Chương 4685: Ngựa dữ cùng dây cương
"Sư phụ ,vì sao mỗi lần ngươi đều làm như vậy, rõ ràng là đệ tử phạm sai lầm, ngươi lại vẫn cứ đi trừng phạt Tiểu Bạch ca ca!" Triệu Nhã nổi giận đùng đùng, cũng chỉ có lúc này, nàng mới có thể nói mạnh miệng với Dương Khai vài câu, ngày thường nàng biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Từ lúc bắt đầu lên Thanh Ngọc phong đã là như thế, mỗi khi nàng phạm sai lầm cũng chính là lúc Triệu Dạ Bạch bị phạt , ban đầu là không cho phép ăn cơm, không cho phép đi ngủ, hoặc là xuống núi lấy khoảng trăm thùng nước, cho tới bây giờ thì hơi một tí liền để hắn đội lấy vật nặng đứng mấy ngày.
Mặc dù Tiểu Bạch ca ca có sức lực lớn vô cùng, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng tu hành, mang một vạc nước chứa đầy nước đứng ở chỗ này, liên tục không ngủ không nghỉ ba ngày cũng chưa chắc có
thể kiên trì được, huống chi còn không thể để nước vẩy xuống.
"Đã biết vậy thì ngươi liền không cần phạm sai lầm." Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng.
"Đệ tử không phục!" Triệu Nhã ủy khuất nói.
"Chịu đựng!"
Ngực Triệu Nhã chập trùng kịch liệt mấy lần, bỗng nhiên nàng đi đến bên người Triệu Dạ Bạch, đứng sánh vai cùng hắn , quỳ xuống, tức giận nói: "Đệ tử cũng muốn cùng bị phạt."
Dương Khai không nói một lời, quay người rời đi.
Nếu không lấy người mà ngươi quý trọng nhất làm trừng phạt, thì ngươi sao có thể nhớ kỹ sai lầm của mình, Triệu Nhã nhìn như nhu thuận, nhưng từ nhỏ trong lòng nàng liền có một cỗ lệ khí, có lẽ là
do lúc mới sinh ra , nàng đã bị cha mẹ vứt bỏ. Từ nhỏ đến lớn,người mà nàng quan tâm chân chính duy nhất, cũng chỉ có Triệu Dạ Bạch, cho dù là sư phụ dạy bảo nàng mười năm này cũng không có cách nào so được.
Lần này nàng giận quá mà sinh ra ý muốn giết chóc, vì cho Triệu Dạ Bạch báo thù, nàng càng là ra tay đánh nhau với Lưu Nghị, nếu không phải Quản Thiên Hành ngăn cản kịp thời, Lưu Nghị sợ là đã bị nàng giết chết.
Triệu Nhã nhất định là muốn trở thành một con ngựa dữ dằn, mà Triệu Dạ Bạch chính là dây cương buô ̣c ở trên người nàng.
Năm đó ,lúc Dương Khai đưa nàng từ trong núi tìm về, đưa đến cửa ra vào nhà Vu Lộ, hắn cũng chưa từng nghĩ đến Triệu Nhã lại có tư chất tu hành nghịch thiên như vậy.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng kêu trong bụng lộ ra đặc biệt vang dội.
Triệu Nhã đang quỳ ở bên người Triệu Dạ Bạch bỗng nhiên vỗ đầu một cái, đứng lên nói: "Tiểu Bạch ca ca ,ngươi chờ một chút, ta đi phòng bếp lấy chút đồ ăn cho ngươi."
"Cái này. . . Không tốt a?" Triệu Dạ Bạch hướng phía mà Dương Khai rời đi nhìn thoáng qua: "Ta còn đang bị phạt đâu."
Triệu Nhã khẽ nói: "Sư phụ chỉ nói phạt ngươi đứng tại nơi này ba ngày, không thể để cho nước vẩy ra,cũng không nói để cho ngươi không ăn không uống! Ngươi không tu hành qua, không ăn không uống ba ngày thì làm sao chịu được."
Nói xong, nàng trực tiếp chạy vào phòng bếp. Cũng may trước đó Triệu Dạ Bạch đã làm xong cơm tối, Triệu Nhã bưng một chậu cơm đầy đi ra, đứng ở bên người Triệu Dạ Bạch, đút từng muỗng cho hắn ăn.
Nếu là để cho các sư huynh đệ của Thất Tinh phường nhìn thấy cảnh tượng này,thì chỉ sợ bọn họ đều muốn nện ngực,đau lòng không thôi.
Thiếu niên thiếu nữ lại nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều trong im lặng.
Hạt cơm dính bên miệng, cũng bị Triệu Nhã đưa tay vê xuống , đưa vào trong miệng Triệu Dạ Bạch.
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, Triệu Nhã quay đầu nhìn lại thì thấy một đám cao tầng Thất Tinh phường lấy Thượng Quan Tích cầm đầu đang cùng nhau leo lên Thanh Ngọc phong.
Nhìn thấy một lão giả choai choa trong đám người, Triệu Nhã nhịn không được hừ một tiếng.
Quản Thiên Hành hít mũi một cái, ngầm cười khổ, tự nhủ trong lòng “chính mình trêu ai ghẹo ai, chẳng qua chỉ là từ dưới tay nàng đem Lưu Nghị cứu xuống, nàng liền không cho mình sắc mặt tốt, nếu ta thật để ngươi đem Lưu Nghị giết đi, đó mới thực sự là phiền phức”.
Nhưng nhìn bộ dạng của Triệu Nhã cùng Triệu Dạ Bạch , hình như bọn họ đang bị phạt a!
Một đám người vội vàng nhìn không chớp mắt, giống như không thấy được hai người, từ bên cạnh rời đi.
Bọn hắn không dám đáp lời, vạn nhất làm cho Triệu Nhã thẹn quá hoá giận, một đám lão già bọn hắn coi như thật không xuống đài được.
Đi tới trước đại điện, Thượng Quan Tích khom người nói: "Thượng Quan Tích mang theo chư vị trưởng lão, bái kiến Thái Thượng."
Trong đại điện truyền đến thanh âm của Dương Khai: "Chuyện xảy ra ta đã biết, bất luận đúng sai, ngày sau các ngươi phải ước thúc môn hạ đệ tử cho tốt, nếu bọn hắn lại trêu chọc người trong Thanh Ngọc phong,thì mặc kệ là người nào, ta đều sẽ tự mình ra tay thanh lý môn hộ!"
Thượng Quan Tích không dám có bất kỳ dị nghị, khom người nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh của Thái Thượng!"
Một đám người trùng trùng điệp điệp mà đến, trùng trùng điệp điệp mà đi, tảng đá lớn trong lòng mỗi người đều rơi xuống, mặc dù lần này là Lưu Nghị bị thiệt lớn, Triệu Nhã đánh đồng môn tàn tật, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ đều sợ hãi việc này sẽ khiến cho Thái Thượng nổi giận.
Bây giờ Thái Thượng chỉ hơi cảnh cáo, đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
" Mặc dù tiền bối có tính tình cổ quái một chút, nhưng hắn vẫn rất
quan tâm ngươi." Triệu Dạ Bạch đang ăn cơm, nói mơ hồ không rõ . Triệu Nhã giữ im lặng.
"Lát nữa ,ngươi cùng tiền bối nhận sai, còn có về sau ngươi không cần bởi vì ta mà chống đối hắn, tiền bối chỉ có một người đệ tử là ngươi, ngươi chống đối hắn thì hắn sẽ rất thương tâm."
"Ừm được rồi, ta đã biết." Triệu Nhã gật đầu, đưa tay cầm quần áo xoa xoa khóe miệng Triệu Dạ Bạch: "Ta lại đi lấy thêm chút cơm tới."
Triệu Dạ Bạch có sức lực lớn vô cùng, lượng cơm mà hắn ăn cũng vô cùng khó tin, may là trên Thanh Ngọc phong cu ̃ng không thiếu ăn thiếu uống, nếu là còn tại Thất Tinh tập, chỉ sợ hắn sớm đã ăn hết sạch tài sản trong nhà.
Sau khi cho Triệu Dạ Bạch ăn no, Triệu Nhã cũng tùy tiện ăn một chút, rồi lại một lần nữa quỳ ở bên người Triệu Dạ Bạch, bô ̀i tiếp hắn.
Nhìn qua người bên cạnh, Triệu Dạ Bạch lại nghĩ tới những lời mà Miêu Phi Bình nói lúc ban ngày, những lời kia từng chữ từng chữ, giống như búa lớn đánh vào đầu của hắn.
Mấy chục năm sau, chính mình không tu hành qua khẳng định đã có tuổi, nhưng Tiểu Nhã vẫn trẻ như bây giờ thì làm sao bây giờ? Nghe nói ,người tu hành có tu vi càng cao thì sống càng lâu.
Hắn giống như nhìn thấy cảnh tượng mấy chục gần trăm năm về sau, tại trước mộ phần mình,Tiểu Nhã thương tâm gần chết.
Hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Nhã đang tựa ở trên đùi hắn bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy thân thể Triệu Dạ Bạch khẽ run, da thịt toàn thân đều nổi lên, trong cổ họng càng là truyền ra một trận gầm nhẹ .
Thậm chí Triệu Nhã phát hiện được có đồ vật gì từ nơi sâu xa trong thiên địa này đang không ngừng tràn vào trong thân thể Tiểu Bạch ca ca, nhưng vô luận nàng cố gắng điều tra đến mấy, cũng không phân biệt ra đây rốt cuộc là thứ gì.
Không gian xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng, Triệu Nhã trừng lớn đôi mắt, chỉ cảm thấy Tiểu Bạch ca ca hẳn là gần trong gang tấc, bỗng nhiên cách mình càng ngày càng xa!
Không đợi nàng mở miệng, Triệu Dạ Bạch giống như quỷ mị ,biến mất không thấy gì nữa.
Vạc lớn chứa đầy nước một mực bị hắn đội ở trên đầu kia rơi xuống phát ra một tiếng ầm vang.
Triệu Nhã kinh hô một tiếng, đưa tay đem vạc nước nâng lên, nhẹ nhàng để dưới đất, rồi mới lo lắng la lên: "Tiểu Bạch ca ca, Tiểu Bạch
ca ca, ngươi ở đâu?"
Bên người có một cỗ gió nhẹ thổi qua, Triệu Nhã quay đầu nhìn lại, hoảng sợ nói: "Sư phụ, Tiểu Bạch ca ca biến mất không thấy!"
Nàng sắp khóc lên, qua nhiều năm như vậy nàng đều cùng Tiểu Bạch ca ca sống nương tựa vào nhau, chưa bao giờ tách ra qua, thế nhưng là tối nay Tiểu Bạch ca ca đột ngột biến mất ngay tại dưới mí mắt của nàng.
Sắc mặt Dương Khai cũng là ngưng trọng đến cực điểm, mặc dù lúc Triệu Dạ Bạch còn trong bụng mẹ , hắn đã phát hiện được đứa nhỏ này có hi vọng truyền thừa y bát của hắn, lại không nghĩ rằng hắn có thể phù hợp với Không Gian Chi Đạo như vậy.
Những năm gần đây hắn không có dạy bảo Triệu Dạ Bạch tu hành, tận lực chèn ép hắn, thậm chí dung túng đệ tử dưới núi bắt nạt hắn, chủ yếu là muốn kiểm tra tâm tính của hắn. Nếu Triệu Dạ Bạch có tâm tính không tốt, mặc kệ hắn có thiên phú trên Không Gian Chi Đạo cao bao nhiêu, Dương Khai cũng sẽ không truyền Không Gian Chi Đạo cho hắn.
Cũng may, Triệu Dạ Bạch có một người mẹ tốt, từ nhỏ dạy đã bảo hắn làm việc tốt giúp người, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, mặc kệ tại trong nghịch cảnh cỡ nào, cũng có thể lạnh nhạt mà đối
mặt.
Mười mấy năm qua, Dương Khai tốn hao công sức to lớn, lặng yên không một tiếng động cải thiện thể chất của hắn, nếu không phải như vậy, Triệu Dạ Bạch sao có thể có sức lực lớn vô cùng?
Căn cơ của Triệu Dạ Bạch đã đánh tốt, Dương Khai cũng sắp kết thúc kiểm tra.
Chưa từng nghĩ, tối nay lại có biến cố như thế xảy ra, vừa rồi tiểu tử này cũng không biết đang suy nghĩ lung tung thứ gì, lại trong lúc lơ đãng dẫn động đạo ngấn của Không Gian Pháp Tắc trong tiểu thế giới, mới đột ngột xuyên thẳng qua đến trong kẽ hở không gian.
Mà kẽ hở không gian này chính là kẽ hở giữa tiểu thế giới của hắn với thế giới bên ngoài, liền ngay cả Dương Khai cũng không có cách nào nắm chắc.
"Sư phụ, ngươi mau cứu Tiểu Bạch ca ca, về sau ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời, van cầu ngươi mau cứu Tiểu Bạch ca ca." Triệu Nhã nhìn qua Dương Khai với đôi mắt đẫm lệ, sư phụ không gì làm không được, Tiểu Bạch ca ca tuyệt đối sẽ không có việc gì.
"Chớ quấy rầy!" Dương Khai khẽ quát một tiếng, ánh mắt đảo quanh không gian, trong mắt có quang mang kỳ lạ lấp lóe, tầm mắt bày biện ra cảnh sắc cùng người thường hoàn toàn khác biệt, xuyên thấu
qua không gian cách trở kia, nhìn về phía trong khe hở không gian.
Sau một lát, Dương Khai bỗng nhiên hướng phía trước bước ra một bước, đưa tay hướng trong không gian tìm kiếm.
Lúc hắn thu tay về, Triệu Dạ Bạch đã bị hắn nắm trong tay.
"Tiểu Bạch ca ca!" Triệu Nhã khóc như như mưa, trực tiếp đem hắn đẩy ngã nhào xuống đất, đè ở trên người, hai tay gắt gao ôm cổ Triệu Dạ Bạch, giống như vừa để tay xuống hắn liền sẽ triệt để biến mất.
Triệu Dạ Bạch có chút choáng váng, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi trong nháy mắt đó, suy nghĩ của hắn hoàn toàn dừng lại,hắn chỉ cảm thấy rất khó chịu liền đột nhiên tiến vào một chỗ cực kỳ hoang vu, sau đó hắn lại xuất hiện ở đây, cả người giống như đang nằm mơ.
"Thế nào?" Triệu Dạ Bạch kinh ngạc hỏi, trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc cũng làm cho tay chân hắn luống cuống.
Lúc này hắn mới vô tình phát hiện, Tiểu Nhã đã lớn như vậy nha. . . Dương Khai ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Triệu Dạ Bạch đỏ mặt vỗ vỗ phía sau lưng Triệu Nhã: "Không sao ,Tiểu Nhã, ngươi đứng lên trước."
Tư thế này thực sự quá bất nhã, tiền bối còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đâu.
Hai người đứng dậy, Triệu Nhã vẫn khóc thút thít không ngừng, ánh mắt không dời , nhìn chằm chằm vào Triệu Dạ Bạch, trong mắt tràn đầy “mất mà được lại “,”nghĩ mà sợ”, vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng là thật phát hiện Tiểu Bạch ca ca có thể sẽ vĩnh viễn rời đi chính mình.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Dạ Bạch thấp giọng hỏi.
Triệu Nhã nghẹn ngào, đem chuyện xảy ra vừa rồi nói đứt quãng một lần, lúc nói chuyện, hai tay nàng một mực nắm lấy cánh tay Triệu Dạ Bạch, làm sao cũng không chịu buông ra.
Triệu Dạ Bạch vò đầu nói: "Ta giống như là đang nằm mơ."
Triệu Nhã đỏ mắt nhìn về phía Dương Khai: "Sư phụ, Tiểu Bạch ca ca sẽ không còn có chuyện đi."
Dương Khai nói: "Chỉ cần hắn đừng tuỳ tiện dẫn động loại lực lượng kia, liền sẽ không có việc gì."
"Đa tạ tiền bối, ta nhớ kỹ." Triệu Dạ Bạch trùng điệp gật đầu, hắn không biết loại lực lượng kia là cái gì, lại biết làm như vậy sẽ để cho Triệu Nhã lo lắng hãi hùng.
"Tiểu Bạch ca ca ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không? Nếu có nhất định phải nói cho sư phụ, thật không có sao, ngươi lại cẩn thận cảm giác lại một lần nữa. . ."
Dương Khai phất tay áo rời
đi, nam nữ trẻ tuổi ở đây anh anh em em, làm hắn giống như đã già mấy trăm tuổi.