Chương 4657: Tát Ao Bắt Cá
"Thằng điên này!" Tần Phấn bỗng nhiên cắn răng rống to.
Một lục phẩm khác thì đầy mặt đau lòng nhức óc: "Tát ao bắt cá!"
Còn lại mấy ngũ phẩm mặc dù không nói gì, nhưng biểu lộ cũng khó coi.
Mấy đồng bạn bên người rốt cục hậu tri hậu giác phát giác được một tia dị thường, nữ tử lúc trước dìu Tần Phấn nhẹ giọng hỏi: "Tần sư huynh, người kia đang thu lấy Thương Đạo đạo ngấn?"
Tần Phấn đỏ mắt gật gật đầu.
Nữ tử thở dài một tiếng.
Chủ nhân Càn Khôn Động Thiên này tinh thông Thương Đạo, chuyện này bọn hắn tự nhiên đều biết được, nơi đây tích chứa Thương Đạo đạo ngấn cũng cực kỳ nồng đậm, cho nên nơi đây rất nhiều người đều dùng trường thương làm bí bảo của mình.
Dĩ vãng mỗi lần Tần Phấn cùng hai người tinh thông Thương Đạo khác bế quan tu hành đều có thể có chỗ tiến bộ trên Thương Đạo, cũng là bởi vì Càn Khôn Động Thiên này có được điều kiện trời ưu ái.
Nếu nói Càn Khôn Động Thiên là một ngư đường, vậy Thương Đạo đạo ngấn nơi đây chính là cá lớn, người tinh thông Thương Đạo chính là người thả câu bên bờ, có thể câu được bao nhiêu cá, đều xem ngộ tính cùng cơ duyên.
Cơ duyên và ngộ tính của Tần Phấn đều không kém, cho nên trên Thương Đạo có chỗ thành tích, Hạ Lâm Lang thậm chí từng nói, nếu Tần Phấn có thể cố gắng tiến lên một bước, ngày khác chưa hẳn không có cơ hội kế thừa y bát của chủ nhân nơi đây.
Đây chính là truyền thừa y bát của bát phẩm Khai Thiên, ai không muốn. Tần Phấn cũng luôn xem mình như nhân tuyển duy nhất để kế thừa y bát.
Thế nhưng hôm nay, trong phì ngư đầy ao này, lại có người cầm một tấm lưới lớn, kín không kẽ hở ra trận!
Dưới một lưới này, coi như trong ao còn có cá lọt lưới cũng còn thừa không nhiều lắm.
Tần Phấn nào có thể không đau lòng? Hai người tinh thông Thương
Đạo khác cũng là như vậy.
Trong Lâm Lang cung, khoanh chân ngồi tại trung tâm đại trận, Dương Khai có thể tinh tường cảm nhận được từng đạo khí cơ huyền diệu từ bốn phương tám hướng tràn vào bản thân, để hắn có thể liên tục tăng lên cảm ngộ trên Thương Đạo, có một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Thương Đạo đạo ngấn nơi đây cực kỳ nồng đậm, nếu không cũng không thể trong vòng mười năm ngắn ngủi giúp trình độ trên Thương Đạo của hắn tăng lên hai đại cấp độ.
Nhưng mà hắn vẫn chưa thỏa mãn, Thương Đạo đạo ngấn nơi đây toàn bộ để hắn sử dụng mới là mục tiêu của hắn, về phần sau đó sẽ thế nào, Dương Khai không quan tâm.
Hạ Lâm Lang muốn gây bất lợi cho hắn, hắn há lại sẽ khách khí với Hạ Lâm Lang?
Hắn vốn tưởng cho dù có ý nghĩ này cũng khó có thể thi triển, nhưng sau khi luyện hóa một nửa Lâm Lang cung, lại phát hiện thật có thể làm được.
Lâm Lang cung không chỉ là một kiện hành cung bí bảo, càng là hạch tâm của toàn bộ Càn Khôn Động Thiên!.
Tạo nghệ Thương Đạo cấp tốc kéo lên, hấp thu như nhồi ăn vậy,
trong thời gian ngắn cố nhiên không thể lĩnh hội chân ý, nhưng ngày sau luôn có thời điểm từ từ lĩnh hội.
Toàn bộ Càn Khôn Động Thiên biến hóa vô thanh vô tức, chỉ có mấy Khai Thiên cảnh tinh thông Thương Đạo phát giác rõ ràng nhất, theo thời gian trôi qua, Thương Đạo đạo ngấn vốn tràn ngập giữa thiên địa, rất nhanh trở thành rất thưa thớt, cuối cùng khó mà tìm kiếm.
Tần Phấn sắc mặt bi thương. Nếu nói Dương Khai tu hú chiếm tổ chim khách Lâm Lang cung, chờ sau khi Hạ Lâm Lang trở về còn có thể thu hồi, vậy lần này Thương Đạo đạo ngấn bị thu lấy, chân chính là tổn thất không thể tu bổ.
Dương Khai không tự chủ được ợ một cái, tựa như ăn quá no.
Quanh người hắn, thương ý lạnh thấu xương, giống như cả người là một thanh tuyệt thế trường thương! Nhiều Thương Đạo đạo ngấn như vậy, trong thời gian ngắn khẳng định không thể lĩnh hội hét, nhưng chỉ cần có thể để cho bản thân sử dụng, Dương Khai cảm thấy tạo nghệ trên Thương Đạo tối thiểu nhất có thể tiếp tụuc kéo lên một hai cấp độ, trở thành gần với Không Gian Chi Đạo.
Nơi thị phi, không nên ở lâu, hắn đương nhiên sẽ không đần độn ở chỗ này chờ Hạ Lâm Lang trở về tính sổ với hắn.
Không mang Lâm Lang cung đi được, cưỡng ép mang đi cũng không phải không thể, chỉ là kể từ đó, sợ rằng Càn Khôn Động Thiên cũng phải sụp đổ, đến lúc đó không nói đến sinh linh bị nuôi nhốt ở nơi đây sẽ có kết quả như thế nào, chính là Hạ Lâm Lang chắc chắn không đội trời chung với hắn.
Thôi động Không Gian Pháp Tắc, Dương Khai lách mình biến mất.
Lần nữa hiện thân, người đã xuất hiện trước môn hộ lúc bắt đầu tiến vào.
Trước đó Hạ Lâm Lang ra ngoài, khí tức chính là biến mất ở chỗ này.
Dương Khai vốn cho rằng dựa vào thủ đoạn của mình, mặc dù câ ̀n hao phí khí lực, cưỡng ép mở ra cánh cửa này cũng sẽ không quá khó khăn. Nhưng đến khi đến nơi này mới ngạc nhiên phát hiện, nơi này căn bản không có chút vết tích môn hộ nào cả.
Cẩn thận tìm nửa ngày, cũng không chút thu hoạch.
Dương Khai không khỏi chau mày, nghĩ nghĩ, động niệm, ỷ vào thân phận bán chủ nhân Lâm Lang cung, câu kết Càn Khôn Động Thiên, tìm kiếm kẽ hở kia.
Rất nhanh Dương Khai có điều phát hiện.
Hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cánh cửa kia chẳng những ẩn nấp đến cực điểm, hơn nữa còn không ngừng biến hóa vị trí, chẳng trách trước
đó mình không tìm được vị trí nó, nguyên lai nó luôn ở vào trạng thái di động, hại hắn không công tìm nửa ngày.
Đã điều tra được rõ ràng, Dương Khai tự nhiên là lập tức thôi động Không Gian Pháp Tắc, tận dụng mọi thứ, muốn cưỡng ép mở ra.
Tầm nửa ngày sau, Dương Khai sắc mặt tái xanh.
Cánh cửa này cũng không biết bị Hạ Lâm Lang phong cấm kiểu gì, đã chặt chẽ tương liên cùng toàn bộ Càn Khôn Động Thiên, không có sức mạnh vượt qua càn khôn nơi đây là không thể phá vỡ nó.
Đây là không cho mình bất cứ cơ hội nào rời đi a!
Vốn đã thấy lạ, rõ ràng Hạ Lâm Lang biết mình tinh thông Không Gian Pháp Tắc, cũng vẫn yên tâm rời đi, nguyên lai là chắc chắn mình không thể phá vỡ môn hộ.
Đứng tại chỗ lặng yên chốc lát, Dương Khai lại quay người trở về Lâm Lang cung.
Đã không để đi, vậy không đi! Nếu nói trước đó là tù dưới thềm, vô lực phản kháng, như vậy bây giờ hắn đã có vốn liếng khiêu chiến với vị thất phẩm Khai Thiên này, sẽ không phải quá e ngại nàng trở về, sở dĩ muốn ly khai, chỉ là lười nhác dây dưa với nàng mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Dương Khai luôn bế quan tu hành trong Lâm Lang cung, thuận tiện luyện hóa Thương Đạo đạo ngấn.
Tầm nửa tháng sau, Dương Khai chợt mở mắt, lách mình lên, đứng trên đỉnh Lâm Lang cung, đưa mắt nhìn ra xa.
Thời gian nửa tháng luyện hóa, không đủ để để hắn hấp thu sạch sẽ Thương Đạo đạo ngấn, nhưng cũng chỉ còn một đoạn ngắn để tạo nghệ Thương Đạo tiến đến tầng thứ sáu.
Một đạo lưu quang từ thiên ngoại bay đến, người chưa tới, đã phát giác biến hóa nơi đây, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua hư không hung hăng va chạm cùng Dương Khai, tràn ngập sát cơ.
Dương Khai trông lại nàng, nhếch miệng cười một tiếng.
Thân ảnh uyển chuyển rơi xuống bên ngoài Lâm Lang cung, bọn người Tần Phấn như một đám hài tử bị khi phụ khi đại nhân không ở nhà, cùng nhau bi thương hô: "Cung chủ!"
Hạ Lâm Lang sắc mặt bình tĩnh, ngước đầu lên nhìn Dương Khai, dưới gương mặt bình tĩnh kia ẩn chứa nộ khí như núi lửa sắp bộc phát.
Tần Phấn xấu hổ vạn phần: "Cung chủ, thuộc hạ phụ nhờ vả, để Dương Khai xâm nhập Lâm Lang cung, chiếm đại trận ngọc giác, hắn đã chiếm Lâm Lang cung, cướp đi Thương Đạo đạo ngấn, thuộc hạ đáng chết!"
Hạ Lâm Lang khoát tay, không nói một lời.
Tần Phấn càng hổ thẹn.
Trên nóc nhà, Dương Khai đưa tay ra hiệu, mặt ngậm mỉm cười.
Hạ Lâm Lang lóe lên, đứng cách Dương Khai ba trượng, hừ lạnh một tiếng: "Là ta đã xem nhẹ ngươi."
Dương Khai ông nói gà bà nói vịt: "Phong cảnh nơi này thật đẹp."
"Lúc trước ngươi che giấu thực lực?" Hạ Lâm Lang quay đầu nhìn hắn, người mặc dù thấp bé hơn Dương Khai, nhưng ánh mắt kia lại là cao cao tại thượng, thân là thất phẩm Khai Thiên, nàng có tư cách này.
Dương Khai mỉm cười nói: "Cho tới bây giờ ta cũng không có cơ hội thể hiện ra thực lực chân chính, không tính là ẩn tàng a?"
"Làm nhiều chuyện xấu như vậy còn không chạy, ngươi ở đây chờ chết sao?" Hạ Lâm Lang châm chọc nhìn hắn, sau khi nói xong lại đùa cợt nói: "Đúng rồi, ta quên, coi như ngươi tinh thông Không Gian Pháp Tắc, nhưng không có ta cho phép cũng đừng hòng rời khỏi nơi đây."
Dương Khai như một lão giả, hai tay thu vào trong ống áo, thành khẩn nói: "Cho nên cũng chỉ có thể chờ ngươi trở về, thương lượng với ngươi."
"Nói thử coi."
"Ngươi mở cửa, để cho ta rời đi, từ đây nước sống không phạm nước cống :D."
Hạ Lâm Lang nghiêm túc nhìn hắn, được một lát mới nói: "Ta coi như ngươi đang nói mơ." Duỗi ra một tay nói: "Giao ngọc giác đại trận cho ta, ta có thể coi như chuyện lần này chưa bao giờ phát sinh, vẫn có thể chờ ngươi tấn thăng thất phẩm, nếu không chính là liều mạng không cần Thiên Địa Tuyền, hôm nay cũng phải giết ngươi, sau khi ngươi chết, Thương Đạo đạo ngấn bị ngươi cướp đoạt vẫn sẽ trả về nơi đây, ngay cả đạo ngấn của ngươi đều sẽ lưu lại, tính như vậy đến cũng không phải quá lỗ."
Dương Khai thở dài một tiếng: "Lúc ta lực yếu, lời không có cân lượng!"