Chương 4259: Đồng sinh cộng tử
Hắn lúc ấy ráng chống đỡ tinh thần để phóng xuất Khúc Hoa Thường từ trong Tiểu Huyền Giới, chính là vì sợ rằng mình trong lúc hôn mê sẽ bị người nào đó hoặc là Yêu thú đánh lén, để cho Khúc Hoa Thường trông nom mình thì tốt xấu gì cu ̃ng an toàn hơn một chút.
Cũng không biết vì sao nữ nhân này lại cõng mình một đường phi nước đại như vậy!
Thân hình chập trùng như vậy làm cho các vết thương trên cơ thể dâng lên từng đợt cảm giác đau đớn, Dương Khai hít vào một hơi, vỗ vỗ bả vai của Khúc Hoa Thường, yếu ớt nói: "Sư tỷ, thả ta xuống đi."
"Không được đâu, sư đệ." Khúc Hoa Thường lắc đầu, sợi tóc đảo qua gương mặt của Dương Khai.
Dương Khai đang muốn hỏi một câu vì sao thì lại chợt nhìn thấy ở phía sau có từng đạo công kích cuồng bạo đánh tới. Chúng đánh vào
trong hư không, vang lên những tiếng ầm ầm, thân hình của Khúc Hoa Thường liên tiếp xê dịch, hiểm càng thêm hiểm tránh thoát đi.
Dương Khai giật mình: "Lão thất phu kia còn đang đuổi theo ta sao?"
Hắn không biết mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, nhưng xét theo mức độ khôi phục thương thế của mình thì hẳn là đã qua hai ba ngày. Nếu là thương thế bình thường, với khả năng khôi phục của bản thân thì hắn sớm đã khỏi hẳn. Nhưng lần này khác với những lần trước, vết thương lưu lại khi chiến đấu với tên Hắc Nha Thần Quân kia khôi phục lại một cách đặc biệt gian khổ, Dương Khai giờ phút này vẫn suy yếu không gì sánh được, một thân lực lượng không khôi phục được bao nhiêu, trong vết thương còn có một loại lực lượng quỷ dị cực kỳ khó chơi đang không ngừng hủ thực huyết nhục của hắn, quấy nhiễu sự khép lại của vết thương.
Đã lâu như vậy rồi mà Hắc Nha Thần Quân vẫn còn đang truy kích sao? Dương Khai không thể tưởng tượng ra được Khúc Hoa Thường làm thế nào kiên trì được đến lúc này.
"Không phải là Hắc Nha Thần Quân." Khúc Hoa Thường lại lắc đầu, trong lúc nói chuyện, thân thể nàng ta lảo đảo một cái, suýt chút nữa là đã đứng không vững.
Nàng ta vốn có thương thế chưa lành, đang cần tịnh dưỡng gấp, giờ
phút này lại bị người ta truy kích, mặc dù không tới mức dầu hết đèn tắt nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
"Đó là ai?" Dương Khai cả kinh hỏi.
Đúng vào lúc này, ở xa xa phía sau vang lên giọng nói của một người: "Khúc sư muội, sư huynh không có ý làm khó dễ ngươi, để lại tên Dương Khai kia, ngươi có thể tự mình rời đi, tại sao phải gian khổ đào mệnh như vậy chứ?"
Dương Khai nghe thấy giọng nói này có hơi quen tai, mơ hồ cảm thấy mình đã nghe qua giọng nói này ở đâu đó.
Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn liền giận tím mặt, đây không phải là cái thằng Doãn Tân Chiếu của Hiên Viên Động Thiên kia sao? Trước đó khi Huyết Yêu Động Thiên mở ra, người của Hiên Viên Động Thiên đến chiếm đoạt địa bàn, kết quả bị Dương Khai thi triển Không Gian Pháp Tắc đoạt được một cửa vào khác, Doãn Tân Chiếu lập tức bị Dương Khai đặc biệt nhằm vào, dẫn đến việc một cánh cửa rất gần hắn bị Dương Khai đoạt.
Hắn vốn cho rằng gia hỏa này sẽ không có cơ hội bước vào Huyết Yêu Động Thiên, ai ngờ lại đụng phải vào lúc này, hơn nữa còn đang truy đuổi mình một cách không chết không thôi.
Vận khí của gia hỏa này cũng thật là tốt, đến như vậy rồi mà vẫn còn
có thể tiến vào trong Huyết Yêu Động Thiên sao?
Quay đầu nhìn lại, hắn quả nhiên nhìn thấy Doãn Tân Chiếu đang đuổi theo Khúc Hoa Thường. Đối phương cũng không phải lẻ loi một mình mà còn có hai người giúp đỡ, cả hai cũng đều là đệ tử của Hiên Viên Động Thiên.
Luận thực lực, Khúc Hoa Thường hẳn là không kém đối phương bao nhiêu, đơn đả độc đấu cũng không ai kém hơn ai, thế nhưng Khúc Hoa Thường thương thế chưa lành, tên gia hỏa Doãn Tân Chiếu này lại có thêm hai người giúp đỡ, Khúc Hoa Thường làm sao có thể là đối thủ của tên đó được? Bị hắn truy đuổi như vậy cũng không khó hiểu.
"Sao lại đụng phải gia hỏa này?" Dương Khai phẫn uất không thôi, nếu đổi lại đụng phải trong lúc bình thường thì Dương Khai há có thể sợ hắn sao. Bây giờ hắn vừa mới đại chiến với Hắc Nha Thần Quân một trận, thực lực chưa hồi phục, đụng phải thật đúng là có hơi đau đầu.
"Vận khí của chúng ta không tốt lắm." Khúc Hoa Thường cười khổ một tiếng, sau đó nói một cách đơn giản những chuyện đã xảy ra.
Sau khi nàng được Dương Khai phóng xuất ra khỏi Tiểu Huyền Giới thì liền vác theo Dương Khai Viễn rời khỏi mảnh chiến trường kia, Nàng vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để cùng chữa thương với hắn,
ai ngờ nàng còn chưa tìm được nơi nào thì liền gặp phải đám người Doãn Tân Chiếu đang trên đường đến đây điều tra tình huống.
Dương Khai đánh với Hắc Nha Thần Quân một trận, động tĩnh khá lớn, ba sư huynh đệ Doãn Tân Chiếu đang ở gần đó, tất nhiên có chỗ phát giác.
Hắn nhận ra Dương Khai thì liền vui mừng quá đỗi, lúc này liền bảo Khúc Hoa Thường giao Dương Khai cho bọn hắn xử trí. Khúc Hoa Thường sao có thể đồng ý, vừa đánh lạc hướng vừa bỏ chạy liên tục trong hai ngày nay.
Cũng may Doãn Tân Chiếu cũng cố kỵ m Dương Động Thiên, không dám hạ sát thủ, nếu không Khúc Hoa Thường có thể bảo trụ Dương Khai hay không cũng là một chuyện rất khó nói. Có điều theo thời gian trôi qua, Doãn Tân Chiếu cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, xuất thủ càng ngày càng nặng, bộ dạng giống như muốn đuổi tận giết tuyệt Dương Khai vậy.
"Tên hỗn đản này!" Dương Khai cắn răng, vỗ vỗ bả vai của Khúc Hoa Thường nói: "Khúc sư tỷ thả ta xuống."
Bò lên trên lưng người ta tất nhiên là có xúc cảm không tồi, nhưng lúc này hắn sao có thể nào trông cậy vào việc một nữ nhân một mực liều mạng cho mình được?
Trong lòng nhịn không được mắng một câu, Huyết Yêu Động Thiên này thật sự không phải là địa phương cho người tới, vừa mới thoát khỏi một tên Hắc Nha Thần Quân thì lại bị một tên Doãn Tân Chiếu đuổi theo, chẳng lẽ mình sẽ bị người ta một mực đuổi giết sao?
"Không có việc gì, sư đệ ngươi cứ khôi phục đi, chờ ngươi có lại sức lực rồi nói." Khúc Hoa Thường có thể cảm giác được tình huống của Dương Khai đang rất không ổn, thế nên sao nàng có thể tuỳ tiện đồng ý được.
"Khúc sư muội chấp mê bất ngộ, nếu đã như thế thì đừng trách sư huynh xuất thủ vô tình." Ở phía sau vang lên tiếng gầm thét của Doãn Tân Chiếu, khi hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm quang giống như dải lụa đánh thẳng tới, thoáng cái liền bay tới cách đó không xa.
