Chương 4659: Tiễn Khách Lại Lưu Khách
Có thể thấy được Dương Khai ra một thương Lê Hoa kia, thương thế tạo thành căn bản không lớn như trong tưởng tượng, nữ nhân này lại biểu hiện như trọng thương, quả nhiên là tâm cơ thâm trầm.
"Bà bà, ngươi thật là không biết giữ lời nha, nói muốn tiễn khách lại lưu khách, đến cùng muốn thế nào a?"
Hạ Lâm Lang nháy mắt mấy cái: "Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, lặp đi lặp lại rất bình thường, mẹ ngươi không dạy ngươi sao?"
Dương Khai đúng là không phản bác được.
Lặng yên chỉ chốc lát, Dương Khai mở miệng nói: "Nếu như ta không đoán sai, đây cũng là thế giới trong bức họa kia a?"
Hạ Lâm Lang ung dung nói:"Sắp chết đến nơi còn có tâm tư hỏi thứ này?"
Dương Khai như nói một mình: "Môn hộ Lê Hoa Động Thiên là một bộ bức tranh, trước đó khi ta lần đầu thấy đã cảm giác bức tranh đó không tầm thường, chỉ là không thể cẩn thận nghiên cứu, bây giờ xem ra, bức tranh đó chẳng những là một kiện bí bảo uy năng không tầm thường, còn có thể tự thành một phương thiên địa! Ngươi nhìn như bất đắc dĩ thả ta rời đi, kỳ thật là tương kế tựu kế, để ta từ một cái khuôn này nhảy vào trong một cái khuôn khác thôi."
"Xem ra trước đó kể cả ngươi không trở về, ta mặc dù có thê ̉phá vỡ môn hộ Lê Hoa Động Thiên, cũng sẽ rơi vào nơi đây."
Hạ Lâm Lang thiên chân vô tà nhìn hắn: "Hiện tại nghĩ rõ ràng thì có ích lợi gì đâu, trên đời này không bán thuốc hối hận."
Dương Khai đưa tay che ngực: "Tổn thương vl!"
Hạ Lâm Lang che miệng cười khẽ: "Còn ta thì đang rất vui vẻ đây."
Dương Khai đau lòng nhức óc nhìn nàng: "Ta đầy đủ thành ý đối đãi cô nương, cô nương lại lừa ta, ta rất buồn đó a!"
Hạ Lâm Lang liếc mắt: "Da mặt đúng là dầy!"
"Như vậy hiện tại cô nương đã mất nỗi lo về sau, là chuẩn bị động thủ sao?".
Hạ Lâm Lang thản nhiên nói: "Người không an phận như ngươi, giữ lại ta quá không yên tâm, Thiên Địa Tuyền mặc dù quý giá, nhưng ta
cũng không có nhiều thời gian rỗi chờ ngươi tấn thăng thất phẩm, đành phải xem số phận ta, số phận tốt, sau khi ngươi chết, Thiên Địa Tuyền có lẽ còn có cơ hội bảo lưu lại, nếu không tốt, coi như Thiên Địa Tuyền chôn cùng ngươi, một tên lục phẩm như ngươi có thể có được vinh hạnh đặc biệt này, cũng coi như sống không uổng."
Dương Khai khẽ gật đầu: "Hợp lý!"
"Có di ngôn gì không?" Hạ Lâm Lang nhìn chăm chú hắn. "Không có!" Dương Khai lắc đầu.
Hạ Lâm Lang thật sâu nhìn chăm chú hắn, bỗng nhiên thoắt một cái xuất hiện trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng một chưởng vỗ xuống: "Vậy thì chết đi!"
Trong chớp mắt, Dương Khai nhấc quyền nghênh tiếp.
Tiếng nổ lớn truyền ra, thiên địa dao động, dưới chân Dương Khai, đại địa rạn nứt, hai chân lún sâu vào trong đất.
Không cho hắn cơ hội thở dốc, Hạ Lâm Lang lần nữa vỗ xuống một chưởng, nhanh như lôi đình, nếu không tự mình cảm thụ, rất khó tin được nữ tử mảnh mai này co ́thể có công kích cuồng bạo như thế, tình huống giống như này chính là lần thứ nhất gặp Chúc Tình.
Một chưởng tiếp lấy một chưởng, mười chưởng sau, nửa thân thể Dương Khai đều chôn hẳn vào trong lòng đất.
"Không có Lê Hoa Động Thiên dựa thế, ngươi chỉ là lục phẩm lấy cái gì đấu với ta? Thiên Địa Tuyền có huyền diệu cỡ nào, cũng không san bằng được chênh lệch giữa hai ta." Hạ Lâm Lang hừ lạnh, xuất thủ không ngừng nghỉ, chính là bởi vì Dương Khai được Lê Hoa Thần Quân truyền thừa y bát, trong Lê Hoa Động Thiên có thiên địa để dựa thế, còn nữa hai người kịch đấu ở nơi đó, Lê Hoa Động Thiên tất nhiên sẽ tổn thất nặng nề. Nếu không phải như vậy, Hạ Lâm Lang sao lại lừa Dương Khai đến thế giới này.
Vừa nói, một chân quét ra, quét thẳng tới đầu Dương Khai, Dương Khai đưa tay chống đỡ, lực lượng cuồng bạo đổ ập tới, cả người bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Địa Tuyền trấn áp Tiểu Càn Khôn, càn khôn kiên ổn, không sợ chấn động, nhưng mà thất phẩm Khai Thiên công kích lại há có thể coi nhẹ, ngạnh kháng nhiều lần như, Dương Khai đã thụ thương.
Nỗ lực ổn định cơ thể, Dương Khai đưa tay lau máu nơi khóe miệng, nhếch miệng cười một tiếng: "Gừng càng già càng cay!"
Hạ Lâm Lang giận tím mặt: "Ta xé miệng ngươi!"
Một chữ cuối cùng rơi xuống, Dương Khai như bị sét đánh, lại một lần bị đánh bay ra ngoài, mặc dù bày ra tư thế phòng ngự, nhưng tu vi chênh lệch thật là không nhỏ, Hạ Lâm Lang một kích tức giận này
thật sự phòng bị không nổi.
Thiên địa rúng động, phong vân biến sắc, dãy núi phá toái, thiên khuynh địa phúc, Hạ Lâm Lang xuất thủ không chút lưu tình, Dương Khai giống như một đống cát bị đánh, căn bản không hề có lực hoàn thủ.
Nếu không luyện hóa Thiên Địa Tuyền, chỉ sợ Tiểu Càn Khôn sớm đã phá toái không chịu nổi, nếu không có Long thân da dày thịt béo, khẳng định cũng kkhông iên trì nổi.
Hạ Lâm Lang thì càng đánh càng bất an, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Dương Khai có âm mưu quỷ kế gì, bởi đến bây giờ ngay cả thanh trường thương kia Dương Khai đều không tế ra, chỉ có bằng vào thể phách cường tráng mà chống lại nàng.
Tại thế giới trong bức họa này, mặc dù Dương Khai thật có âm mưu gì cũng tuyệt đối khó mà thi triển, ở chỗ này, lấy tu vi thất phẩm Khai Thiên, nàng đã đứng ở thế bất bại.
Cho nên nhàn nhạt lo nghĩ kia chỉ có lướt thoáng mà qua, nàng xuất thủ càng nhanh chóng, một tên lục phẩm Khai Thiên có thể kiên trì thời gian dài như vậy mà không chết, cu ̃ng đủ để cho người ta sợ hãi thán phục.
Chẳng trách lúc mình rời đi, hắn có thể tu hú chiếm tổ chim khách,
đuổi bọn người Tần Phấn ra khoi Lâm Lang cung, thực lực thê ́này đã vượt qua lục phẩm bình thường một mảng lớn.
Tới tận nửa canh giờ sau, Dương Khai đã cực kì thảm đạm, bị áp chế không sức hoàn thủ, mặt mũi bầm dập không nói, trên thân cũng vô số ám thương, toàn thân vết máu loang lổ, trông vô cùng thê thảm.
Hạ Lâm Lang thì đã triệt để mất kiên trì, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú thân ảnh rõ ràng lung la lung lay nhưng thủy chung không ngã kia, trong mắt lóe lên vẻ nhàn nhạt do dự, nhưng rất nhanh lại tiêu tán không còn, hai tay kết ấn: "Dừng ở đây rồi!"
Thiên địa vĩ lực sôi trào mãnh liệt, một chỉ điểm tới trán Dương Khai.
Một chỉ phân sinh tử!
Đầu ngón tay trắng nõn kia đột phá không gian cách trở, nhẹ nhàng điểm trên trán Dương Khai, cả người Dương Khai như là bị một tòa núi lớn đụng vào, đầu bỗng giương ra sau, trên khuôn mặt đầy vết máu kia lại hiện ra một nụ cười hung ác, hàm răng trắng toát: "Đả Ngưu!"
Lực lượng cuồng bạo mãnh liệt trào ra, lần theo đường khí cơ thật vất vả mới bắt được kia, ầm vang đụng vào trong Tiểu Càn Khôn Hạ Lâm Lang.
Hạ Lâm Lang biến săc, chỉ một thoáng đầu váng mắt hoa, trong tai như tiếng sấm cuồng vang, Tiểu Càn Khôn rung chuyển không yên.
Còn chưa thể lấy lại tinh thần, mơ hồ, một cây trường thương đã cấp tốc phóng đại trong tầm mắt, trên thanh trường thương kia tràn trề sát cơ, khiến cho người ta sợ hãi!
Không hổ là thất phẩm Khai Thiên, thời khắc sinh tử tồn vong này, cưỡng ép thôi động chút lực lượng từ Tiểu Càn Khôn, ngón tay điểm trên trán Dương Khai gắng dùng lực, đẩy Dương Khai ra.
Thương Long Thương đâm vào ba tấc bụng Hạ Lâm Lang, mang theo máu tràn ra!
Trở về từ cõi chết, Hạ Lâm Lang lập tức lui nhanh, lùi lại ba trăm dặm!
Cúi đầu nhìn, chỗ bụng máu tươi chảy dài, đỏ cả quần áo, chỉ kém chút nữa là thật đã bị xuyên thủng người, nếu thật sự phải nhận thương thế như vậy, lấy tu vi của nàng có lẽ sẽ không chết, nhưng đã là trọng thương.
Càng làm cho Hạ Lâm Lang giật mình là, miệng vết thương hiện đầy ngọn lửa đen kịt, cháy hừng hực.
Ngọn lửa màu đen kia cực kỳ hung mãnh, bằng lực lượng thất phẩm Khai Thiên lại cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới trấn áp được nó,
mà không thể lập tức xua tan.
"Kim Ô Chân Hỏa!" Hạ Lâm Lang kiến thức rộng rãi, co rụt mắt lại.
Kim Ô Chân Hỏa, đó chính là lực lượng thượng phẩm, Dương Khai có thể thi triển ra lực lượng như vậy, chẳng phải là nói hắn có luyện hóa vật này?
Hạ Lâm Lang cũng là từ cảnh giới thấp từng bước một kéo lên đến thất phẩm Khai Thiên, tự nhiên biết luyện hóa thượng phẩm tài nguyên gian khổ, không dễ dàng.
Thầm giật mình, chẳng trách thực lực người này viễn siêu võ giả đồng phẩm giai một mảng lớn, co ́thể luyện hóa thượng phẩm tài nguyên thành tựu Khai Thiên, phóng nhãn càn khôn mênh mông này, nào có thể là hạng người vô danh?
Tên này sẽ không phải thật là đệ tử Minh Vương Thiên a? Nhưng cũng không thấy hắn thôi động Bất Động Minh Vương Thân a, ngược lại thì da dày thịt béo thì đúng là mạnh như trong truyền thuyết.
Kim Ô Chân Hỏa để Hạ Lâm Lang cảm thấy chấn kinh, biến hóa trong Tiểu Càn Khôn thì để nàng khó chịu đến cực điểm, giờ này khắc này, trong Tiểu Càn Khôn, một cỗ lực lượng không ngừng mà nhấp nhô, nhiễu tâm thần nàng.
Không cho nàng thời gian thi pháp trấn áp, Dương Khai đã nâng thương lao tới.
Chỗ mi tâm hắn, máu tươi màu vàng kia từ bên trong tuôn ra, trượt xuống gương mặt, Dương Khai lại không để ý, vẫn còn giữ cái dáng tươi cười ngang ngược kia, để dung mạo của hắn trông càng dữ tợn đáng sợ.
"Ngươi cho rằng ta chỉ có thể mượn Thương Đạo cảu tiền bối mới có thể chống lại ngươi? Dương Khai ta cũng có đạo của chính mình, hôm nay để cho ngươi kiến thức một chút, thế nào gọi là thất phu giận dữ!"
Trước đó ẩn nhẫn không phát, dù là bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng không tế ra Thương Long Thương, chỉ vì thực lực chênh lệch quá lớn, mặc dù tế ra Thương Long Thương cũng không cải biến được cách cục, mà lúc này khác, Đả Ngưu bí thuật đã thành công thi triển, Dương Khai đã có vốn liếng chống lại Hạ Lâm Lang.
Không thể không nói, khí cơ thất phẩm Khai Thiên thực sự rất khó tìm, từ khi tìm hiểu ra Đả Ngưu đến nay,Dương Khai chỉ dùng nó với bốn người.
Kim sư tỷ xem như người thứ nhất, nhưng đây chẳng qua là luận bàn, cũng không phải là sinh tử chi đấu, Dương Khai chỉ điểm đến là dừng.
Đàm Lạc Hưng là thứ hai, thân là lục phẩm Huyết Nô, không bao nhiêu linh trí, vừa lao lên đã bị Dương Khai bắt lấy khí cơ kia, không hề có lực hoàn thủ liền bị giết.
Huyết Nha là thứ ba, cũng chịu thiệt rất lớn dưới tay Dương Khai.
Nhưng ba người này đều là lục phẩm, duy chỉ có Hạ Lâm Lang là thất phẩm! Nửa canh giờ
bị đánh cũng không phải khổ sở uổng phí, thiên địa vĩ lực không ngừng va chạm mới để Dương Khai trong lúc nguy cấp nắm chắc được một cơ hội kia. Hạ Lâm Lang suýt nữa bị hắn một thương xuyên thủng nhục thân.