Chương 4711: Cự Long
Thánh Linh các tộc đã tử thương thảm trọng được Cự Long màu
vàng cùng Băng Phượng màu trắng dẫn đầu, cùng Cự Thần Linh màu mực bắt đầu liều chết quyết chiến!
Cự Thần Linh không vui không buồn, im lặng giết chóc, từng tôn Thánh Linh ngã xuống, sinh cơ diệt tuyệt, Thánh Linh chi huyết vung khắp thiên địa.
Rốt cục, Cự Thần Linh cường đại dần dần lảo đảo.
Cự Long màu vàng dài không biết mấy vạn dặm từ trên không trung đập xuống, lắc đầu vẫy đuôi, thân thể khổng lồ quấn chặt Cự Thần Linh lại, không cho hắn nhúc nhích.
Băng Phượng màu trắng cũng theo sát đập xuống, song trảo bén nhọn gắt gao chế trụ Cự Thần Linh.
Từng thánh vật phát ra uy năng ngập trời bị Thánh Linh các tộc tế ra, khí tức chặt chẽ tương liên, thánh vật kia, có Long tộc Thủy Tinh
cung, có Phượng tộc Bất Diệt Ngô Đồng, có Côn tộc Bắc Minh, có Kim Ô tộc Phù Tang Thần Thụ. . .
16 thánh vật kết thành đại trận, thiên địa băng liệt trong nháy mắt, tổ linh lực hội tụ, xiềng xích to lớn thành hình, xuyên qua thân thể Cự Thần Linh, để hắn không thể động đậy. Tất cả Thánh Linh cấp tốc rút lui, Cự Long đang than nhẹ, Phượng tộc rên rỉ.
Đông đảo Thánh Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng thiên băng địa liệt kia, Cự Long màu vàng cùng Băng Phượng màu trắng thiêu đốt tinh huyết, thiêu đốt cả huyết nhục, hóa thành tầng tầng lực lượng giam cầm, trấn áp Cự Thần Linh.
Cự Thần Linh màu mực quá cường đại, cho dù là các Thánh Linh cũng vô pháp đánh chết.
Cự Long màu vàng
cùng Băng Phượng màu trắng đã biến mất, chỉ có một điểm kim mang, một điểm bạch quang bị cuốn vào trong hư không loạn lưu!
Đại mộng tỉnh, thoáng cái đã qua ba năm!
Khi Dương Khai lần nữa mở mắt, liền cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, nhất thời có phần không bình tĩnh nổi.
Ngây người thật lâu, mới cuối cùng nhớ được một tí hình ảnh trong giấc mộng kia.
Hắn như thấy được tràng cảnh Cự Thần Linh màu mực bị phong trấn, đó là Long tộc Long Hoàng cùng Phượng tộc Phượng Hậu hi sinh thân mình, phải trả giá bằng việc thiêu đốt tinh huyết, thiêu đốt cơ thể mới làm được.
Long tộc Thánh Long mạnh nhất, mới có thể được xưng là Long Hoàng, người mạnh nhất Phượng tộc mới có tư cách được xưng là Phượng Hậu!
Sau khi Long Hoàng cùng Phượng Hậu ngã xuống, bản nguyên của cả hai cũng theo tổ địa bị cắt đứt mà bị cuốn vào hư không loạn lưu, biến mất không thấy gì nữa.
Nói như thế, bản nguyên mà mình cùng Tô Nhan lấy được, đúng là truyền thừa từ Long Hoàng cùng Phượng Hậu.
Mà sở dĩ hắn có thể thấy được những thứ này, rõ ràng là bởi vì bản nguyên chi lực Long Hoàng, bởi bản nguyên chi lực kia cũng là được truyền thừa xuống.
Thanh Loan nói không sai, thánh vật các tộc mang ý nghĩa truyền thừa.
Chỉ alf truyền thừa cũng không phải là giấu trong thánh vật, trong huyết mạch mỗi một Thánh Linh đều có truyền thừa của mình, khi huyết mạch tinh thuần tới trình độ nhất định, những truyền thừa đó
tự sẽ hiển lộ ra.
Mà mượn nhờ thánh vật tu hành, lại càng dễ kích phát truyền thừa đó.
Thời đại Thượng Cổ đến cùng xảy ra chuyện gì, đã không người biết được, mặc dù thông qua bản nguyên truyền thừa thấy được cảnh tượng phong trấn Cự Thần Linh, nhưng vì sao Cự Thần Linh cùng Thánh Linh có một trận kinh thiên chi chiến như vậy, vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp.
Mà bây giờ cũng đã có phần hiểu rõ lai lịch của Kim Thánh Long bản nguyên cùng Phượng tộc bản nguyên.
Lắc lắc đầu, xua tan tạp niệm trong lòng, Dương Khai kiểm tra bản thân.
Tất cả Tổ Linh Tinh mình lấy ra lúc trước đều đã biến mất, rõ ràng bị hắn hấp thu, mà kết quả mang tới, chính là hình thể của hắn lại có trưởng thành.
999 trượng!
Chỉ thiếu chút nữa, có thể đạt tới trình độ Cự Long.
Nhưng một bước này, giống như cũng không dễ dàng bước qua như vậy.
Nếu là lúc trước, Dương Khai có lẽ còn không có biện pháp gì,
nhưng qua một giấc chiêm bao đã để hắn biết được rất nhiều truyền thừa của Long tộc, trong đó bao quát bí thuật tu hành, đối với vấn đề làm thế nào để bước qua bước cuối cùng này, hắn đã có chỗ so đo.
Nằm ngang trong Thủy Tinh cung, Dương Khai lại lấy ra vô số Tổ Linh Tinh.
Lần này không cuộn người quanh Tổ Tinh Linh nữa, mà là trực tiếp nhét vào trong miệng, tiếng răng rắc răng rắc vang lên, Tổ Linh Tinh bị hắn nguyên lành nuốt vào bụng, sau đó năng lượng to lớn nổ tung trong bụng.
Dương Khai lại không ngừng mà thôn phệ Tổ Linh Tinh, dùng gần tám thành Tổ Linh Tinh trong tay mới dừng lại.
Miệng vang lên long ngữ rườm rà, Dương Khai thôi động bản nguyên chi lực, dựa vào bí thuật tu hành, luyện hóa tổ linh lực, tinh thuần huyết mạch.
Chỗ cằm của hắn chợt trở lên nóng như lửa. Theo thời gian trôi qua, cảm giác nóng bỏng càng rõ ràng, long mạch chi lực dường như cũng đang hội tụ lại.
Chỗ cằm hình như có thứ gì đó đang sinh ra, một cỗ năng lượng càng ngày càng mạnh trầm bổng chập trùng ở nơi đó.
Chợt, khi năng lượng kia leo đến đỉnh phong, trong đầu Dương Khai nổ vang một tiếng kinh thiên phích lịch, tâm thần nghiêm nghị rõ ràng.
Chỗ cằm, một hạt châu ngưng tụ từ bản nguyên chi lực sinh ra. Răng rắc răng rắc. . .
Thân hình khổng lồ đình trệ tại 990 trượng, tại thời khắc này rốt cục bành trướng thêm một chút, ầm ầm vượt qua bậc cửa ngàn trượng.
Long châu hiện, thành Cự Long!
Dương Khai há miệng gào thét, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy như được thoát thai hoán cốt, thể xác tinh thần đạt được kỳ lạ tẩy lễ thăng hoa.
Huyết nhục toàn thân đang ngọ nguậy, long uy như thực chất tràn ngập toàn bộ Thủy Tinh cung, lực lượng cường đại chảy xuôi trong mỗi một khối máu thịt, tựa như ngay cả thiên địa này đều có thể đánh vỡ.
Đến khi hết thảy đều bình tĩnh trở lại, thời gian đã qua hơn nửa tháng.
Thần niệm phun trào, Dương Khai một lần nữa xem kĩ bản thân.
Không thể không nói, lần này tấn thăng Cự Long, biến hóa thực sự quá lớn.
Trước kia hắn hóa rồng, tuy có hình rồng, lại vẫn còn có đặc thù của Nhân tộc, có thể nói là nửa người nửa rồng, mà bây giờ hắn đâu còn có chgút vết tích Nhân tộc nào, thình lình đã là một Cự Long chân chính, thân thể dài đến ngàn trượng, vảy rồng vàng óng ánh bao trùm toàn thân, vuốt rồng bén nhọn, nhẹ nhàng huy động liền lưu lại dấu vết trong hư không, đuôi rồng đong đưa càng có thể cuốn lên cuồng bạo chi lực.
Thanh Loan nói, đã được Kim Thánh Long bản nguyên chi lực, như vậy vô luận hắn xuất thân ra sao, đều có thể nói là thuần chính Long tộc.
Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc mình được xem như Nhân tộc hay là Long tộc.
Động niệm, thân hình khổng lồ cấp tốc rút lại, một lần nữa hóa thành hình người, cũng khác ngày xưa, lúc này bên ngoài cơ thể hắn có một kiện bảo giáp kim quang chói mắt, bảo giáp kia rõ ràng là do vảy rồng biến thành, có lực phòng hộ cực mạnh.
Trước kia hắn là không có bản sự này, mà sau khi thấy được rất nhiều truyền thừ Long tộca, vảy rồng hóa thành bảo giáp chỉ là một kỹ xảo nho nhỏ thôi.
Chỉ là. . . Bảo giáp vàng óng ánh này, quá lộ liễu a, đi tới chỗ nào đều
giống như một vầng mặt trời, phát ra quang huy loá mắt.
Dương Khai động niệm, thu liễm quang mang bảo giáp, tuy trông vẫn lộng lẫy bức người, nhưng tối thiểu nhất đã có thể mặc đi gặp người.
Không vội vã luyện hóa Thủy Tinh cung, Dương Khai há miệng, ohun ra một hạt châu phát ra kim quang nhàn nhạt, bay xuống trong lòng bàn tay.
Long châu!
Ấu Long tấn thăng Cự Long, khẩn yếu nhất là cần ngưng kết ra long châu trong thể nội. Ấu Long là không có long châu, chỉ có Cự Long thành niên mới có.
Long châu tựa như nội đan Yêu thú, là kết tinh lực lượng, cũng là Long tộc bản nguyên chi lực hiển hóa thành.
Nhìn qua long châu màu vàng trong lòng bàn tay, Dương Khai tinh tường cảm nhận được trong đó tích chứa năng lượng khủng bố, năng lượng kia cho dù là bản thân hắn đều phải cảm thấy ha ̃i hùng khiếp vía.
Bây giờ thực lực của hắn thật là kỳ quái.
Thân là hình người, chỉ là lục phẩm Khai Thiên mà thôi, nhưng hóa thành Cự Long mà nói, vận dụng Long tộc chi lực, tuyệt đối có thể
có thể so với thất phẩm Khai Thiên! Cả hai lại không ảnh hưởng gì nhau.
Có lẽ chỉ có mình mới có loại tình huống này.
Một lần nữa thu long châu vào thể nội, Dương Khai thở phào một hơi.
Chuyến này tới tổ địa có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn, trước đây khi đào vong hắncũng không nghĩ tới Phá Toái Khư lại có một chỗ như này.
Bây giờ chỉ tốn mấy năm thời gian ngắn ngủi, từ Ấu Long tấn thăng thành Cự Long, có thể nói là thu hoạch to lớn.
Có điều cũng tiêu hao không ít Tổ Linh Quả cùng Tổ Linh Tinh, Tổ Linh Quả đã phục dụng toàn bộ, Tổ Linh Tinh cũng tiêu hao tới tám thành.
Giương mắt hướng ra ngoài, bên ngoài hết thảy gió êm sóng lặng, Thánh Linh các tộc thủ hộ thánh vật nhà mình vẫn còn đang chờ hắn xuất quan.
Chỉ là mấy năm, không đủ để tiêu hao hết sự kiên nhẫn của bọn hắn.
Bây giờ hắn cũng tấn thăng Cự Long, là thời điểm luyện hóa Thủy Tinh cung.
Long tộc thánh vật, vô luận là đối với tu hành hay là thức tỉnh truyền
thừa tích chứa trong bản nguyên đều có sự giúp đỡ to lớn, về sau Long tộc Hư Không Địa được đưa tới nơi này tu hành, Thủy Tinh cung chắc chắn là thứ không thể thiếu.
Khoanh chân ngay tại chỗ, thôi động long mạch chi lực, cấu kết Thủy Tinh cung.
Trước đó hắn đã từng thử luyện hóa, nhưng huyết mạch còn thấp, tiến độ luyện hóa quá chậm, bất đắc dĩ phải từ bỏ.
Bây giờ tấn thăng Cự Long, quả nhiên nhanh chóng hơn rất nhiều.
Hơn nửa năm sau, trong Phong Ma Địa, đang tu hành, Côn Ngao bỗng nhiên phát giác một tia dị thường, giương mắt nhìn lên, thấy Thủy Tinh cung đang không ngừng lóe ra quang mang, chấn động truyền ra tiếng răng rắc răng rắc.
Dị thường này cũng đều kinh động tất cả Thánh Linh gần đó, Thanh Loan cũng nhìn lại Thủy Tinh cung, mắt lộ dị sắc.
"Tiểu tử này cũng khá nhanh a, nhanh như vậy đã sắp luyện hóa hoàn toàn?" Một tôn Thánh Linh cười khẽ, trước đó hắn vốn cho rằng còn phải chờ thêm mấy năm.
"Ăn hết nhiều Tổ Linh Quả như vậy, chính là kẻ ngu cũng có thể tấn thăng Cự Long!" Một vị Thánh Linh khác đau lòng nói, Tổ Linh Quả là đồ tốt a, trước đó bị bất đắc dĩ lấy ra một nửa, hắn vẫn còn đau lòng đến bây giờ.