Chương 4474: Đại sư huynh
"Bái kiến Thái Thượng!" Từ Linh Công cung kính hành lễ. Dương Khai đứng sau lưng hắn cũng liền vội vàng thi lễ một cái.
Nghe cách xưng hô của Từ Linh Công, hắn sao còn không biết đây là Thái Thượng trưởng lão của Âm Dương Thiên. Hơn nữa có thể đảm nhiệm chức Thái Thượng trưởng lão trong Động Thiên Phúc Địa, không ai không phải là Khai Thiên bát phẩm!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ giả ở tầng thứ này. Tuy rằng chân thân của Bí Hý ắt hẳn cũng là bát phẩm, nhưng Bí Hý dù sao cũng là Thánh Linh, vẫn có hơi khác biệt so với Khai Thiên bát phẩm chân chính.
Hắn liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy trên thân thể trần trụi của lão già này có những vết thương lít nha lít nhít, giăng đầy khắp nơi, giống như từng đầu rắn rết dữ tợn bò khắp toàn thân, một đạo dài nhất,
kéo dài từ vai trái đến eo phải.
Dương Khai hơi kinh, bát phẩm Khai Thiên cường đại đến dường nào, người nào có thể làm cho vị Âm Dương Thiên Thái Thượng này bị thương thành bộ dạng này? Phải biết tu vi đến loại tầng thứ bát phẩm này, người nào người nấy sinh cơ thịnh vượng, sức khôi phục cường đại , thương thế bình thường căn bản là sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, thế nhưng thương thế trên người lão già này vẫn nhìn thấy mà giật mình như vậy, từ đó có thể đoán được, lúc ấy hắn đã gánh chịu tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào.
"Chuyện gì?" Thái Thượng kia nhàn nhạt hỏi thăm.
Từ Linh Công nói: "Thái Thượng minh giám, đệ tử muốn đưa một vãn bối tiến vào Thần Binh giới, kính xin Thái Thượng mở ra giới khẩu, đả khai thông đạo.
Vi thái Thượng trưởng lão kia nhìn thoáng qua Dương Khai, khẽ cau mày nói: "Kẻ này. . . Không phải là đệ tử của Âm Dương Thiên ta a?”
Ánh mắt hắn rất độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra Dương Khai không phải xuất thân từ Âm Dương Thiên.
Từ Linh Công nói: "Mặc dù hắn không phải là đệ tử của Âm Dương Thiên ta, nhưng bây giờ cũng được coi là cô gia của Âm Dương Thiên ta."
"Thì ra là thế!" Lão giả khẽ gật đầu: "Đã là cô gia của Âm Dương Thiên, vậy thì hắn cũng có tư cách tiến nhập Thần Binh giới, ngươi có lấy được thủ dụ của chưởng giáo chưa?"
"Thủ dụ ở đây, kính xin Thái Thượng xem qua!" Từ Linh Công khoát tay, đánh ra một đạo lưu quang.
Lão giả chộp lấy đạo lưu quang kia vào tay, liếc mắt nhìn, gật đầu nói: "Không thành vấn đề!" Nói xông, hắn bỗng nhiên đưa tay đánh ra một chỉ, trong lúc vô thanh vô tức, hư không lại bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, từ trong vòng xoáy truyền ra một cỗ khí tức của Càn Khôn thế giới rõ ràng đến cực điểm.
"Đi thôi, Tiểu Nguyên giới là một địa phương rất có ý tứ, vào trong đó mặc kệ gặp được cái gì thì cũng không cần kinh hoảng, cứ thỏa sức thăm dò, tự động sẽ có chỗ tốt cho ngươi!" Từ Linh Công vỗ vỗ bả vai của Dương Khai.
"Tạ ơn Từ công, tạ ơn Thái Thượng!" Dương Khai gật đầu, một đường đâm vào trong vòng xoáy kia, cảm giác mất trọng lượng lập tức truyền tới.
Sau khi thân ảnh của Dương Khai biến mất, vòng xoáy kia mới chầm chậm biến mất không thấy đâu.
Thái Thượng trưởng lão liếc mắt nhìn Từ Linh Công: "Ngươi không
lưu lại ấn ký đào mệnh cho hắn, nếu hắn chết ở trong đó thì làm sao bây giờ?"
Từ Linh Công cười cười: "Nếu như hắn chết ở trong đó, chứng tỏ hắn không có điểm gì hơn người, tất nhiên không có tư cách trở thành cô gia của Âm Dương Thiên ta!"
"Tốt!" Thái Thượng không nói thêm gì nữa, một lần nữa nhắm mắt lại, thân hình cũng dần dần biến mất.
. . .
"Đại sư huynh, đại sư huynh, tỉnh!"
Trong mơ mơ màng màng, hình như có người đang xô đẩy mình, bên tai vang lên những tiếng kêu vội vàng.
Dương Khai từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuô ̀ng, tầm mắt mông lung.
"Ngô. . ." Dương Khai đưa tay chống đỡ cái trán, thống khổ rên rỉ một tiếng.
"Đại sư huynh, đừng uống, lại uống nữa thì sẽ chết người đó." Thanh âm gọi hắn tỉnh lại kia lại vang lên.
Mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong chóp mũi, Dương Khai theo bản năng cảm giác rằng hình như là mình đã uống say. Hắn không
khỏi có hơi kinh ngạc, hắn cũng không phải là người hay say rượu, hơn nữa tu vi đến cấp độ Khai Thiên lục phẩm này, hắn sao có thể nào uống say được?
Khi hắn đang muốn thôi động lực lượng hóa giải sự chếnh choáng của mình thì hắn liền bỗng nhiên giật mình trợn tròng mắt.
Trong cơ thể hắn không còn bao nhiêu lực lượng, chỉ có một tia năng lượng nhàn nhạt chảy xuôi trong kinh mạch và huyết nhục, so với tu vi Khai Thiên lục phẩm cường đại của hắn, một chút lực lượng này đơn giản là yếu ớt đến mức không thể phát giác được.
Sự tình giật gân này không thể coi thường được, Dương Khai đang lúc chếnh choáng lập tức tỉnh lại hơn phân nửa.
Khi còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu hắn chợt đau xót một cái, vô số tin tức phức tạp chen chúc tới khiến cho hắn không khỏi thống khổ mà gầm nhẹ, giống như một con mãnh thú bị thương.
Người đứng trước mặt hắn giật mình, vội vàng kêu gọi: "Đại sư huynh, ngươi thế nào rồi, đừng dọa ta mà!"
Cũng may một lát sau, Dương Khai cũng dần dần bình ổn lại, có hơi choáng váng và ngơ ngác nhìn mặt bàn.
Bản thân mình vẫn được gọi là Dương Khai, nhưng hắn lại là đệ tử
của một tông môn tên là Hư Linh kiếm phái. Hư Linh kiếm phái này là một môn phái rất nhỏ, tông môn trên dưới bất quá chỉ có mấy chục người mà thôi, trong toàn bộ Thần Binh giới này căn bản là không được xếp hạng. Xét trong cả Thần Binh giới này, loại môn phái như bọn hắn đếm mãi không hết, bởi vì nhập môn hơi sớm, cho nên Dương Khai là đại sư huynh của thế hệ đệ tử này của Hư Linh kiếm phái.
Kẻ làm đại sư huynh như hắn có tính tình rất ôn hòa, đối xử khoan hậu với mọi người, tư chất coi như không tệ trong cả môn phái, được trưởng bối trong tông môn ký thác kỳ vọng, cho hắn là nhân tuyển duy nhất có thể bước vào Địa giai trong trăm năm qua.
Nhân, Địa, Thiên, Linh! Tứ đại giai tầng rõ ràng, mỗi giai có chín tầng, đây cũng là cách phân chia thực lực của võ giả trong Thần Binh giới, mà Dương Khai, bây giờ mới bất quá chỉ là Nhân giai bô ́n tầng mà thôi.
Nguyên bản Dương Khai cũng không phụ kỳ vọng của rất nhiều trưởng bối trong môn phái, quyết chí tự cường, tu hành khắc khổ, chỉ có điều từ hơn một năm trước sau khi ra ngoài làm việc, quen biết một nữ tử thì hắn liền bị làm cho thần hồn điên đảo.
Trước đó vài ngày lại bởi vì tranh giành tình nhân, bị người ta hoành đao đoạt ái, làm cho ý chí tinh thần sa sút, ở chỗ này mua rượu tiêu
sầu. . .
Những tin tức tình báo này, đều là nhờ Dương Khai sắp xếp những ký ức tràn vào trong đầu mình trong giây phút vừa rồi, hết thảy đều sinh động như thật, phảng phất như đã từng phát sinh trên người mình.
Chính mình. . . Rốt cuộc là Hư Không Địa Dương Khai, hay là Hư Linh kiếm phái Dương Khai?
Đầu óc rối rắm thành một mảnh, Dương Khai rõ ràng nhớ rằng, Từ Linh Công mang theo mình đi đến lối vào của Tiểu Nguyên giới, muốn mình tiến vào Tiểu Nguyên giới lịch luyện, làm sao bỗng nhiên lại biến thành bộ dạng này?
Hơn nữa một thân lực lượng mênh mông như biển của mình lại không mảy may vận dụng được, nhưng Dương Khai lại có thể cảm giác được, những lực lượng kia vẫn còn, chỉ có điều bị một loại quy tắc vô danh áp chế
Đây chính là Tiểu Nguyên giới sao?
Hắn chợt nhớ lại lời nói trước khi đi của Từ Linh Công, Tiểu Nguyên giới là một địa phương rất có ý tứ, mặc kệ gặp phải chuyện gì thì cũng không cần phải kinh hoảng.
Quả nhiên. . . Rất có ý tứ a!
Hắn hồi tưởng lại kinh lịch của mình lúc trước khi mang theo một đám thủ hạ xông xáo Thế Giới Quả, mỗi một Thế Giới Quả đều khác biệt nhau. Tại thời điểm Dương Khai tiến vào Thế Giới Quả lần thứ hai, hắn còn cùng với Lãng Thanh Sơn hóa thân thành một thanh kiếm rỉ, đó là một thế giới của kiếm, còn có một lần hắn và mấy tên thủ hạ biến thành mấy con Yêu thú, đó là thế giới mà Yêu thú hoành hành. . .
Trong từng Thế Giới Quả kia, tìm được biện pháp thoát ly thế giới là có thể rời khỏi thế giới trong quả, đạt được Thế Giới Quả.
Như vậy xem ra, sự tồn tại của Tiểu Nguyên giới này có hơi tương tự với Thế Giới Quả, nhưng lại có sự khác biệt.
Lúc mình tiến vào, Thần Binh giới này giống như giao phó cho mình một thân phận mới, đó chính là đại sư huynh của Hư Linh kiếm phái! Đây là thân phận được cả thế giới này thừa nhận, cho nên hết thảy đều lộ ra vẻ tự nhiên không gì sánh được.
"Đại sư huynh, ngươi thế nào rồi, đừng dọa ta a!" Người đứng trước mặt hắn bỗng hét lớn một tiếng.
Dương Khai giương mắt nhìn lên, cố gắng tập trung ánh mắt, lúc này mới thấy rõ, ở phía bàn đối diện có một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu khẩn trương nhìn mình, khuôn mặt kia tràn đầy vẻ ân cần,
thiếu nữ hai tám xuân xanh, bộ ngực căng phồng, đã có quy mô khá lớn, nàng ta mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt trên người, tôn lên vòng eo uyển chuyển.
Vạn Oánh Oánh, tiểu sư muội của Hư Linh kiếm phái! Trong đầu của Dương Khai không khỏi lóe lên một ý nghĩ như vậy.
"Là tiểu sư muội a. . ." Dương Khai nói nhỏ một tiếng, đầu lưỡi không tự chủ mà được có hơi cà lăm.
"Đại sư huynh thế nào rồi?" Vạn Oánh Oánh lo lắng hỏi thăm: "Huynh có chỗ nào không khỏe à?"
"Ngô. . . Có chút đau đầu!" Dương Khai đưa tay lau trán: "Chờ ta một lát, để ta tỉnh rượu!"
Vạn Oánh Oánh liền vội vàng gật đầu: "Tốt tốt tốt, ngươi đừng uống nữa là được rồi." rồi quay đầu kêu lên: "Tiểu nhị, mang lên một bát canh giải rượu!"
Tiểu nhị ở bên cạnh lập tức ứng tiếng đáp lời.
Một lát sau, một bát canh giải rượu nóng hổi được bưng tới, Vạn Oánh Oánh tự tay bưng lên đưa đến bên miệng của Dương Khai, rót cho hắn uống xong cả bát.
Dương Khai ngồi ngay ngắn bất động, vừa tỉa tót vô số tin tức vừa thêm vào trong đầu mình, vừa thôi động lực lượng của mình để hóa
giải sự chếnh choáng. Tu vi Nhân giai bô ́n tầng của hắn mặc dù không quá lợi hại, nhưng xét trong thế hệ trẻ thì cũng không phải là yếu, dùng để gia tăng tốc độ giải trừ sự chếnh choáng là một chuyện không thành vấn đề.
Vị trí hắn đang ngồi hẳn là một gian tửu lâu, các tân khách ngồi đầy trong hành lang, có người bình thường, cũng có võ giả tu hành có thành tựu, tốp năm tốp ba, nâng ly cạn chén.
"Thần Binh tranh đoạt chiến diễn ra trăm năm một lần rốt cuộc kết thúc, những đại lão này đánh nhau, phàm nhân chúng ta đi theo gặp nạn, lần Thần Binh tranh đoạt chiến này, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán, biết bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi." Ở cái bàn bên cạnh chợt truyền tới một thanh âm.
Dương Khai trong lòng khẽ động, vội vàng chú ý.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Thần Binh tranh đoạt chiến là thịnh sự lớn nhất của Thần Binh giới ta, cứ trăm năm liền diễn ra một lần, người đoạt được Thần Binh liền sẽ sở hữu lực lượng vô thượng, những đại lão kia sao có thể không động tâm?"
"Hơn nữa thập đại Thần Binh của Thần Binh giới ta, cứ mỗi trăm năm sẽ đổi chủ một lần, lần nào cũng đều như vậy a."
"Trừ phi có người nào đó nghịch thiên, có thể thu thập sạch sẽ thập
đại Thần Binh, vậy thì hắn có lẽ sẽ có thê ̉hóa giải sự khổ sở của vùng đất này."
"Nực cười!" Có người lên tiếng mắng: "Nghe đồn luyện hóa một thanh Thần Binh sẽ cần tiêu hao vô tận tinh lực, từng kiện Thần Binh kia mang theo lực lượng giết chóc vô cùng nặng, nếu như ý chí định lực không đủ thì sẽ chỉ biến thành khôi lỗi của Thần Binh, luyện hóa một thanh đã gian nan như vậy, vậy thì làm sao có người nào có thể thu thập đủ mười chuôi Thần Binh này được đây?"
m thanh nghị luận của đám người này truyền vào trong tai, Dương Khai khẽ nhướng mày một trận.
Tiểu Nguyên giới này tên là Thần Binh giới, mỗi trăm năm có một lần Thần Binh tranh đoạt chiến, mà mục đích hắn tới đây, chính là muốn luyện hóa một tia bản nguyên lực lượng của thế giới này để tăng cường nội tình Tiểu Càn Khôn của bản thân.
Như vậy xem ra, Thần Binh tranh đoạt chiến này hình như là điểm mấu chốt.
Có lẽ, đoạt được Thần Binh là sẽ có thể đạt được một tia bản nguyên lực lượng của Tiểu Nguyên giới này.
Trăm năm thời gian. . . Cũng không ngắn, hắn còn rất nhiều thời gian để ung dung tu hành, hơn nữa cũng không cần lo lắng về ngoại giới. Tiểu Nguyên giới tương tự với Thế Giới Quả, tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này khác với ngoại giới, trăm năm ở nơi này, ở ngoại giới có khả năng vẫn chưa tới một năm, thậm chí một tháng.
Hắn rất nhanh liền quyết định, hảo hảo tu hành, trăm năm sau, tham dự Thần Binh tranh đoạt chiến kia!