Chương 4472: Cơ duyên đã đến
Dương Khai tự hiểu rõ điều này nên không thèm để ý, một mình dương dương tự đắc, tự rót tự uống.
Lộ Cảnh cảm niệm Dương Khai vì đã che chở mình trong Tội tinh, mang theo cao tầng của Tụ Nguyên minh đến đây mời một ly, bất quá cũng rất nhanh chóng bị trưởng bối của hắn lôi đi.
Đại yến tản đi, quý khách của Âm Dương Thiên bên này cũng dần dần rời đi.
Lộ Cảnh trước khi đi tới gặp Dương Khai một lần, bảo rằng tài nguyên hành Dương lục phẩm mà mình nhận lời trước đó sẽ được hắn cho người mang đến Hư Không Địa.
Ba ngày sau, Dương Khai đi theo sau lưng Thanh Khuê, tiến về linh phong của Từ Linh Công.
Trong đại điện trên linh phong kia, Từ Linh Công ngồi ngay ngắn ở phía trên, ánh mắt lấp lánh nhìn qua Dương Khai ở phía dưới, hơi hơi có ý dò xét.
Dương Khai sau khi hành lễ liền an tĩnh đứng ở nơi đó, bày ra bộ dạng thản nhiên. Hắn cũng không biết Từ Linh Công tới tìm mình làm gì, bất quá Khúc Hoa Thường dù sao cũng là đệ tử của hắn, bây giờ mình trở thành cô gia của Âm Dương Thiên, hai bên cũng coi như có một tầng quan hệ thân mật hơn thường nhân một chút.
Một hồi lâu sau, Từ Linh Công mới đưa tay lên, nói: "Ngồi."
"Tạ tiền bối." Dương Khai nói một tiếng, quay người đi về phía một cái ghế, vẩy vẩy y phục ngồi xuống.
"Ngươi có thể đoạt giải quán quân trong lần đại hội luận đạo này, nói thật, ngươi làm cho bổn quân rất bất ngờ." Từ Linh Công mở miệng nói. Hắn quả thực rất bất ngờ, trước đó hắn căn bản không nghĩ tới việc Dương Khai có thể thắng được hạng nhất, theo hắn thấy, đệ tử của mười mấy nhà Động Thiên Phúc Địa kia ai cũng co ́khả năng, duy chỉ có Dương Khai không có.
Tuy nói đều là lục phẩm tân tấn không lâu, nhưng người có xuất thân Động Thiên Phúc Địa đều có nội tình không giống người ngoài, mặc dù trước đó hắn đã từng nghe nói Dương Khai muốn tấn thăng
thất phẩm, sớm đã luyện hóa nhiều loại lực lượng thất phẩm.
Nhưng trên thực tế, Dương Khai lại dùng thành tích vượt qua người thứ hai gần gấp đôi để chiếm hạng đầu, luận thành tích, chỉ có tên Hoàng Tuyền Thiên Quân kia khó khăn lắm mới có thể so sánh với hắn.
"Không khiến cho tiền bối thất vọng là được." Dương Khai hạ thấp người nói.
“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.”
Từ Linh Công cười ha ha: "Cũng không phải quá thất vọng, đối với bản quân mà nói, ai đoạt được hạng nhất này cũng được, chỉ cần không phải những oắt con ngũ phẩm kia là được. Đồ đệ của Từ Linh Công ta không cho phép người ngoài nhục nhã!" Sau đó hắn thu lại vẻ tươi cười, trầm giọng nói: "Có điều ngươi giết tên Triệu Tinh kia, tóm lại là một cọc phiền phức."
Nói đến việc này, Từ Linh Công cũng có hơi đau đầu, trước đó hắn chống đỡ áp lực của Thiên Hạc Phúc Địa, che chở Dương Khai, là muốn giữ gìn mặt mũi cùng địa vị cua r m Dương Thiên. Đại hội luận đạo là do Âm Dương Thiên tổ chức, sinh tử bất luận lời này là do hắn nói ra khỏi miệng. Triệu Tinh bị Dương Khai giết, nếu như đại hội luận đạo vừa mới kết thúc, kẻ giết người Dương Khai liền bị
Tả Quyền Huy tính sổ sách, vậy thì mặt mũi của hắn để ở chỗ nào, mặt mũi của Âm Dương Thiên để
ở chỗ nào?
Lúc đó, hắn còn không biết Dương Khai sẽ đoạt được hạng nhất.
Lúc đó hắn tính bảo vệ Dương Khai trước mắt bao người, giữ gìn mặt mũi của Âm Dương Thiên, về phần sau này Dương Khai có thể hay không chống đỡ được sự trả thù của Thiên Hạc Phúc Địa hay không, vậy thì đối phương phải tự mình cầu phúc.
Từ Linh Công cũng không quản được nhiều như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ không giống như lúc trước, Dương Khai đã trở thành cô gia của Âm Dương Thiên, là hôn phu tương lai của đệ tử hắn, việc này hắn không muốn quản cũng phải quản, nếu không vạn nhất Dương Khai thật sự bị cường giả của Thiên Hạc Phúc Địa giết đi, vậy Khúc Hoa Thường sẽ trở thành quả phụ hay sao?
"Đó là một việc ngoài ý muốn." Dương Khai hồi đáp một câu, lúc ấy hắn cũng không muốn giết chết tên Triệu Tinh kia, chỉ là xuất thủ hơi nặng nề một chút. . .
Từ Linh Công nói: "Bất kể có phải là ngoài ý muốn hay không, tóm lại sự tình đã phát sinh, ngươi cũng đã nghe lời Tả Quyền Huy nói
trước khi rời đi rồi đó."
Dương Khai khẽ gật đầu: "Hư Không Địa ta cũng không phải mặc cho người ta ức hiếp." Hắn thầm nghĩ Từ Linh Công nói với mình về chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy mình gây sự quá lớn, Âm Dương Thiên không muốn gánh vác việc này sao?
Nếu thật như thế, vậy thì hắn cũng có thể lý giải.
Từ Linh Công hừ lạnh: "Ngươi cho rằng bọn hắn sẽ để cho ngươi trở về Hư Không Địa? Nếu không ngoài sở liệu mà nói, bây giờ chắc bọn hắn đã đứng chờ trên đường về của ngươi, một khi ngươi lộ diện thì có mọc cánh cũng khó thoát."
"Ý của tiền bối là. . ."
Từ Linh Công nói: "Ngươi không cần gấp gáp quay về Hư Không Địa, tạm thời ở đây ít ngày, Thiên Hạc Phúc Địa bên kia. . . Bổn quân đi thương lượng một phen, xem xem có đường lùi hay không." Hắn nhìn Dương Khai một chút , nói: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, một cái Thiên Hạc Phúc Địa, Âm Dương Thiên ta vẫn có thể chịu nổi, Triệu Tinh bị giết trong đại hội luận đạo, sinh tử bất luận cũng là bổn quân nói, bọn hắn nếu như chịu bỏ qua thì không sao, nếu như không chịu bỏ qua, bổn quân sẽ để cho bọn hắn biết, cái gì gọi là lực lượng, cái gì gọi là tuyệt vọng!"
Dương Khai hơi động dung, ý tứ trong lời nói của Từ Linh Công đã rất rõ ràng, phiền phức này hắn chống được, trong lúc nhất thời, hắn cảm nhận được thiện ý của đối phương, liền đứng dậy thi lễ: "Đa tạ tiền bối!"
Từ Linh Công nhàn nhạt gật đầu: "Mặt khác, trong đoạn thời gian này, ngươi hãycẩn thận điều chỉnh trạng thái của mình, Âm Dương Thiên chúng ta bên này có lẽ có một cọc cơ duyên đưa tặng cho ngươi."
"Cơ duyên?" Dương Khai nhíu mày, nhạy bén phát giác được, Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê một mực đứng sau lưng Từ Linh Công đều tỏ vẻ động dung, hiển nhiên là cọc cơ duyên kia không hề nhỏ.
"Hiện tại còn không cách nào chắc chắn, đến lúc đó rồi nói sau." Từ Linh Công cũng không giải thích cặn kẽ.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi tiền bối, vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng."
Từ Linh Công nhìn hắn một chút: "Ngươi bây giờ là cô gia của Âm Dương Thiên, cũng coi như là một nửa người của Âm Dương Thiên, nếu như yêu cầu không quá phận thì bổn quân đều có thể làm chủ đáp ứng ngươi."
"Ta muốn xin một người từ chỗ tiền bối!" Dương Khai no ́i.
"Người nào?"
"Hôi Cốt Thiên Quân trên Tội tinh!"
. . .
Một lát sau, Thanh Khuê dẫn Dương Khai thuận đường cũ trở về.
Từ Linh Công rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Dương Khai, hắn thân là nội môn trưởng lão của Âm Dương Thiên, Khai Thiên thất phẩm, quyền cao chức trọng, ngoại trừ những Thái Thượng trưởng lão bế quan không ra kia, tính trong cả Âm Dương Thiên thì cũng là nhân vật đứng đầu, thả ra một người từ Tội tinh là một chuyện vô cùng đơn giản.
Cũng mãi đến lúc này, Từ Linh Công mới hiểu được vì sao Dương Khai có thể đạt được nhiều chiến tích như vậy trong đại hội luận đạo, đúng là nhờ có Hôi Cốt Thiên Quân kia âm thầm hiệp trợ giúp đỡ.
Có điều dù sao Hôi Cốt cũng có tội nghiệt trên người, nói thật ra, Từ Linh Công vẫn còn có hơi không quá yên tâm về việc thả hắn ra, thế nhưng sau khi Dương Khai phô bày Trung Nghĩa Phổ ra, Từ Linh Công liền thống khoái đáp ứng.
"Thanh Khuê sư huynh, không biết cơ duyên mà Từ công trước đó nói tới là gì?" Đi được nửa đường, Dương Khai liền hỏi, xét theo phản
ứng vừa rồi của Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê, bọn hắn ắt hẳn biết được huyền diệu trong đó.
Thanh Khuê mỉm cười, lắc đầu nói: "Không thể nói không thể nói, đến lúc đó nếu như được, ngươi tất nhiên sẽ được biết, nếu như không được, biết cũng vô dụng, kiên nhẫn chờ xem, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cơ duyên như thế cho dù là ở trong Âm Dương Thiên ta, cũng chỉ có một số rất ít người mới có tư cách thu hoạch được." Sau đó Thanh Khuê nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Dương Khai có hơi động dung, không ngờ rằng cái gọi là cơ duyên này lại quý giá như thế, cho dù là ở trong Âm Dương Thiên, cũng chỉ có rất ít người mới có tư cách thu hoạch được.
Có điều Thanh Khuê không nói, hắn cũng không tiện hỏi thêm điều gì.
Không bao lâu sau, hắn đã về tới chỗ ở của mình.
Lại đợi hai ngày, Hôi Cốt Thiên Quân được Thanh Khuê mang từ Tội tinh ra ngoài, chủ tớ gặp lại, Hôi Cốt thổn thức một trận. Từ năm đó bị Âm Dương Thiên ném vào trong Tội tinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ có một ngày có thể thoát khốn mà ra.
Chỉ đáng tiếc Bạch Mao phụng dưỡng hắn nhiều năm không thể chống đỡ đến một ngày này.
"Hoàng Tuyền Thiên Quân cũng được phóng xuất, bây giờ không biết hắn đã đi nơi nào, yên tâm, sau này ta sẽ sai người tìm hiểu hướng đi của hắn, sẽ luôn có cơ hội để báo thù." Dương Khai trấn an Hôi Cốt.
Hôi Cốt khom người nói: "Đa tạ đại nhân, đời này nếu như có thể báo được mối thù của Bạch Mao, Hôi Cốt chết cũng không tiếc!" Thực lực của Bạch Mao mặc dù không cao, nhưng thật sự trung thành tuyệt đối đối với hắn, người không phải cỏ cây mà co ́thể vô tình, ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm xem Bạch Mao như đệ tử của mình, thân nhân của mình. Bạch Mao bị giết ngay trước mặt hắn, trong những ngày này, hắn lúc nào cũng muốn báo thù rửa hận.
Thời gian trôi qua, Dương Khai và Hôi Cốt ở yên tại chỗ, Khúc Hoa Thường có tới một chuyến, nói với Dương Khai rằng mình muốn bế quan, bảo hắn đợi nàng trăm năm.
Dương Khai gật đầu đáp ứng, bô ̀i tiê ́p Khúc Hoa Thường đi chơi trong Âm Dương Thiên ba ngày, sau đó mới tách nhau ra.
Lại mấy ngày nữa, Thanh Khuê bỗng nhiên đến thăm, có hơi hâm mộ nhìn qua Dương Khai, nói: "Chúc mừng sư đệ, cơ duyên đã đến, xin đi theo ta."
Dương Khai khẽ giật mình, kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, phân phó Hôi Cốt lưu thủ nơi đây, không nên tùy ý đi lại, rồi đi theo Thanh
Khuê ra ngoài.
Một đường phi nhanh, cũng không biết phải bay đến nơi nào.
Lúc mới bắt đầu, dọc theo đường còn có thể ngẫu nhiên gặp được một ít đệ tử Âm Dương Thiên, những người này nhìn thấy Thanh Khuê thì đều dừng lại hành lễ, nhưng càng về sau, người thấy được càng ngày càng ít, mãi đến khi không thấy dấu chân người, từ đó có thể thấy được, địa phương hắn phải đi là một nơi rất bí ẩn.
Ngay ở phía trước, một bóng người đứng thẳng trong hư không, lẳng lặng chờ, chính là Từ Linh Công.
Thanh Khuê dẫn Dương Khai đi trước mặt tới Từ Linh Công, ôm quyền nói: "Sư tôn, người đã được mang đến."
Từ Linh Công gật đầu: "Ngươi trở về đi."
Thanh Khuê đáp: "Vâng!" Sau đó hắn xoay người theo đường cũ trở về.
Từ Linh Công chào hỏi Dương Khai một tiếng: "Đi thôi, phía trước chính là cấm địa của Âm Dương Thiên ta, không được cho phép, ai cũng không được tự ý xâm nhập, nếu không giết không tha!"
Dương Khai sắc mặt khẽ động, thế lực khổng lồ như Âm Dương Thiên chắc chắn có cấm địa, nhưng cấm địa này ngay cả Khai Thiên lục phẩm như Thanh Khuê cũng không được tùy ý đặt chân tới, từ đó có thể thấy được sự quý trọng của Âm Dương Thiên đối với hắn.
Hắn càng thêm tò mò về cái gọi là cơ duyên kia, cùng với cấm địa mà mình sắp đặt chân tới.
Một đường lao vùn vụt, giọng nói của Từ Linh Công truyền đến bên tai: "Lần này ngươi mặc dù có thể đoạt được hạng nhất của đại hội luận đạo, nhưng cũng bất quá chỉ là thông hiểu bày kế, luận thực lực, trong Khai Thiên lục phẩm, ngươi và lũ tiểu gia hỏa tham gia đại hội kia đều giống nhau, đều là tồn tại thuộc hàng chót nhất, dù sao các ngươi thì cũng đều chỉ mới tấn thăng không lâu."
Dương Khai gật đầu nói: "Tiền bối nói đúng lắm." Nhưng trong lòng hắn thì lại biết, Từ Linh Công hẳn là không rõ ràng lắm về những việc mình làm trên Tội tinh. Ngẫm lại cũng thế, người chứng kiến bản lãnh chân chính của hắn, về cơ bản đều đã chết sạch, tại thời điểm đánh chết Triệu Tinh, mặc dù đệ tử hạch tâm của những Động Thiên Phúc Địa kia đều thấy rõ, nhưng bọn hắn cũng đã sớm rút lui, mấy người Lâm Phong lưu lại cũng sẽ không bốn phía tuyên dương.
Từ Linh Công cảm thấy hắn tấn thăng không lâu, thực lực thuộc hàng thấp nhất trong lục phẩm cũng là chuyện đương nhiên, co ́thể lấy được thành tích đầu bảng, đều là nhờ Hôi Cốt giúp đỡ là chính.