Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4676: Thanh mai trúc mã

Chương 4676: Thanh mai trúc mã


Trải qua thời gian mấy năm phát triển, quy mô của thất Tinh
phường so với dĩ vãng càng ngày càng lơ ́n. Tông môn dựa vào Thất Tinh phường này cũng hấp dẫn được rất nhiều người.
Trên đường phố, một đám trẻ con đang chạy vội đùa giỡn, dẫn đầu là một nam một nữ, đều chỉ mới 7~8 tuổi, bốn năm đứa bé ở phía sau truy đuổi không ngừng, đứa dẫn đầu càng là tức giận hừng hực, vừa lấy cục đất ném hướng hai đứa bé phía trước, vừa hô: "Triệu Tiểu Bạch, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đứa bé này chỉ lớn hơn mấy tuổi nhưng sức lực lại không nhỏ, ném đồ vật còn rất chuẩn, cục đất lớn chừng quả đấm chuẩn xác nện vào trên lưng Triệu Tiểu Bạch, khiến hắn kêu một tiếng ai yêu, kém chút thì ngã xuống đất.
Hắn không ngừng chân, lôi kéo tay của bé gái bên người, cắm đầu
hướng phía trước chạy trốn, chuyển qua một chỗ ngoặt, trực tiếp hướng một quầy hàng bán bánh gạo nếp phóng đi, xe nhẹ đường quen trốn vào dưới xe ba gác.
Nhìn điệu bộ này,hắn rõ ràng là tránh thoát không chỉ một lần.
Một đám đứa bé đuổi theo đến nơi thì đâu còn thấy bóng dáng của Triệu Tiểu Bạch, tìm khắp bốn phía cũng không có kết quả, chỉ có thể hậm hực rời đi.
"Ra đi." Dương Khai bận rộn xong nửa ngày ,xoa xoa mỡ đông trên tay, nhấc chân hướng dưới xe ba gác đá đá.
Hai đứa bé từ dưới xe bò ra, Triệu Tiểu Bạch sưng mặt sưng mũi hướng Dương Khai nhếch miệng, lộ ra dáng tươi cười ngu ngơ.
Bé gái đỏ ngầu con mắt nhìn qua hắn, giơ tay sờ lên nơi máu ứ đọng , lã chã chực khóc: "Tiểu Bạch ca ca, có đau hay không?"
Triệu Tiểu Bạch đau nhe răng trợn mắt nhưng lại rất có khí phách nói: "Không đau chút nào!"
Dương Khai đưa tay nắm mặt của hắn, nhéo một cái.
"Đau đau đau!" Triệu Tiểu Bạch vội vàng cầu xin tha thứ, sau khi nói xong lại sợ bé gái bên người suy nghĩ nhiều, vỗ ngực nói: "Tiểu Nhã đừng lo lắng, điểm vết thương nhỏ này, ta ngủ một giấc liền khỏi."
Triệu Nhã gật gật đầu.
Dương Khai nhìn hắn cố ra vẻ người lớn trước mặt bé gái, mãnh liệt bĩu môi.
Nhưng vô luận là Triệu Tiểu Bạch hay là Triệu Nhã đều đối với việc này tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì những năm gần đây vô luận Triệu Tiểu Bạch va va chạm chạm làm sao, chỉ cần hắn ngủ một giấc thì vết thương sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Việc này khiến Vu Lộ cùng Chu bà bà đều ngạc nhiên không thôi, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này sợ là có thiên phú dị bẩm nào đó mà người thường không thể nhận ra.
"Ngươi làm sao chọc tới người ta?" Dương Khai đưa cho hai đứa bé mỗi người một cái bánh gạo nếp, thuận miệng hỏi.
Triệu Tiểu Bạch đưa tay tiếp nhận cái nhỏ hơn, há miệng cho vào mồm, nói hàm hồ không rõ: "Không phải ta chọc bọn hắn, là bọn Miêu Phi Bình muốn bắt nạt Tiểu Nhã, ta cùng bọn hắn nói đạo lý không thông!"
"Sau đó ngươi liền bị đánh một trận?" Dương Khai cười như không cười nhìn qua hắn.
Triệu Tiểu Bạch đỏ mặt lên, nhu nhu nói: "Mẹ nói không thể cùng người đánh nhau cho nên ta liền không đánh trả, chỉ có thể chạy."
"Vậy nếu là có một ngày, ngươi chạy không thoát thì làm sao bây giờ?" Dương Khai hỏi.
Triệu Tiểu Bạch sửng sốt một chút, cười ngây ngô nói: "Không biết, ta chạy rất nhanh! Bọn hắn đuổi không kịp ta, mà lại qua mấy tháng nữa, đại hội thu đồ đệ của Thất Tinh phường liền muốn bắt đầu, đến lúc đó ta liền đi thử một chút, mẹ nói nếu là có thê ̉bái vào Thất Tinh phường thì sau này ta liền có thể tu hành, trở thành võ giả!" Nói xong, hắn hung hăng nắm một nắm đấm,quay đầu về phía Triệu Nhã cười nói: "Nhã muội muội, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi."
Triệu Nhã lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, trịnh trọng gật đầu ừ một tiếng.
Bỗng nhiên Triệu Tiểu Bạch nhìn qua một nhóm ba người đi qua phía trước, hai mắt sáng lên,nói: "Nhìn kìa,đây là người của Thất Tinh phường!"
Ba người đi phía trước kia có một nam hai nữ, nam phong thần tuấn lãng, nữ phong hoa tuyệt đại, tất cả đều mặc trang phục màu trắng của đệ tử Thất Tinh phường, giống như là những bông tuyết trắng noãn.
Triệu Tiểu Bạch tràn đầy sùng kính cùng khát vọng: "Chờ ta bái vào Thất Tinh phường,ta cũng có thể mặc vào bộ quần áo này." Nói xong, hắn còn không quên đối với Triệu Nhã nói: "Chờ Tiểu Nhã trưởng
thành, ngươi nhất định cũng xinh đẹp như vậy."
Triệu Nhã đang từng ngụm nhỏ ăn bánh gạo nếp,nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu: "Chờ ta trưởng thành,ta liền gả cho Tiểu Bạch ca ca!"
"Khụ khụ khụ. . ." Triệu Tiểu Bạch nghẹn một ngụm bánh gạo nếp tại cổ họng, kém chút không có nín chết, đưa tay hướng Dương Khai cầu cứu: "Dương đại thúc, cho ta một ngụm trà thang!"
"Ăn từ từ!" Dương Khai dở khóc dở cười, bưng một bát trà thang đưa tới, đưa tay tại trên lưng Triệu Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ.
Đợi hai đứa bé ăn xong, Dương Khai mới vuốt đầu Triệu Tiểu Bạch: "Trời chiều rồi, đi về nhà đi, đừng để mẹ ngươi lo lắng."
"Biết rồi." Triệu Tiểu Bạch đứng dậy, kêu lên Triệu Nhã, hai đứa bé giống như hai con cá chạch tại trong đám người chui ra chui vào, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Rất nhanh, Dương Khai cũng thu quán về nhà.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Từ năm trước bắt đầu, Dương Khai liền một người bày quầy, Chu bà bà dù sao cũng đã già nua, không thích hợp luôn bôn ba đi lại ở bên ngoài, Dương Khai liền để nàng an tâm đợi ở trong nhà.
Chẳng qua để Chu bà bà cảm thấy kỳ quái là, mấy năm thời gian này, nàng chẳng những không cảm giác thấy chính mình già đi, ngược lại tinh thần còn thịnh vượng rất nhiều, vốn nàng cho là chính mình
sống không được mấy năm, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ,nàng sống thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.
Bà bà đối với Dương Khai cực kỳ hài lòng,điểm oán trách duy nhất chính là mấy năm qua này Dương Khai chưa từng về nhà của mình, vài người vợ của hắn phải làm sao bây giờ?
Dù sao một nam nhân quanh năm không về nhà thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Lúc đầu, bà bà còn sẽ thuyết phục Dương Khai, tìm cơ hội về thăm nhà, nếu là không bỏ được thì đem mấy người vợ mang lại đây, Thất Tinh phường tụ tập rất đông người, quầy hàng bánh gạo nếp vẫn luôn đắt khách, có thể nuôi sống cả một nhà, về sau nàng gặp Dương Khai thờ ơ liền không còn thuyết phục nữa.
Nàng vô ý thức cho là Dương Khai nói hắn có mấy người vợ là nói đùa, nếu không một người nam nhân làm sao yên tâm để mấy người vợ ở trong nhà mặc kệ? Dương Khai cũng không giống loại người không để ý đến gia đình.
Về đến trong nhà, bà bà sớm làm xong đồ ăn, còn cố ý múc một bát canh cá: "Cho Vu nương tử đưa đi, hai đứa bé đang ở tuổi ăn tuổi lớn, một mình nàng chăm sóc,nuôi nấng cũng đủ vất vả."
"Dạ được!" Dương Khai lên tiếng, tiếp nhận bát canh cá ,đi hướng
nhà của Vu Lộ.
Hai nhà cách nhau không xa, nếu không phải như vậy, đêm mưa lúc trước, Vu nương tử cũng sẽ không đến tìm bà bà.
Vừa mới đến trước nhà, Triệu Tiểu Bạch cùng Triệu Nhã liền cùng nhau lao qua, tiếp nhận canh cá trong tay Dương Khai, quay đầu hướng trong phòng hô: "Mẹ, Dương đại thúc tới."
Trong nhà,một nữ tử áo vải trâm mận vội vàng đi ra, nàng chính là Vu Lộ, xem bộ dáng của nàng là đang nấu cơm, trên khuôn mặt trắng nõn có một chút vết tích đen hồ hồ, trên đầu ghim một tấm khăn vải,nàng ngại ngùng nói: "Dương đại ca tới."
Dương Khai gật gật đầu: "Bà bà nấu xong canh cá bảo ta đưa một chút cho các ngươi ."
Vu Lộ cảm kích nói: "Nhiều năm như vậy, đều là bà bà cùng Dương đại ca một mực giúp đỡ ta, cám ơn các ngươi."
Dương Khai cười nói: "Đều là hàng xóm láng giềng, nói những lời này liền khách khí, ngươi cứ tiếp tục nấu cơm, ta đi về trước."
Vu Lộ bỗng nhiên ngẩng đầu: "Dương đại ca."
Dương Khai quay đầu nhìn nàng.
Vu Lộ nắm lấy quần áo,tim đập như trống chầu, lấy rất lớn dũng khí
mới dám nói: "Nếu không ngươi lưu lại cùng chúng ta ăn bữa cơm rau dưa?"
Dương Khai cười khoát tay nói: "Lần sau đi, bà bà đã làm xong đồ ăn."
Đưa mắt nhìn Dương Khai rời đi, Vu Lộ khẽ thở dài một tiếng, nàng cũng không có quá nhiều ý nghĩ, chỉ là muốn xin mời Dương đại ca những năm này một mực giúp đơ ̃nàng ăn một bữa cơm do tự mình làm, chỉ là trước cửa góa phụ tai tiếng nhiều, trước kia nàng thực sự không dám mở miệng, lần này mặc dù mở miệng, nhưng cũng không dám kiên trì.
" Nếu Dương đại thúc là cha ta thì tốt." Triệu Tiểu Bạch bỗng nhiên nói.
Vu Lộ đỏ cả mặt, gõ đầu con trai mình một cái: "Nói lung tung cái gì?"
Những năm gần đây,lời qua tiếng lại của láng giềng đã đủ nhiều, nếu để cho người ngoài nghe được lời này,vậy coi như thật dốc hết nước của Tam Sông Ngũ Hồ cũng rửa không sạch.
Triệu Tiểu Bạch thè lưỡi, hướng nàng làm mặt quỷ.
Vu Lộ tiếp nhận canh cá từ trong tay đứa bé, nói: "Dương đại thúc đối với các ngươi vẫn luôn rất tốt,tên của các ngươi đều do Dương đại thúc đặt, sau khi trưởng thành, các ngươi nhất định phải hiếu
kính hắn biết không?"
Hai đứa bé cùng gật đầu.
"Đi rửa tay ăn cơm đi." Vu Lộ phân phó một tiếng, hai đứa bé xông một mạch vào trong phòng, nàng lại ngẩng đầu hướng phía Dương Khai rời đi nhìn thoáng qua, sau đó mới đi vào trong nhà.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ có nhi nữ song toàn.
Tiểu Bạch là con ruột của nàng, qua nhiều năm như vậy, nàng một mực chưa từng quên đêm mưa kia,nàng đang vùng vẫy giãy chết trước cửa Quỷ Môn Quan lại không hiểu có một cỗ lực lượng ấm áp tràn vào thân thể, để mẹ con nàng bình an.
Lúc Tiểu Bạch vừa sinh ra được một tháng, trong đêm hôm đó, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non của con nít, nàng mở cửa phòng xem xét, mới phát hiện có một bé gái bị vứt bỏ tại trước cửa nhà mình.
Đây cũng là Triệu Nhã.
Đối với thân phận của Triệu Nhã, Vu Lộ cũng không có giấu diếm, cũng may đứa nhỏ này có tâm tính thiện lương, đối với hoàn cảnh của mình chưa bao giờ phàn nàn, đi theo nàng gánh chịu không ít khổ cực nhưng vẫn trời sinh lạc quan.
Nàng không biết Triệu Nhã là do Dương Khai đưa tới.
Cha mẹ của đứa nhỏ này còn sống, chẳng qua là bọn họ có chút trọng nam khinh nữ, lúc Triệu Nhã vừa sinh ra được mấy ngày, liền bị cha nàng len lén ném vào trong núi khiến nàng còn không thấy rõ thế giới này liền bị vô tình vứt bỏ.
Dương Khai là chủ nhân của tiểu thế giới,trong lúc thần du tiểu thế giới thì vô tình thấy cảnh này, tự nhiên không thể không quản.
Vừa vặn Vu Lộ mới sinh con không lâu, hắn liền đem Triệu Nhã đặt ở cửa nhà Vu Lộ, dù sao một đứa bé là nuôi, hai đứa bé cũng là nuôi, cũng coi là cho Triệu Dạ Bạch tìm một người bạn chơi.
Hai đứa bé ăn cùng một loại sữa lớn lên, chân chân chính chính xem như thanh mai trúc mã.
Trong phòng, dưới ánh nến, Dương Khai cùng bà bà ăn cơm tối. Mấy lần bà bà muốn nói lại thôi, đều nhịn trở về.
Dương Khai thấy thế cười nói: "Bà bà, có phải hay không có lời gì muốn nói với ta?"
Bà bà gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là không biết có thích hợp hay không."
Dương Khai nói: "Bà bà có lời gì cứ việc nói, giữa bà bà cùng ta ở nào có chuyện gì không thích hợp nói?"
"Vậy ta coi như nói a." Bà bà buông xuống bát đũa, nghiêm túc nhìn qua Dương Khai nói: "Ngươi cảm thấy Vu nương tử thế nào?"
Dương Khai nghiêm mặt nói: "Ôn nhu hiền lành, cảm kích thiện ý, là một cô gái tốt, chính là số khổ một chút."
"Đúng vậy a, số khổ một chút." Bà bà dường như nhớ ra cái gì đó, khẽ thở dài hơi rồi nói: "Đều nói nam sợ nhập sai nghề, nữ nhân sợ gả sai chồng, ban đầu Vu nương tử chọn nam nhân cũng là không tính sai, chính là mạng ngắn, lơ đãng ngã sấp xuống liền đi, đáng thương cô nhi quả nữ nhiều năm như vậy, trong nhà cũng không có nam nhân chăm sóc, nàng còn tốt bụng nhận nuôi Tiểu Nhã, cuộc sống ngày càng khó khăn."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất