Chương 4327: Lại là một tôn Thánh Linh
Bây giờ Hư Không Địa là một mảnh hỗn độn, rất nhiều linh phong bị sinh sinh san thành bình địa, bảy chỗ vườn trái cây kia cũng tổn thất nặng nề.
Dương Khai nhìn mà đau răng, đau lòng, đau lá gan. . .
Hư Không Địa là gốc rễ đặt chân của hắn tại Tam Thiên thế giới này, sau đó hắn còn tiêu phí một số tiền khổng lồ để bố trí ở Cửu Trọng Thiên đại trận chỗ này, nếu thật sự bởi vì một trận chiến như thế mà bị tổn hại thì đúng thua thiệt chết người.
Có điều xét theo thế cục hiện tại, trận chiến giữa Chúc Cửu m và hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia mặc dù hung mãnh tuyệt luân, thế nhưng muốn hủy đi Hư Không Địa thì lại có hơi khó khăn.
Hơn nữa làm cho Dương Khai thoáng yên tâm chính là, Chúc Cửu m cũng biết trong Hư Không Địa có không ít đệ tử sinh sống, vì vậy chiến trường cũng không lan đến gần nơi mọi người tụ tập.
Có một điều làm cho Dương Khai có hơi suy nghĩ không thông chính là, nữ nhân này vì sao lại muốn đặt chiến trường ở trong Hư Không Địa. Lúc trước hắn bảo nàng dẫn địch nhân ra ngoài thiên ngoại đánh nhau, thế nhưng Chúc Cửu m lại ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Khai nhãn lực không đủ, mặc dù nhìn thấy ba đạo thân ảnh không ngừng xê dịch giao thoa, giao thủ so chiêu, thế giới vĩ lực rung chuyển, thiên địa run rẩy, nhưng căn bản là không nhìn ra rốt cuộc là ai đang chiếm cứ thượng phong, chỉ có thể khiêm tốn thỉnh giáo Nguyệt Hà: "Hiện tại ai đang chiếm cứ lợi thế?"
Nguyệt Hà trả lời: "Chúc Cửu m một cây chẳng chống vững nhà. . ."
Dương Khai nhíu mày lại, đại khái tính toán ra thực lực của Chúc Cửu m. Hai Khai Thiên thượng phẩm tới đây đều là thất phẩm, Chúc Cửu m lấy một địch hai, tuy nói một cây chẳng chống vững nhà, nhưng có thể kiên trì đến bây giờ thì cũng đúng là không tầm thường. Nói một cách khác, Chúc Cửu m bây giờ đã có thực lực Khai Thiên thất phẩm, nếu không cũng không kiên trì được mức này. . .
Đây là toàn bộ thực lực của Chúc Cửu m rồi sao? Dương Khai không chắc, dù sao thì Chúc Cửu m mặc dù đã theo hắn rời khỏi Thái Khư cảnh được một thời gian, nhưng nàng ta rốt cuộc đã hoàn
toàn thích ứng với pháp tắc của Tam Thiên thế giới này hay chưa, có khôi phục lực lượng đỉnh phong hay chưa thì không có người nào biết được.
Nếu đây là toàn bộ thực lực của Chúc Cửu m, vậy chứng tỏ Chúc Cửu m là một vị Thánh Linh tương đương với Khai Thiên thất phẩm, nếu như không phải, vậy thì nàng chính là bát phẩm chân chính!
Tâm tư nhất chuyển, Dương Khai nói: "Hỗ trợ!"
Hai người Nguyệt Hà và Mặc Mi lĩnh mệnh, muốn phóng tới chỗ Chúc Cửu m bên kia. Trận chiến giữa các Khai Thiên Thượng phẩm, cả Hư Không Địa cũng chỉ có hai lục phẩm bọn họ mới có thể miễn cưỡng nhúng tay vào. Đám người Bàng Đoạt tu vi tuy có Khai Thiên ngũ phẩm, thế nhưng trong trận chiến cấp độ này thì căn bản là không đáng chú ý, nếu thật sự đi qua thì cũng chỉ là đưa đồ ăn cho người ta, còn không bằng không đi cho bớt phiền.
Cho nên đám người Bàng Đoạt căn bản là không nhúc nhích, chỉ chăm chú thủ hộ bên cạnh Dương Khai, tránh việc bị địch nhân thừa cơ tấn công.