Đạo kim quang này có uy năng cực mạnh, ai cũng có thể nhìn ra được, Doãn Tân Chiếu đã thật sự nổi giận rồi. Sự cố kỵ đối với m Dương Động Thiên cu ̃ng không ngăn cản được quyết tâm đánh chết Dương Khai của hắn.
Khi Khúc Hoa Thường phát giác ra được, muốn tránh né thì đã không còn kịp nữa rồi. Trong lúc bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hơi lách sang bên cạnh một chút, cùng với Dương Khai đánh ra một chưởng về phía đòn công kích kia.
Oanh một tiếng. . . Lực lượng cuồng bạo quét ra, một kích kia của Doãn Tân Chiếu mặc dù bị hai người liên thủ ngăn lại, thế nhưng hai người cũng bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài, lăn thành một đoàn.
"Phốc. . ." Khúc Hoa Thường phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Dương Khai cũng không dễ chịu, chỉ cảm thấy vết thương trên người dâng lên một trận đau đớn mãnh liệt, yết hầu ngòn ngọt, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, cũng may là hắn vội vàng nhịn xuống được.
Mặc dù đang trong loại tình huống này nhưng Khúc Hoa Thường vẫn cõng Dương Khai trên người mà không hề vứt xuống, điều này khiến cho Dương Khai rất là cảm động, không biết nữ tử này vì sao lại phải liều mạng như vậy.
Mắt thấy đám người Doãn Tân Chiếu chạy tới càng ngày càng gần, Khúc Hoa Thường cố gắng đứng dậy nhưng lại không thể đứng lên. Dương Khai thì trái lại, trước đó hắn có nghỉ ngơi một chút nên đã
khôi phục lại được một ít khí lực, khi thấy thế thì một tay ôm lấy Khúc Hoa Thường vào trong ngực, hít sâu một hơi, Không Gian Pháp Tắc quanh quẩn, thuấn di một cái, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện trở lại, bản thân hắn đã ở một nơi cách đó hơn
mấy chục dặm, bất quá thôi động lực lượng hung mãnh như vậy cũng làm cho hắn rất là khó chịu, vừa đứng vững thân hình thì thân thể liền mềm nhũn, ngã nhào xuống mặt đất. Điều này làm cho Khúc Hoa Thường kinh hô một tiếng, sau đó lăn vù vù vài vòng mới có thể dừng lại.
Dương Khai khù khụ không thôi, sau đó hắn liền lăn đến bên người Khúc Hoa Thường, vội vã cuống cuồng mà nói: "Sư tỷ không sao chứ?"
Khúc Hoa Thường nước mắt rưng rưng nhìn hắn: "Bể mông ta rồi, không tin ngươi sờ thử xem!"
Dương Khai kém chút nữa là đã thổ huyết, đến lúc nào rồi mà còn phát lãng, nữ nhân này thật không cứu nổi. Hắn đưa tay bắt lấy cánh tay nàng ta, cõng lên trên người mình rồi vội vàng chạy đi.
Hắn mặc dù đã vận dụng không gian thuấn di để thoáng kéo dài khoảng cách một chút nhưng vẫn không triệt để chạy ra khỏi phạm vi cảm giác của đám người Doãn Tân Chiếu, vì vậy ba người của Hiên Viên Động Thiên vẫn còn một mực đuổi theo hắn.
Muốn lại thuấn di đi, nhưng đã không còn khí lực nữa.
Trước đó Khúc Hoa Thường cõng Dương Khai chạy vội, bây giờ hai người đổi chỗ, Khúc Hoa Thường vui vẻ bò trên lưng Dương Khai,
hai tay ôm cổ hắn, hai cái chân dài quấn lấy eo của Dương Khai giống như bạch tuộc vậy.
Dương Khai lúc này mới phát giác ra điểm không ổn: "Trên người ta sao lại có quấn một cái váy?"
Khúc Hoa Thường ghé vào lỗ tai hắn, thổ khí như lan nói: "Trước đó quần áo của ngươi bị phá nát, ta đã ném đi rồi, cũng không thể vác ngươi thân thể trần truồng mà đi a."
Dương Khai không đáp lại được. Thế này mặc dù hơi khó coi một chút, nhưng dù gì vẫn còn trong phạm vi chịu đư ̣ng được. Nếu như Khúc Hoa Thường mặc cái váy này lên trên người hắn thì mới gọi là lúng túng.
Lúc này đào mệnh quan trọng, không có thời gian nghĩ đến sự tình ăn mặc a.
Hắn âm thầm hối hận, sớm biết như thế thì hắn nên mang theo Bồ Bách Hùng bên người mới đúng. Bồ đào trên đầu gia hỏa này vốn là thánh dược khôi phục, nếu có viên bồ đào kia thì hắn sẽ có thể khôi phục lại như lúc ban đầu trong một khoảng thời gian rất ngắn, đến lúc đó đừng nói là một tên Doãn Tân Chiếu, dù có là mười tên thì Dương Khai cũng có thể giết hết.
Có điều sau khi Cửu Trọng Thiên đại trận được bố trí thành công,
Tiểu Ma Cô được Dương Khai lưu lại trong huyễn trận kia để làm trận nhãn, Hồ Lô Đằng bởi vì có tác dụng đặc biệt nên cũng được lưu lại Hư Không Địa để cho mọi người chăm sóc. Tam đại thánh dược mang ra từ trong Thái Khư cản có hết hai cái đều lưu lại, Bồ
Bách Hùng tất nhiên không vui, kiên trì muốn lưu lại Hư Không Địa để làm bạn với Tiểu Ma Cô và Hồ Lô Đằng.
Dương Khai cũng đành chiều theo ý nó.
Ai ngờ trong Huyết Yêu Động Thiên này lại có sự tình Thần Quân đoạt xá trùng sinh, ai có thể ngờ rằng cục diện sẽ lại hung hiểm như thế. Hắn vốn cho rắng bằng vào bản lãnh của mình, mặc dù không thể hoành hành không sợ trong Huyết Yêu Động Thiên này nhưng ít nhất cũng không gặp phải nguy hiểm gì mới đúng.
Chủ quan a!
Lần sau có thế nào cũng phải mang theo mấy viên bồ đào dự bị ở trên người mới được.
"Sư đệ, chúng ta đây có được coi là đồng sinh cộng tử, hoạn nạn gặp chân tình hay không?" Khúc Hoa Thường bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Chân cái đầu của ngươi." Dương Khai bị nàng làm cho câm nín, lúc đầu bị đuổi giết là sự tình vô cùng khẩn trương, nghe nàng nói kiểu này, không khí khẩn trương lập tức biến mất không thấy đâu.
Khúc Hoa Thường có hơi ủy khuất nói: "Ta chưa từng liều mạng vì một tên nam nhân nào như vậy đâu."
Dương Khai gật đầu nói:“ n nghĩa cứu mạng của sư tỷ hiện tại, sư đệ khắc trong tâm khảm, không dám quên đi."
Khúc Hoa Thường cười nói: “Trong Thái Khư cảnh ngươi cũng đã cứu ta, hơn nữa, trước đó nếu không phải ngươi ngăn trở Hắc Nha Thần Quân kia thì ta cũng đã mất mạng rồi, tính toán ra, là ngươi cứu ta nhiều hơn một ít."
" Ân tình loại đồ vật này không thể nào tính rõ ra được."
"Cũng đúng nha." Khúc Hoa Thường khoác đầu lên trên bờ vai Dương Khai, nhẹ nhàng điểm xuống, lặng yên trong chốc lát, nói: "Sư đệ, thả ta xuống, ngươi tự mình chạy đi."
Dương Khai giật mình: "Ngươi sao rồi?"
Giọng nói của Khúc Hoa Thường chợt suy yếu đi rất nhiều: "Ta sợ là không qua khỏi, có chút buồn ngủ, muốn ngủ."
Dương Khai sắc mặt đại biến, vội vàng nói: "Sư tỷ chịu đựng a, ngàn vạn lần không thể ngủ." Cho tới thời khắc này hắn mới phát giác ra, trên hai tay mình là một mảnh sền sệt, đưa lên một tay xem xét thì tất cả đều là máu tươi đỏ rực.
Máu của mình là màu vàng, máu màu đỏ này, ắt hẳn là của Khúc Hoa Thường.
Một kích vừa rồi của Doãn Tân Chiếu mặc dù bị bọn hắn hợp lực ngăn lại, thế nhưng Khúc Hoa Thường vẫn bị thụ thương.
Thần niệm quét qua, Dương Khai mới phát giác ra ở giữa eo của Khúc Hoa Thường có một đạo vết thương dữ tợn, một đường đi tới, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa.