng trách một đạo thần hồn công kích của mình lại có thể khiến cho hắn như gặp phải trọng thương như vậy, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, thì ra là bởi vì điều này.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Dương Khai liền rất là ảo não. Trước đó hắn cũng là bị lực lượng cường đại mà đối phương bày ra che mờ đôi mắt nên không thể nghĩ đến việc này, nếu như hắn sớm nghĩ ra điểm này thì trận chiến này làm sao có thể phiền toái như vậy được.
Lấy điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của địch, đạo lý đơn giản như vậy, Dương Khai sao có thể không hiểu được cơ chứ?
Có điều bây giờ minh bạch cũng không muộn!
Hắc Nha Thần Quân bị hắn oanh cho thịt nát xương tan, nhưng cũng chưa chết đi, từng khối thịt nát kia biến thành huyết thủy, cấp tốc tụ tập lại, huyết thủy chảy xuôi, mơ hồ có dấu hiệu muốn biến trở lại hình người.
Dương Khai sao có thể tha cho hắn? Lại một đạo công kích thần hồn oanh ra ngoài, huyết thủy đang hội tụ lập tức có dấu hiệu băng tán, một thương quét ra, quét cho huyết thủy kia bay đi tứ tán.
Tiếng kêu thảm của Hắc Nha Thần Quân vang lên, huyết thủy nhúc nhích chảy xuôi, biến thành huyết vân, cấp tốc chạy về phương xa.
"Trốn chỗ nào!" Dương Khai quát lớn, đề thương mau chóng đuổi theo, thế nhưng mới đi được không tới mấy bước, thân thể hắn liền mềm nhũn đi. Hắn quỳ một chân trên đất, cũng may còn có Thương Long Thương chống đỡ, nếu không hắn đã trực tiếp ngã xuống rồi.
"Tiểu bối, lần này tha cho ngươi một mạng, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi!" Trong huyết vân ở xa xa kia vang lên thanh âm của Hắc Nha Thần Quân.
"Có gan đừng chạy, lại đánh một trận!" Dương Khai gầm thét, có lòng đuổi theo, thế nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Hắc Nha Thần Quân càng độn càng xa, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nặng nề nện một quyền trên mặt đất, cả khuôn mặt của Dương Khai tràn đầy vẻ áo não, lần này bỏ lỡ một cơ hội thật tốt để đánh chết Hắc Nha Thần Quân, lần sau chưa chắc có thể xử lý hắn dễ dàng như vậy. Thể loại lão quái vật bị giam giữ vô số năm mà vẫn còn có thể sống sót này, căn bản là không thể nào đánh giá theo lẽ thường.
Hơi thở dốc một trận, Dương Khai quay đầu nhìn bốn phía, hắn không biết Hắc Nha Thần Quân đã thật sự rút lui hay là đang dục
cầm cố túng, bây giờ trạng thái của chính hắn đang rất không ổn nên có một loại cảm giác thần hồn nát thần tính.
Không dám ở lâu tại đây, vạn nhất lão thất phu kia giết một cái hồi mã thương thì hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Thu vào Thương Long Thương, lấp một mớ linh đan khôi phục vào trong miệng, chọn một phương hướng cấp tốc bỏ chạy.
Mới chạy đi không đến trăm dặm, Dương Khai liền ngã cắm đầu xuống đất, muốn động đậy một ngón tay mà cũng không được. Đánh với Hắc Nha Thần Quân một trận gần như ép khô tất cả lực lượng trên người hắn, có thể kiên trì chạy đến đây đã là may mắn lắm rồi.
Đầu váng mắt hoa tới cực điểm, cảnh tượng trước mắt biến thành từng đợt màu đen, tùy thời đều có thể hôn mê.
Dương Khai ráng chống đỡ tinh thần, không dám mê man, bởi vì ở vào tình thế như vậy, một khi hôn mê, rốt cuộc gặp phải kết cục gì là điều mà ai cũng không dám chắc được. Trong Huyết Yêu Động Thiên này có vô số Yêu thú, ngoài ra còn có rất nhiều võ giả.
Miễn cưỡng thôi động thần niệm, mở ra giới bích của Tiểu Huyền Giới, phóng thích Khúc Hoa Thường từ trong đó ra, còn không kịp nói với nàng một câu, Dương Khai liền nghiêng đầu một cái, triệt để
ngất đi.
Khúc Hoa Thường vốn đang trong lúc chữa thương, bỗng nhiên bị Dương Khai thả ra, vốn còn có hơi kỳ quái, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Khai toàn thân máu tươi chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, quần áo lộn xộn, trên người có từng đạo vết thương sâu đủ thấy xương, ở giữa eo còn có một vết thương đâm xuyên qua người thì không khỏi sợ hãi, hoảng sợ nói: "Dương sư đệ, sư đệ!"
Đi ra phía trước, quỳ xuống trước mặt Dương Khai, sắc mặt Khúc Hoa Thường liền trắng bệch đi. Nàng không biết trong lúc mình chữa thương thì Dương Khai rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng dựa vào thương thế trên người Dương Khai thì đó tuyệt đối là một trận đại chiến cực kỳ hung hiểm.
Bàn tay run run đặt dưới cái mũi của Dương Khai, Khúc Hoa Thường phát hiện mặc dù hơi thở của hắn yếu ớt nhưng vẫn còn đều đặn như bình thường.
Thở phào một hơi, Khúc Hoa Thường tê liệt ngồi trên mặt đất. Nàng vừa rồi còn tưởng rằng Dương Khai đã chết rồi! Cũng may là vẫn còn sống a.
Có điều thương thế nghiêm trọng như vậy. . . Khúc Hoa Thường đưa tay phất qua từng đạo vết thương dữ tợn kia, thân thể bỗng run rẩy
cả lên. Thương thế như vậy, không nói đến việc cần phải khôi phục bao lâu, ngay cả triệt để khôi phục thì cũng không thể chắc chắn rằng không lưu lại di chứng gì.
Nàng cũng biết một chút về bản lãnh của Dương Khai, trong Huyết Yêu Động Thiên này, người có thể đánh hắn thành dạng này rất ít, chẳng lẽ Hắc Nha Thần Quân kia lại đuổi tới rồi?
Vừa nghĩ đến đây, Khúc Hoa Thường liền giật mình trong lòng, sao còn dám dừng lại tại chỗ. Nàng ta vội vàng lấy ra một chút thuốc chữa thương thoa ngoài da, xé mở quần áo của Dương Khai, đem thuốc nước kia bôi lên trên người Dương Khai, lại lấy ra một cái váy từ trong không gian giới chỉ của mình rồi bao lấy Dương Khai, vác hắn ở sau lưng mình, sau đó chạy vội đi.
Trong lúc mê man, Dương Khai cảm thấy thân thể mình chập trùng lên xuống, cái mũi ngửi thấy được một mùi thơm ngọt ngào mềm mại, làm cho người ta vui vẻ chịu đựng, hơn nữa thân dưới còn cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại nở nang, gương mặt hơi ngứa một chút, hình như có một sợi tóc đang nhẹ nhàng lay động tiếng lòng của hắn. Cái gọi là ôn nhu hương, bất quá cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lúc nhất thời, Dương Khai có hơi không kịp phản ứng rằng mình rốt cuộc đang ở trong hoàn cảnh ra sao, khi hắn đang muốn
xem cho rõ ràng thì toàn thân cao thấp chợt dâng lên từng hồi đau đớn kịch liệt, làm cho hắn nhịn không được mà kêu rên một tiếng.
"Dương sư đệ, ngươi đã tỉnh rồi sao?" Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khúc Hoa Thường, nàng ta đang thở hồng hộc, hơn nữa giọng nói còn có hơi suy yếu.
"Ừm." Dương Khai lên tiếng, mở mắt nhìn coi, lúc này mới phát hiện ra mình đang bị Khúc Hoa Thường cõng lên người. Nữ nhân này hai tay vác hai bắp đùi của mình, có hơi khom người, thi triển thân pháp
cấp tốc bay về phía trước, còn đầu của mình thì đang méo xệch khoác lên trên bờ vai của Khúc Hoa Thường. Bởi vì vấn đề góc độ, cái miệng của hắn ngẫu nhiên còn có thể chạm đến gương mặt tinh tế tỉ mỉ và cái cổ trắng nõn của nàng ta.
Cái này. . .
Dương Khai cũng không ngờ rằng mình vừa mở mắt sẽ liền nhìn thấy loại tình cảnh này, trong lúc nhất thời cũng có hơi choáng váng.