Chương 4668: Chắp cánh khó thoát
Không Gian Pháp Tắc liên động, hai bóng người cấp tốc bay đến chỗ sâu trong Phá Toái Thiên, chính là Dương Khai cùng Hạ Lâm Lang, cho dù cách xa chiến trường trước đó, sát cơ cùng long mạch trong cơ thể Dương Khai cũng vẫn còn bốc lên không thôi.
Bị nhiễm chùm huyết vụ kia ăn mòn, lúc này, trong thể nội có một cỗ lực lượng vô danh đang tả xung hữu đột, dẫn động long mạch chi lực đều khó mà khống chế, để hắn có xúc động muốn hóa thân Bán Long.
Cưỡng ép đè xuống loại xúc động khó hiểu này, thôi động lực lượng muốn khu trừ lực lượng kia ra khỏi cơ thể, nhưng không ngờ lực lượng kia như có linh tính vậy, cùng dũng mãnh lao tới chỗ đầu vai, chớp mắt sau, đầu vai trái giống bị que hàn in dấu lên, tê rần cả vai.
Dương Khai không khỏi đau đớn kêu lên một tiếng.
Sát cơ sôi trào cùng long mạch chi lực kia cuối cùng bình ổn xuống.
"Chuyện gì vậy?" Hạ Lâm Lang quay đầu hỏi, từ khi nam tử áo trắng kia hiện thân nàng cũng cảm giác được trạng thái Dương Khai rất không bình thường, lúc ấy nếu không có nàng cưỡng ép mang Dương Khai đi, lấy loại trạng thái kia, chỉ sợ nhất định phải liều mạng với người ta mới bằng lòng bỏ qua.
Đương nhiên, lấy thực lực Dương Khai biểu hiện ra, nam tử áo trắng kia cố nhiên có giúp đỡ, chỉ sợ cũng ngăn cản không nổi, nhưng có Triệu Nghĩa ở đó, hắn không thể nào để cho Dương Khai đắc thủ.
"Đụng phải người thú vị." Dương Khai hừ lạnh một tiếng, xốc lên y phục của mình, quay đầu qua vai trái xem xét, trên đầu vai kia thình lình có một ấn ký hình chim.
Ấn ký kia phảng phất như là vật sống, vỗ cánh muốn bay, một đôi mắt lộ ra vẻ mỉa mai đùa cợt nhân tính hóa.
"Đây là cái gì!" Hạ Lâm Lang cả kinh nói.
Dương Khai không nói, chỉ đưa tay gọt đi đầu vai mình, huyết nhục có in dấu ấn ký hình chim kia liền bị trừ bỏ, dưới lực lượng chấn động, trực tiếp bạo thành một đoàn bột mịn.
Miệng vết thương huyết nhục nhúc nhích, sức khôi phục cường đại từ long mạch cùng Mộc hành chi lực hiển lộ rõ ràng, mười mấy hơi sau, huyết nhục bị gọt đi lại lần nữa mọc dài ra.
Nhưng mà ấn ký hình chim vốn nên biến mất theo huyết nhục kia lại vẫn sinh động như thật khắc trên đầu vai, như thể muốn đi theo Dương Khai một đời một thế.
Dương Khai hừ lạnh, mặc dù sớm đoán ra kết quả như vậy, nhưng khi tận mắt thấy vẫn còn có chút khó chịu.
Hạ Lâm Lang sắc mặt cực kỳ khó coi: "Đây là bị truy lùng?"
Dương Khai gật gật đầu, quay đầu nhìn nàng: "Bây giờ tình cảnh ta không ổn, ta khuyên ngươi hay tách khỏi ta, mục tiêu của những người kia là Thiên Địa Tuyền, ngươi không cần phải dấn thân vào vũng nước đục này, đơn độc hành động, ngươi có lẽ còn có hi vọng sống."
Hạ Lâm Lang lắc lắc đầu nói: "Dù vậy cũng không làm nên chuyện gì, bây giờ tin tức hai người chúng ta đi cùng nhau hẳn là đã truyền khắp Phá Toái Thiên, ta đã giống như ngươi, đều là mục tiêu của bọn hắn." Nói xong, cười khổ: "Trước đó ngươi đúng là có một câu thành sấm, bây giờ hai người chúng ta quả nhiên thành châu chấu trên một sợi thừng."
Trước đó mặc dù bị bọn người Cưu bà bà bức đến tận cửa nhà, nhưng cũng còn không tính là tình cảnh quá ác liệt, ai nghĩ đến lúc này mới hơn nửa năm thôi, hai người biến thành mục tiêu bị người người kêu đánh, Phá Toái Thiên to như vậy, vậy mà không có nơi cho
hai người yên ổn.
"Bây giờ, chúng ta hoặc là nghĩ biện pháp quay lại phá vây, chỉ cần có thể rời Phá Toái Thiên là sẽ có thể an toàn, nhưng cơ hội không lớn, lúc này quay đầu, cũng không biết phải tao ngộ bao nhiêu trận
chém giết, nếu chỉ là thất phẩm thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bát phẩm đều xuất động, nếu đụng phải bọn hắn,hai người chúng ta tuyệt không sức phản kháng."
Hạ Lâm Lang nghe vậy gật đầu: "Càn Khôn Tứ Trụ, đủ để cho bát phẩm ngấp nghé."
"Cho nên chúng ta phải tìm một chỗ cho dù là bát phẩm Khai Thiên cũng khó có thể đến, ta không quen nơi này, ngươi có đề nghị gì hay không?"
Ấn ký hình chim kia có hiệu quả truy tung, mặc dù Dương Khai cũng không dám xác định khoảng cách nó có thể truy tung là bao xa, nhưng mọi thứ nên làm dự tính xấu nhất.
Sau lưng am tử áo trắng kia là Thịnh Dương Thần Quân, tìm nơi trốn đi là không thực tế, sớm muộn cũng sẽ bị truy tung đến.
"Nếu có thể tìm được một chỗ Càn Khôn phúc địa hoặc là Càn Khôn Động Thiên không bị người phát hiện. . ."
Hạ Lâm Lang còn chưa dứt lời, Dương Khai đưa tay dừng lại: "Loại hy
vọng này quá mức xa vời, không gạt ngươi, đoạn đường tới đây ta đã có chỗ quan sát, đáng tiếc không có thu hoạch."
Hạ Lâm Lang mím chặt môi, vẻ mặt do dự.
Dương Khai nhíu nhíu mày nói: "Thế cục còn rất ác liệt, có lẽ dồn vào tử địa mới có thể hậu sinh, nếu ngươi có chỗ đi, không ngại nói thẳng."
"Phá Toái Khư!" Hạ Lâm Lang ngẩng đầu lên nói, nàng cũng biết Dương Khai khẳng định không rõ Phá Toái Khư là nơi nào, chủ động giải thích: "Phá Toái Khư là chỗ sâu nhất Phá Toái Thiên, nghe đồn nơi đó là chiến trường sau cùng của trận đại chiến kinh thiên tại thời đại Thượng Cổ kia, thượng phẩm Khai Thiên vẫn lạc ở nơi đó nhiều vô số kể, cho nên chỗ kia lưu lại vô số thần thông bí thuật, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, cho dù là thất phẩm bát phẩm Khai Thiên ẩn cư trong Phá Toái Thiên cũng sẽ không tuỳ tiện đặt chân đến nơi đó, bởi vì nơi đó chẳng những có lưu lại thần thông bí thuật, còn có trận pháp bí bảo, nếu không cẩn thận xúc động vào, ai cũng không dám cam đoan mình có thể toàn thân trở ra."
"Nhưng mà. . ."
"Nhưng gì?" Dương Khai hỏi.
"Phá Toái Khư có rất nhiều Thánh Linh ở đó, cho nên cho tới nay
đều là cấm địa của võ giả nhân loại chúng ta."
"Thánh Linh!" Dương Khai nhíu mày, "Có Long tộc không?"
Hạ Lâm Lang lắc đầu: "Không rõ, ta sinh sống tại Phá Toái Thiên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Long tộc, ngươi tìm Long tộc làm gì?"
Dương Khai đương nhiên sẽ không nói với nàng mình có Long tộc huyết mạch, thuận miệng qua loa nói: "Hiếu kỳ mà thôi, nghe nói Long Phượng là Thánh Linh đứng đầu, kính ngưỡng đã lâu, đáng tiếc vô duyên gặp."
Hạ Lâm Lang bật cười: "Long tộc xưa nay cao ngạo, nếu thật sự gặp, hai ta cũng phải lo lắng liệu có tự dưng bị giận chó đánh mèo hay không."
"Chúng ta đi Phá Toái Khư!" Dương Khai quyết định thật nhanh.
Hạ Lâm Lang tuy có hơi chần chờ, thế nhưng cũng biết tại Phá Toái Thiên ngoại trừ Phá Toái Khư, hai người đã không còn chỗ đi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, chỉ dẫn phương hướng cho Dương Khai.
Trên đường đi, Hạ Lâm Lang nói mọi thứ mình biết về Phá Toái Khư, mặc dù nàng đã sống ở Phá Toái Thiên mấy ngàn năm, nhưng đối với nơi cấm địa này thực sự không hiểu rõ nhiều, chỉ biết chỗ kia hung hiểm dị thường, Thánh Linh bề bộn, vào trong đó, tuyệt đối là cửu tử
nhất sinh.
Lần này nếu không phải bị buộc đến cùng đường mạt lộ, nói cái gì nàng cũng sẽ không có ý nghĩ tiến vào Phá Toái Khư.
Mười mấy ngày, hai người dần dần tiếp cận Phá Toái Khư, Hạ Lâm Lang rõ ràng rât khẩn trương, cả người đều căng thẳng, một bộ bất cứ lúc nào cũng sẽ đụng phải tai hoạ ngập đầu.
Dương Khai đang muốn trấn an vài câu, bỗng nhiên biến sắc, đang phi đi cũng phải bị cưỡng ép ngăn lại.
Không khác, một cỗ khí cơ cường hoành, từ nơi không biết cách bao nhiêu vạn dặm bỗng nhiên như gông xiềng vô hình khóa hắn lại.
Hạ Lâm Lang rõ ràng cũng đã nhận ra, quay đầu nhìn lại, hoa dung thất sắc: "Là Thịnh Dương Thần Quân!"
Nơi cuối cùng trong tầm mắt, một đạo lưu quang cấp tốc chạy tới bên này, nhanh không hợp thói thường, lúc bắt đầu quang mang kia ảm đạm, nháy mắt một cái đã có thể thấy rõ.
"Đi!" Dương Khai quát một tiếng, bắt lấy cánh tay Hạ Lâm Lang muốn thôi động Không Gian Pháp Tắc bỏ chạy, nhưng mà hắn chẳng kịp có hành động, khí cơ kia bỗng nhiên càng xiết chặt hơn rất nhiều.
Thân ảnh Dương Khai vừa mới mơ hồ lập tức lần nữa hiển lộ, không
gian thuấn di tại thời điểm mấu chốt nhất bị đánh gãy, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Hạ Lâm Lang thấy thế vội vàng thôi động lực lượng, bao lấy Dương Khai nỏ chạy.
Bên tai vang lên một âm thanh vang dội: "Tiểu bối nếu muốn sống thì ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho ta, nếu không để bổn quân đuổi kịp, ngươi sẽ sống không bằng chết!"
Hạ Lâm Lang làm sao để ý đến hắn, mặc dù từ miệng Triệu Nghĩa biết được phẩm hạnh Thịnh Dương Thần Quân không tệ, chưa bao giờ có cử động ỷ thế hiếp người, nhưng xem một lá mà dòm toàn cảnh, Thịnh Dương Thần Quân người chưa đến lại có ngôn ngữ đe dọa như này, thật sự là để cho người ta không tin được.
Một lát sau, một thân ảnh cao lớn uy mãnh lướt qua, đương nhiên đó là Thịnh Dương Thần Quân.
Hắn có thê ̉đuổi đến nơi này, tự nhiên là ỷ vào ấn ký trên người Dương Khai, lúc này, trên mu bàn tay Thịnh Dương Thần Quân cũng có một đạo ấn ký giống của Dương Khai như đúc, hiển nhiên là do nam tử kia.
Hai đạo ấn ký xuất từ tay một người, lại có huyết mạch liên luỵ, cho nên vô luận cách bao xa, đều có thể hô ứng lẫn nhau, đây cũng là
nguyên nhân Thịnh Dương Thần Quân co ́thê ̉tinh chuẩn đuổi đến nơi này.
Dương Khai không phải không nghĩ tới muốn khu trừ ấn ký kia, chỉ là đoạn đường này Dương Khai cũng thử qua không ít phương pháp, nhưng thủy chung không thể xua tan, còn nữa, một đường đào vong, cũng không có quá nhiều thời gian có thể phung phí.
Ba thân ảnh một trước một sau, lướt gấp không ngừng.
Nhưng mà khoảng cách hai bên rõ ràng đang cấp tốc rút ngắn, bát phẩm Khai Thiên tự mình xuất thủ, Dương Khai không thể tuỳ tiện thôi động không gian thuấn di, chỉ bằng vào tốc độ của hai người căn bản là không có cách thoát khỏi.
Nửa ngày sau, Dương Khai đưa mắt nhìn ra xa, trong tầm mắt, một mảnh quang mang đủ mọi màu sắc tràn ngập, phảng phất vô số Tinh Vân vắt ngang trong hư không, kéo dài bao trùm không biết bao nhiêu vạn dặm địa giới.
Mặc dù khoảng cách rất xa, Dương Khai cũng không khỏi có cảm giác kinh hồn táng đảm, chỉ vì trong quang mang đủ mọi màu sắc kia, có khí tức cực kỳ nguy hiểm tràn ngập.
"Đó chính là Phá Toái Khư!" Hạ Lâm Lang cũng hơi thất thần, "Quang mang đủ mọi màu sắc kia, hẳn là thần thông bí thuật Thượng Cổ đại năng lưu lại."
Nói đến đây, bờ môi phát khô, quay đầu nhìn qua Dương Khai nói: "Chúng ta thật phải đi vào?"
Còn chưa tiến vào Phá Toái Khư, Hạ Lâm Lang đã có cảm giác đại nạn lâm đầu, nếu thật tiến vào trong đó, ai biết sẽ tao ngộ cái gì?
"Chúng ta còn có lựa chọn sao?" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía trước ánh mắt kiên nghị.
Hạ Lâm Lang cười khổ, sau lưng, Thịnh Dương Thần Quân càng tới gần, trừ phi hai người đứng tại chỗ ký thác thân gia tính mệnh vào sự từ bi của Thịnh Dương Thần Quân, nếu không cũng chỉ có thể đi tiếp.
Thịnh Dương Thần Quân hiển nhiên cũng đã nhận ra dự định của hai người, không khỏi sắc mặt ngưng trọng, thi pháp cao giọng nói: "Hoàn cảnh trong Phá Toái Khư ác liệt đến cực điểm, chớ nói hai người các ngươi, chính là bổn quân vào trong đó cũng không dám nói có thể còn sống đi ra, nếu hai người các ngươi vào đó, nhất định phải chết!"