Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4693: Nàng là con gái của ngươi

Chương 4693: Nàng là con gái của ngươi


Sau lưng vang lên thanh âm oanh động, là Triệu Nhã cùng Hồ Huân đối chiến một chiêu.Thấy Triệu Dạ Bạch bị bắt, Triệu Nhã muốn cứu người, nhưng Hồ Huân đã sớm có đề phòng ,sao có thể để nàng làm được?
Vừa ngăn lại Triệu Nhã, Hồ Huân vừa nói: " Nếu cô nương hợp tác thì Triệu Dạ Bạch sẽ bình yên vô sự, nhưng nếu cô nương phản kháng thì ta cũng không dám cam đoan hắn sống hay chết."
" Nếu Tiểu Bạch ca ca rơi một sợi tóc, ta liền đem ngươi chém thành muôn mảnh!" Triệu Nhã nói, con ngươi nàng lạnh lẽo thấu xương.
Hồ Huân cả giận nói: "Ngươi nhớ nhung tên phế vật kia làm gì, ta cùng tuổi hắn mà đã là Chân Nguyên cảnh, hắn đâu, chẳng qua mới chỉ là Khí Động cảnh, trên đời này chỉ có ta mới có tư cách cùng ngươi chung sống cả đời."
"Ngươi cũng xứng sao?" Triệu Nhã cuống quít cười lạnh, tay đẹp nắm vào không trung, một cây thương bạc lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay,nàng dùng thương chỉ Hồ Huân: "Để Hứa Hạo đem Tiểu Bạch ca ca thả ra, ta có thể tha chết cho ngươi!"
Hồ Huân thở dài một tiếng: "Ngu xuẩn mất khôn, vậy thì đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc."
Ngoài sân nhỏ, Triệu Dạ Bạch cu ̃ng thở dài không thôi: "Tội gì phải như vậy!"
Hứa Hạo đem hắn đem hắn mang ra ngoài rồi để ở một bên, cũng không có ý tứ ước thúc hắn, lấy tu vi Chân Nguyên cảnh của Hứa Hạo, Triệu Dạ Bạch đừng mơ tưởng lật ra bọt nước gì .
Nghe động tĩnh tranh đấu trong sân nhỏ, cảm thụ năng lượng bắn ra, trong lòng Hứa Hạo hơi khó chịu, dù sao sau một lúc nữa thì cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia sẽ phải trở thành nữ nhân của Hồ sư huynh!
Quay đầu thấy Triệu Dạ Bạch lộ ra dáng vẻ bình yên như thường,hắn cau mày nói: "Ngươi không lo lắng cho Triệu Nhã sao?"
Triệu Dạ Bạch mờ mịt nói: "Có gì phải lo lắng sao?"
Chuyến lịch luyện này, hai người mang ra từ trong Thanh Ngọc phong, cũng không chỉ là linh đan diệu dược dùng để chữa thương
khôi phục, mà còn có hai kiện bảo giáp.
Bảo giáp kia là lễ vật mà năm đó Triệu Nhã nhận được tại đại hội thu đồ đệ của Thất Tinh phường , lúc ấy ,Dương Khai đem chúng thu hồi, nói là thay Triệu Nhã bảo quản.
Mãi đến lúc gần xuống núi , sư phụ nàng mới giao lại cho nàng.
Chẳng qua ,trên đoạn đường này, Triệu Dạ Bạch cùng Triệu Nhã đều không mặc nó, hai người cũng không muốn mượn nhờ ngoại lực trong chuyến lịch luyện này, chỉ muốn dựa vào bản lĩnh thực sự của mình.
Mấy ngày trước, Triệu Nhã bị người đánh thanhg trọng thương, bây giờ thương thế vẫn chưa lành, Triệu Dạ Bạch e sợ lại xảy ra ngoài ý muốn cho nên hắn bảo Triệu Nhã mặc kiện bảo giáp kia vào.
Triệu Nhã đối với Triệu Dạ Bạch tự nhiên là nói gì nghe nấy.
Bảo giáp kia là xuất từ tay một vị trưởng lão Đạo Nguyên cảnh của Thất Tinh phường, đối với cấp độ Chân Nguyên cảnh mà nói thì nó cực kỳ quý giá,có lực phòng hộ cực mạnh, đừng nói Hồ Huân chỉ là
Thần Du cảnh, cho dù là Siêu Phàm Nhập Thánh, cũng chưa chắc có thể làm Triệu Nhã bị thương.
Chỉ có cấp độ Hư Vương cảnh trở lên mới có thể đánh vỡ lực phòng hộ của bảo giáp kia.
Hứa Hạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua Triệu Dạ Bạch, nghĩ thầm trên đời này thế mà còn có người như vậy? Muội muội nhà mình bị thương chưa lành,đã phải chiến đấu liều mạng với cường
địch, nếu là không địch lại,thì nàng nhất định là khó giữ được trinh tiết,nhưng hắn lại không có chút lo lắng nào.
Triệu Dạ Bạch bỗng nhiên lộ ra vẻ sầu lo: "Tiểu Nhã vẫn chưa khỏi hẳn, vừa ra tay thì chỉ sợ vết thương đã nứt ra."
"Ngươi chỉ lo lắng về việc này thôi sao?" Hứa Hạo cảm thấy đầu óc tên này chắc là có vấn đề, thấy không rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Triệu Dạ Bạch nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lo lắng nói: "Tiểu Nhã có sát tính rất nặng, mong là nàng đừng giết luôn Hồ sư huynh ."
Hứa Hạo lập tức không muốn nói chuyện cùng hắn.
Ngay vào lúc này, Hứa Lương Tài cùng Chân Tuyết Mai vội vã chạy tới, Hứa Lương Tài kinh hoảng nói: "Hạo nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi, Chân Tuyết Mai đi tìm hắn, Hứa Lương Tài cu ̃ng không hiểu thấu, hai vợ chồng còn không hiểu rõ con trai là có ý gì, liền nghe đến động tĩnh đánh nhau ở bên này cho nên vội vã chạy đến điều tra.
Hứa Hạo lộ vẻ ngượng ngùng, ngăn ở trước cửa sân: "Không có việc
gì, chỉ là Hồ sư huynh nhất thời ngứa tay, đang cùng vị cô nương kia luận bàn."
"Luận bàn?" Chân Tuyết Mai biến sắc: "Đây không phải là làm bừa sao? Tiểu Nhã bị thương chưa khỏi, sao có thể cùng người luận bàn? Hạo nhi ,sao ngươi không ngăn cản họ?"
Nói xong, nàng muốn xông vào ngăn lại.
"Mẹ!" Hứa Hạo kiên định ngăn lại, mím môi hướng nàng lắc đầu.
Chân Tuyết Mai nhìn qua ánh mắt né tránh của con trai, bỗng nhiên tái nhợt cả mặt.
Hai người bên trong kia, chỉ sợ không phải là đang luận bàn. Hứa Lương Tài cũng phát hiện được điểm này, nhíu lông mày lại.
Hồ Huân làm việc như vậy tại trong nhà hắn, hắn tự nhiên là không thích, nhưng dù sao người ta cũng là sư huynh của con trai mình, về sau tiền đồ của Hạo nhi tại Linh Hải điện còn phải dựa vào người ta
trông nom giúp đỡ, trong lòng không thích thì không thích, nhưng hắn cũng lười nhác nhúng tay.
Đối với hắn mà nói, Triệu Nhã cũng tốt, Triệu Dạ Bạch cũng được, đều chẳng qua là người đi đường bèo nước gặp nhau, sống hay chết cũng không có quan hệ gì với hắn.
"Đã là luận bàn, vậy liền kệ bọn hắn thôi." Hứa Lương Tài nói một tiếng, hướng Chân Tuyết Mai bĩu môi, ra hiệu nàng bớt can thiệp vào việc của người khác.
Nhưng sắc mặt Chân Tuyết Mai lại tái nhợt như tờ giấy, nàng nắm lấy tay con trai nói: "Hạo nhi, nhanh đi ngăn cản Hồ sư huynh của ngươi, Tiểu Nhã vừa mới bị thương, không thể cùng người chiến đấu."
Hứa Hạo cúi đầu, nói khẽ: "Mẹ, Hồ sư huynh đã quyết định, ta khuyên can không được."
"Chuyện của hai người họ, ngươi nhúng tay vào làm gì, nhanh đi về đi." Hứa Lương Tài đưa tay kéo Chân Tuyết Mai, lại bị Chân Tuyết Mai hất ra.
Nàng thống khổ mà nhìn qua Hứa Hạo, lo lắng nói: "Hạo nhi, Tiểu Nhã tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, coi như mẹ van ngươi, ngươi đi khuyên nhủ sư huynh của ngươi được không ? Dù sao các ngươi cũng là sư huynh đệ, hắn hẳn là có thể nghe lọt."
Hứa Hạo cười khổ lắc đầu: "Mẹ, ngươi không biết tính cách của sư huynh, việc mà hắn đã quyết định, ngoại trừ sư phụ, ai cũng khuyên không được."
Hứa Lương Tài lại bắt lấy tay Chân Tuyết Mai, nổi nóng nói: "Ngươi
cứ ưa thích xen vào chuyện bao đồng làm gì? Người ta là người tu võ ,luận bàn một chút cũng là rất bình thường, hết lần này tới lần khác ,ngươi còn ở chỗ này ồn ào không ngớt."
"Ngươi đừng kéo ta!" Chân Tuyết Mai ra sức hất ra, muốn cất bước đi vào trong sân:"Ngươi không đi thì ta đi!"
"Đùng!" Một tiếng giòn vang truyền ra, Hứa Lương Tài tát vào khuôn mặt Chân Tuyết Mai, cắn răng quát chói tai: " Ngươi thật ngu muội, ngươi nhất định phải làm hại con trai không cách nào đặt chân tại Linh Hải điện mới vui vẻ sao?"
Chân Tuyết Mai bụm gò má, đau lòng nhìn qua Hứa Lương Tài, nước mắt rơi như mưa, run giọng nói: "Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì? Cái gì ngươi cũng không biết!"
Hứa Lương Tài trầm mặt: "Ta không cần biết cái gì, Hạo nhi, đưa ngươi mẹ mang đi!"
Chân Tuyết Mai cắn răng gào thét: "Người ở trong đó chính là con gái ngươi !"
Khuôn mặt tức giận của Hứa Lương Tài ngơ ngẩn, Hứa Hạo cũng ngơ ngẩn, Triệu Dạ Bạch cũng choáng váng.
Ba người đều nhìn chằm chằm vào Chân Tuyết Mai, không thể tin vào tai của mình.
Sau khi hô lên câu nói đó, thân thể Chân Tuyết Mai mềm nhũn, nàng quỳ trên mặt đất, khóc rống nói: " Người ở trong đó chính là Đông Nhi a!"
"Ngươi. . . Ngươi ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hứa Lương Tài run rẩy tay chỉ vào Chân Tuyết Mai.
Hai tay Chân Tuyết Mai bụm mặt, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê từ khe hở chảy ra: "Vai trái nàng có năm vết bớt hình hoa mai màu hồng , đã nhiều năm như vậy, ta nhớ được rõ rõ ràng ràng, trên đời này không có khả năng còn có người có vết bớt giống nhau như đúc, huống chi, nàng cùng ta giống nhau đến mấy phần, chẳng lẽ các ngươi đều là mù lòa sao?"
Hứa Lương Tài lảo đảo, giống như bị một chiếc búa vô hình đánh trúng, trong nháy mắt ,sắc mặt hắn tái nhợt.
Hứa Hạo cu ̃ng lộ vẻ mặt khó có thể tin, nỉ non nói: "Nàng là người chị gái chết yểu của ta ? Nàng không phải đã chết rồi sao?"
Chân Tuyết Mai nói: "Lúc nàng bị thương, ta thay nàng băng bó vết thương , thấy được vết bớt kia, nếu các ngươi không tin, thì hỏi hắn một chút !" Nói xong,nàng đưa tay chỉ Triệu Dạ Bạch.
Hứa Lương Tài cùng Hứa Hạo đều lập tức nhìn về phía Triệu Dạ Bạch.
Triệu Dạ Bạch đỏ mặt nói: "Ừm, chỗ vai trái của Tiểu Nhã xác thực có vết bớt, màu hồng giống như hoa mai ." Hắn nhìn thấy khi còn bé, sau khi lớn lên thì chưa từng thấy qua.
"Các ngươi không phải huynh muội ruột sao?" Hứa Lương Tài kinh ngạc không thôi.
Triệu Dạ Bạch nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, nhưng không phải huynh muội ruột, theo mẹ của ta nói, lúc ta mới sinh ra được mấy ngày , nàng chợt nghe ngoài cửa có tiếng con nít khóc, mở cửa thì
thấy Tiểu Nhã bị bao tại trong tã lót, Tiểu Nhã cũng biết chuyện này . Ừm, đúng,đêm mà ta ra đời, bầu trời mưa rất to."
" Năm nay ,ngươi bao nhiêu tuổi?" Hứa Lương Tài hỏi.
"20 tuổi!"
Nguyên bản sắc mặt Hứa Lương Tài đã tái nhợt, bây giờ còn tái nhợt hơn.
Đêm mà hắn nhét con mình vào trong núi , bầu trời cũng đổ mưa to! Hết thảy đều chuẩn xác.
Huống chi bây giờ suy nghĩ cẩn thận, đứa bé kia xác thực có khuôn mặt hơi giống Chân Tuyết Mai, chỉ là trước đó bọn hắn đều chưa từng để ý.
" Làm sao ngươi không nói sớm?" Hứa Lương Tài dậm chân nói.
Chân Tuyết Mai rơi lệ: "Năm đó ngươi đem nàng vứt bỏ, bây giờ nàng trưởng thành, ta có tư cách gì mà đi nhận nàng?"
Nguyên bản nàng không có ý định đem chuyện này nói ra, biết con mình chẳng những không chết, mà còn lớn lên thành một cô nương xinh đẹp , Chân Tuyết Mai đã rất thỏa mãn, không dám tiếp tục yêu cầu xa vời việc khác.
Nàng xây dựng nhà gỗ trong núi, thường xuyên đến đó nghỉ ngơi, mỗi lần nhớ tới năm đó ,chính là ở chỗ này,con mình rất có khả năng bị sài lang hổ báo tha đi, liền đau lòng không thôi, tự trách vạn phần.
Thời gian 20 năm qua đi, vẫn tại nơi đó, nàng nhặt về con mình.
Trong nháy mắt đó, Chân Tuyết Mai thậm chí cảm thấy đến đây là ý trời!
Ba người nhà họ Hứa có biểu lộ khác nhau, Triệu Dạ Bạch cũng rốt cuộc hiểu ra, vì sao những ngày này Mai di đối với Tiểu Nhã quan tâm như vậy, hầu như mỗi ngày đều rút ra mấy canh giờ đến bồi tiếp Tiểu Nhã.
Nguyên lai ngày đó ,lúc băng bó vết thương cho Tiểu Nhã , Mai di đã nhận ra nàng là con gái của mình!
Tiếng kinh hô truyền ra từ trong nhà gỗ lúc đó, chắc hẳn là do nguyên nhân này.
Tiểu Nhã tìm được cha mẹ ruột! Triệu Dạ Bạch nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, đây cũng là một tin tức tốt a?
"Hạo nhi, nhanh đi ngăn cản sư huynh của ngươi, đó là chị gái của ngươi , mau , hiện tại còn kịp!" Chân Tuyết Mai nhìn qua Hứa Hạo , khẩn cầu.
Hứa Hạo vội vàng gật đầu, quay người đi vào trong sân.
Ngay vào lúc này, một cỗ khí lãng cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra từ trong viện, lực trùng kích cường đại đẩy Hứa Hạo liên tiếp lui về phía sau.
Hắn không khỏi trợn mắt kinh hô: "Thần Du cảnh!"
Trên bầu trời,gió mây biến đổi, có tiếng sấm sét cuồn cuộn truyền tới.
Đất trời tẩy lễ!
Đây là dấu hiệu tấn thăng Thần Du cảnh, trong hai người tranh đấu trong sân, Hồ Huân sư huynh đã là Thần Du tầng ba , động tĩnh này tất nhiên là không phải do hắn làm ra, như vậy khả năng duy nhất chính là chị gái của mình tấn thăng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất