Chương 4264: Ngươi còn trở về làm gì
"Có biết một hai, chỉ là ta cũng không chắc lắm, cần phải bái kiến người kia thì mới biết được." Đàm Lạc Hưng siết chặt mộc bài trong tay, giương mắt nói: "Hai người kia bây giờ ở chỗ nào?"
Phạm Vô Tâm nói: "Nữ tử kia trọng thương hôn mê, nam tử kia bị ta đánh vào Cố Nguyên Đinh, bây giờ đều đnag giam giữ trong địa lao."
"Ta đi xem một chút." Đàm Lạc Hưng nói xong liền xoay người rời đi.
Kết quả là hắn vẫn không nói rõ mộc bài kia rốt cuộc là thứ gì, Phạm Vô Tâm tuy không hài lòng, nhưng cũng không thể nào truy vấn được, sau khi suy nghĩ một trận thì cũng đứng dậy đi theo.
Trong địa lao, Dương Khai đang điều tức bỗng nhiên mở to mắt, truyền âm cho Khúc Hoa Thường, nói: "Sư tỷ cẩn thận, có người đến."
Khúc Hoa Thường nghe thấy vậy thì vội vàng ngồi dậy, đôi mắt sáng tỏ cảnh giác nhìn chằm chằm cửa vào nhà tù. Sau đó nàng chợt nhận thấy khí tức của Dương Khai đột nhiên yếu đi, lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng thu liễm khí cơ của bản thân, giả bộ như trọng thương không khỏi, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được.
Hai người vừa mới ngụy trang xong, ở bên ngoài cửa phòng liền vang lên giọng nói của một người: "Gặp qua Đàm trưởng lão!"
"Ừm!" Một người khác nhàn nhạt lên tiếng: "Hai người do Phạm chấp sự bắt về đang ở trong này?"
"Đúng thế."
"Mở cửa phòng giam, ta vào đó xem."
"Vâng!"
Rất nhanh sau đó, cửa lớn của nhà tù được mở ra, một tên nam tử trung niên mặt trắng
không râu từ ngoài cửa đi vào. Sắc mặt của tên nam tử kia có hơi âm trầm, giống như %
còn có một tia tâm thần bất đi ̣nh. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Dương Khai, hắn lập tức đứng tại cửa phòng, đôi mắt đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó thấp giọng nói: "Là ngươi?"
"Hửm?" Dương Khai nghi ngờ nhìn qua hắn, đây là ý gì? Trong lòng tự nhủ chúng ta quen biết sao?
"Đã qua nhiều năm như vậy, ngươi còn trở về làm gì?" Tên nam tử trung niên kia lại quát khẽ.
Dương Khai không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì. Khi Dương Khai đang muốn hỏi một câu thì tên nam tử kia bỗng nhiên diện mục dữ tợn, trầm thấp cười lạnh một tiếng: "Cũng tốt, nếu đã trở về, vậy liền để mạng ở lại đây đi!"
Nói xong, hắn đưa tay vỗ ra một chưởng về phía Dương Khai, trong lòng bàn tay hắn quanh quẩn lực lượng Ngũ Hành, hiển lộ rõ ràng uy năng lớn lao.
Xét theo uy thế ra chiêu của hắn, người này rõ ràng ngưng tụ lực lượng Khai Thiên ngũ phẩm, hơn nữa tuyệt đối chìm đắm tại cảnh giới này trong rất nhiều năm, bởi vì lực lượng Ngũ Hành kia hùng hồn không gì sánh được, tinh thuần đến cực điểm. Nửa bước Khai Thiên mà Dương Khai nhìn thấy cho đến tận bây giờ, không có người nào vượt qua hắn trên phương diện này.
Một chiêu này khí thế hùng hổ, sát cơ tràn trề, hiển nhiên là có ý muốn lấy tính mạng của Dương Khai.
Dương Khai giận dữ, mình và người này vốn không quen biết, nhưng lúc này hắn lại muốn giết mình, đây là đạo lý gì? Nếu như hắn chưa giải trừ Cố Nguyên Đinh kia mà
muốn giết mình, đây là đạo lý gì? Nếu như hắn chưa giải trừ Cố Nguyên Đinh kia mà phải đối mặt với một chiêu này thì căn bản là không thể nào ngăn cản được, cũng may Dương Khai đã sớm giải trừ sự trói buộc của Cố Nguyên Đinh.
