Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4326: Bắt sống Khổng Phong

Chương 4326: Bắt sống Khổng Phong


Giống như có một đầu Cự Long ngủ say đang cấp tốc khôi phục,
long uy ngập trời kia quét ngang khắp Hư Không Địa, ngay cả hai vị Khai Thiên thượng phẩm đang tranh đấu không ngừng nghỉ với Chúc Cửu m cũng nhịn không được mà choáng váng.
"Long Chi Bí Bảo!" Người cầm kiếm thấp giọng hô một tiếng.
Dù phóng nhãn khắp Tam Thiên thế giới thì Long tộc cũng vẫn là một chủng tộc cực kỳ đặc thù và cường đại. Đây cũng là một chủng tộc cực kỳ đoàn kết, Long Đàn Long tộc còn là một trong ba mươi sáu Động Thiên, chỉ có điều thế nhân căn bản là không biết Long Đàn ở chỗ nào, chỉ có tử đệ Long tộc mới biết được phương pháp ra vào. Ngoài ra còn có những người có long mạch trên người, nếu như
huyết mạch Long tộc nồng đậm tới trình độ nhất định thì cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Long Đàn, từ đó tìm ra được vị trí của Long Đàn.
Từ xưa đến nay, ba mươi sáu Động Thiên, bảy mươi hai Phúc Địa cũng không phải là cố định không đổi, tuế nguyệt trôi qua, quyền thế thay đổi, Động Thiên Phúc Địa cũng có lúc bị hủy diệt, bị nhà khác thay thế, thế nhưng địa vị và sự tồn tại của Long Đàn thì lại chưa bao giờ dao động qua, trừ phi Long tộc diệt tộc.
Đối ứng với Long Đàn còn có một nơi gọi là Phượng Sào.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận chính là, bất cứ chuyện gì chỉ cần có dính dáng với Long tộc thì sẽ đều không phải là việc nhỏ.
Chẳng ai có thể ngờ rằng, trên tay của tên Đế Tôn cảnh kia lại có Long Chi Bí Bảo, hơn nữa nhìn uy thế này, Long Chi Bí Bảo kia rõ ràng là do thân thể của một đầu Cự Long chế tạo thành.
Trên đời này nào có ai dám làm càn như vậy, dám vận dụng Long Chi Bí Bảo, việc này nếu như để cho Long tộc biết được thì nhất định sẽ không chết không thôi!
Người cầm kiếm kinh ngạc trong lòng, Khổng Phong thì lại càng kinh hãi không thôi. Trong tầm mắt của hắn, Dương Khai vẫn cầm thương mà đứng, nhưng khi hắn giương mắt lên nhìn thì lại phảng
phất giống như nhìn thấy một đầu Cự Long đứng sừng sững sau lưng Dương Khai. Thân ảnh của đầu Cự Long kia già thiên tế địa, long nhãn kia nhìn liếc qua hắn giống như đang nhìn một đầu giun dế vậy.
Cảm giác nguy cơ to lớn bao phủ lấy hắn.
Khổng Phong hét lớn một tiếng, điên cuồng thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn của mình, thiên địa vĩ lực quanh quẩn quanh thân, chụp một chưởng về phía Dương Khai.
Một chưởng này, hắn không dám giữ lại một chút nào, mà là toàn lực hành động. Chuyện tới nước này, dù hắn muốn giam giữ Dương Khai thì cũng hữu tâm vô lực. Hắn vốn đã bị trọng thương, nếu như không toàn lực ứng phó, Khổng Phong cảm thấy mình sợ rằng sẽ phải chết
ở chỗ này!
Nếu như vì vậy mà lỡ tay giết chết Dương Khai, vậy thì đó cũng là số mạng của hắn.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng đâm ra một thương!
Một kích đâm thẳng này không có chút xinh đẹp nào, năng lượng còn sót lại trong Cửu Trọng Thiên đại trận phát tiết hết theo một thương này. Cả người Dương Khai lốp bốp nổ vang một trận, chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn biến thành một đống máu thịt be bét,
thực lực quá thấp, lại thôi động khổng lồ lực lượng như thế, còn chưa làm gì được Khổng Phong thì bản thân đã có hơi không chịu nổi trước rồi.
Dưới một thương này, Dương Khai trong nháy mắt cảm thấy hư thoát, ý thức hoàn toàn mơ hồ, cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen. Hắn ráng chống đỡ lấy, lung la lung lay đứng tại chỗ, kiên trì không ngã, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Khổng Phong.
Trong tầm mắt của hắn, khuôn mặt Khổng Phong biến thành một mảnh kinh hoảng, con ngươi co lại chỉ còn bằng mũi kim, Thương Long Thương rời tay bay ra, biến thành một đầu Cự Long dài đến
ngàn trượng, lắc đầu vẫy đuôi, ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó quật xuống Khổng Phong bên kia.
Đứng trước mặt đầu Cự Long ngàn trượng này, Khổng Phong nhỏ bé giống như một hạt bụi, chỉ trong nháy mắt liền bị Cự Long thôn phệ.
Đây mới là uy năng mà Thương Long Thương nên có a! Trong lòng Dương Khai chợt hiện lên một tia minh ngộ, hắn mặc dù luyện hóa Thương Long Thương, cũng nhiều lần vận dụng nó để giết diệt cường địch, thế nhưng bởi vì lực lượng của bản thân không đủ nên khó lòng phát huy ra được một phần vạn lực lượng của Thương Long Thương. Hắn đã từng nghĩ tới chuyện, nếu như thanh trường thương này phát ra toàn bộ uy năng thì sẽ là tràng cảnh như thế nào. . .
Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy được!
Có điều đây vẫn không phải cực hạn của Thương Long Thương, mặc dù hắn dựa vào đại trận để phát huy lực lượng của Thương Long Thương đến mức trước nay chưa từng có, thế nhưng Dương Khai luôn cảm thấy uy năng của Thương Long Thương vẫn chưa được phóng xuất triệt để.
Xem ra chỉ có thể chờ đến khi thực lực của mình tăng lên tới một trình độ nhất định thì mới có thể có đạt được ước nguyện.
Trong lúc tâm niệm xoay chuyển, Cự Long ngàn trượng kia bỗng nhiên yên diệt tiêu thất, Thương Long Thương lại xuất hiện, rơi xuống từ trên không trung, cắm nghiêng trên mặt đất.
Giữa không trung, Khổng Phong vẫn còn sợ hãi, toàn thân trên dưới đầm đi ̀a máu tươi, không có một chỗ nào lành lặn, khí tức cực kỳ suy yếu.
Hắn vốn đã bị Chúc Cửu m đánh trọng thương, bây giờ lại ăn một kích của Thương Long Thương, thật đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng mà, hắn vẫn chưa chết!
Dương Khai cắn răng, sinh mệnh lực của lão cẩu này thật quá là ương ngạnh! Có điều nói đi cũng phải nói lại, hắn là một tên Đế Tôn,
có thể dựa vào uy lực của đại trận để đánh Khai Thiên lục phẩm thành dạng này, đúng là người đầu tiên từ xưa đến nay làm được, nhưng nếu thật sự muốn giết chết Khổng Phong thì e rằng vẫn có hơi chưa đủ lực.
Đối với việc này, Dương Khai đã sớm có đoán trước, nhưng khi thấy cảnh này thì vẫn cảm thấy có hơi thất vọng!
Trở về từ cõi chết, Khổng Phong vừa mừng vừa sợ, giờ phút này một thân thực lực của hắn mặc dù mười phần mất tám, nhưng dù sao vẫn còn đủ sức đánh một trận. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai cũng toàn thân máu tươi, lung lay sắp đổ, nên hắn bèn cắn răng quát lớn: "Lần này ta xem ngươi có chết hay không!"
Thân hình thoắt một cái, lại một lần nữa đánh về phía Dương Khai!
Dương Khai muốn thôi động Không Gian Pháp Tắc bỏ chạy, thế nhưng một thân lực lượng bị một kích vừa rồi bòn rút sạch sẽ, sao còn có thể bỏ chạy? Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Phong đánh tới, căn bản là vô lực phản kháng.
Có điều hắn vẫn buông lời giễu cợt: "Nếu ngươi co ́gan thì đừng chạy!"
Khổng Phong máy động trong lòng, giống như bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở giữa bầu trời kia có mấy
trăm Khai Thiên cảnh đang trùng trùng điệp điệp đáp xuống, người cầm đầu quát lớn: "Lão cẩu chớ có làm càn!"
Người lên tiếng, không ai khác chính là Bàng Đoạt!
Trong giây lát trước đó, 300 Khai Thiên cảnh xông vào trong Mê Huyễn đại trận, giết chóc một trận giống như chém dưa thái rau, liên minh Bách gia tử thương vô số, không có chút sức lực phản kháng nào.
Có điều Mê Huyễn đại trận bị người cầm kiếm kia một kiếm phá mở một cái khe, uy năng của Mê Huyễn đại trận cũng theo đó đại giảm, Bách gia liên minh chết cũng không hàng, đông đảo Khai Thiên ra sức phản kháng, tìm được cơ hội bỏ trốn mất dạng, 300 Khai Thiên cảnh chỉ thu thập tàn cuộc, cũng không truy kích ra ngoài.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một màn Dương Khai tế ra Thương Long Thương đả thương Khổng Phong.
Giờ phút này Dương Khai nguy cấp, đám người Bàng Đoạt tất nhiên đều tranh thủ thời gian để đến đây cứu giá.
Khổng Phong sợ vỡ mật, tình huống của hắn bây giờ không hề lạc quan, đừng nói là 300 Khai Thiên, dù là một tên Khai Thiên ngũ phẩm tùy tiện đến đây cũng có thể thỏa thỏa thu thập hắn.
Nhìn thấy đám người Bàng Đoạt nhào tới, hắn nào dám tiếp tục làm
khó Dương Khai? Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, lập tức xông pha bỏ chạy.
Đám người Bàng Đoạt sao có thể tha cho hắn chạy thoát. Gia hỏa này là kẻ câ ̀m đâ ̀u sự kiện lần này, nếu không phải hắn ở trong đó làm mưa làm gió thì Hư Không Địa sao lại có phiền phức như hiện tại?
Chỉ thấy Bàng Đoạt vung tay lên, 300 Khai Thiên cảnh lập tức chia ra mười mấy đường, ngăn chặn đường lui của Khổng Phong.
Mắt thấy cảnh này, đôi mắt của Khổng Phong không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng. Hắn không có năng lực chạy trốn giống như Dương Khai, càng không tinh thông Không Gian Pháp Tắc, mặc dù là Khai Thiên lục phẩm, thế nhưng hiện tại bộ dạng chật vật, thực lực hạ thấp một mảng lớn, đối mặt với phong thiên tỏa địa trận hình của người ta thì làm sao có thể trốn được?
Loạn chiến một trận, chỉ trong giây lát, Khổng Phong liền bị đánh tan tác, thân thể trúng mấy đạo công kích, miệng phun máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất.
Bàng Đoạt cũng không giết hắn, chỉ thi pháp cầm giữ tu vi của hắn, bắt sống hắn, đưa đến bên người Dương Khai, ôm quyền nói: "Tông chủ sợ hãi rồi."
Dương Khai nhàn nhạt gật đầu: "Không có gì đáng ngại." Nói xong, máu tươi liền tuôn ra khỏi miệng hắn, dọa cho Bàng Đoạt kêu to một tiếng.
Dương Khai liên tục khoát tay: "Không sao, nghỉ ngơi một trận liền tốt."
Tình huống của hắn bây giờ mặc dù thế thảm, thế nhưng có năng lực khôi phục cường đại ở đó, khi ở trong Huyết Yêu Động Thiên, dù là cục diện sắp sửa tử vong thì vẫn có thể chống đỡ nổi, chớ đừng nói chi là hiện tại, chỉ cần tịnh dưỡng một hồi, tất nhiên là có thể khỏi hẳn.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai vùng chiến trường trên bầu trời, chỉ thấy Loan Bạch Phượng kia sau khi thoáng giả một chiêu bức lui Mặc Mi, thân hình liền biến thành một đạo lưu quang, cấp tốc bỏ chạy không thấy đâu.
Nữ nhân này hiển nhiên là do thấy được thảm trạng của Khổng Phong, biết mình một bàn tay không vỗ thành tiếng, sợ rằng sẽ có chung hạ tràng với Khổng Phong, cho nên liền quả quyết rời đi.
Mặc Mi cũng không truy kích, vừa rồi hai người giao thủ kinh động thiên địa một phen, Mặc Mi cũng biết thực lực mình không bằng người, không có bản lãnh lưu người lại, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Nàng quay người lại, vọt về phía Nguyệt Hà bên kia. Nguyệt Hà dùng sức một mình chống lại hơn mười vị Khai Thiên cảnh, trong đó có tận ba vị Khai Thiên ngũ phẩm, theo thứ tự là Thiên Kiếm minh một vị, ngoài ra còn có Thích Kim và Lăng Xuân Thu.
Chiến trường bên này một mực cân bằng nhau, Nguyệt Hà thậm chí ẩn ẩn có hơi rơi xuống hạ phong, dù sao nàng cũng chỉ có lẻ loi một mình, đối phương lại là người đông thế mạnh, cho nên mặc dù chiếm cứ ưu thế thực lực nhưng lại không có cách nào làm gì được người khác.
Có điều Mặc Mi vừa đến thì liền tạo ra sự khác biệt, hai người liên thủ, nhanh chóng đánh cho hơn mười vị Khai Thiên cảnh kia không ngừng kêu khổ.
Thích Kim và Lăng Xuân Thu thấy thời cơ bất ổn, liếc nhau, đồng thời quát khẽ: "Đi!"
Lúc này còn muốn chạy, nói nghe thì dễ?
Dương Khai chỉ tay một cái, lạnh như băng nói: "Giết cho ta, một tên cũng không để lại!"
Đám người Bàng Đoạt lĩnh mệnh mà đi, lưu lại ba vị ngũ phẩm là Lô Tuyết, Mục Thiên Toàn và Công Dương Khê thủ hộ bên cạnh Dương Khai, những người khác lại một lần nữa xông lên trời, hơn ba trăm
người trùng trùng điệp điệp, phô thiên cái địa, bao vây chặn đánh đám người Thích Kim và Lăng Xuân Thu một trận.
Hai vị lục phẩm của Hư Không Địa bên này cũng đủ để đặt vững thắng cục, chớ đừng nói chi là lập tức xuất động nhiều nhân thủ như vậy.
Mười mấy người chết đi rất nhanh, chỉ còn lại hai người Thích Kim và Lăng Xuân Thu, mắt thấy bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, Thích Kim quả quyết dừng tay, cao giọng nói: "Hàng, ta hàng, từ nay về sau Kim Hồng châu chỉ nghe lệnh Hư Không Địa, kính xin Dương tông chủ tha ta không chết!"
Lăng Xuân Thu cũng tỏ vẻ cầu khẩn nhìn về phía Nguyệt Hà: "Nguyệt Hà cô nương, nể tình phân tấc ngày xưa quen biết, xin tha cho lão hủ một mạng."
Nguyệt Hà cúi đầu nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt lãnh ý: "Lúc trước khi các ngươi đến tấn công bản tông thì ngang ngược càn rỡ đến cỡ nào, bây giờ lại muốn cầu xin tha thứ? Muộn! Hôm nay hai người các ngươi chẳng những phải chết ở chỗ này, mà ngày khác bản tọa còn điểm đủ binh mã, nhất định san bằng trụ sở tông môn của hai người các ngươi, giết cho các ngươi chó gà không tha, động thủ!"
Khi hắn vừa dứt lời, mấy trăm đạo công kích từ bốn phương tám hướng đã cùng nhau đánh về phía hai người, chỉ trong chớp mắt liền bao phủ lấy bọn hắn.
Tiếng rống giận bi phẫn của Thích Kim vang lên với theo: "Dương Khai tiểu nhi, ngươi chết không yên lành a!" Sau đó tiếng nói của hắn liền im bặt đi, chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, đâu còn thân ảnh của Thích Kim và Lăng Xuân Thu? Hai người đều bị đánh cho thịt nát xương tan, biến thành bột mịn, chỉ còn lại thiên địa vĩ lực do Tiểu Càn Khôn thế giới vỡ nát tiêu tán trong Hư Không Địa.
Tứ đại chiến trường quanh Hư Không Địa, trong khoảng thời gian cực ngắn lắng xuống ba khu, Bách gia liên minh gần như toàn quân bị diệt, Hư Không Địa đại hoạch toàn thắng!
Một chỗ chiến trường cuối cùng kia vẫn đánh nhau hừng hực khí thế, cả bảy đại linh địa của Hư Không Địa đều bị quấy cho long trời lở đất, ngay cả phường thị mà Hư Không Địa kế thừa từ Thất Xảo Địa cũng bị đánh vỡ ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất