Chương 4380: Một tên có thể đánh đều không có
Huynh đệ bon họ năm đó sao lại không phải như vậy? Vật tư trong tay mình phả giao nộp cho người khác hơn phân nửa, cho dù là ai cũng sẽ không vui.
Nhưng mà chỉ thử qua Vô Ảnh Cương Phong một lần, không cần người khác lôi kéo, võ giả mới tới tự sẽ nghĩ đến việc gia nhập tam đại thế lực, nếu không sẽ không thể sinh tồn.
Hồi tưởng ngày xưa, Ngụy thị huynh đệ đều liên tục cười khổ.
Thu dọn chút tâm tình, Ngụy đệ nói: "Ba người kia hai nam một nữ, tu vi đều cực kỳ không tầm thường, nữ tử chính là lục phẩm Khai Thiên, hai người còn lại đều là ngũ phẩm. bon họ tới Vô Ảnh Động Thiên, vừa hay dừng chân ở ngoài Huyền Dương sơn, mấy vị sơn chủ tự nhiên cũng rất để ý đối với bon họ, đã từng lôi kéo, Nhị sơn chủ còn rất ưng thuận đối với nữ tử kia, bảo đảm để nàng làm đệ ngũ sơn chủ, chỉ tiếc bị bon họ cự tuyệt."
"Có thể làm đệ ngũ sơn chủ là chuyện tốt, nữ tử kia cớ gì cự tuyệt?" Dương Khai không hiểu hỏi.
Ngụy đệ cười khổ nói: "Nói đến cái này, Nhị sơn của chúng ta chủ có cái mao bệnh, đó chính là háo sắc như bệnh, nữ tử kia tư sắc không tầm thường, tu vi lại tương đương Nhị sơn chủ, nên Nhị sơn chủ liền muốn nàng kết làm bạn lữ với hắn, mới có thể trở thành đệ ngũ sơn
chủ Huyền Dương sơn ta. Nữ tử kia cũng không biết có lai lịch gì, tính tình rất nóng nảy, một lời không hợp, ra tay đánh nhau với Nhị sơn chủ."
"Sau đó thì sao?" Dương Khai truy vấn.
"Nữ tử kia mặc dù cao minh, nhưng song quyền cũng không địch lại tứ thủ, Huyền Dương sơn ta có tới bốn vị lục phẩm Khai Thiên, nàng sao có thể là đối thủ? Mấy vị sơn chủ liên thủ đả thương nàng, nàng chạy trô ́n, Nhị sơn chủ tức không nhịn nổi, còn dẫn người đuổi bắt qua một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì."
Dương Khai nghe mà trong lòng bốc hỏa, mặt ngoài bất động thanh sắc.
Ngụy huynh nói: "Việc này sẽ không cứ như vậy bỏ qua, nữ tử kia cố nhiên lợi hại, nhưng mấy vị sơn chủ nếu vận dụng toàn lực, lúc ấy nàng cũng chạy không thoát. Vô Ảnh Động Thiên này khác ngoại giới, vật tư thưa thớt, cho nên không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ,
ai cũng không muốn tùy ý động thủ, bởi vì tiêu hao quá lớn, lúc ấy nếu mấy vị sơn chủ muốn lưu lại nữ tử kia, không trả một cái giá thật là lớn không thể, nên mới sẽ bỏ mặc nàng rời đi."
Ngụy đệ gật đầu nói: "Bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, chắc hẳn Nhị sơn chủ cũng gấp gáp muốn động thủ. Ba người ở bên ngoài, cố nhiên sẽ tìm một chỗ tu dưỡng, nhưng vẫn luôn phải chống cự Vô Ảnh Cương Phong, chắc hẳn cu ̃ng thực lực giảm lớn, không thể so với lúc trước. Lại đối đầu Nhị sơn chủ, nhất định không phải là đối thủ."
Dương Khai hỏi: "Hai vị có biết ba người ẩn thân nơi nào không?" Ngụy huynh kỳ quái nhìn hắn: "Dương sư huynh hỏi làm cái gì?" Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Hiếu kỳ mà thôi."
Ngụy huynh cũng không nghi ngờ gì, chỉ là lắc đầu nói: "Nơi bọn họ ẩn thân huynh đệ của ta cũng không, nhưng Nhị sơn chủ hẳn là biết."
Lúc này, Ngụy huynh chỉ phía trước nói: "Phía trước chính là Huyền Dương sơn, gần nhất một tháng này là thời gian Nhị sơn chủ đang làm nhiệm vụ, Dương sư huynh, ta dẫn ngươi đi gặp Nhị sơn chủ trước, sau đó vào Huyền Dương sơn, chúng ta mới hảo hảo tâm sự."
"Làm phiền hai vị!" Dương Khai chắp tay.
Huyền Dương sơn có vài chục đỉnh núi, từ xa nhìn tới, dãy núi ở giữa
có nhiều cung điện lâu đài, còn có vết tích rất nhiều võ giả hoạt động, mà có thể đi vào Vô Ảnh Động Thiên, ai cũng đều là Khai Thiên cảnh. Trên nửa đường, chợt có gặp được người quen, đều
nhao nhao chào hỏi Ngụy thị huynh đệ, càng có người hỏi thăm về lai lịch Dương Khai.
Ngụy thị huynh đệ không giấu diếm, những người kia nghe vậy, đều nhao nhao toát ra vẻ thần sắc.
Bởi vì Dương Khai là Ngụy thị huynh đệ mang đến Huyền Dương sơn, sau khi nộp lên trên tám thành vật tư, Ngụy thị huynh đệ cũng có thể được ban thưởng không tệ, chỗ tốt bực này, tự nhiên để cho người ta không ngừng hâm mộ.
Rất nhanh, một nhóm ba người rơi vào trên một ngọn núi, trên đỉnh có đại điện, quy mô lớn, trong điện còn truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn, oanh oanh yến yến.
Đi đến ngoài điện, Ngụy thị huynh đệ nói: "Dương sư huynh chờ một lát, ta đi bẩm báo Nhị sơn chủ."
Dương Khai gật đầu đợi.
Ngụy huynh tiến vào trong đại điện, rất nhanh lại đi ra, chào hỏi Dương Khai nói: "Nhị sơn chủ triệu kiến, Dương sư huynh xin mời."
Theo Ngụy thị huynh đệ đi vào trong đại điện, ngay lập tức một mùi
thơm đập vào mặt, trong đó còn kèm mùi dâm mỹ.
Trong điện kia, từng bộ quần áo nữ tử tán loạn trên mặt đất.
Vị trí chính chủ cung điện, trên một cái ghế lớn, một nam tử sắc mặt âm nhu nằm nghiêng, bên người vây quanh bảy tám nữ tử quần áo hở hang.
Những nữ tử kia mỗi người mỗi vẻ, có ngồi xổm trước mặt hắn êm ái thay hắn đấm chân, có để nam tử âm nhu gối đầu lên cặp đùi nở nang, nhẹ nhàng thay hắn xoa đầu, còn có nữ tử bưng lên một ly uống rượu, nuốt một ngụm rượu rồi đưa vào miệng hắn. . .
Tràng diện nhìn hương diễm đến cực điểm, nhưng nữ tử kia đều quần áo một nửa, mảng lớn mảng lớn da thịt như tuyết trắng bại lộ ra ngoài.
Ngụy thị huynh đệ cùng Dương Khai đi vào, mấy nữ tử liếc mắt đến, mị ý nồng đến chảy ra nước.
Vô luận là Mã Thiên Nguyên, hay là Ngụy thị huynh đệ, đều nói Huyền Dương sơn Nhị sơn chủ háo sắc như bệnh, bây giờ xem ra quả là thế!
Nữ tử vây tụ bên cạnh hắn, từng người đều là Khai Thiên cảnh, tam phẩm tứ phẩm ngũ phẩm đều có.
Ngụy thị huynh đệ sau khi tiến vào đại điện này liền cúi đầu thấp
xuống, nhìn chân, Dương Khai chỉ nhìn chằm chằm nam tử âm nhu kia.
Bốn mắt nhìn nhau, nam tử khẽ nhếc miệngh, nụ cười tà mị, an nằm bất động, một cái tay lại không an phận chạy trên thân một nữ tử trong đó, để nữ tử kia thở gấp liên tục.
"Là ngươi muốn gia nhập Huyền Dương sơn ta?" Nam tử nhàn nhạt hỏi.
"Ngươi là Nhị sơn chủ Huyền Dương sơn?" Dương Khai không trả lời mà hỏi lại.
Nam tử nhẹ nhàng cười nói: "Không sai, bản tọa chính là Nhị sơn chủ Huyền Dương sơn, Vân Phi Bạch."
"Hơn nửa năm trước, từng có một nữ hai nam đến chỗ này, nữ tử kia bị ngươi đả thương?" Dương Khai hỏi lại.
Vân Phi Bạch khẽ híp mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Dương Khai.
Một bên, Ngụy thị huynh đệ cũng cảm thấy có chút không đúng, đều quay đầu trông lại Dương Khai, Ngụy huynh lặng lẽ giật áo Dương Khai, truyền âm nói: "Dương sư huynh, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Dương Khai bất vi sở động, chỉ nhìn chằm chằm Vân Phi Bạch nói: "Có việc này không?"
Vân Phi Bạch rút tay về, từ từ ngồi thẳng người, trừng Ngụy thị huynh đệ, ánh mắt kia lóe ra vẻ lăng lệ lập tức để hai người đổ mồ hôi lạnh, tê cả da đầu.
Xoay đầu lại, nhìn Dương Khai, cười mỉm mà nói: "Không sai, nữ tử kia là bị bản tọa đả thương, bản tọa muốn nàng trở thành nữ nhân của ta là coi trọng nàng, nàng lại không biết điều, bản tọa không thể nói trước cũng chỉ đành động thủ. Làm sao, ngươi biết nàng?"
"Tất nhiên biết!" Dương Khai gật gật đầu, "Đó là bà chủ nhà ta."
Vân Phi Bạch nói: "Nói như thế, ngươi đến Huyền Dương sơn ta, cũng không phải là muốn đầu nhập? Vậy ngươi tới làm gì?"
Dương Khai nhếch miệng cười cười: "Ngươi đả thương bà chủ, ta đương nhiên là đến báo thù."
Vân Phi Bạch ngơ ngác, chợt vỗ tay cười to: "Chỉ bằng ngươi?" Trên dưới nhìn Dương Khai, "Ngươi đây là mới tấn thăng ngũ phẩm không được mấy ngày a? Không hảo hảo củng cố tu vi, cớ gì lại chạy Huyền Dương sơn ta giương oai, ngươi có biết chữ 'Chết' viết như thế nào hay không?"
"Cũng tốt, bản tọa vốn là chuẩn bị mấy ngày nay đi bắt nữ nhân kia, ngươi đã đưa tới cửa, vậy bản tọa giam giữ ngươi trước rồi lại đi tìm nàng, nàng rất trọng yếu đối với ngươi a, hẳn nàng cũng sẽ không
mặc kệ sống chết của ngươi."
"Muốn bắt ta? Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không."
Dứt lời, Dương Khai thoắt một cái, khí tức ngũ phẩm Khai Thiên ầm ầm nổ tung, cả người giống như giao long xuất hải, đánh thẳng tới Vân Phi Bạch.
Bên cạnh hắn, Ngụy thị huynh đệ không tự chủ được lui nhanh ra, người lảo đảo.
Vân Phi Bạch ngồi ngay ngắn bất động, khinh thường nhìn Dương Khai.
"Lớn mật!" Một nữ tử nằm trên người hắn kêu một tiếng, nâng lên một ngọc chưởng đập tới Dương Khai. Nữ tử này tu vi không tầm thường, là ngũ phẩm Khai Thiên, người khoác một kiện sa mỏng, vừa xuất chưởng, xuân quang chợt tiết, để cho người ta nóng cả máu.
"Cút ngay!" Dương Khai quát lớn, đấm ra một quyền.
Ầm một tiếng, nữ tử kia kêu thảm, đẫm máu bay rớt ra ngoài, thân thể mềm mại đụng ngã một vách tường, rơi xuống trong đá vụn.
Vân Phi Bạch biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, quát lớn "Làm càn!"
Hắn vừa rồi không xuất thủ, chẳng qua là cảm thấy không có tất yếu phải xuất thủ, một tên vừa tấn thăng ngũ phẩm lại có thể phát huy ra lực lượng mạnh cỡ nào, nữ tử bên cạnh mình đủ để trừng trị hắn.
Há không ngờ chỉ là một kích, nữ nhân mạnh nhất bên cạnh mình lại bị đánh bay ra ngoài.
Mấy nữ nhân khác cũng đều ngây ngốc, ngay sau đó lấy lại tinh thần, nhao nhao quát một tiếng, thi triển bí thuật bí bảo, ầm ầm đập tới Dương Khai.
Những nữ nhân này không chỉ riêng là đồ chơi của Vân Phi Bạch, dù sao đều là Khai Thiên cảnh, từng người đều phải có chút bản lãnh, chỉ có tu vi cao thấp khác biệt mà thôi.
Giờ đồng loạt ra tay, tràng diện đã hương diễm lại hùng vĩ.
Dương Khai không hề sợ hãi, song quyền hóa thành đầy trời quyền ảnh, đánh tới bốn phương tám hướng.
Từng tiếng bạo hưởng nổ vang lên, thiên địa vĩ lực bắn ra, cung điện sụp đổ, từng bộ thân thể nửa chặn nửa ngã bay ra bốn phía.
Trong khói bụi, Dương Khai phóng lên tận trời, nghiêng đầu nhìn chung quanh, nhíu mày: "Yếu phát nổ, một đứa có thể đánh đều không có!"
Trong mấy nữ nhân này, ngoại trừ nữ tử xuất thủ đầu tiên là ngũ phẩm, còn có một ngũ phẩm khác, còn lại đều là tứ phẩm tam phẩm.
Hai ngũ phẩm nàyhoàn toàn không thể đánh đồng với Mã Thiên Nguyên, rước đây Dương Khai tđánh với Mã Thiên Nguyên một trận, đối với thực lực của mình có một định vị trực quan rõ ràng, còn tưởng rằng ngũ phẩm Khai Thiên đều cường đại như Mã Thiên Nguyên vậy, ai ngờ lúc này vừa giao phong mới biết mình quá đề cao người khác, coi thường chính mình.
Ngẫm lại cũng đúng, Mã Thiên Nguyên là từ lục phẩm rơi xuống, tại ngũ phẩm cũng là người nổi bật, hai nữ nhân này sao có thể đánh đồng.
Một chỗ bừa bộn, chư nữ mặc dù đều bị Dương Khai đả thương, lại một người không chết.
Bên ngoài tường đổ vách xiêu, Ngụy thị huynh đệ trợn mắt há hốc mồm nhìn xem biến cố bất thình lình, run lẩy bẩy.