Đưa tay nghênh tiếp đánh ra một chưởng, thôi động lực lượng đạo ấn, một thân áo quần không gió mà lay, hoa hoa tác hưởng!
Oanh một tiếng, thân hình của Dương Khai có hơi lung lay một chút, giường nhỏ dưới mông chia năm xẻ bảy, biến thành bột mịn chỉ trong chớp mắt. Trong khi tên nam tử trung niên kia thì lại sắc mặt đại biến, ngửa mặt bay ngược về sau, miệng phun máu tươi giữa không trung.
Lực lượng cuồng bạo do hai người giao thủ quét ra bốn phía, địa lao này căn bản là vô lực tiếp nhận, ầm ầm sụp đổ xuống.
"Đi!" Dương Khai vòng tay ôm lấy vòng eo của Khúc Hoa Thường, sau đó thân hình nhanh chóng vọt lên phía trên.
Phạm Vô Tâm đang chạy về phía địa lao, còn chưa kịp tới gần cửa vào địa lao thì liền nghe thấy một tiếng âm thanh kịch liệt vang lên từ phía dưới, ngay sau đó chính là động tĩnh khi có người giao thủ.
Phạm Vô Tâm kinh hãi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không để cho hắn kịp minh bạch, mặt đất liền bỗng nhiên vỡ ra, hai bóng người từ trong đó lách mình mà ra, đáp xuống ở nơi cách đó không xa.
Quay đầu nhìn lại, Phạm Vô Tâm liền kinh ngạc vạn phần.
Một nam một nữ này, không phải là hai vị khách đến từ thiên ngoại bị mình bắt về hay sao?Tại thời điểm bắt giữ bọn họ, nữ tử kia đã trọng thương hôn mê, tên nam tử kia còn bị mình gieo xuống Cố Nguyên Đinh, theo đạo lý mà nói, giờ phút này hắn căn bản là không có khả năng vận dụng bất kỳ lực lượng nào mới đúng. Thế nhưng bây giờ hắn lại đang khí thế bừng bừng, đế nguyên hung mãnh, nào có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào đâu?
Rầm rầm rầm. . .
Rầm rầm rầm. . .
Dưới mặt đất lại có mấy bóng người thoát ra, ai nấy cũng đều đầu đầy bụi đất, trong đó có một người sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ma ́u.
Phạm Vô Tâm kinh hô một tiếng: "Đàm trưởng lão!"
Người nhìn có vẻ bị thương kia vậy mà lại là Đàm Lạc Hưng vừa mới nói chuyện với hắn. Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Phạm Vô Tâm liền biết rằng hắn hẳn là đã bị vị khách đến từ thiên ngoại kia đả thương.
Phạm Vô Tâm không khỏi rùng mình. Hắn phi thường rõ ràng Đàm trưởng lão có thực lực như thế nào, phóng mắt khắp cả Định Phong thành, người có thể thắng được hắn không nhiều hơn năm đầu ngón tay. Hắn vừa mới nói chuyện với mình xong, sao lại có thể bị người ta đả thương nhanh như vậy được.
Có thể làm được loại sự tình này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, thực lực của vị khách đến từ thiên ngoại kia mạnh đến cỡ nào?
"Khụ khụ khụ!" Đàm Lạc Hưng ho nhẹ mấy ngụm, phun ra tụ huyết trong miệng, vừa khiếp đảm vừa hoảng sợ nhìn qua Dương Khai, quát lớn: "Người này không phải là khách đến từ thiên ngoại, mà là gian tế của Thương Lôi thành, đừng để cho hắn chạy thoát!"
Sau khi hắn ra lệnh thì liền có một đám người chạy tới từ bốn phương tám hướng.
Phạm Vô Tâm khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ sao hai người này lại có liên quan tới Thương Lôi thành? Chẳng lẽ mình trước đó đoán sai, bọn hắn căn bản không phải là khách đến từ thiên ngoại, mà là gian tế thật sự ư? Hắn không kịp nghĩ nhiều, nếu Đàm trưởng lão đã nói như thế, vậy khẳng định là có đạo lý của hắn, vì vậy Phạm Vô Tâm vội vàng tế ra một thanh trường kiếm, sau đó gia nhập vào trong vòng chiến.
Dương Khai một tay nắm lấy eo của Khúc Hoa Thường, sắc mặt trầm xuống. Hắn nguyện ý bị bắt giữ ở chỗ này là bởi vì hắn thực sự cần tìm một địa phương an tĩnh để chữa thương. Ai ngờ bản thân còn chưa khôi phục thì lại bị người ta kêu đánh kêu giết, tâm tình của hắn tất nhiên là không thoải mái.
tâm tình của hắn tất nhiên là không thoải mái.
Tình trạng của hắn bây giờ mặc dù còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không suy yếu như trước đó nữa. Hắn không thể đảm bảo được việc mình có thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng bảy tám phần thì vẫn có thể.
Cho nên mặc dù có không ít người chạy tới vây công, thế nhưng Dương Khai lại không hề e ngại một chút nào. Bất quá nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, nếu như thật sự đánh nhau thì cũng phiền phức.
Lạnh nhạt nhìn về phía tên nam tử trung niên kia, Dương Khai nói: "Vị bằng hữu này, ngươi có phải hiểu lầm gì đó rồi hay không?"
"Hiểu lầm?" Đàm Lạc Hưng ha ha cười khẽ một tiếng: "Dù ngươi có biến thành tro thì ta cũng nhận ra ngươi, làm gì có chuyện hiểu lầm? Thất thần ở đó làm gì, xông lên giết hắn cho ta!"
Sau khi hắn ra lệnh, hơn mười đạo thân ảnh nhào về phía Dương Khai, sát chiêu thay nhau hiện lên, năng lượng tùy ý bộc phát.
Dương Khai thấy thế thì cũng không dám lãnh đạm, đưa tay nắm lấy hư không, tế ra Thương Long Thương, quang hoa hiện lên, giống như có một đạo thương mang kinh hồn giáng thế.
Đại Tự Tại Thương Thuật, Thương Tùy Tâm Động, Thương Được Tự Tại, Người Được Tự Tại.
Xuy xuy xuy. . .
Nương theo từng tiếng kêu thảm vang lên, mười mấy người nhào về phía Dương Khai nhao nhao lui ngược về sau, ai nấy cũng đều đổ máu, ngã nhào xuống đất.
Đám người còn lại thấy thế thì đều thất kinh, gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại hùng hổ như thế. Đây quả thực là gian tế của Thương Lôi thành ư?
Sau một giây phút chần chờ ngắn ngủi, Dương Khai đã đề thương giết ra xung quanh, những nơi hắn đi qua đều xuất hiện một hồi gió tanh mưa máu.
những nơi hắn đi qua xuất hiện tanh mưa máu.
Phạm Vô Tâm nhìn mà ngây người, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý dội từ đầu xuống chân. Trước đó tại thời điểm hắn dẫn đội bắt giữ hai người này thì cũng không biết tên nam tử này có thực lực cao minh như vậy. Nếu như trước đó hắn thể hiện ra loại bản lãnh này thì đám người mình làm gì còn mạng để trở về cơ chứ?
Bây giờ nghĩ lại, trước đó hắn hẳn là bị trọng thương, bây giờ đã hơi khôi phục lại rồi.
"Phạm chấp sự cẩn thận!" Một tiếng kinh hô kéo tinh thần của Phạm Vô Tâm trở về, khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì liền sợ vỡ mật, chỉ thấy vị khách đến từ thiên ngoại kia đang trùng sát thẳng về phía mình, từng đạo bóng người bị hắn đánh bay ra ngoài, máu tươi vẩy ra giữa không trung, những tiếng kêu thảm
vang lên từng trận.
Phạm Vô Tâm vội vàng thu liễm tinh thần, ở lằn ranh sinh tử, hắn vừa run tay một cái thì liền xuất ra ngàn vạn kiếm mang chụp tới phía trước.
Xuy xuy xuy, tiếng kiếm mang xé gió vang lên không dứt bên tai, thân ảnh của vị khách đến từ thiên ngoại kia đã bị kiếm mang bao trùm lấy.
Đắc thủ rồi sao? Phạm Vô Tâm nhíu mày, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất an. Oanh. . .
Đối phương phảng phất giống như một đầu Man Hoang cự thú xông ra từ trong dòng lũ lịch sử, khi kiếm mang phá toái, Phạm Vô Tâm chỉ thấy một thanh trường thương phá không mà đến!
Xong! Phạm Vô Tâm có lòng tránh né, thế nhưng một thương này lại giống như che đậy hết tất cả quang minh trước mắt hắn, làm cho hắn căn bản là không có cách nào tránh đi được.
Phải chết! Khi ý nghĩ này mới vừa hiển hiện, Phạm Vô Tâm liền cảm giác được một cơn đau dâng lên ở một nơi nào đó trên cơ thể, sau đó hắn chợt ngã nhào xuống đất.
Một lát sau, hắn kinh ngạc phát hiện mình cũng chưa chết, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy
Một lát sau, ngạc hiện chưa chết, đầu nhìn lại, thấy chỗ eo của mình có một vết thương xuyên qua thân thể, máu tươi chảy ròng!
Thương thế như vậy, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, bởi vì nó tránh đi vị trí yếu hại.
Vậy ma ̀lại không chết! Là đối phương thất thủ sao?
Bên tai hắn vang lên từng trận kêu rên, khi giương mắt nhìn lên, Phạm Vô Tâm liền ngây ngốc một chút. Bởi vì những người bị vị khách đến từ thiên ngoại kia đánh ngã vừa rồi mặc dù đều bị thương, nhưng lại không có bất cứ người nào chết!
Nhìn thấy cảnh này, Phạm Vô Tâm sao còn không rõ, đối phương cũng không phải là thất thủ, mà là lưu thủ! Hắn cũng không muốn giết người, bất quá chỉ là đang phản kích mà thôi.
Lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những võ giả của Định Phong thành liên tục bao vây lấy vị khách đến từ thiên ngoại kia, nhưng căn bản là không có người có thể ngăn cản được hắn. Những nơi hắn đi qua, võ giả của Định Phong thành giống như là rơm rạ trong cơn cuồng phong, liên miên liên miên ngã xuống.
Đây còn là người nữa sao? Sắc mặt của Phạm Vô Tâm ngốc trệ đi!
"Giết hắn cho ta!" Đàm Lạc Hưng sắc mặt dữ tợn gầm thét, mau chóng bay về phía Dương Khai.
Sau khi đơn giản xử lý vết thương một chút, Phạm Vô Tâm cũng vội vàng đuổi theo. Không thể nào làm khác được, người là do hắn bắt trở về, không đuổi cũng không được. Mặc dù đối phương cũng có ý lưu thủ, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương tạo thành rối loạn lớn như vậy trong Định Phong thành.
Dương Khai đề thương tung hoành, liên chiến trong thành, một đầu nổi nóng, vô duyên vô cớ bị người ta vây công thực sự không phải là trải nghiệm mỹ diệu gì. Mặc dù hẳn cảm thấy trong này có gì đó hiểu lầm, nhưng hắn hoàn toàn không biết nên đi giải thích với ai, cũng chỉ có thể một đường đi một đường đánh như thế này. Hắn vốn muốn tìm đường rời khỏi thành trì này, ai ngờ lại hoàn toàn tìm không thấy đường rời khỏi thành trì này, ai ngờ lại hoàn toàn tìm không
Thành trì này có trận pháp thủ hộ, nếu như không ra khỏi đại trận, căn bản là không thể nào rời đi được.
Hắn không hạ tử thủ với võ giả ở nơi này là vì hai bên cũng không có thâm cừu đại hận, không giết người thì còn có chỗ để làm hòa, nếu như giết người thì chỉ còn cách huyết chiến tới chết.
Cũng may sau khi trải nghiệm công kích điên cuồng của hắn, võ giả nơi đây cũng đều biết được bản lãnh của hắn, không có người nào dám tùy tiện tới gần hắn nữa. Chỉ có điều mặc kệ hắn đi tới chỗ nào thì cũng đều có một đám người đứng ở xa xa bao vây lấy hắn, ai nấy cũng đều khẩn trương nuốt nước miếng, khuôn mặt đầy vẻ kinh dị.
Dương Khai xách trường thương nơi tay, Khúc Hoa Thường không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn, càng nhìn càng cảm thấy uy mãnh vị sư đệ này bất phàm. Hồi tưởng lại những gian khổ và tràng cảnh cùng chung hoạn nạn xảy ra trên đoạn đường này, trong lòng nàng lại bỗng nhiên có chút cảm xúc sinh sôi.