Chương 4265: Nhận lầm người
Định Phong thành đã biến thành một mảnh rối loạn. Lấy Dương Khai làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số võ giả bao vây lấy hắn, chỉ có điều sắc mặt của những võ giả này phần lớn đều có vẻ tâm thần bất định, khẩn trương nuốt nước miếng, khi thấy Dương Khai di động thì cũng cấp tốc di động, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hơn mười trượng với hắn.
Dương Khai mang theo Khúc Hoa Thường đi tới đi lui trong thành, tìm gần nửa canh giờ cũng không thể tìm ra cửa ngõ đại trận của thành trì này ở đâu.
Kiên nhẫn dần hết, hắn đưa tay nhiếp một cái, Không Gian Pháp Tắc lan tràn ra, một tên thanh niên đã bị hắn giữ ở trên tay.
Tên thanh niên kia lúc đầu đứng cách xa Dương Khai chừng 50 trượng, khi hắn còn không kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì thì liền cảm thấy cần cổ của mình căng thẳng một trận,
khi giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai đang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình.
Hắn hét to một tiếng, theo bản năng muốn làm ra phản kích, ai ngờ lại có một cỗ lực lượng khoáng đạt từ trong lòng bàn tay của đối phương xông vào trong cơ thể của hắn, làm cho hắn căn bản là không thể thôi động được bất kỳ lực lượng nào.
"Lối ra của tòa thành này ở đâu?" Dương Khai trầm giọng hỏi.
Tên thanh niên kia sắc mặt trắng bệch, dùng sức nuốt nước miếng, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự cùng giãy dụa. Sau đó hắn rất nhanh liền nhắm mắt lại, cắn răng, bộ dạng giống như muốn đánh muốn giết muốn làm gì cũng được.
"Có can đảm!" Dương Khai hừ lạnh, hơi tăng thêm lực đạo trên tay, uy hiếp nói: "Ta hỏi lại một lần cuối cùng, lối ra ở đâu, nếu không nói thì liền giết ngươi!"
Tên thanh niên kia cắn chặt hàm răng, mặc dù hắn sợ hãi muốn chết, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Dương Khai quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy những đôi mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, lấp lóe thần sắc vừa kinh vừa sợ, phảng phất như hắn là một tên đại ác nhân tội ác tày trời nào vậy.
Dương Khai giận quá hóa cười, nhấc người đang cầm trong tay lên
cao cao, gằn giọng nói: "Mở ra đại trận của tòa thành này, để cho ta ra ngoài! Nếu không ta sẽ giết sạch tòa thành này, một tên cũng không để lại!"
Không có người nào đáp lời hắn, mặc dù Dương Khai nói như vậy làm cho sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên đại biến, thế nhưng lại không có ai trả lời câu hỏi của hắn. Từ đó có thể nhìn ra, thành trì này mặc dù không lớn, người cũng không nhiều, nhưng lại rất đồng lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, Huyết Yêu Động Thiên này nguy cơ trùng trùng, thổ dân nơi đây nếu như không đồng lòng thì sẽ rất khó sống sót trong loại địa phương này.
"Sư đệ, muốn đại khai sát giới sao?" Khúc Hoa Thường nhỏ giọng hỏi.
"Sư tỷ an tâm chớ vội, theo sát ta là được."
"Tốt!" Khúc Hoa Thường trịnh trọng gật đầu, chăm chú dựa sát vào người Dương Khai.
Dương Khai quay đầu, ánh mắt nhìn về phía tên nam tử trung niên trước đó xuất thủ với hắn. Người này được người ta gọi là Đàm trưởng lão, hẳn là có chút địa vị trong tòa thành này, mình có lẽ sẽ có thể nghe ngóng được vị trí của môn hộ đại trận từ trên người
hắn.
Thấy Dương Khai nhìn về phía mình, Đàm Lạc Hưng kia liền biến sắc, vô thức lui về phía sau mấy bước. Hắn cũng biết rõ sự cường đại Dương Khai, vừa rồi bọn hắn giao thủ một chưởng trong địa lao, kết quả hắn suýt chút nữa bị người ta đánh chết, đó căn bản không phải là người mà hắn có thể chống lại. Vừa rồi dốc hết lực lượng của cả Định Phong thành cũng ngăn không được người này, Đàm Lạc Hưng vô cùng hoài nghi nếu như hắn thật sự muốn đồ thành, vậy thì Định Phong thành có thể chống đỡ được hay không.
Đúng vào lúc này, một bóng người cấp tốc chạy tới, đáp xuống trước mặt Dương, biến thành bộ dạng của một thiếu nữ. Thiếu nữ kia có tuổi tác không lớn lắm, cách ăn mặc giống giác tỳ nữ, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, dung mạo hoạt bát thanh thuần.
Nhìn thấy thế cục trong thành, khuôn mặt của thiếu nữ kia tràn đầy kinh ngạc. Đôi mắt đẹp của nàng ta dừng lại trên người Dương Khai, liếc hắn từ trên xuống dưới mấy cái, giống như muốn nhìn thấu Dương Khai vậy.
"Tĩnh cô nương cẩn thận, người này. . ." Phạm Vô Tâm hô to, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi mới trầm giọng nói: "Sâu không lường được!"
Vị Tĩnh cô nương kia khẽ gật đầu, uyển chuyển thi lễ với Dương Khai một cái, ôn nhu nói: "Tiểu tỳ bái kiến vị tiên sinh này!"
"Có gì chỉ giáo?" Dương Khai liếc mắt nhìn lại.
Tĩnh cô nương nói: "Chỉ giáo không dám nhận, thành chủ đại nhân kính mời tiên sinh nhập phủ một lần!"
"Thành chủ?" Dương Khai híp mắt nhìn về phía vị trí trung tâm nhất của tòa thành trì này. Trước đó Phạm Vô Tâm kia cũng có dẫn hắn đi qua đó một lần, chỉ có điều lúc ấy thành chủ của tòa thành này đang trong lúc bế quan, cho nên Phạm Vô Tâm mới ném hắn và Khúc Hoa Thường vào trong địa lao.
Bây giờ xem ra, hẳn là do mình gây ra động tĩnh quá lớn ở nơi này nên mới kinh động đến người này.
Vị thành chủ này cũng rất có ý tứ, mình đã khiến cho Định Phong thành này gà bay chó chạy như vậy mà người này vẫn còn muốn mời mình đi qua đó. Từ đó có thể thấy, đối phương hoặc là lòng dạ rộng lượng, hoặc là gan nhỏ như chuột, bất quá nhìn tư thái của tỳ nữ này thì khả năng trước lớn hơn.
Khi hắn đang muốn gật đầu thì Đàm Lạc Hưng lại bỗng nhiên hô to: "Tuyệt đối không được, người này là gian tế do Thương Lôi thành phái tới, thực lực lại cường đại như vậy, nếu như tùy tiện để hắn tiếp
cận thành chủ, vậy thì hậu quả khó mà lường được. Chư vị hãy cùng ta đồng tâm hiệp lực tru sát người này để chấm dứt hậu hoạn đi!"
Dương Khai giận dữ, tên Đàm Lạc Hưng này bị cái quỷ gì mà lại nhiều lần nói xấu hắn là gian tế của Thương Lôi thành như thế. Việc này đã làm cho hắn nổi lên sát tâm, hận không thể một thương đâm chết người này!
Vị Tĩnh cô nương kia mỉm cười nói: "Đàm trưởng lão nói vậy là sai rồi, thành chủ đại nhân nói, vị tiên sinh này thực lực cường đại, nếu thật sự là gian tế của Thương Lôi thành, vậy thì Định Phong thành ta nhất định ngăn cản không được, e rằng giờ phút này đã máu chảy thành sông, nhưng mà sự thật cũng không phải là như vậy. Bây giờ Định Phong thành ta tuy rằng có nhiều người thụ thương, nhưng lại không có người nào tử vong, có thể thấy được vị tiên sinh này đã xuất thủ lưu tình, trong đó tất nhiên là có hiểu lầm gì đó!"
Thành chủ này cũng là một người hiểu chuyện, Dương Khai khẽ gật đầu, nộ khí trong lòng tiêu tan hơn phân nữa.
"Tiên sinh, phu nhân, xin mời hai vị!" Tĩnh cô nương nói xong liền nghiêng người đưa tay ra hiệu.
Khúc Hoa Thường đỏ mặt lên, nói: "Ta không phải phu nhân của hắn đâu." Lần đầu bị người ta gọi như vậy làm nàng cảm thấy là lạ.
"Dẫn đường đi." Dương Khai thu hồi Thương Long Thương, để xuống tên thanh niên đang xách trong tay, gật đầu nói.
Tĩnh cô nương nhìn sang một bên: "Phạm chấp sự cu ̃ng cùng đi đi, nghe nói vị tiên sinh này và cô nương kia là do ngươi mang về."
"Vâng!" Phạm Vô Tâm một tay bưng lấy cái eo của mình, sắc mặt trắng bệch lên tiếng. Vị trí kia vừa rồi bị một thương của Dương Khai đâm xuyên, giờ phút này vẫn còn chưa được cầm máu hoàn toàn.
"Tất cả mọi người giải tán đi, thụ thương thì hãy hảo hảo chữa thương!" Tĩnh cô nương lại phất phất tay với những người khác, sau đó mới dẫn đường ở phía trước.
Tên Đàm Lạc Hưng kia trơ mắt nhìn đám người Dương Khai rời đi, vừa vội vừa giận, thế nhưng với bản lãnh của hắn mà muốn ngăn cản người ta thì căn bản là một chuyện không thực tế. Hắn siết chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt, hắn hiểu rõ, chỉ cần người kia tiến vào trong phủ thành chủ, vậy thì mình liền xong rồi, Định Phong thành này e rằng sẽ không còn nơi nào để mình sống yên ổn.
Tràn đầy lưu niệm nhìn qua vị trí phủ thành chủ một chút, sau đó Đàm Lạc Hưng lập tức bay về phía chỗ ở của mình.
Phủ thành chủ này hẳn là tòa nhà có quy mô lớn nhất trong Định Phong thành, trước đó Dương Khai và Khúc Hoa Thường cũng đã tới
đây, bất quá lại không thể đi vào.
Giờ phút này dưới sự dẫn đường của Tĩnh cô nương, bọn họ một đường thông suốt, rất nhanh liền đi tới trước đại điện của phủ thành chủ. Tĩnh cô nương dừng bước ở ngoài điện, bẩm báo nói: "Thành chủ, người đã được mời tới."
"Nếu đã tới, vậy liền mời vào đi." Bên trong vang lên một giọng nói ôn uyển, Dương Khai nghe xong thì có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng thành chủ của tòa thành này lại là nữ nhân.
"Tiên sinh mời!" Tĩnh cô nương đưa tay ra hiệu.
Dương Khai gật gật đầu, dẫn theo Khúc Hoa Thường, nhanh chân bước vào trong.
Tiến vào đại điện, hắn lập tức cảm giác được hơn mười đạo thần niệm bao phủ lấy mình. Dương Khai giương mắt xem xét, liền nhìn thấy ở bốn phía của đại điện này có bốn người đang ngồi, trái phải hai người, có nam có nữ, ngoài ra còn có những người khác tiềm ẩn trong chỗ tối, một mực đề phòng cảnh giác.
Dương Khai cũng lơ đễnh, dù sao trước đó hắn cũng đại náo trong thành một trận, người ta mặc dù mời mình tới, nhưng dù sao cũng sẽ có một chút phòng bị.
Bốn người ngồi ở đó, người nào người nấy đều không kém hơn Đàm
trưởng lão kia, hẳn đều là nhân viên cao tầng của Định Phong thành này.
Ngoại trừ bọn hắn ra, ở nơi đài cao trung ương nhất kia, trên bảo tọa của phủ thành chủ, một người phụ nữ cung trang nhã nhặn đang ngồi ngay ngắn ở đó. Bốn mắt đối mặt, Dương Khai phát hiện nàng ta nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, tuế nguyệt cũng không để lại bao nhiêu vết tích trên khuôn mặt của nàng ta, dung mạo đoan trang, nhìn giống như tiểu thư khuê các vậy.
Có điều làm cho Dương Khai cảm thấy kinh ngạc chính là, ngay khi mình và nàng nhìn thấy nhau, thành chủ đại nhân này thế mà lại bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế, chẳng những nàng ta mà còn mấy người ngồi ở bốn phía kia, có một người tính một người, tất cả đều đứng lên, ai nấy đều khiếp sợ nhìn qua hắn.
Thành chủ đại nhân tròng mắt đỏ hoe, hô hấp dồn dập, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, đưa tay che lại đôi môi đỏ.
"Là ngươi?" Một lão già choai choai ở bên tay trái của hắn khẽ quát.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, dò xét hắn từ trên xuống dưới, không hề quen biết a!
Lời này hắn đã nghe thấy tận hai lần, một lần là do tên Đàm trưởng lão kia nói tại thời điểm nhìn thấy mình, một lần là ở nơi này. Không
chỉ thế, mấy người ở nơi này sau khi nhìn thấy mình thì đều phản ứng một cách hơi kỳ lạ, hắn càng không biết vì sao vị thành chủ đại nhân kia sau khi nhìn thấy hắn thì lại thất thố như thế.
Dương Khai nhíu nhíu mày, tâm tư chìm nổi, chợt nói: "Các ngươi có phải nhận lầm người rồi hay không?"
Nếu không phải nhận lầm người, vậy thì bọn hắn sao lại có phản ứng như vậy được.
Lời này vừa ra, bốn người ở hai bên trái phải ngơ ngác một chút, sau đó cùng nhau nhìn về phía thành chủ.
Thành chủ vành mắt phiếm hồng, nói: "Đình Vũ. . . Là ngươi sao?"
Thanh âm kia run rẩy, uyển chuyển thê lương, phảng phất như nữ tử chờ đợi nhiều năm đang kêu gọi tình lang của mình, trong đó tràn đầy sự tưởng niệm và xen lẫn một tia u oán.
Nghe được hai chữ Đình Vũ, Dương Khai lập tức minh bạch, người ở nơi này quả nhiên nhận lầm người.
"Phu nhân đang nói đến Lan Đình Vũ đúng không?" Dương Khai hỏi lại.
Bốn người ở hai bên trái phải lại ngơ ngẩn, trong khi thân thể mềm mại của vị thành chủ kia chợt chấn động một trận. Thân thể nàng phiêu động, đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, vừa chảy nước mắt
vừa tỉ mỉ quan sát hắn.
Chỉ nhìn qua hai lần, nàng ta liền tỏ vẻ thất vọng, nói: "Ngươi không phải hắn!" sau đó không ngừng chậm rãi lắc đầu, xoay người, từ từ đi trở về, ngồi xuống ghế, phảng phất giống như một thân khí lực bị rút khô, khuôn mặt cũng chợt mất đi sinh khí.
Lão già lúc trước mở miệng tỉ mỉ quan sát Dương Khai, hồ nghi nói: "Ngươi không phải là Lan Đình Vũ?"
Dương Khai ôm quyền nói: "Dương Khai bái kiến chư vị!"
Mấy người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong đó có một vị nữ tử cũng đang không ngừng gật đầu: "Sao lại giống như vậy?"
Một tên nam tử trung niên khác nói: "Hẳn không phải là Lan huynh, chúng ta gặp được Lan huynh từ cả ngàn năm trước, trong khi vị tiên sinh này thì lại rất trẻ tuổi."
"Không sai, Bàng trưởng lão nói có lý."
"Chẳng lẽ là dòng dõi hậu nhân của Lan huynh, nếu không sao lại giống như vậy." Tên mập mạp cuối cùng bỗng nhiên ý tưởng đột phát, lời này vừa dứt liền bị nữ tử bên cạnh hắn hung hăng đạp một cước, đau đến mức khiến cho hắn nhe răng trợn mắt: "Giẫm ta làm gì!"
Nữ tử kia hung tợn trừng tên mập mạp này một cái, sau đó tiếp tục chép chép miệng.
Mập mạp lập tức không dám lên tiếng, dáo dác nhìn thoáng qua bên kia, chỉ thấy thành chủ đại nhân đang kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Khai, trong đôi mắt đẹp chợt hiện lên vẻ hồi ức.