Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4675: Triệu Dạ Bạch

Chương 4675: Triệu Dạ Bạch


Gõ thật lâu, trong phòng mới truyền đến xíu động tĩnh, Dương Khai nhĩ lực không tầm thường, mơ hồ nghe được vài tiếng hùng hùng hổ hổ.
Cửa phòng mở ra, một gương mặt từ nương bán lão từ bên trong nhô ra, còn buồn ngủ, nhíu mày nhìn qua Dương Khai, ngáp nói: "Đã trễ như vậy conf có chuyện gì?"
Dương Khai lui lại một bước, ôm quyền nói: "Phu nhân thứ lỗi, Vu nương tử muốn sinh, bà bà để cho ta mời ngài đi qua một chuyến."
"Vu nương tử?" Bà đỡ nhất thời không nhớ ra ai, một lát sau mới giật mình: "Là thành đông a?"
"Đúng vậy!" Dương Khai vội vàng gật đầu.
Bà đỡ gật đầu nói: "Chu bà bà trước đó có nói với ta, đây không phải còn chưa tới thời hạn sao? Làm sao tối nay đã muốn sinh?"
"Tối nay mưa to, trong nhà Vu nương tử xảy ra chút biến cố, có lẽ là
kinh động đến thai khí."
Bà đỡ nghe vậy, lại lơ đễnh, phất phất tay nói: "Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi."
"Ngươi không cùng đi cùng ta sao?" Dương Khai ngạc nhiên.
Bà đỡ cười cười: "Nữ nhân sinh con không nhanh như vậy, vừa mới có chút động tĩnh, hiện tại coi như ta qua cũng giúp không được giúp cái gì, chờ trời sáng lại đi không muộn."
Nói xong, muốn đóng cửa lại.
Dương Khai bước ra một cước, ngăn giữa cửa phòng, vội vàng nói: "Trước khi ta đến Vu nương tử đã chảy máu, sợ là không đợi được hừng đông!"
Bà đỡ nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Quan tâm tiểu nương tử kia như vậy, hài tử là của ngươi a?"
Dương Khai không muốn dây dưa mấy chuyện loạn thất bát tao này, nhớ tới trước đó bà bà có phân phó, gấp rút dúi đến một túi tiền: "Phu nhân giúp đỡ chút."
Bà đỡ tiếp nhận túi tiền, nâng nâng ước lượng mấy lần, cất vào trong ngực, không kiên nhẫn nói: "Nghe ta không sai, chuyện đỡ đẻ này ta đã làm nhiều, chờ hừng đông sẽ đi qua tuyệt đối không muộn, nếu như xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, mà lại mưa rơi lớn như
vậy, ngươi bảo ta làm sao qua đó? Đi như vậy, không sinh bệnh mới lạ."
Dương Khai cau mày nói: "Không mưa có phải mới có thể đi hay không?"
Bà đỡ cười nhạo một tiếng: "Làm sao? Lão thiên gia cho mưa hay không mưa ngươi còn có thể quản được. . . ấy?"
Nói đến chữ cuối cùng, nụ cười trên mặt bà đỡ cấp tốc tan rã, hóa thành kinh ngạc, chỉ vì mưa to mưa như trút nước xuống kia, lúc này đột nhiên ngừng lại, không chỉ như thế, mây đen bao phủ thương khung cũng cấp tốc lui tán, ánh trăng lạnh lùng trút xuống, chiếu sáng nhân gian.
Bà đỡ ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt mờ mịt.
"Phu nhân, mạng người quan trọng!" Dương Khai tận tình khuyên bảo, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Bà đỡ có chút kinh nghi nhìn Dương Khai, cũng không biết nghĩ tới điều gì, chợt sợ run cả người, hoảng loạn nói: "Ngươi chờ chút, ta chuẩn bị liền."
Dương Khai gật gật đầu.
Một lát sau, bà đỡ ăn mặc chỉnh tề bước ra, đi theo Dương Khai vội vã quay về thành đông.
Đến trước cửa nhà bà bà đã có thể tinh tường nghe được tiếng kêu thê lương vạch phá bầu trời đêm, hai người vào trong nhà, Dương Khai cao giọng nói: "Bà bà, người đến."
Tiếng bà bà vang lên: "Mau vào."
Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bà đỡ, người sau giật mình một cái, ba chân bốn cẳng cuống quít xông vào trong phòng.
Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng kia truyền vào trong tai, thực khiến người cảm động lây.
Dương Khai chưa bao giờ nghĩ tới, nữ nhân sinh con lại là cảnh tượng như vậy, càng có thể cảm giác được sinh mệnh yếu ớt cùng đáng quý.
"Dương tiểu tử, nấu nước!" Trong phòng truyền đến tiếng bà bà. Dương Khai vội vàng ứng với, xông vào phòng bếp nấu nước.
Sau nửa canh giờ, một chậu đầy huyết thủy bị bà bà bưng ra, đổ xuống cống rãnh phía ngoài nhà, mà trong phòng, tiếng hò hét tê tâm liệt phế của Vu Lộ cũng dần dần yếu đi.
"Không được rồi a Chu bà bà." Tiếng bà đỡ vang lên, "Khó sinh, rong huyết, bất kỳ cái nào đối với nữ nhân chúng ta đều là một cước bước vào Quỷ Môn quan, Vu nương tử đều dính vào cả hai loại, Thần Tiên cũng không cứu sống nổi."
"Không còn cách khác sao?" Bà bà khẩn cấp hỏi.
Bà đỡ nói: "Ta nào có biện pháp gì, nếu có thể xin mời cao nhân Thất Tinh phường tới, có lẽ còn có thể cứu Vu nương tử, nhưng hôm nay. . . Ta chỉ có thể nói hết sức bảo vệ đứa nhỏ."
"Thất Tinh phường cách nơi này không gần, không kịp." Trong phòng, bà bà lắc đầu, hai con ngươi đục ngầu ảm đạm.
"Bảo vệ. . . Bảo vệ hài tử. . ." Tiếng Vu Lộ đứt quãng.
Ngoài phòng, Dương Khai thấp giọng nói: "Mộc Châu, Mộc Lộ, các ngươi đi hỗ trợ, ổn định sinh cơ cảu nàng."
Hai Tiểu Mộc Linh nghe vậy đều vội vàng gật đầu, vỗ cánh, vô thanh vô tức vọt vào.
Dương Khai động niệm, đại lượng sinh cơ trong Tiểu Càn Khôn liên tục hội tụ vào trong phòng.
Sau một nén nhang, một tiếng tiếng khóc hài nhi to rõ nỉ non vang lên, vạch phá mây xanh, cùng lúc đó, trời sinh dị tượng, ánh trăng hội tụ thành chùm, từ trên không trung đánh xuống, chiếu thẳng vào phòng Vu Lộ, hư không chấn động.
Có Dương Khai cố ý quấy nhiễu, dị tượng này ngoại trừ hắn ra, những người khác căn bản không thể thấy, không thể nghe.
"Sinh, sinh rồi!" Tiếng ngạc nhiên cua bà đỡ truyền ra, bà bà cũng nặng nề mà thở ra một hơi.
Mộc Lộ lặng yên bay ra, hốc mắt hồng hồng, xem ra chuyện bên trong khiến nàng xúc động không nhỏ. Gật gật đầ với Dương Khai, ra hiệu hết thảy mạnh khỏe, lại quay người tiến vào trong phòng.
Bên trong lại là một trận bận rộn, tốt một lát sau, bà đỡ mới vừa đi ra ngoài vừa dặn dò bà bà: "Trong vòng một tháng, không được dính nước, không được gặp gió, lần này nàng thoát chết xem như vận khí, nếu không hảo hảo chiếu cố, nói không chừng sẽ lưu lại tai hoạ."
Bà bà cười nói: "Lão bà tử mặc dù chưa tưng sinh qua hài tử, nhưng những thứ này cũng nên biết, vất vả ngươi."
Bà đỡ lúc đầu dường như muốn bắt bóp, liếc mắt nhìn thấy Dương Khai đứng ở bên ngoài, người lại nhịn không được lắc một cái, vội vàng nói: "Không khổ cực không khổ cực, việc nên làm."
Bà bà ngẩng đầu nhìn Dương Khai nói: "Dương tiểu tử, chuẩn bị một phong hồng bao."
Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lại lấy ra một túi tiền, hai tay đưa tới: "Đa tạ phu nhân."
Bà đỡ vội vàng khoát tay: "Khách khí khách khí, hồng bao trước đó ta đã thu, không thể thu tiếp."
Nói rồi, cuống quít đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Đưa mắt nhìn nàng rời đi, bà bà cảm khái nói: "Người ta tay nghề đỡ đẻ thật tốt, lúc đầu Vu nương tử đã một cước bước vào Quỷ Môn quan, không nghĩ tới thế mà có thể gặp dữ hóa lành, chẳng những người không có việc gì, hài tử cũng bình an ra đời, hồng bao này không thể tiết kiệm, ngươi cố tìm cách đưa cho người ta, nói thế nào người ta cũng đã cứu được hai sinh mệnh."
"Có ngay, bà bà ngươi yên tâm, đến mai ta đưa qua." Dương Khai vội vàng gật đầu, thấp giọng nói: "Bà bà, là nam hài hay nữ hài?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất