Chương 4361: Thuyết phục
Được ca ngợi, Đàm Lạc Hưng nịnh nọt cười một tiếng: "Làm việc vì Thần Quân, là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ, chỉ là Thần Quân, lần này bên người hắn có theo mấy vị Khai Thiên cảnh, bọn hắn không động thủ, tu vi như thế nào thuộc hạ nhìn không thấu, nhưng hẳn đều không phải kẻ yếu."
Hắc Nha cười lạnh một tiếng: "Chỉ sợ tu vi bọn hắn không cao, đối bản quân, tu vi càng cao, tư vị huyết thực càng tốt, hả?" Đang nói, hắn bỗng quay đầu nhìn lại một hướng khác.
Cùng lúc đó, bên kia bộc phát ra tiếng vang ầm ầm, bắn ra thiên địa vĩ lực rung chuyển, còn có một cỗ khí tức cường đại mà quỷ dị, hiển nhiên là những người phụ trách cảnh giới động thủ cùng bọn người Dương Khai.
"Thánh Linh!" Hắc Nha biến sắc, trừng lớn mắt, không dám tin, bên người Dương Khai tại sao có thể có Thánh Linh tùy hành? Mà lại từ
lực lượng ba động đến xem, rõ ràng là một thành niên Thánh Linh, nói một cách khác, tối thiểu nhất cũng là thất phẩm Khai Thiên a!
Hắc Nha sắc mặt tối đen, với hắn, tu vi càng cao, xác thực huyết thực càng tốt, sự giúp đỡ dành cho hắn cũng càng lớn, nhưng một Thánh Linh hắn vẫn còn rất kiêng kỵ, chớ nhìn bây giờ thủ hạ hắn cường giả như mây, ngũ phẩm Khai Thiên chỗ nào cũng có, lục phẩm đều có mấy người, nhưng đối với Thánh Linh, vẫn là không có ưu thế gì.
Kiêng kị về kiêng kị, hắn thật cũng không sợ, hơn 20 trung phẩm Khai Thiên cũng là một nguồn sức mạnh không yếu, nếu liều mạnh, hẳn là có thể liều lưỡng bại câu thương với Thánh Linh.
Ngay khi do dự có nên lập tức rút đi hay không, bên tai chợt nghe một tiếng hô: "Hắc Nha, lão hữu tới chơi, sao không hiện thân gặp mặt?"
Nghe được giọng nói này, Hắc Nha muốn giết người! Đây rõ ràng chính là giọng tiểu tử thúi ba phen mấy bận hỏng đại sự của hắn, đầu tiên là hỏng đoạt xá đại kế, lại hủy kế hoạch hắn luyện hóa Huyết Yêu Động Thiên, ép hắn không thể không trốn xa Phá Toái Thiên, chật vật sống qua ngày, những ngày này, mỗi lần nhớ tới kẻ này, Hắc Nha đều hận không thể rút da của hắn, ăn sạch mái thịt của hắn.
Sớm trong lòng phát hạ đại thệ, đợi sẽ có một ngày khôi phục tu vi trước kia, nhất định phải tìm khắp 3000 thế giới, tìm tới kẻ này, sau đó để hắn chịu khắp nhân gian cực hình, không nờ, hôm nay đã gặp được.
Hai mắt xích hồng, Hắc Nha vung tay nói: "Để bọn họ tới!"
Dưới tay mình có bao nhiêu bản sự, hắn rất rõ ràng, người ta có một Thánh Linh tùy hành, muốn xông vào căn bản ngăn không được, nếu ngăn không được còn ngăn làm cái gì? Hắn cũng rất muốn biết, Dương Khai vì sao chạy đến Phá Toái Thiên tìm mình.
Tiếng ầm ầm lập tức biến mất, chiến sự bên kia lắng lại.
Không bao lâu, giữa đông đảo trung phẩm Khai Thiên nhìn chằm chằm cảnh giới, Dương Khai dẫn bọn người Nguyệt Hà Chúc Cửu m rất thẳng thắn từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đi tới trước mặt Hắc Nha.
Xoát xoát xoát. . .
Từng thân ảnh ẩn nấp bốn phía bay tán loạn đến, bốn phương tám hướng vây tụ bọn người Dương Khai chật như nêm cối!
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai mặt ngậm mỉm cười, nho nhã thi lễ: "Hắc Nha, lại gặp mặt."
Hắc Nha hai mắt phun lửa: "Không biết lớn nhỏ, tục danh bổn quân
là thứ ngươi có thể gọi?"
Dương Khai cười nói: "Một cái xưng hô thôi, Thần Quân cần gì phải để ý."
Hắc Nha hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi hỏng đại sự bổn quân, bây giờ thế mà còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt bổn quân, ngươi cho rằng có một Thánh Linh che chở ngươi, bổn quân không làm gì được ngươi?" Nói xong, hai tay chấn động, ý khí phong phát nói: "Thấy không, bây giờ dưới trướng bổn quân cường giả như mây, chỉ cần bổn quân ra lệnh một tiếng, có thể khiến đầu ngươi khó giữ được!"
Dương Khai vẻ mặt ôn hoà nói: "Ta tất nhiên là tin ngươi có bản sự này, nhưng mặc dù ngươi có thể giết ta, lại có thể có làm được cái gì? Huyết Yêu Động Thiên đã không còn, bây giờ ngươi bị các đại động thiên phúc địa truy nã, bị buộc phải trô ́n trong Phá Toái Thiên này, thời gian này có vẻ không dễ chịu a."
Không đề cập tới còn tốt, nói lên Hắc Nha l;iền bốc hỏa: "Nếu không có ngươi, bổn quân làm sao phải lưu lạc đến tận đây?"
"Tình thế bắt buộc, ta cũng không có cách nào a, Thần Quân ngươi nếu luyện hóa Huyết Yêu Thần Cung, đến lúc đó ta cũng phải chết, lấy sinh tồn mà tính, lúc ấy cũng chỉ có thể làm khó ngươi." Dương Khai cười híp mắt nói.
Hắc Nha nổi nóng nói: "Tiểu tử thúi ngươi đến cùng muốn làm gì, vạn dặm xa xôi chạy đến Phá Toái Thiên, chẳng lẽ lại chính là muốn chọc tức bổn quân? Nếu là như vậy, bổn quân cũng sẽ không tuỳ tiện tha ngươi!"
"Tất nhiên không phải!" Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Ta là tới tìm Thần Quân hợp tác."
Hắc Nha liếc xéo hắn: "Hợp tác? Ngươi muốn hợp tác cùng bổn quân? Là ngươi nói sai, hay là ta nghe lầm?"
Dương Khai nói: "Thần Quân không nghe lầm, ta cũng không nói sai."
Hắc Nha nhìn chung quanh một vòng, cười to lên, cười điên cuồng, trên Linh Châu phá toái chỉ còn tiếng cười của hắn.
Rất nhanh, Hắc Nha thu lại mặt cười, hừ lạnh nói: "Bổn quân mặc dù không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng cũng biết tiểu tử ngươi khẳng định không có hảo tâm gì, thừa dịp bây giờ bổn quân còn không chưa cú quá, nhanh chóng xéo đi, nếu không để các ngươi chết hết ở chỗ này!"
Dương Khai nhìn hắn nói: "Thần Quân cũng không hỏi xem rốt cuộc muốn hợp tác chuyện gì đã muốn đuổi người?"
Hắc Nha hừ lạnh nói: "Nếu có thể, thứ bổn quân muốn đầu tiên là phải giết ngươi, hợp tác với ngươi, nói đùa cái gì, ngươi là cái thá gì,
lại có tư cách gì nói chuyện hợp tác cùng bổn quân?"
Dương Khai không để ý tới hắn kinh thường, tự lo nói: "Thần Quân từ Huyết Yêu Vực trốn đến nơi này, lại trốn trong Linh Châu phá toái này, thời gian gian khổ, mà hết thảy đều là do những người động thiên phúc địa kia ban tặng, chẳng lẽ Thần Quân không muốn báo thù rửa hận?"
Hắc Nha híp mắt nhìn hắn, trong hai con ngươi đầy vẻ nguy hiểm, giống như đang do dự muốn lập tức động thủ với Dương Khai. Chỉ là một Dương Khai, hắn còn không để trong mắt, tại Huyết Yêu Động Thiên, hắn mới vừa đoạt xá, thực lực không phát huy ra vạn nhất, này mới khiến Dương Khai nhiều lần chạy loạn.
Mà bây giờ, hắn đã là ngũ phẩm Khai Thiên, Dương Khai vẫn chỉ là nửa bước Khai Thiên, thực lực cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.
Để Hắc Nha kiêng kỵ là Thánh Linh, có Thánh Linh che chở, mặc dù dưới tay hắn đông đảo cường giả, muốn giết Dương Khai cũng có chút không thực tế.
"Thần Quân cùng những động thiên phúc địa kia có thù, ta cũng có." Dương Khai nói tiếp, "Tất cả mọi người có cùng chung địch nhân, Thần Quân sao không thể hợp tác một chút?"
Hắc Nha lập tức thấy hào hứng: "Ngươi sao lại có thù cùng những động thiên phúc địa kia?"
Dương Khai nói: "Bởi vì ta muốn thẳng tấn thượng phẩm Khai Thiên, dường như là xúc động lợi ích một ít người, cho nên bị người nhằm vào. Lần này tới Phá Toái Thiên cũng là bị người trù kế dẫn tới, tại chỗ sâu Phá Toái Thiên còn có một cái bẫy chờ ta nhảy vào."
Hắc Nha giật mình gật đầu: "Ngươi luyện hóa rất nhiều lực lượng thượng phẩm, quả nhiên là muốn thẳng tấn thượng phẩm Khai Thiên, chẳng trách những động thiên phúc địa kia không dung ngươi, đổi là bổn quân cũng không dung được. Nhưng đã biết là bẫy rập, vì sao còn muốn nhảy vào?"
"Tất nhiên là có lý do không đi không được, Thần Quân không cần hỏi nhiều, có thể ở đây gặp Thần Quân, cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, cũng không phải là cố ý tới tìm."
Hắc Nha quay đầu liếc mắt nhìn Đàm Lạc Hưng, âm thầm suy đoán hẳn là Đàm Lạc Hưng bại lộ hành tung của mình, mà hắn nhìn vậy lập tức khiến Đàm Lạc Hưng đổ mồ hôi lạnh, thấp thỏm lo âu.
Hắc Nha hừ lạnh nói: "Những động thiên phúc địa kia thiết hạ bẫy rập chờ ngươi, cho dù ngươi mang nhiều người hơn nữa đều không làm nên chuyện gì, bổn quân lại không ngốc, sao lại đi chung chôn
cùng với ngươi?"
"Thần Quân sai rồi." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, "Nếu thật là 36 Động Thiên 72 phúc địa cùn liên thủ, ta tất nhiên là tuyệt không thể đi, cũng không thể phản kháng. Chỉ là bây giờ đối phó ta chỉ là có mấy nhà trong đó thôi, lại có thể điều ra bao nhiêu cường giả? Nơi bọn hắn nhằm vào là người bên cạnh ta, nếu Thần Quân có thể thừa dịp này nhúng tay, bọn
hắn nhất định không thể nào phòng bị, bây giờ thủ hạ Thần Quân nhiều
cường giả như vậy, đủ cho những người kia đẹp mắt."
Hắc Nha nhíu mày trầm ngâm, Dương Khai cũng không gấp rút, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Một hồi lâu, Hắc Nha mới cười lạnh nói: "Mặc cho ngươi tiểu tử nói thiên hoa loạn trụy, bổn quân là một chữ cũng không tin, bổn quân cùng những động thiên phúc địa kia xác thực có thù, sớm muộn cũng có một ngày bổn quân sẽ san bằng tổng đàn bọn hắn, giết đồ tử đồ tôn bọn hắn không còn một mảnh, hủy đi cơ nghiệp truyền thừa vô số năm của bọn hắn, nhưng bổn quân càng vui nhìn thấy tiểu tử ngươi chết! Hắc hắc hắc, muốn mượn tay bổn quân đến thay ngươi chia sẻ áp lực, tiểu tử ngươi quá ngây thơ rồi."
Dương Khai cau mày nói: "Thần Quân, mối thù của chúng ta ngày
sau lại từ từ thanh toán cũng không muộn, bây giờ có thể có cơ hội tốt như vậy thực sự khó được, nếu Thần Quân không xuất thủ, chắc chắn hối hận, chẳng lẽ Thần Quân nguyện ý cả một đời trốn đông trốn tây trong Phá Toái Thiên này? Nếu để cho những động thiên phúc địa kia phát hiện tung tích của ngươi, ngươi cho rằng bọn hắn sẽ còn mặc cho ngươi tiêu dao tự tại sao?"
"Đó là chuyện của bổn quân, không có liên quan với ngươi. Cút đi, còn không cút, đừng trách bổn quân không khách khí." Hắc Nha vung tay lên, hạ lệnh trục khách.
"Thần Quân!" Dương Khai còn muốn khuyên.
Hắc Nha lại một thân huyết vụ quay cuồng lên, quát: "Trong ba hơi không đi, các ngươi cũng không cần đi!"
Dứt lời, hơn 20 trung phẩm Khai Thiên tối thúc lực lượng, chỉ một thoáng, thiên đại vĩ lực khí tức tràn ngập ra, Nguyệt Hà Khúc Hoa Thường cùng lão Bạch như lâm đại địch, chỉ có Chúc Cửu m sắc mặt như thường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Nha Thần Quân.
Dương Khai vẻ mặt áo não, hận hận nhìn Hắc Nha Thần Quân, lúc này mới cắn răng nói: "Đi!"
Xoay người, phất tay áo rời đi, có vẻ như có chút tức hổn hển. Trong nháy mắt, một nhóm mấy người bay ra khỏi Linh Châu phá
toái, thẳng hướng chỗ sâu Phá Toái Thiên mà phi đi.