Thế nhưng Nguyệt Hà và Mặc Mi vừa mới tấn thăng không lâu, có thể giúp được bao nhiên thì đúng là khó nói.
"Đừng tới đây!" Chúc Cửu m bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, hiển
nhiên cũng đã nhận ra động tác của Nguyệt Hà và Mặc Mi.
Nguyệt Hà và Mặc Mi lập tức dừng bước, nếu Chúc Cửu m đã bảo các nàng đừng đi qua, vậy chứng tỏ hai người bọn nàng đi qua cũng vô dụng, sẽ chỉ thêm phiền, trong lúc nhất thời, trái tim của tất cả mọi người đều bị nhấc lên tới cổ họng.
Mặc dù tứ đại chiến trường quanh Hư Không Địa đã có ba khu đại hoạch toàn thắng, Bách gia liên minh gần như toàn quân bị diệt, ngay cả kẻ cầm đâ ̀u Khổng Phong cũng đều bắt sống, thế nhưng trận chiến giữa Chúc Cửu m và hai vị Khai Thiên thượng phẩm mới thật sự là trận chiến quyết định xu thế chiến trường.
Nếu như Chúc Cửu m thắng, vậy thì Hư Không Địa liền bình yên không lo. Nhưng nếu như nàng bại trận, thắng lợi trước đó đều sẽ trôi theo dòng nước, lực lượng của hai vị Khai Thiên thượng phẩm, căn bản không phải là thứ mà Hư Không Địa trước mắt có thể chống lại.
Sự tồn vong của Hư Không Địa, bây giờ đều được đặt lên trên người Chúc Cửu m!
Dương Khai siết chặt song quyền, bờ môi căng thẳng, nhìn không chớp mắt động tĩnh của chiến trường bên kia. Theo thời gian trôi qua, ngay cả hắn cũng nhìn ra thế cục của Chúc Cửu m có hơi không ổn.
Thực lực của hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia không phải tầm thường, phối hợp thân mật vô gian, Chúc Cửu m trong lúc nhất thời vướng trái vướng phải, nỗ lực ngăn cản mấy chiêu, bị cường giả của Vạn Ma Thiên kia thừa lúc, một thanh trường thương đâm tới ngay ngực.
Chúc Cửu m hoa dung thất sắc, nhanh chóng bứt ra thối lui, nhưng trường thương này lại giống như giòi trong xương, không thể thoát được.
Mắt thấy Chúc Cửu m sắp sửa bị đâm trúng, một tiếng oanh bạo hưởng vang lên, một đầu quái vật khổng lồ bỗng nhiên hiện thân.
Đó là một đầu Bát Cước Tri Chu to lớn vô địch, toàn thân trắng bạc, sau lưng còn có một ấn ký hình loan nguyệt, oai lực Thánh Linh tràn ngập hư không.
Thiên Nguyệt Ma Chu!
Chúc Cửu m bị buộc ra hiện ra chân thân.
Dương Khai trong lòng xiết chặt, nếu không vạn bất đắc dĩ thì Chúc Cửu m hẳn là sẽ không hiện ra chân thân, bây giờ nếu hiện ra chân thân thì hiển nhiên đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.
Đầu Thiên Nguyệt Ma Chu kia đầu người thân thú, trông có vẻ quái dị đến cực điểm, nhưng cũng có một cỗ phong tình cực kỳ yêu dã,
tám cái chân huy động, biên chê ́linh võng trong Hư Không Địa, muốn giam hai vị Khai Thiên thượng phẩm ở trong đó.
Người cầm kiếm kia vừa công kích vừa nói: "Thì ra phu nhân là Thiên Nguyệt Ma Chu nhất mạch, đúng là đã nhiều năm chưa từng thấy qua. Phu nhân đã là Thánh Linh, vậy thì cần gì phải mua dây buộc mình, không bằng nhanh chóng thối lui, tránh phạm phải sai lầm!" Sau đó hắn chém xuống một kiếm, đạo đạo tơ nhện đứt gãy.
Chúc Cửu m cắn răng không đáp, vừa tiếp tục biên chế linh võng, phong thiên tỏa địa, vừa đạp thật mạnh xuống đất, mỗi lần đạp xuống đều khiến cho mặt đất chấn động run rẩy.
Người cầm kiếm chau mày, không biết Chúc Cửu m đang giở trò quỷ gì.
Tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia quát khẽ: "Đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng đi!"
Người cầm kiếm nhẹ nhàng gật đầu, một thân kiếm ý bỗng nhiên phóng lên tận trời.
Hai người liên thủ điên cuồng tấn công, lăng lệ đâu chỉ gấp đôi vừa rồi, cục diện của Chúc Cửu m càng thêm nguy hiểm. Nếu như nàng lẻ loi một mình đối mặt với hai tên Khai Thiên này thì chưa chắc sẽ chật vật như vậy, bởi vì ở trong Hư Không Địa này, thứ làm cho nàng
cố kỵ nhiều lắm. Nàng ta vốn chưa khôi phục lực lượng đỉnh phong, lại bị bó tay bó chân, còn phải thủ hộ sự an toàn của Dương Khai, không có cách nào bỏ chạy, tự nhiên tạo thành cục diện trước mắt.
Có điều mặc dù nàng liên tục lùi về phía sau, nỗ lực chèo chống, nhưng vẫn không ngừng xúc động đại địa, khiến cho sâu trong lòng đất vang lên những âm thanh giống như nổi trống.
Lúc ban đầu, hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia đều không quá để ý, bất quá sau một khoảng thời gian, hai người đều phát giác có điểm không đúng. Chúc Cửu m ứng phó công kích của bọn hắn vốn đã giật gấu vá vai, còn phân tâm làm những việc này để làm gì?
Người cầm kiếm thấp giọng nói: "Nàng ta không biết đang chơi đùa quỷ kế gì, cẩn thận."
Tên Khai Thiên của Vạn Ma Thiên kia cười gằn, nói: "Sắp chết đến nơi mà còn dám khoe khoang tâm cơ!"
Lời này vừa dứt, hai người liền bỗng nhiên cùng nhau biến sắc, cấp tốc thối lui về phía sau, kinh nghi bất định dò xét bốn phía, bộ dạng giống như gặp phải đại địch.
Chúc Cửu m cũng dừng động tác lại, thở ra một hơi thật, tâm tình biệt khuất không gì sánh được. Nếu như nàng khôi phục lại lực lượng đỉnh phong, hai người trước mắt kia căn bản không thể nào là
đối thủ của nàng, tất nhiên không cần phải chiến đấu khổ cực như vậy, có điều nàng muốn triệt để khôi phục thì ít nhất cũng còn cần ba năm năm năm.
Nàng vừa rồi đã hạ quyết tâm, nếu như tình huống không ổn, vậy nàng liền mang theo Dương Khai và Phiến Khinh La lập tức bỏ chạy. Với bản lãnh của nàng, nếu như thật lòng muốn bỏ chạy thì hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia cu ̃ng không có cách nào giữ nàng lại.
Nàng là người hộ đạo của Dương Khai, bất kể như thế nào cũng phải bảo hộ sự an toàn của Dương Khai. Phiến Khinh La có Thiên Nguyệt Ma Chu huyết mạch, nàng tất nhiên cũng muốn đảm bảo, về phần sống chết của những người khác, nàng đúng là không thèm để ở trong mắt.
Có điều nếu làm vậy, sau đó nàng chắc chắn sẽ bị Dương Khai phàn nàn và giận mắng.
Cũng may bây giờ nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, khẽ buông lỏng tâm tình, nàng ta cắn răng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không đi ra, muốn làm rùa đen rút đầu, có bản lĩnh tránh cả một đời a!"
Ở bên ngoài chiến trường, đám người Dương Khai nhìn mà không hiểu ra sao. Bọn hắn đều thấy rõ cục diện vốn tràn ngập nguy hiểm của Chúc Cửu m, ai cũng không biết vì sao hai vị Khai Thiên
thượng phẩm kia lại bỗng nhiên thối lui, hơn nữa còn thay đổi sắc mặt.
Bây giờ Chúc Cửu m lại nói ra những lời này, thực sự làm cho người ta khó hiểu.
Có điều rất nhanh sau đó, Dương Khai liền tỏ vẻ cổ quái, hắn ẩn ẩn cảm giác được một cỗ khí tức giống như cả Hư Không Địa sống dậy trong nháy mắt này vậy, hơn nữa khí tức này cũng làm cho long mạch của hắn hơi nhảy lên một cái. . .
"Ai nha tiểu nữ oa nhà ngươi, nhảy tới nhảy lui trên đầu lão phu, làm cho lão phu thật đau đầu a." Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền vào trong tai của mọi người, ngay sau đó, một thân ảnh thấp bé đột ngột xuất hiện cách Chúc Cửu m không xa. Thân ảnh này xuất hiện một cách vô cùng quỷ dị, phảng phất giống như trước đó hắn đã đứng ở nơi đó vậy, thế nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy. Chẳng những Dương Khai như thế mà ngay cả hai vị Khai Thiên thất phẩm kia cũng như thế.
"Còn phải nói sao, không rụt đầu, vậy còn gọi là rùa đen sao?" Thân ảnh thấp bé lại nói một câu.
Chúc Cửu m hừ lạnh một tiếng, nàng thân là Thánh Linh, bây giờ mặc dù trông có vẻ trẻ tuổi mỹ mạo, thế nhưng đã sống không biết
bao nhiêu năm ở trong Thái Khư cảnh. Người ta dửng dưng gọi nàng là tiểu nữ oa, Chúc Cửu m thế mà lại không có ý phản bác.
Dương Khai sắc mặt cổ quái nhìn qua thân ảnh thấp bé vừa xuất hiện kia. Đó là một lão già râu tóc bạc trắng trên 80 tuổi, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, gần đất xa trời, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hết đi, lưng còng eo cong, trong tay cầm một cây quải trượng cao cỡ nửa người. Điều làm người ta chú ý chính là, sau lưng của hắn còn mang một cái mai rùa nặng nề, trên mai rùa kia có khe rãnh giao thoa, đồ văn huyền diệu, giống như chứa đựng đại đạo chí lý.
Phát giác được Dương Khai đang nhìn hắn, lão già trên 80 tuổi lưng còng eo cong, giống như sẽ lập tức chết đi này quay đầu nhìn về phía Dương Khai, còn mỉm cười với hắn.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, kết hợp với khí tức trên người hắn và sự dị động của huyết mạch trong người mình, Dương Khai hai mắt tỏa sáng!
"Lại là một tôn Thánh Linh?" Ánh mắt của tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên hơi co lại, vô cùng kiêng kỵ nhìn qua lão già thấp bé kia. Hư Không Địa nho nhỏ cất giấu một tôn Thiên Nguyệt Ma Chu đã đủ làm cho người ta giật mình, hắn làm sao cũng không ngờ rằng còn có vị Thánh Linh thứ hai!
Chỉ có điều vào giờ phút này, tôn Thánh Linh kia không lộ chân
thân, hắn cũng không thể nào phán đoán ra đối phương rốt cuộc thuộc tộc nào, cũng may mai rùa trên người đối phương thực sự dễ thấy, làm cho hắn không khỏi có rất nhiều phỏng đoán.
Đơn độc một vị Chúc Cửu m, hai vị Khai Thiên thượng phẩm liên thủ còn có chút ưu thế, thế nhưng nếu lại thêm một vị Thánh Linh thì bọn hắn sẽ tuyệt đối không có khả năng thắng lợi.
Thánh Linh này ẩn tàng sâu như thế, trước đó bọn hắn căn bản là phát giác ra được, mãi đến khi sắp đặt vững thắng cục thì mới bỗng nhiên hiện thân, chạy đến quậy phá, hiển nhiên là không có khả năng cùng một chiến tuyến với bọn hắn.
Vừa nghĩ đến đây, hai tên Khai Thiên thượng phẩm này đều nhíu chặt mày lại.
Người cầm kiếm trường kiếm thả lỏng tâm tình, tiến lên một bước, chắp tay thở dài nói: "Vị lão đại nhân này xưng hô như thế nào?"
Lão giả không đáp, bởi vì lưng còng eo cong làm cho cái đầu gục xuống, trên chân mày còn có hai chòm lông mi trắng noãn rủ thẳng xuống, vì vậy đám người bên ngoài cũng không thấy rõ nét mặt của hắn như thế nào.
Người cầm kiếm đợi một lát, không thấy đáp lại, tất nhiên là có hơi không vui, khi lại chuẩn bị mở miệng hỏi một câu thì lại nghe có
tiếng ngáy vang lên từ chỗ lão già kia.
Lão gia hỏa này, đúng là đã ngủ thiếp đi.